* Nhạc Nhạc đang lúc buồn bực nghĩ ngợi, đã thấy ở bên cạnh Kim Điệp cùng Tiểu Sở hưng phấn nhảy về phía trước, hô lớn: "Ca ca, huynh đã về rồi, mau tới cứu chúng ta! Thiếu gia, tướng quân..." Đầu lĩnh là một kim giáp tráng hán chừng hơn ba mươi tuổi, đầu đội hồng anh kim khôi tướng quân, khuôn mặt cương nghị tuấn lãng, làn da khỏe mạnh đậm màu, hai mắt sáng ngời, giữ lại ba chùm râu ngắn, cả người tán ra uy thế cùng sát khí bức người, phi ngựa nhanh tới bên cạnh Kim Điệp, ghìm mạnh dây cương ngựa, chiến mã hí lớn một tiếng, móng trước nâng cao lên, lại hạ móng xuống, hơn trăm danh sĩ binh mã phía sau cũng có tư thế tương tự, chỉnh tề đứng phía sau hắn. Quần chúng vây xem ủng hộ không dứt, dùng sức vỗ tay, vì biểu hiện của kỵ binh mà phấn khích kêu hảo.
Mã Vạn Lý mi căng căng nhăn nhó thành một đoàn, những người khác phía sau sắc mặt càng khó coi hơn, có người đã nhịn không được kêu đi ra: "Minh chủ, Kim Thạch đã trở lại! Trời ạ, hắn không phải tại pháo đài biên giới phía bắc sao? Sao lại dẫn "kim cương bách kỵ"... Chúng ta có phiền toái rồi!"
Lại có người khổ thán: "Trời, như thế nào quên mất, mốt là ngày giỗ của phụ mẫu Kim Thạch, hàng năm hắn đều trở về...."
"Bị Tư Đồ Bằng hại rồi." Mã Vạn Lý âm thầm kêu lên.
Kim Thạch xoay người xuống ngựa, đón lấy Kim Điệp chạy tới, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vội hỏi dồn: "Muội muội, thế này là sao? Tiểu Chiêu là do ai giết?" Kim Điệp đột nhiên thấy người thân, nhịn không được khóc nấc lên rơi lệ, nhanh chóng đem sự tình trải qua, kể sơ qua một lần, Tiểu Sở ở bên cạnh không ngừng xen vào bổ sung. Kim Thạch vừa nghe vừa hiếu kỳ đánh giá Nhạc Nhạc vài lần, sau đó căm tức nhìn Mã Vạn Lý, nhẹ giọng an ủi Kim Điệp vài câu, lại đi đến trước Nhạc Nhạc, thi lễ nói: "Đa tạ Vương huynh đệ liều mình cứu muội muội ta, ta Kim Thạch cảm kích vô cùng!"
Nhạc Nhạc đánh giá cao tác phong bên ngoài của Kim Thạch, vội nói: "Kim huynh không cần nói cám ơn, Kim Điệp đã là nữ nhân của ta, bảo vệ nàng là trách nhiệm của ta, mặc dù ta năng lực có hạn, nhưng ta sẽ dồn hết toàn lực..."
Kim Thạch thật sâu liếc nhìn Kim Điệp, thấy nàng hơi thẹn thùng, đăm đắm ẩn tình nhìn chằm chằm Nhạc Nhạc, tâm tư không nói thành lời. Kim Thạch mừng rỡ, liên tục vỗ vỗ bả vai Nhạc Nhạc, ngửa mặt lên trời thở dài: "Cha, mẹ, đa tạ các người trên trời linh thiêng phù hộ, muội muội cuối cùng tìm được người để có thể phó thác chung thân rồi, ta Kim Thạch ở trên chiến trường không buồn phiền vì chuyện ở nhà nữa rồi, ha ha! Vương huynh đệ, cần phải đối xử với muội muội ta thật tốt, bằng không ta tuyệt không buông tha ngươi, thủ hạ ta mười vạn tinh binh cũng sẽ không buông tha ngươi!" Nhạc Nhạc khẽ cười nói: "Kim huynh yên tâm, với mười vạn tinh binh thủ hạ của huynh, ta cũng sẽ đối xử thật tốt với Điệp nhi cả đời, bằng không ta ngủ cũng sẽ bị ác mộng làm cho tỉnh lại! Ha ha!"
Kim Thạch biết hắn nói giỡn, ha ha cười, lại vừa xoay người nói với Kim Điệp: " Muội muội, đã thiệt tình theo Vương huynh, cũng không thể giống như…nữa trước kia lộn xộn..."
Kim Điệp hơi e thẹn nói: "Ca ca, muội biết rồi, huynh đừng nói chuyện trước kia nữa!"
Kim Thạch chưa thấy nàng thẹn thùng như thế, biết nàng quả thật xuất phát từ chân tâm, lại nói: "Hảo, hảo, ca ca không nói nữa, nên để ta xả giận cho muội muội, vì Tiểu Chiêu báo thù! Con mẹ nó, một đám giang hồ cũng dám khi dễ Kim gia, thật không biết ăn tim hổ gan báo gì." Nói với đám kỵ binh đang chờ lệnh: "Nghe khẩu lệnh của ta, lên ngựa!" Trăm tên kỵ binh, động tác nhanh chóng, như mây bay nước chảy, chỉnh tề nhẹ nhàng cưỡi trên lưng ngựa, Kim Thạch ngồi trên lưng ngưa, cao giọng mệnh lệnh: "Xuất đao, theo ta sát!"
Kim Thạch cũng biết Vạn Lý Minh có Tư Đồ thế gia làm chỗ dựa sau lưng, nhưng bọn hắn lại dám có dũng khí hạ nhục Kim Điệp, thiếu chút nữa giết chết nàng, cơn giận này nhất định phải xả, bắt gặp xa xa Mã Vạn Lý đang bối rối đứng ở trước cửa Kim phủ không dám lộ diện, âm thầm quyết định, phải giết hắn để trả thù, lại bức Thành phòng ngự quân do Tư Đồ thế gia quản phải ra mặt.
Nguồn: https://trumtruyen.vnKim Thạch biết hơn mười người bên cạnh Mã Vạn Lý tất cả đều là cao thủ chân chính, một trăm tên thân vệ kỵ binh mình mang đến mặc dù võ công không tồi, nhưng đối phó những người đó, khẳng định chiếm không được tiện nghi, chỉ có trong thời gian ngắn kiếm vài cao thủ bình thường trong các phân đàn tiết hận. Chủ ý thầm định, giục ngựa xông tới phía trước, nhắm bọn minh chúng bình thường hồng lam hoàng lục, làm khói bay mù trời, trăm tên kỵ binh sát khí cao ngất, trong tay chiến đao, gió lớn thổi mạnh vút vút, chém loạn bọn Vạn Lý Minh mặc áo màu sáng, nhân giang hồ bình thường chưa từng thấy ngựa chiến, bắt gặp kỵ binh chỉnh tề có quy tắc, chính quy kiêu ngạo hùng hùng đánh tới, chân tay luống cuống, nhất thời không biết nên ra tay ra sao, còn chưa nghĩ xong, chiến đao đã chặt tới. Đơn giản, trực tiếp, hữu hiệu, tuyệt không có chút động tác hoa hòe dư thừa, huy đao chỉ vì giết địch, giục ngựa chỉ vì cứu sinh, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, sau một hồi chém giết, Vạn Lý Minh đã chết hơn ba mươi người, bị thương hơn mười người.
Mã Vạn Lý trong lòng lại vừa sợ vừa đau, thầm mắng mình tính toán thất bại, hôm nay đã cưỡi lên lưng hổ làm sao mà xuống, Trương Dương ở một bên thúc giục nói: "Minh chủ, làm sao bây giờ? Nếu không đi nói chuyện với Kim Thạch, thủ hạ hắn chính là "kim cương bách kỵ" có thể sẽ giết sạch cao thủ bình thường của chúng ta, hơn nữa thủ hạ hắn có tới mười vạn tinh binh, chỉ nghe hắn điều động, mọi người trong lòng đều biết rõ, chắc phải mời ngưởi của Tư Đồ thế gia ra mặt rồi!"
Mã Vạn Lý trong lòng thầm mắng mình hồ đồ, nghĩ ngợi nói: " Xem ra tên cẩu tạp chủng Tư Đồ Bằng, sớm biết Kim Thạch sẽ trở về, mới cố ý để cho ta chui đầu vào rọ, vốn định ngược lại chơi chúng một kế, xem ra kẻ thua là mình a!"
Hắn do dự một phen tự hỏi, lại để cho Kim Thạch cùng "Kim cương bách kỵ" vọt tới hai lần, kế đó giết tổng cộng hơn sáu mươi người Vạn Lý Minh, tứ đàn chủ- hồng hoàng lam lục, quay đầu lại, cao giọng hét: "Tản ra, không muốn chết toàn bộ tản ra!" Lại hô lớn: "Minh chủ, mau tới trợ giúp! A, mau mau tản ra…"
Mã Vạn Lý thấy thủ hạ đã cùng binh sĩ Kim Thạch chính thức khai chiến, đã không còn bình tĩnh được nữa, hô to: "Mặc kệ, giết cho ta! Dù sao có Tư Đồ thế gia làm chỗ dựa cho chúng ta!" Hơn mười một cao thủ của hắn chân chính gia nhập cuộc chiến, tình hình lập tức xoay chuyển, đội hình "Kim cương bách kỵ" đã bắt đầu hỗn loạn, áp lực tăng nhiều.
Nhạc Nhạc đặt thi thể Tiểu Chiêu trên mặt đất, mở lồng khí hộ thể màu hồng nhạt, bao bọc mấy người bọn hắn, khi thì xuất kiếm, giết mấy tên đui mù cứ thích xông lên chịu chết, chỉ là bên cạnh có rất nhiều người, đã có chút vội vã chân tay rối loạn, đang lúc sốt ruột, đột ngột phát áp lực giảm đi, bên cạnh đã xuất hiện những mỹ nữ quen thuộc.
" Ca ca, thì ra chàng ở chỗ này, làm cho Kì Kì lo lắng quá!"
" Hừ, giết người vui như vậy, cũng không kêu ta, ta cần giết thêm mấy tên nữa..."
"Ca ca, ta vừa nghe tiếng kêu cứu la hét, liền đoán chàng sẽ ở chỗ này, ta lợi hại chưa, hắc hắc! Nhìn ta "yến tử phi nha phi!"
"Ca ca mệt mỏi rồi, chàng nghỉ ngơi đi, để cho Linh nhi đến bảo vệ chàng!"
Nhạc Nhạc bắt gặp bọn nàng, cao hứng giống y một tiểu hài tử, nhân cơ hội hôn trên mặt mỗi người thơm một cái, cười nói: "Các ngươi đến đây, ta an tâm rồi, oa, mệt mỏi quá! Vẫn là Linh nhân quan tâm ta, Linh nhân mặc đạo bào thực sự gợi cảm mê người, để cho ca ca hôn thêm cái nữa..."
Mặc Linh Tử một kiếm bức lui hai địch nhân trước mặt, xấu hổ cười nũng nịu đứng cạnh Nhạc Nhạc, chờ hắn hôn môi, Nhạc Nhạc nhấm nháp cặp môi đỏ mọng ướt át của nàng, trong lòng âm thầm đắc ý: "Nữ nhân của ta thực nhu thuận nghe lời, trong chiến đấu còn có tâm trạng vui đùa, quá hạnh phúc rồi!"
Kim Điệp thấy mấy tuyệt sắc mỹ nữ mới tới, chẳng những trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, hơn nữa võ công rất cao, có chút tự ti, bất quá lại nhớ đến Nhạc Nhạc nói với nàng ngọt ngào nhu tình, lời thề cam đoan, lại vui vẻ như cũ, mặc dù bị mùi máu tươi xộc vào mũi muốn buồn nôn, vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm thân ảnh Nhạc Nhạc, một khắc cũng không nguyện từ bỏ.
Thải Vân đang giết hưng phấn bừng bừng, trên y phục rực rỡ đã vấy rất nhiều vết máu đỏ tươi, bên tai đột ngột truyền đến tiếng gào to uy nghiêm quen thuộc: "Thải Vân, khi xuống núi, vi sư đã dặn ngươi thế nào? Sao có thể đảo lộn khi phu, trợ Trụ làm ác, còn không mau mau dừng tay!"
Nhạc Nhạc cùng vài nữ nhân khác đều cũng nghe được thanh âm này, nhìn nơi thanh âm phát ra, bắt gặp một đạo sĩ y phục rực rỡ, lông mi lông mày rất dài, râu dài bay bay, cứ như tiên sĩ, ẩn nhập phàm trần. Nhạc Nhạc lại thấy trong đôi mắt sáng ngời có thần đó, che giấu sự hung ác cùng dối trá, còn không ngừng dùng khóe mắt tham lam quét lên thân thể mấy nữ nhân xinh đẹp mê người.
Thải Vân nhìn thấy Ẩn Quy đạo trưởng, tựa như bị sương phủ phủ lên, mềm nhũn mất hết tinh thần, bất an hô: "Sư phụ... Đồ nhi có nổi khổ, xin nghe con giải thích!"
Mộc phu nhân cùng Giản Phỉ Phỉ thấy Nhạc Nhạc lao tới hướng phát ra thanh âm chiêng trống kêu cứu cấp bách, cảm thấy tò mò, liền kêu Triệu Long hộ vệ, đi theo. Khi bọn hắn đuổi tới, liền gặp đám đông nhát gan chạy tán loạn, cũng nghe được tiếng đánh giết thảm thiết, Triệu Long vội vàng hộ vệ ở giữa Mộc phu nhân cùng Giản Phỉ Phỉ, Mộc phu nhân đôi mi thanh tú hơi cau, kiễng mủi chân, muốn nhìn thấy Nhạc Nhạc, bất đắc dĩ dòng người sợ hãi chạy loạn, nhìn không được quang cảnh đánh nhau ở xa xa.
Lúc trước cảnh đánh nhau náo loạn làm cho người xem thích thú hưng phấn, nhưng đến khi Kim Thạch mang theo chính quy kỵ binh trùng sát, sát khí âm lãnh cuồng bạo, tinh huyết bát phương vẩy ra, thi thể đứt đoạn văng ra khắp nơi, khiến cho đám người thường nhát gan bị dọa đến hai chân run rẩy, trong đám người dày đặc thỉnh thoảng có mùi hôi kinh tởm, xen lẫn trong trong đó có tiếng la hét vang dậy của đám người giang hồ, theo đó la tiếng la hét bất an, dân chúng sợ hãi bò lăng bò càng mà chạy, rời đi này chiến trường giết chóc khủng bố như địa ngục này.
Mộc phu nhân nắm chặt bàn tay trắng tinh mềm mại của Giản Phỉ Phỉ, trong lòng bàn tay mồ hôi tuôn ra như nước, cố chịu mùi hôi cùng máu tươi xộc vào mũi, hỏi: "Phỉ Phỉ, có nhìn thấy Vương Nhạc Nhạc ở đâu không?"