Ngủ Sớm Một Chút

Chương 61:




Bạch Vô Thường sợ người trên sổ sinh tử kia thật sự là nhân vật lợi hại nào đó nên do dự hỏi: "Hay là tăng thêm nhỉ?"
Hắc Vô Thường lại nói: "Ta thấy đủ rồi."
Hắn phân tích đạo lý rõ ràng: "Nếu tình nhân tiểu quỷ kia là người thường, tất nhiên có thể cho y thêm chút thời gian."
"Nhưng tình nhân tiểu quỷ kia không phải người thường, tiểu quỷ ngưng kết thực thể lâu quá dễ bị Diêm Vương phát hiện lắm."
Vả lại hôn cái miệng cởi cái quần có mất bao nhiêu thời gian đâu?
Hai tiếng là đủ rồi.
Bạch Vô Thường nghĩ ngợi, cảm thấy hình như cũng có lý.
Tiểu quỷ đọc hết khế ước cách đó không xa bưng khế ước bay tới chỗ họ, đồng ý cộng tác.
Hắc Bạch Vô Thường in dấu tay tiểu quỷ, cậu trịnh trọng cất khế ước vào ngực rồi giục bọn họ lên đường câu hồn.
Sổ sinh tử tỏa ra ánh hào quang từ từ bay vào tay tiểu quỷ, giấy bay lào xào, mấy chữ mạ vàng lơ lửng giữa không trung.
Mộ Bạch cầm sổ sinh tử theo Hắc Bạch Vô Thường đi câu hồn, một khắc cũng không ngừng.
Cậu hết sức cần cù chăm chỉ, đi sau lưng Hắc Bạch Vô Thường chỉ huy, bay qua bay lại trên trời.
Hoàn toàn không biết ở một nơi khác, Diêm Hạc đang hỏi xin Vệ Triết một lá bùa đề phòng Hắc Bạch Vô Thường.
Trong quán cà phê ở trung tâm thành phố.
Vệ Triết nhìn sếp cũ của mình với vẻ mặt phức tạp, há to miệng, cuối cùng nhịn không được yếu ớt nói: "Diêm tổng......"
"Tôi chỉ là đạo sĩ thôi......"
Hắn có năng lực gì đối phó với Hắc Bạch Vô Thường cơ chứ?
Nếu hắn có năng lực này thì trước kia đâu cần ngồi xổm ven đường cả ngày để bắt đám tiểu quỷ tép riu kia.
Diêm Hạc thản nhiên uống một hớp cà phê rồi hờ hững nói: "Tôi biết cậu không có bản lĩnh này."
"Chỉ cần một lá bùa che giấu khí tức của ngài ấy thôi."
"Cậu biết đấy, lần trước ngài ấy đi lạc đã gặp phải Hắc Bạch Vô Thường."
"Ngài ấy chỉ là một tiểu quỷ bóng đè, cái gì cũng không biết."
Không biết giờ muốn đi làm việc gì, nhìn ma da kia lại chẳng đáng tin cho lắm.
Diêm Hạc biết mình có thể đối phó với ác quỷ, nhưng gặp Hắc Bạch Vô Thường thì anh không chắc Mộ Bạch có thể thoát thân an toàn.
Vẻ mặt Vệ Triết đau khổ, hắn xoa tay, nhấp một ngụm cà phê rồi nhíu mày nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức......"
Giờ hắn đã là thầy phong thủy nổi đình nổi đám trong giới phong thủy ở Tân Thị, tất nhiên là nhờ công lao của Diêm Hạc.
Diêm Hạc gật đầu, đặt tách cà phê xuống, im lặng một lát rồi hỏi: "Để tiểu quỷ ngưng tụ thành thực thể, ngoài cách lần trước ra còn cách nào nữa không?"
Vệ Triết ngẩn người rồi lắc đầu nói: "Không ạ."
Hắn hạ giọng: "Dù sao đây cũng là chuyện làm trái ý trời nên những cách tổ sư ghi lại cũng không nhiều."
Dứt lời, Vệ Triết lại sốt ruột nói: "Diêm tổng, nếu anh muốn dùng cách kia thì ít nhất phải ngừng nửa năm hoặc một năm......"
"Lấy máu liên tục, còn làm chuyện dễ phản phệ này nữa, người bình thường ít nhất phải ngừng hai ba năm mới làm tiếp, dù thể chất ngài đặc biệt thì cũng phải chờ nửa năm một năm......"
Quán cà phê mở nhạc du dương, mùi cà phê thoang thoảng trong không khí.
Vệ Triết thấy người đàn ông đối diện rũ mắt im lặng, ngón tay thon dài trắng nõn cầm ly cà phê vuốt ve mấy lần.
Giọng người đàn ông rất nhẹ: "Tôi biết."
Vệ Triết vừa thở phào một hơi thì thấy Diêm Hạc ngước mắt nhìn mình nói: "Ngài ấy đã nhớ lại rất nhiều chuyện quá khứ."
Trước kia tiểu quỷ còn không biết tại sao ma da đi theo mình, nhưng giờ cậu đã nhớ ra ma da từng là người hầu của mình.
Cậu nhớ vào sinh nhật mình mẹ thả rất nhiều pháo hoa, còn nhớ mẹ phát tiền cho dân chúng trong thành.
Diêm Hạc biết cô hồn dã quỷ lang thang ngoài đường một khi hoàn thành chấp niệm sẽ đi đầu thai.
Anh không thể ngăn cản tiểu quỷ đầu thai.
Chỉ biết lỡ ngày nào đó tiểu quỷ mơ hồ hoàn thành chấp niệm của mình, có thể cậu sẽ biến mất không thấy gì nữa.
Diêm Hạc không biết đến lúc đó phải đi đâu mới tìm được tiểu quỷ.
Hệt như hơn hai mươi năm trước, anh đứng trước cửa nhà, nghiêng đầu nhìn tiểu quỷ mặc áo bào xám buông tay mình ra rồi chỉ vào cửa nói: "Đi vào là được rồi."
Diêm Hạc hồi bé cũng giống như Diêm Ninh, ngửa đầu hỏi tiểu quỷ sau này còn được gặp cậu nữa không.
Tiểu quỷ xoa đầu anh, nói sau này có thể gặp lại mình.
Nhưng thời gian dần trôi, ký ức hồi bé lạc mất hồn của Diêm Hạc ngày càng mờ nhạt, dù anh có mắt âm dương cũng không nhớ nổi hình dáng thiếu niên mặc áo bào xám kia.
Anh biết hầu hết trẻ con hồi bé lạc mất hồn có thể nhìn thấy ma, sau khi lớn lên sẽ dần quên đi hồn ma mình gặp.
Đây là quy luật của âm phủ đối với dương gian.
Lúc đó anh tưởng mình có mắt âm dương thì sẽ nhớ rõ hình dáng thiếu niên mặc áo bào xám kia, nhưng quy luật âm phủ vẫn có hiệu lực với anh.
Anh dần quên đi hình dáng tiểu quỷ mình gặp hồi bé, không nhớ tiểu quỷ nói gì với mình, thậm chí về sau còn không nhớ tiểu quỷ mặc áo màu gì.
Đoạn ký ức kia như bị sương mù che kín, cái gì cũng thấy không rõ, chỉ có một bóng dáng mờ ảo và mùi tro lành lạnh hiếm hoi còn sót lại trong trí nhớ.
Hơn hai mươi năm trước, sau khi tiểu quỷ đi, anh tìm không thấy tiểu quỷ.
Hơn hai mươi năm sau, sau khi tiểu quỷ biến mất, anh cũng tìm không thấy tiểu quỷ.
Ngón tay Diêm Hạc vuốt ve ly cà phê: "Nửa năm một năm."
Anh ngước mắt lên: "Ai dám chắc trong thời gian đó ngài ấy sẽ không hoàn thành chấp niệm của mình?"
"Nếu gặp phải Hắc Bạch Vô Thường, biết đâu nửa năm một năm cũng chẳng có nữa."
Vệ Triết im lặng.
Người trước mắt xưa nay luôn thể hiện sức mạnh đáng sợ, dù chỉ là người thường chưa bao giờ bước chân vào giới phong thủy nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy anh có bản lĩnh cao cường.
Hầu như không có chuyện gì làm không được.
Nhưng giờ phút này, Vệ Triết chợt nhận ra người trước mắt cũng chỉ là người bình thường như mình.
Thậm chí còn là một người bình thường rơi vào lưới tình.
Vệ Triết cũng thấy khổ sở bất lực.
Dù biết Hắc Bạch Vô Thường rất khó đối phó, hắn vẫn thở dài nói: "Được rồi......"
"Cũng không phải làm không được, để tôi về xem còn cách nào che giấu khí tức Tiểu Bạch không."
Diêm Hạc khẽ gật đầu: "Đa tạ."
Vệ Triết vừa định nói đừng khách sáo thì thấy sếp mình lịch sự nói: "Nhân tiện nghĩ cách đối phó với Hắc Bạch Vô Thường luôn đi."
Vệ Triết: "......"
Sếp hắn thở dài: "Cậu biết đấy, ngài ấy rất hay chạy lung tung, khó tránh khỏi gặp phải Hắc Bạch Vô Thường."
"Ngài ấy chỉ là tiểu quỷ bóng đè."
"Nếu gặp phải Hắc Bạch Vô Thường thì chết chắc."
Vệ Triết: "......"
Hắn há to miệng, đang định lên tiếng thì nghe Diêm Hạc nói thêm: "Cậu cũng đâu muốn thấy chúng ta ngay cả nửa năm một năm cũng không có, đúng không?"
Vệ Triết chỉ biết bất lực gật đầu.
Hai người cùng ra khỏi quán cà phê, trung tâm thành phố xe cộ tấp nập, ánh đèn neon nhấp nháy, Vệ Triết cầm chìa khóa xe, vừa lơ đãng ngẩng đầu lên thì sững sờ tại chỗ.
Diêm Hạc cúi đầu xem đồng hồ đeo tay nên không để ý.
Bỗng nhiên nghe người bên cạnh thảng thốt gọi mình: "Diêm tổng...... Diêm tổng!"
Diêm Hạc quay sang nhìn hắn.
Vệ Triết hoang mang chỉ vào mấy cái bóng trong màn đêm, lắp bắp nói: "Bắt ——"
"Tiểu Bạch bị bắt rồi ——"
Diêm Hạc ngẩng phắt lên nhìn bầu trời đêm.
Chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đi theo sau một bóng đen và một bóng trắng.
Bóng dáng kia mặc áo bào trắng như tuyết, bên hông đeo hai sợi xích dài, đi sau lưng Hắc Bạch Vô Thường.
Một lát sau, Vệ Triết ngập ngừng nói: "Khoan đã......"
"Sao Tiểu Bạch lại dắt Hắc Bạch Vô Thường đi?"
Diêm Hạc tập trung nhìn kỹ, phát hiện ba con quỷ trong màn đêm hiện ra thế chân vạc.
Bạch Vô Thường chạy sang phải, Hắc Vô Thường chạy sang trái, tiểu quỷ đeo xích sắt bên hông chạy ở giữa.
Ba con quỷ giống như hình tam giác, chẳng ai nhường ai, mười con trâu cũng kéo không lại, liều mạng chạy tới trước.
Giữa không trung, Hắc Bạch Vô Thường cãi nhau ầm ĩ như thường lệ, một người đòi rẽ trái, một người đòi rẽ phải, không ai chịu nhường ai.
Tiểu quỷ nghẹn đỏ mặt, ra sức kéo xích sắt quát to: "Đừng ồn nữa, nghe lời ta đi chính giữa——"
Thấy quát chẳng ăn thua gì, tiểu quỷ dứt khoát kéo hai sợi xích sát vào nhau, lôi Hắc Bạch Vô Thường sau lưng chạy như điên ở giữa.
Mới đầu kéo không được, tiểu quỷ tức đỏ mặt quay đầu quát: "Đi ở giữa ——"
"Ta bảo đi ở giữa cơ mà——"
Cãi cãi cãi.
Thời gian cãi nhau này cũng đủ câu được ba hồn!
Tiểu quỷ đeo hai sợi xích bên hông quả thực là dắt Hắc Bạch Vô Thường lao đi giữa không trung.
Vệ Triết run rẩy lẩm bẩm: "Nửa năm một năm? Chỉ là tiểu quỷ bóng đè?"
Có tiểu quỷ bóng đè nào đeo xích sắt bên hông kéo Hắc Bạch Vô Thường đi không?
Đây chính là Hắc Bạch Vô Thường!
Là quỷ sứ hẳn hoi!
Có tiểu quỷ bóng đè nào kéo Hắc Bạch Vô Thường phi nước đại giữa không trung như dắt chó thế kia không?
Còn bắt Hắc Bạch Vô Thường đi chính giữa nữa!
Vệ Triết bi phẫn tột độ, ngón tay run rẩy chỉ vào tiểu quỷ trên trời: "Cậu ta chỉ là tiểu quỷ bóng đè ấy à?!!"
Diêm Hạc: "......"
Anh trầm mặc đút tay vào túi, nhìn tiểu quỷ nhà mình đỏ bừng mặt kéo xích sắt, hùng hổ nạt Hắc Vô Thường đang định quay đầu chạy: "Ở giữa! Ở giữa!"
"Có biết định lý Pitago không hả!"
"Không biết thì đi ở giữa với ta!"
Hắc Vô Thường nhìn như sát thần mặt lạnh yên lặng nắm dây xích của tiểu quỷ, quay lại đi ở giữa.
Tiểu quỷ lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời quay sang nạt Bạch Vô Thường: "Còn ngươi nữa!"
"Định chuồn đi đâu đó!"
"Quay lại đây cho ta!"
Bạch Vô Thường hậm hực quay lại, nắm dây xích theo tiểu quỷ bay vút đi giữa không trung.
Diêm Hạc trầm mặc.
Vệ Triết chết lặng xoa mặt.
Còn cần nửa năm một năm hay sao?
Nhìn bộ dạng này của tiểu quỷ, mẹ kiếp chắc cả âm phủ sắp đổi sang họ Mộ luôn rồi.
Diêm Hạc yên lặng nhìn tiểu quỷ kéo hai sợi xích bay xa dần, cuối cùng nhớ ra mấy ngày trước tiểu quỷ bảo mình sắp làm việc lớn.
Đúng là việc lớn thật.
Hắc Bạch Vô Thường sắp thành đàn em của Mộ Bạch còn gì.
Nhưng Diêm Hạc vẫn luôn bênh vực tiểu quỷ nhà mình, cảm thấy tiểu quỷ nhà mình làm gì cũng đúng cả.
Thế là anh quay sang thản nhiên nói với Vệ Triết: "Theo định lý Pitago, đi chính giữa là đúng rồi còn gì."
Vệ Triết: "???"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.