Ngủ Sớm Một Chút

Chương 19:




Mau chạy đi ——
Trong đầu tiểu quỷ khiếp đảm chỉ có mỗi ý nghĩ này, nên nhớ cậu và người đàn ông đứng chung một chỗ chính là bữa ăn đại bổ đối với ác quỷ.
Cậu hoảng hồn bay vút lên đầu Diêm Hạc, cưỡi trên đầu người đàn ông, khiếp sợ kéo anh cùng chạy trốn.
Nhưng người đàn ông chỉ lảo đảo một cái rồi đứng bất động.
Tiểu quỷ sốt ruột cúi đầu nhìn, giờ mới phát hiện tay mình xuyên qua tóc người đàn ông, hoàn toàn không chạm vào thân thể anh.
Dường như lúc nãy người đàn ông lảo đảo chỉ là ảo giác của cậu trong lúc hoảng loạn mà thôi.
Ác quỷ mặt xanh nanh vàng đứng cách họ không xa, toàn thân lộ ra vẻ âm trầm.
Tiểu quỷ nơm nớp lo sợ cưỡi trên đầu người đàn ông, bắp chân run lẩy bẩy, đờ đẫn ngẩng đầu lên.
Ác quỷ cách đó không xa cũng thấp thỏm đứng tại chỗ, nhìn tiểu quỷ có khuôn mặt trắng nõn cưỡi trên đầu sát thần.
Mấy ngày trước sát thần kia còn thản nhiên siết cổ hắn bằng Phật châu làm hắn đau đớn quằn quại dưới đất.
Giờ lại bị một tiểu quỷ mà hắn có thể ăn một lúc mười con cưỡi lên đầu, hoảng sợ níu tóc.
Ác quỷ nhăn mặt nghĩ thầm rốt cuộc tiểu quỷ kia đang sợ gì chứ?
Trong phòng này, kẻ nên sợ không phải là hắn sao?
Ngay cả đầu sát thần mà tiểu quỷ cũng dám cưỡi.
Hơn nữa hắn còn nhìn thấy sát thần trước mặt bị tiểu quỷ cưỡi lên đầu, e là chẳng bao lâu nữa hắn sẽ bị sát thần nghiền xương thành tro để diệt khẩu.
Diêm Hạc bị cưỡi trên đầu: "......"
Tiểu quỷ không có trọng lượng, cũng không thể chạm vào anh nhưng khi cưỡi lên đầu, âm khí quen thuộc vẫn làm anh giật mình lảo đảo một cái.
Dù sao từ trước đến giờ cũng chẳng có quỷ nào dám leo lên đầu anh làm mưa làm gió.
Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có quỷ leo lên đầu mình làm mưa làm gió.
Ba giờ sáng.
Trước phòng ngủ sáng đèn, hai quỷ một người giằng co với nhau.
Diêm Hạc cảm nhận được tiểu quỷ cưỡi trên đầu mình sợ đến nỗi chân run lẩy bẩy mà vẫn cố chống đỡ không bỏ chạy.
Anh âm thầm nháy mắt với ác quỷ cách đó không xa.
Ác quỷ không hiểu lắm nên vô thức đi tới hai bước, muốn nhìn cho rõ rốt cuộc người đàn ông có ý gì.
Tiểu quỷ càng hoảng hơn, gần như đứng trên đầu anh.
Diêm Hạc lạnh lùng nhìn ác quỷ đi tới hai bước, trong mắt lộ ra vẻ bực bội như đang trách ác quỷ hù dọa người khác.
Ác quỷ: "......"
Ác quỷ không dám tiến lên mà nơm nớp lo sợ lùi lại mấy bước.
Tiểu quỷ cưỡi trên đầu người đàn ông cũng nơm nớp lo sợ nhìn ác quỷ, thấy ác quỷ lùi lại mấy bước thì lấy hết can đảm trừng hắn.
Dù sao cũng chạy không được.
Ác quỷ nhìn tiểu quỷ trắng nõn nhe răng với mình, ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ như mèo con cưỡi trên đầu hung thú.
Sát thần đứng tại chỗ, âm thầm liếc mắt ra hiệu với hắn.
Lần này ác quỷ đã hiểu.
À.
Thì ra là bảo hắn xéo đi.
Ác quỷ nơm nớp lo sợ lập tức bay ra cửa sổ mà không quay đầu lại, một giây cũng không dám chậm trễ.
Tiểu quỷ vừa nhe răng ngơ ngác nhìn ác quỷ mặt xanh nanh vàng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ với mình, chưa đầy ba giây sau đã cắm đầu chạy như điên.
Bộ dạng y như lúc nãy cậu chạy trốn vậy.
Tiểu quỷ nuốt nước miếng rồi băn khoăn sờ răng mình.
Răng cậu lợi hại vậy sao?
Mộ Bạch thấp thỏm thả tay xuống, suy nghĩ một hồi, cứ cảm thấy không phải mình dọa ác quỷ bỏ chạy.
Nhưng trong phòng ngoài cậu ra chỉ còn......
Mộ Bạch ngờ vực cúi đầu nhìn người đàn ông dưới thân, vẻ mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh, cứ như không hề hay biết xảy ra chuyện gì.
Thậm chí anh còn đi tới đóng lại cửa sổ lúc nãy ác quỷ chui vào, giống như hoàn toàn không biết nơi này vừa có ác quỷ xuất hiện.
Nhớ lại lần trước người đàn ông đi tìm con lừa trọc, Mộ Bạch buông xuống mối nghi ngờ này.
Ngay cả tiểu quỷ bóng đè như cậu mà anh cũng sợ, nếu gặp phải ác quỷ chắc còn khiếp vía hơn.
Mộ Bạch cưỡi trên đầu người đàn ông theo anh đóng cửa sổ, trong lòng vẫn còn hồi hộp, chỉ sợ ác quỷ mặt xanh nanh vàng lại đột ngột nhảy xổ vào.
Thế là tiểu quỷ chuẩn bị sẵn sàng nhe răng bất cứ lúc nào.
Nhưng cũng may đến khi người đàn ông đóng cửa sổ lại, ác quỷ không còn xuất hiện nữa.
Diêm Hạc nhìn tiểu quỷ nhảy xuống khỏi đầu mình rồi chạy ào tới trước tấm gương lớn, trầm trồ thán phục ngắm răng mình.
Diêm Hạc: "......"
Tiểu quỷ lung lay răng mình rồi lại sờ răng hàm, chẳng biết đang lẩm bẩm gì nữa.
Đến khi tắt đèn, tiểu quỷ mới leo lên giường nhanh như chớp rồi ngủ chung với anh.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Diêm Hạc nhìn thấy tiểu quỷ nằm sấp trên giường, vẫn đang sờ răng mình với vẻ nâng niu quý trọng.
Anh tập trung lắng nghe tiểu quỷ lẩm bẩm.
Tiểu quỷ nói nếu biết mình lợi hại như vậy thì trước kia đã theo A Sinh ra ngoài làm việc lớn rồi.
Vẻ mặt Diêm Hạc lạnh đi, nghĩ thầm A Sinh A Sinh.
Lại là dã quỷ A Sinh kia.
Chẳng biết tiểu quỷ và dã quỷ A Sinh kia thân nhau cỡ nào mà cậu nhớ thương như vậy.
Diêm Hạc nhắm mắt, chốc lát sau lại cảm nhận được một luồng khí mát rượi ập tới.
Khỏi cần mở mắt cũng biết tiểu quỷ nhích lại gần anh.
Vẻ mặt Diêm Hạc hơi dịu đi, nghĩ thầm mặc kệ A Sinh A Siếc gì đó, gặp phải ác quỷ thì tiểu quỷ vẫn ở lại bên anh thôi.
Mặc dù cưỡi lên đầu anh nhưng cũng chẳng mấy khác biệt.
Ngày hôm sau.
Trong nghĩa địa, tiểu quỷ hùng hồn kể với ma da trước mặt: "Lúc đó ác quỷ kia lập tức bị tớ dọa chạy......"
Ma da không tin lắm, dù sao ác quỷ cũng đâu dễ dọa như vậy.
Chẳng biết tiểu quỷ trước mặt đánh bậy đánh bạ ra thứ gì khiến ác quỷ kiêng kị bỏ đi nữa.
Nhưng ma da luôn ủng hộ cậu nên vẫn gật đầu nghiêm mặt nói: "Lợi hại ghê."
Tiểu quỷ sờ răng mình, vui vẻ nói: "Nói thật là tớ cũng không biết khi tức giận mình lại hung dữ vậy đâu......"
"Xem ra sau này tớ muốn dẫn cậu đi đâu cũng được hết......"
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Chiếc Maybach màu đen lướt êm trên đường, thư ký Đỗ Bình như thường lệ báo cáo lịch trình tiếp theo.
"Ba giờ chiều nay ngài có cuộc họp với Lâm tổng của tập đoàn Lâm thị......"
Người đàn ông ngồi phía sau dựa lưng vào ghế, mắt hơi lim dim, sống mũi cao vút hắt bóng lờ mờ, góc nghiêng cực kỳ sắc sảo.
Bỗng nhiên Diêm Hạc mở mắt ra, lông mày vô thức nhíu lại, ngắt lời Đỗ Bình: "Khoan đã. Lặp lại lịch trình ngày mốt đi."
Đỗ Bình ngẩn người rồi vội đáp: "Vâng."
"Hai giờ chiều ngày mốt ngài sẽ đi công tác ở thành phố S ba ngày......"
Lông mày Diêm Hạc càng nhíu chặt hơn, lặp lại lần nữa: "Ba ngày?"
Đỗ Bình dè dặt nói: "Vâng, ít nhất phải đi công tác ba ngày ạ......"
"Hội nghị này quan trọng lắm, năm ngoái họ cũng mời ngài mà......"
Diêm Hạc im lặng, ngón tay đẩy Phật châu lên giữa ngón cái và ngón trỏ, nghĩ đến tiểu quỷ bóng đè đêm nào cũng tới.
Lần trước mình ra ngoài lúc nửa đêm, tiểu quỷ tìm không thấy sợ cuống cả lên, khoanh chân nghiêm mặt ngồi trong tủ quần áo cả ngày.
Yết hầu Diêm Hạc nhấp nhô, một tay đỡ trán, lần này ba ngày không thấy bóng người, chẳng biết tiểu quỷ sẽ ầm ĩ cỡ nào nữa.
Báo cáo xong, Đỗ Bình cũng nhận ra gì đó nên im lặng chờ sếp mình dặn dò.
Nhưng chờ một lúc lâu, người ở ghế sau chỉ trầm giọng nói: "Tối nay họp online để bàn chuyện công tác đi."
Đỗ Bình không hiểu lắm nhưng vẫn kính cẩn vâng dạ.
Tám giờ tối.
Trong phòng làm việc đang mở cuộc họp video.
Tiếng thảo luận và báo cáo của cấp dưới qua micro nghe hơi lạ lẫm, người đàn ông dựa lưng vào ghế, giọng nói trầm thấp từ tính cực kỳ rõ ràng, chủ yếu là nghe, thỉnh thoảng mới đặt câu hỏi.
Sau đó khóe mắt anh liếc thấy bóng dáng quen thuộc của tiểu quỷ, cậu nhanh nhẹn leo lên bàn làm việc, ngồi ở chỗ cũ bắt đầu đọc thoại bản.
Nội dung cuộc họp video đã thảo luận xong, mấy cấp dưới thấy sếp mình ngồi thẳng dậy rồi giương mắt nói: "Giờ bàn chuyện đi công tác ngày mốt nhé."
Mọi người trong cuộc họp video nín thở nghe sếp mình trịnh trọng nói: "Ngày mốt tôi sẽ đến thành phố S công tác ba ngày."
Sếp họ gần như gằn từng chữ: "Đi công tác bất kể ngày đêm, phải ở thành phố S ròng rã ba ngày liền."
Mấy thư ký chẳng hiểu gì, chỉ biết ngơ ngác nghe tiếp.
Nói xong đi công tác bất kể ngày đêm, Diêm Hạc ngẩng đầu nhìn, tiểu quỷ trên bàn vẫn chưa biết mức độ nghiêm trọng của sự việc mà hào hứng lật xem thoại bản.
"......"
Diêm Hạc im lặng một lát rồi nói tiếp: "Ba ngày tới tôi sẽ vắng nhà."
Lúc này tiểu quỷ mới ngẩng đầu lên, có vẻ hơi hoang mang.
Hình như giờ mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Mấy thư ký ngơ ngác nhìn sếp mình điềm tĩnh trải ra một tấm bản đồ lớn trên màn hình.
Sau đó bắt đầu giới thiệu tuyến đường từ Tân Thị đến thành phố S trên bản đồ.
Nửa chừng Diêm Hạc còn nói phong long một câu "nghe cho kỹ đây", muốn để tiểu quỷ ngồi trên bàn làm việc nhớ rõ tuyến đường.
Năm phút sau.
Thấy tiểu quỷ chỉ quay đầu nhìn thoáng qua bản đồ rồi lại say sưa đọc truyện tranh, Diêm Hạc trầm mặc.
Anh xoa mi tâm, nghĩ thầm thôi kệ, cùng lắm thì sai ác quỷ kia chạy mấy chuyến rồi đốt thêm ít nhang vậy.
Dù sao mấy ngày tới cũng sẽ không để tiểu quỷ nhịn đói.
Nghĩ tới đây, người đàn ông ngẩng đầu nói với cấp dưới trong cuộc họp video: "Hôm nay tạm dừng ở đây, mọi người vất vả rồi."
Mấy cấp dưới vội vã gật đầu, chẳng bao lâu sau màn hình tối đen.
Mộ Bạch vừa lật truyện tranh vừa cảm thán mục tiêu mới của mình vất vả ghê.
Đi công tác cũng phải bay từ bờ biển bên này sang bờ biển bên kia nữa.
Ban đêm tiểu quỷ chui vào chăn sớm, nhẩm tính mình có thể đè người đàn ông thêm hai ngày nữa.
Trong hai ngày này cậu phải ăn uống no nê mới được.
Khi Diêm Hạc vào phòng ngủ thì thấy tiểu quỷ chui vào chăn rồi quay mặt về phía tủ đầu giường, ra sức phồng má thổi nến thơm giúp ngủ ngon trên tủ.
Ngón tay Diêm Hạc xoa nhẹ nắm cửa, mi mắt rũ xuống, nghĩ thầm chắc tiểu quỷ trước mặt không nỡ xa mình đây mà.
Nếu không sau khi lên giường đã chẳng chu đáo thổi nến thơm cho mình như trước kia.
Mộ Bạch phồng má thổi một hơi thật dài, ra sức thổi nến thơm, trong lòng nói thầm mau cháy đi mau cháy đi.
Mau làm người trước mặt ngủ say để cậu còn ăn cơm nữa chứ.
Cứ thế qua hai đêm.
Hai đêm này Mộ Bạch có cảm giác cấp bách như đang ăn bữa cuối cùng, chưa đến giờ mà đã leo lên giường chờ người đàn ông đi ngủ.
Còn Diêm Hạc cứ tưởng tiểu quỷ ngày càng không nỡ xa mình.
Trong hai đêm này, ngay cả truyện tranh và phim truyền hình cậu thích nhất cũng không xem, tối nào cũng ngoan ngoãn chờ anh trên giường.
Tâm tình anh hơi dao động, thậm chí đêm cuối thắp nhang gặp ác quỷ cũng cảm thấy ác quỷ mặt xanh nanh vàng nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Ngày đầu tiên đi công tác.
Chín giờ tối.
Ở thành phố S, Diêm Hạc ngồi trên giường lớn trong khách sạn, vừa lau tóc vừa nghĩ có phải tiểu quỷ chạy tới biệt thự như thường lệ rồi lại hụt hẫng không.
Ngày thứ hai đi công tác.
Hai giờ sáng, Diêm Hạc tỉnh lại trong khách sạn, nhắm mắt đưa tay kéo chăn cho tiểu quỷ bên cạnh nhưng lại kéo hụt.
Ngày thứ ba đi công tác.
Tám giờ tối, Diêm Hạc ngồi ở sau xe nhớ ra có thể theo dõi hành động của robot hút bụi ở nhà qua điện thoại, thế là lập tức mở ứng dụng dành riêng cho robot hút bụi.
Quả nhiên giờ phút này robot hút bụi đang chạy khắp biệt thự.
Khóe môi Diêm Hạc hơi cong lên.
Khỏi cần nghĩ cũng biết tiểu quỷ đang ngồi xếp bằng trên robot hút bụi chạy vòng vòng.
Diêm Hạc mở lịch sử hút bụi trên màn hình, phát hiện hai ngày nay chỗ robot hút bụi hay tới nhất là phòng ngủ của mình.
Có khi một ngày hút bụi đến mấy lần, nhất định phải chạy vài vòng mới chịu.
Diêm Hạc nghĩ thầm tiểu quỷ chạy nhiều như vậy sàn phòng ngủ sẽ mòn mất, nhưng khóe môi lại càng lúc càng cong.
Cũng may tối mai là về rồi.
Ban đêm tiểu quỷ không cần lẻ loi trơ trọi ngồi trên robot hút bụi chạy khắp phòng ngủ nữa.
Diêm Hạc ngước mắt nhìn cảnh đêm của thành phố S bên ngoài, bỗng nhiên có một cảm giác lạ lẫm, thì ra ở nhà cũng có người đợi mình.
Mặc dù chờ mình không phải người.
Mà là tiểu quỷ bóng đè.
Tám giờ tối hôm sau.
Chiếc Maybach màu đen lao vùn vụt trên đường núi quanh co, khi dừng xe chờ đèn đỏ, người đàn ông trên ghế lái nghiêng đầu nhìn đồng hồ mấy lần.
Tám giờ rưỡi.
Maybach từ từ dừng lại trong sân, Diêm Hạc xuống xe rồi mở cốp sau lấy vali.
Anh kéo vali về phía biệt thự, không hề ngạc nhiên khi phát hiện bên trong tỏa ra âm khí quen thuộc.
Tiểu quỷ đang chờ anh trong biệt thự.
Ý nghĩ này khiến sắc mặt xưa nay luôn trầm tĩnh của người đàn ông vui vẻ hẳn lên, anh mở khóa điện tử rồi kéo vali vào phòng khách, sau đó khựng lại.
Trong phòng khách không có bóng dáng tiểu quỷ, hình như âm khí tỏa ra từ trên tầng ba.
Diêm Hạc kéo vali lên hồ bơi lộ thiên ở tầng ba.
Dưới ánh đèn sáng ngời, hồ bơi gợn sóng lăn tăn.
Một con ma da mặc quần xám đơ mặt trôi nổi trong bể bơi.
Hình như nghe thấy tiếng bánh xe vali, ma da quay đầu lại rồi đơ mặt nhìn anh.
Diêm Hạc im lặng nhìn dã quỷ vô danh kia bơi lượn trong bể bơi nhà mình, còn quay sang nhìn mình.
Thấy người đàn ông trước mặt đứng im tại chỗ, ma da do dự gọi tên tiểu quỷ rồi đơ mặt nói: "Sao tớ cứ có cảm giác anh ta nhìn thấy tụi mình vậy nhỉ."
Tiểu quỷ ùng ục ngoi lên từ đáy bể bơi, quay đầu phun ra một ngụm nước rồi quả quyết: "Không sao đâu!"
"Anh ta sợ ma lắm!"
"Cậu cứ yên tâm bơi đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.