11.
Lưu Cảnh muốn ta g.i.ế.c Cố Niên Võ.
Nhưng không cho ta một binh một tốt.
"Dương lão tướng quân để lại cho nàng vài chục tư binh, Hiên Viên thị gia thế rộng lớn, nàng có thể thuê sát thủ phục kích trên đường Cố Niên Võ trở về, chờ thời cơ mà g.i.ế.c hắn."
Ta xin hắn ban mật chỉ, hắn không cho.
Nhưng hắn vẽ cho ta một miếng bánh: "Nếu việc thành, trẫm phong nàng làm phi, một đời vinh hoa phú quý hưởng không hết."
Hắn còn phải thêm một câu: "Trẫm không quan tâm nàng đã từng thành gia."
Ta thầm cười nhạo trong lòng.
Hắn thật biết tính toán.
Nếu ta thất bại, Cố Niên Võ có bằng chứng ta ám sát hắn, Lưu Cảnh sẽ nhân cơ hội diệt trừ thế lực Dương gia và Hiên Viên gia.
Nếu ta thành công, cái c.h.ế.t của Cố Niên Võ cần có người chịu tội, Dương gia và Hiên Viên gia vẫn không thoát khỏi kết cục diệt vong, hoàng đế ngồi hưởng lợi.
Ta bước ra khỏi điện, ngước nhìn bầu trời tứ phương trong cung.
Chim chóc bay vút qua từ phía chân trời.
Yến tước mãi mãi không hiểu được chí lớn của thiên nga.
Nhưng đôi khi, yến tước lại bay cao hơn cả thiên nga.
Tiên hoàng minh mẫn quyết đoán, chăm lo dân chúng, sao lại sinh ra đứa con như thế này.
Lưu Cảnh trước ngoại địch là kẻ vô dụng, nhưng trước người của mình lại tỏ ra vô cùng thông minh.
Hắn vì tranh đoạt ngôi vị, đã hại c.h.ế.t những đứa con khác của tiên hoàng, cuối cùng chỉ còn lại hắn, buộc tiên hoàng phải nhường ngôi cho hắn.
Hắn không nghĩ đến nước nhà, chỉ lo củng cố đế vị, gần tiểu nhân xa hiền thần, bất cứ quan viên nào có ý kiến trái ngược đều bị giáng chức hoặc g.i.ế.c hại.
Như ta, không đồng ý hòa đàm với Bắc Doanh, hắn lấy cớ nữ nhân không được nắm binh quyền, thu hồi hổ phù của ta, lại còn ép gả ta cho một người.
Việc người nên làm thì hắn một chút cũng không làm.
Muốn ta chịu tội thay, hắn nghĩ hay lắm.
Ta đi vài bước, đột nhiên đầu óc choáng váng, chân run rẩy, ngất xỉu.
Khi tỉnh lại, trời đã tối, Lưu Cảnh cho phép ta nghỉ lại ở sảnh phụ trong cung, ta uống xong thuốc bổ khí huyết của thái y, liền thổi nến ngủ sớm.
Bên ngoài có cung nhân canh gác.
Trong phòng, sương trắng mờ mịt, bóng đen lại xuất hiện.
"Xin chủ tử ra lệnh."
"Hoàng đế muốn g.i.ế.c Cố Niên Võ, trong một đêm, phải làm cho khắp thiên hạ đều biết."
"Vâng."
Ta mặc nguyên y phục nằm ngủ, một giấc đến sáng.
Hôm nay thời gian triều hội thật lâu.
Đầu lĩnh quỷ sai vẫn dùng chiêu cũ của ta, chỉ trong một đêm, khắp các ngõ phố đều dán đầy các tờ truyền đơn, các châu quận lân cận cũng dán đầy.
Chữ viết có cái nguệch ngoạc, có cái ngay ngắn.
Dù sao cũng không phải là chữ viết của ta.
"Hoàng đế chuyên g.i.ế.c công thần, tiếp theo sẽ đến lượt Cố tướng quân."
"Phi điểu tận, lương cung tàng; Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh."
"Hoàng đế hiện tại g.i.ế.c huynh diệt đệ, đường lên ngai vàng không chính đáng!"
Quan binh đi bóc gỡ thì dân chúng đã nhìn thấy hết, quan phủ càng ra sức đàn áp, dân chúng càng tin là thật.
Không cần cố ý, tin tức như thế sẽ tự lan truyền khắp nơi.
Lưu Cảnh trên triều nổi giận, bộ Hình dùng đủ mọi cách cũng không tra ra được ai làm.
Lưu Cảnh hạ triều gọi ta vào, chất vấn: "Trẫm chỉ nói với nàng một mình chuyện muốn g.i.ế.c Cố Niên Võ, hôm qua mới nói, hôm nay sao khắp thiên hạ đều biết?"
"Hoàng thượng minh giám!" Ta đau khổ nói: "Thảo dân hôm qua thân thể không khỏe, được bệ hạ thương xót cho ở lại cung, không bước ra khỏi cửa nửa bước, trong cung cũng không có ai là người quen của thảo dân, thảo dân làm sao có thể truyền tin ra ngoài?"
"Thôi được," Lưu Cảnh mặt mày tái xanh: "Cũng không thể là nàng."
Ta cẩn thận quan sát sắc mặt Lưu Cảnh, nói:
"Cố Niên Võ nắm giữ trọng binh, nếu hắn nghe được tin này, tin là thật, vậy..."
12.
Không lâu sau liền có tin, Cố Niên Võ phản loạn.
Quan trọng là dân chúng rất ủng hộ.
Hắn liên tiếp chiếm được vài thành, một đường thế như chẻ tre.
Mấy trọng thần triều đình và nhóm người bộ Binh không ngủ cả đêm, bị triệu vào mấy lần, cũng không bàn được đối sách.
Lưu Cảnh vội vàng triệu ta vào cung.
Rõ ràng là hắn sợ đến run người, lại cố giả vờ bình tĩnh, trước tiên hù dọa ta một trận:
"Hiên Viên Tương, nàng làm loạn một trận ở Cố phủ, khiến hắn tán gia bại sản, còn làm mất đứa con của hắn, nàng nói Cố Niên Võ nếu đánh tới kinh thành, người đầu tiên không tha là ai?"
Đúng vậy, là ta.
Ta lập tức hiểu ý, hai tay chạm đất quỳ lạy:
"Cố tặc làm loạn, Hiên Viên Tương nguyện vì bệ hạ xông pha nước sôi lửa bỏng, không từ nan!"
Hắn phất tay áo ngồi ngay ngắn trên long ỷ, trầm giọng nói: "Trẫm tin tưởng khả năng của Hiên Viên tướng quân."
Tổng quản thái giám bưng chiếc hộp nhỏ tiến tới cúi chào.
Lưu Cảnh lấy ra một vật từ trong đó, nói:
"Vật này có thể điều động sáu vạn binh mã Phi Vũ kỵ, việc an phòng kinh thành cũng giao cho nàng bố trí, nàng có chắc chắn không?"
Ta hơi sững sờ, hai tay nhận lấy, rồi khi cúi đầu lạy lần nữa, đã tràn đầy tự tin:
"Thần vạn lần c.h.ế.t cũng không từ, nhất định bắt sống Cố tặc, giao cho bệ hạ xử lý!"
Hắn gọi ta là tướng quân, ta liền đổi cách xưng hô.
Ta cười lạnh trong lòng, lúc Cố Niên Võ đánh trận, Lưu Cảnh tuyên bố không thể điều thêm binh mã, quả nhiên là hắn giấu riêng.
Hắn nhìn ra sự ngạc nhiên của ta, đặc biệt giải thích: "Trẫm đã sớm đoán được Cố tặc có lòng phản nghịch, nên không giao toàn bộ binh mã cho hắn."
"Bệ hạ thật sự lo xa, quả là minh chủ."
"Bệ hạ, thần còn một thỉnh cầu."
"Nói."
"Bệ hạ có thể giao con tiện nhân Đỗ Y Y cho thần xử lý được không?"
"Nữ nhân các nàng!" Hắn hiểu ra, chỉ vào mặt ta, cười lớn rồi phất tay áo: "Chuẩn!"