"Ca, là ta không tốt, các người ngàn vạn lần không nên đánh nhau, được không? Tiểu Vi cầu xin ngươi, Sa Nhân Bình, ngươi đi nhanh đi!" Tiểu Vi nghĩ chỉ có khuyên một người rời đi, mới có thể giải quyết được vấn đề. Tuy nhiên mấu chốt lại ở Sa Nhân Bình vào thời điểm này không thể buông tha nàng. Hắn là nam nhân đầu tiên của cuộc đời nàng, ba năm cùng chung sống ngọt ngào khó quên. Trong linh hồn nàng hiện lên một chút ảo ảnh, không thể khống chế bản thân. Nàng không muốn để cho hai nam nhân vì nàng mà thương tổn lẫn nhau
Sa Nhân Bình mặc dù rất sợ hãi, nhưng đã nhiều năm sống cùng nhau, hắn hiểu rất rõ Tiểu Vi, ôn nhu nói :"Tiểu Vi, ta muốn nói cùng nàng mấy câu", nói xong bước đi.
Tiểu Vi hoảng sợ nhìn Nhạc Nhạc, do dự hồi lâu rồi chậm rãi bước đi. Nhạc Nhạc bỗng chốc nảy sinh cảm giác thất bại, chán nản cho Truy Tâm kiếm trở lại vào bao. Những kỳ nữ bên người hắn không ai dám nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào TIểu Vi.
Sa Nhân Bình mỉm cười đắc ý, đưa tay muốn nắm lấy tay Tiểu Vi. Nàng thân thể chấn động một chút, cuống quít lùi lại, tránh khỏi Sa Nhân Bình. Nàng bản thân hiểu được mình rời đi đã khiến cho Nhạc Nhạc tức giận, nếu để hắn nắm tay, Nhạc Nhạc chăc chắn sẽ không lý gì đến nàng nữa. Nàng vẫn nhớ kỹ Nhạc Nhạc từng nói qua :"Ta mặc kệ các nàng trước đây là người như thế nào, nếu quyết định theo ta phải tuân theo quy ước của ta. Nhược bằng có nam nhân nào khác, ta sẽ không lý gì đến các nàng!". Nàng mặc dù không muốn Sa Nhân Bình bị thương tổn, nhưng nàng cũng không muốn mất đi Nhạc Nhạc, hiện tại đang thầm nghĩ cách đuổi hắn nhanh đi
Tiểu Vi gỡ tay hắn ra. Trong mắt hắn hiện lên một ánh nhìn lạnh lẽo tàn độc, lập tức cười nói :"Lại đây, qua bên này nói". Tiểu VI do dự, liếc nhìn lại Nhạc Nhạc, thấy sắc mặt hắn rất khó coi, lo lắng nói :"Nói luôn ở đây đi"
Mộ Dung Kỳ bên người Nhạc Nhạc nói :"Ca, Tiểu Vi sao còn nhớ đến nam nhân đầu tiên, thật là quá lắm rồi !"
Kỳ nữ đều hưởng ứng, nhất là Yến Vô Song càng tức giận. thiếu chút nữa đã cường bạo nàng, muốn giết chết tên xấu xa của nàng. Thật không ngờ Tiểu Vi đối với nam nhân trước kia lại vì hắn mà cầu khẩn, xin lỗi Nhạc Nhạc
Chỉ có Tiểu Chi thần sắc bất an muốn nói gì đó. Nhạc Nhạc trông thấy thần sắc nàng, thản nhiên nói :"Tiểu Chi có chuyện gì sao không nói"
Tiểu Chi ngẩn ra, cố lấy dũng khí nói :"Thiếp nói ra, công tử ngàn vạn lần không nên tức giận"
Nhạc Nhạc cười khổ, gật đầu nói :"Ân, muốn nói gì thì nói đi, ta chịu đựng được"
"Sư phụ thiếp trước kia có nói qua, tại sao nam nhân tất cả đều thích xử nữ, là bởi vì nam nhân đầu tiên tiến vào cơ thể đàn bà, đều khiến họ cả đời không quên được. Cho dù sao này có gặp được nam nhân nàng thật lòng yêu thích, bất luận người nàng thích sau này vĩ đại tuấn tứ cỡ nào, thân ảnh nam nhân đầu tiên vĩnh viễn tồn tại trong nàng. Cho nên, Tiểu Vi chỉ là ...." Đám kỳ nữ này mặc dù đều đã thành thiếu phụ, nghe Tiểu Chi nói, cười nhưng vẫn đỏ bừng mặt. Hai tỷ muội song sinh Canh Thậm, Đãn Đô cũng gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://trumtruyen.vnNhạc Nhạc mỉm cười với Tiểu Chi nói :"Nàng nói không sai, những lời này ta đã sớm hiểu được. Không ai hy vọng nữ nhân của mình cất giấu một nam nhân khác trong lòng. Đối với các nàng, ta trước kia luôn cho rằng mình rất lợi hại, có thể khiến cho tất cả đàn bà quên hết nam nhân trước kia của nàng, ta thật là cuồng vọng". Vừa nói vừa than thở :"Ta tin tưởng sự lựa chọn của Tiểu Vi, chỉ là ta chưa từng có kinh nghiệm đối với chuyện này, có chút khổ sở thôi"
Tiểu Chi thấy Nhạc Nhạc không hề tức giận, bạo dạn hơn một chút nói :"Kỳ thật nam nhân cũng giống như thế, cũng luôn nhớ đến người đàn bà đầu tiên của mình. Mặc kệ sau này có tất cả bao nhiêu phụ nữ, hắn sẽ vĩnh viễn có một hảo cảm đặc biệt đối với người đầu tiên... A, công tử, chàng cười thật kỳ quái !"
Chúng nữ quả nhiên thấy bộ dạng kỳ quái của Nhạc Nhạc, lập tức hỏi :"Ca, không phải đang nhớ đến người phụ nữ đầu tiên của mình sao. Chúng ta chưa hề nghe nói qua, chàng nói cho chúng ta biết đi"
Nhạc Nhạc vội ho lên một tiếng, không biết nên trả lời như thế nào, thấy Tiểu Vi đã trở lại, sắc mặt có chút bất an, không dám nhìn thẳng vào Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc nói :"Tiểu Vi không có việc gì chứ?"
Tiểu Vi nói với giọng hối lỗi :"Ca, ta không có việc gì. Vừa rồi, vừa rồi cho ta xin lỗi, ta chỉ không muốn để các người đánh nhau"
"Không có việc gì, ngồi xuống ăn cơm đi!"
"Hắn vừa rồi chỉ nói với ta ..."
"Ta tin tưởng nàng, không cần nói ra lcus này"
"Chúng nữ mặc dù có chút trách cứ Tiểu Vi, nhưng thấy Nhạc Nhạc không nói gì, cũng không dám nói lung tung, chỉ là nhìn Tiểu Vi với ánh mắt lộ rõ vẻ kỳ quái. Yến Vô Song dứt khoát không để ý tới nàng, cắm cúi ăn, hậm hực nhìn Sa Nhân Bình rời đi
Trong lúc ăn, mọi người đều mang tâm sự, khiến bữa ăn trở nên trầm mặc
Buổi chiều, Nhạc Nhạc tránh né chúng nữ, một mình đi ra ngoài, muốn đến một trạch viện vắng vẻ, xem cáo tin tức của ma giáo hay không. Đến luc hết ngày vẫn không thu được kết quả gì, trong lòng càng sầu muộn. Chỉ cảm thấy trong bụng hơi đói, nhắm hướng ngã tư đường phồn hoa đi đến. Phía sau có tiếng xe ngựa vang lên :"Mau tránh ra, mau tránh ra" không ngừng. Người đi đường nhanh chóng tản ra. Khi xe đến gần Nhạc Nhạc có chút trắc trở, một cơn gió thổi đến xe ngựa khiến màn xe bay lên. Một quang mang màu bạc bay về phía hắn, Nhạc Nhạc không vội tránh né, thấy bạch quang nọ không có một chút lực đạo đả thương người, không hề giống ám khí. Hăn dùng chân khí tiếp lấy, vừa tiếp nhận được hóa ra là điệp hoa(*) bằng bạc, chế tác tinh xảo đẹp đẽ, còn phảng phất mùi hương. Hắn nhìn lại cỗ xe thấy từ khung cửa sổ hé ra một khuôn mặt vũ mị hướng phía hắn cười duyên. Nàng xinh đẹp thành thục, thân thể xích lõa đầy nhục dục, mi hàm sắc xuân, hiển nhiên là vừa mới qua hoan hảo.
Những người chung quanh nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc, có người khinh thường, có người ghen ghét, có người bỏ đi. Nhạc Nhạc mặc kệ ánh mắt của người khác. Lúc nãy hắn có thấy qua tư vị của người phụ nữ nọ, loại này là một quý phụ thành thục, hắn chưa từng tiếp xúc quá, tâm thoáng động
Xe ngựa vừa rồi đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai. Muời mấy hắc y thích khách nhắm hướng cỗ xe phóng đến. Nhạc Nhạc thầm than đáng tiếc, thầm nghĩ mỹ phụ kia chết chắc. Ai ngờ một thanh đao bay ra, một thanh niên đầy tà khí vọt ra thủ hộ hai bên xe, đối mặt với mười mấy thích khách. Hai xa phu cũng định thần lại, phi thân nhảy đến hai khung cửa sổ, thân thủ bọn họ cũng không kém
Nhạc Nhạc nhìn điệp hoa trong tay, có chút cười khổ, nguyên lai từ trong xe đi ra chính là Bảo Phương, nghĩ đến người đàn bà phong tao mị chất hắn muốn cùng hoan hảo, trong lòng cảm thấy không thoải mái, thầm nghĩ :"Thật sự kỳ quái, trước kia cùng đàn bà hoan hảo cũng không hề có tâm tính này. Hôm nay rốt cục là như thế nào, đầu tiên là Tiểu Kỳ, lại đến Tiểu Vi, giờ đến thục nữ không quen biết này. Ai, hay là đi giúp nàng một chút"
Bảo Phương võ công không tệ, nhưng vừa muốn bảo vệ phụ nữ trong xe, lại vừa muốn đối phó với thích khách cường hãn. Cửa xe đã bị phá tổn nghiêm trọng, lộ ra khuôn mặt nữ tử tái nhợt, lệ trào khắp khuôn mặt, thân thể không ngừng run rẩy
Bảo Phương đã bị năm thích khách vây quanh. Hai xa phu cũng chỉ có thể đối phó với bốn người, còn ba thích khách đã phi thân tấn công về phía mỹ phụ kia. Nàng tuyệt vọng kêu lên một tiếng, sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, đã bị người ôm lấy. Thân thể này thật là ấm áp, cảm giác thư thái, thật lòng vĩnh viễn muốn ôm lấy hắn, cũng không hề sợ hãi. Nàng mở to mỹ mục, thấy một thiếu niên xinh đẹp, chính là người đã tiếp nhận điệp hoa màu bạc của nàng, khiến nàng trong lòng mừng rỡ.
Những thích khách này trình độ bình thường, võ công cũng chỉ là hạng nhị lưu. Truy tâm kiếm xuất ra, ba thích khách thì đã có hai bị cản lại còn một mạng quy tiên. Mỹ phụ trong lòng càng thêm sung sướng. Nhạc Nhạc buông nàng xuống, cuời hí hí nói :"Tỷ tỷ đẹp quá, chẳng may chết đi ta sẽ bi thương vô hạn". Mỹ phụ này tuy đã có vô số nam nhân tán tỉnh, nhưng không có được một câu mĩ diệu thế này. Nàng vui vẻ nói :"Nếu ngươi thích tỷ tỷ, cầm điệp hoa vừa rồi đến Kim Điệp phủ tìm ta. Ta tên là Kim Điệp!"
Nhạc Nhạc trong lòng thầm nghĩ :"Nữ tử này quả nhiên sanh ý tùy tiện. vừa gặp mặt đã lớn mật hẹn cùng người xuân tiêu qua đêm, bất quá dáng vẻ nàng ta cũng không tệ. Có cơ hội nhất định đến". Hắn cười nói :"Tỷ tỷ xinh đẹp mê người như vậy, ta vui mừng còn không kịp, chỉ là phải tắm rửa sạch sẽ đi. Ta ghét mùi nam nhân khác!" Hắn nói xong nhăn tít mày, buông rơi điệp hoa xuống, cũng không liếc lại nhìn nàng, nhảy vào trong đám thích khách quát lên :"Các ngươi tránh ra!"
Bảo Phương đang cố hết sức giao đấu, nghe Nhạc Nhạc gọi hắn tránh ra, sao có thể không tuân theo. Hai xa phu cũng mau chóng tránh ra. Giữa sân chỉ có mình Nhạc Nhạc, bị chín nhị lưu thích khách vây quanh. Nhạc Nhạc cúi đầu huy kiếm, xuất ra một chiêu Mai Côi Chi Thứ. Một màu tím hoa hồng sáng ngời đẹp đẽ , tựa như thời khắc đẹp đẽ, sáng lạng nhất, hoàn hảo nhất của cuộc đời người phụ nữ. Hoa có gai, gai hoa nhuốm máu. Sắc hoa tàn, đời người cũng hết. Chín người tay nắm lấy ngực, trên ngực phun máu, tính mạng đã trôi đi. Nhạc Nhạc trong lúc mọi người đang si ngốc, phiêu dật hướng về phương xa
Mỹ phụ bị Nhạc Nhạc lạnh lùng buông rơi điệp hoa, tâm trạng vô cùng đau đớn. Chứng kiến kiếm chiêu tuyệt mỹ của Nhạc Nhạc, nàng tựa hồ như thấy được số phận một cánh hoa, cũng tự cảm thán cho số mạng của mình, lệ như châu, rơi xuống như mưa
(*): Không hiểu sao trong chương này tác giả lúc gọi là ngân hoa, lúc gọi là kim điệp, lúc lại là ngân điệp. Tại hạ mạn phép sửa hết thành điệp hoa