Ngự Thú Nữ Vương

Chương 2: Mộc Nguyệt Ly ra trận (thượng)




Thất vương gia Hoàng quốc được mời đến Diêm Vương điện diện kiến, Sở Ly La bọn họ mừng rỡ chỉ kém không có mở tiệc ăn mừng.
Âu Dương Tĩnh nhếch môi cười, vừa âm hiểm, vừa ngạo mạn. Đây chính là kết quả của việc đắc tội với nàng. Sau khi vui mừng qua đi, bọn họ cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Hiện giờ Diêm Vương đã triệu kiến Thất vương gia ngu dốt, chỉ sợ Mộc Nguyệt Ly cũng sẽ bắt đầu hành động. Nếu tuyên chiến, bọn họ thật sự cũng không lo lắng, dù sao vua hiện giờ cũng là Hoàng đế Mộc Khiêm Niên, một người không chủ chiến. Mộc Nguyệt Ly cũng không thể chống lại ý chỉ, chỉ là vừa nhìn thấy Mộc Nguyệt Ly, đã biết hắn là loại người âm hiểm, chỉ sợ sẽ không ngừng có chuyện mờ ám.
Ngược lại, điểm này Âu Dương Tĩnh bọn họ tính không sai. Bởi vì rất nhanh, chuyện họ dự đoán thật sự sẽ xảy ra.
Ba tháng sau khi Thất vương gia chết, vẫn không có động tĩnh gì. Mộc Nguyệt Ly rốt cuộc cũng âm thầm chuẩn bị xong nước cờ để đối phó với Âu Dương Tĩnh. Người này quả nhiên hiểu được hai chữ âm hiểm nên dùng thế nào, mục tiêu không phải anh em Âu Dương Tĩnh, mà là vợ chồng Âu Dương ngự.
Lại nói, bầu trời hôm nay xanh thẳm, mặt trời lên theo đỉnh đầu chiếu xuống biên quan, tướng sĩ từng người một mồ hôi đổ đầm đìa, âm thầm oán trách ánh mặt trời quá mức cay độc.
Trong khi đó, Âu Dương Ngự ở trong doanh trại lại chống chọi với khí trời nóng bức để làm việc, thê tử đã mang thai bảy tháng, thế nhưng ông lại không thể ở cạnh, trong lòng dĩ nhiên là áy náy không chịu nổi. Cho nên ông hy vọng có thể xử lý tốt mọi chuyện trong tay sớm một chút, rồi giao phó với Hoàng Thượng, để xem có thể tranh thủ thời gian sớm trở về cùng thê tử hay không, tốt nhất là có thể nhìn thấy thê tử hạ sinh đứa trẻ.
Trong lúc ông đang suy nghĩ đến thê tử, tinh thần hăng hái, thì thấy một tên lính xuất hiện ở cửa, hướng vào bên trong bẩm báo:
“Tướng Quân, quân sư thấy khí trời nóng bức, sai thuộc hạ mang trà lạnh đến cho Tướng Quân."
Âu Dương Ngự vừa nghe, thật đúng là cảm thấy nóng đến khó chịu. Hơn nữa ông thấy mình cũng có chút mệt mỏi. Vì vậy suy nghĩ một chút, nói:
"Vào đi."
"Vâng." tên lính hai tay nâng cái khay, phía trên để một ly trà lạnh bước vào doanh trướng, sau đó cung kính dâng trà lên.
"Để trên bàn đi, lát nữa ta uống." Âu Dương Ngự nhìn về phía tên lính gật đầu một cái.
Trong mắt tên lính rất nhanh thoáng hiện vẻ kỳ quái, nhưng Âu Dương Ngự cũng không chú ý đến.
"Vâng." Sau đó tên lính để trà xuống, rồi hành lễ cáo lui.
Một lát sau, rốt cuộc Âu Dương Ngự cũng buông bút xuống, bưng ly trà lạnh bên cạnh lên uống một hớp. Sau đó cảm thấy một cơn mát lạnh lập tức từ trong miệng tràn vào trong lòng, thoải mái khiến cho ông không nhịn được nhắm hai mắt lại. Một lát sau, ông tiếp tục làm việc, không đoán được lúc mới bắt đầu thì rất tốt, sau này, lại cảm giác đầu mình mất tri giác, mơ hồ đứng lên..
Âu Dương Ngự lắc đầu một cái, cố gắng để cho mình tỉnh táo. Nhưng rốt cuộc đầu cũng vô lực gục xuống trên mặt bàn, giây phút trước khi lâm vào hôn mê, ông mới phát hiện ly trà lạnh kia lại có độc. Chẳng qua ông không muốn truy tìm kẻ nào đã hạ độc, mà ông nghĩ đến là thê tử của mình, nếu ông xảy ra chuyện, bọn họ phải làm sao đây?
Sau khi Âu Dương Ngự té xỉu, rất nhanh có hai binh lính dáng vẻ bình thường tiến vào,nói với binh lính canh giữ ở phía ngoài, hắn là binh sĩ lúc trước được lệnh hầu hạ tướng quân uống trà.
Bọn lính canh giữ ở ngoài để hai người đi vào doanh trướng, nhưng thật lâu sau, bọn họ lại không nghe thấy động tĩnh gì ở bên trong truyền đến, hơn nữa hai binh lính kia cũng không có ra ngoài, hai người nhìn nhau, đều có một loại cảm giác không hay.
"Huynh đệ, hình như không đúng lắm? Hay là chúng ta vào trong xem một chút?" Hai người suy nghĩ một chút, rốt cuộc quyết định đi vào.
"Được."
Hai người nhẹ bước chân, tay cầm binh khí, một người vén lên mành trướng. Nhưng lại không nhìn thấy tướng quân, càng không thấy hai binh lính mới vừa rồi đi vào. Hai người sững sờ, sau đó sải nhanh bước đi vào, mành trướng ở phía sau bọn họ buông xuống.
Hai người vừa vào, còn chưa kịp đi tới bình phong bên trong doanh trướng, đã bị hai người ẩn úp sau cửa chế trụ ở cổ, che miệng bọn họ lại. Cổ tay chuyển một cái, cả hai không tiếng động lướt ngay xuống cổ.
Hai binh lính lúc trước, cũng chính là nội gian nhìn nhau gật đầu một cái. Sau đó nhanh chóng cởi ra lễ phục của tên lính, rồi đem bọn họ kéo vào giấu dưới sàn Âu Dương Ngự, lấy quần áo cho Âu Dương Ngự thay, lúc này mới đỡ Âu Dương Ngự ra khỏi doanh trướng. Dọc theo đường đi gặp phải người gặng hỏi thì lập tức nói là binh sĩ đang phát bệnh, dẫn đến cho quân y xem một chút. Kết quả là đi đến một nơi đã được sắp đặt từ trước, lén lút đưa Âu Dương Ngự thần không biết, quỷ không hay ra khỏi doanh trại.
Bên này Âu Dương Ngự đã xảy ra chuyện, bên kia, Mộc Nguyệt Ly phái người chuẩn bị hướng về Hoàng Thành Lan Quốc ra tay.
Lan Quốc, Phủ Tướng Quân.
"Duyệt tỷ, tỷ đi nghỉ trước đi. Không cần phải để ý đến chúng ta, chúng ta bảo đảm rất nhanh sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Âu Dương Tĩnh nhìn về phía Tô Ngâm Duyệt nói, anh em bọn họ, còn có Đoạn Vô Nhai quyết định tự mình ra ngoài mua sắm. Vì trong bụng Tô Ngâm Duyệt có đứa nhỏ, bọn họ cũng cần phải chuẩn bị lễ ra mắt nha.
Tô Ngâm Duyệt cười gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay về phía bọn họ, lúc này tỳ nữ bước lại đỡ nàng đi về Phủ.
Âu Dương Tĩnh bọn họ cũng ngồi xe ngựa rời đi, dù sao Phủ Tướng Quân có nhiều người như vậy. Hơn nữa, nàng còn để lại người của Dẫn Lâu ở chỗ tối bảo vệ, tin tưởng sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng lại không ngờ tới, cho rằng mọi sự đã chuẩn bị xong, nhưng không biết mọi chuyện thật ra chỉ mới bắt đầu.
Sau khi Âu Dương Tĩnh bọn họ rời đi không lâu, đã có người tới trước cửa, người của Dẫn Lâu ở chỗ tối vừa nhìn, lập tức phát hiện ra là người thường đến Phủ tướng quân, Lâm Phu Nhân. Chị họ bà con xa của Âu Dương Ngự, đều là Phu Nhân của quan lại, nghe nói Lâm Phu Nhân này và Âu Dương Ngự quan hệ cũng tạm được, luôn có qua lại. Trước đây là một mất một còn với Tướng Quân Phu Nhân, giờ bắt đầu qua lại với Tô Ngâm Duyệt. Bọn họ quan sát đã lâu, nhưng không phát hiện ra Lâm Phu Nhân này có chỗ nào không đúng, cho nên hôm nay tra xét cũng hơi thoáng một chút đã theo dõi bọn họ tiến vào.
Quản gia cũng nghênh đón Lâm Phu Nhân đi vào, dẫn mọi người ra đại sảnh tiếp đãi. Sau đó phái người đi vào hồi báo cho Tô Ngâm Duyệt.
Tô Ngâm Duyệt khi nghe báo lại, lập tức cùng tỳ nữ ra đại sảnh gặp Lâm Phu Nhân.
Thật ra thì Tô Ngâm Duyệt cũng chỉ gặp qua Lâm Phu Nhân mấy lần, biết Lâm Phu Nhân là chị họ xa của phu quân. Mặc dù bà ấy cũng là Phu Nhân nhà quan, nhưng cũng không phải là loại người mắt cao hơn đầu. Cho nên thật cũng không có ác cảm, hơn nữa có lúc còn nghe bà ấy nhắc tới chuyện phu quân hồi còn nhỏ rất tốt.
"Duyệt Nhi ——"Lâm Phu Nhân nhìn thấy Tô Ngâm Duyệt thì vui mừng, vội vàng nghênh đón. Đồng thời trong lời nói của bà có một chút quan tâm săn sóc, mà Tô Ngâm Duyệt cũng híp mắt lắng nghe.
Hai người ở nơi này trò chuyện náo nhiệt, chính xác là Lâm Phu Nhân nói..., còn Tô Ngâm Duyệt thì ngồi nghe. Quản gia thấy thế, tất nhiên cũng dẫn những người khác lui xuống, chỉ để lại một tỳ nữ ở bên cạnh hầu hạ.
Chẳng qua là Lâm Phu Nhân có dẫn theo hai tỳ nữ, xem ra dáng dấp hai người rất thanh tú. Chỉ là con ngươi kia lại sắc bén như mũi nhọn lóe sáng, làm cho người ta có loại dự cảm xấu, đáng tiếc không ai phát hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.