Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 1.1: Tiết tử




Trong luận võ tràng lớn nhất Hoàng thành, người trên khán phòng nhiều như nước, tinh thần quần chúng mãnh liệt, ánh mắt vẫn không dao động nhìn chăm chú vào trung ương lôi đài. Trong bọn họ già có trẻ có, có bách tính phổ thông bình dân, cũng có quan to quyền quý, mọi người thỉnh thoảng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cũng có khi kích động mà nhảy dựng lên.
Trên lôi đài, hai thiếu niên mặc trang phục võ thuật nhẹ nhàng, đang tay không tiến hành giao đấu kịch liệt. Trên mặt hơn mười cờ xí phiêu động chung quanh, viết mấy chữ to rõ ràng ‘Giải đấu võ thuật thiếu niên’.
Hai người đối diện nhau đang tranh đoạt bát cường xuất tái tịch vị (1), có thể thấy bên hông bọn họ hào mã bài (2) hình tròn khác biệt.
(1) câu này chắc là vào vòng tứ kết
(2) tấm bài có ghi số
Hai vị thiếu niên đều trên dưới mười bốn tuổi, trên đai lưng thanh y thiếu niên đeo ‘Lục hào’ (số 6) bài, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần uy nghiêm, tuy rằng vẻ trẻ con chưa thoát, thế nhưng cũng có chứa một khí thế nhiếp nhân.
“Hay —!” Khán giả không hẹn mà cùng phát ra âm thanh ủng hộ, chỉ thấy trên đài vị lục hào thanh y thiếu niên kia, lấy một chiêu lanh lợi quét chân đem đối thủ bức đến ven lôi đài.
Bì phu ửu hắc (3) thiếu niên kia thiếu chút nữa rớt ra ngoài sân đấu, cuống quít ổn định thân mình, còn chưa kịp định thần, thanh y thiếu niên lại thừa thắng truy kích, lấy loại tốc độ tia chớp nhảy lên đến trước mặt hắn.
(3) làn da ngăm đen
“A…” Ửu hắc thiếu niên phát ra tiếng thấp kêu kinh hoảng, hắn chật vật mà né tránh liên hoàn thích (đá) của đối phương, giữa màn mãnh liệt tiến công hoàn toàn tìm không thấy khe hở phản kích.
“Ai, khỏi cần nhìn, công kích như vậy cũng chịu không nổi, căn bản không có khả năng thủ thắng. Lục hào tiểu tử như thế nào không dứt khoát nhanh nhẹn một chút?” Một gã lão giả ngồi dựa vào bên sân lắc đầu nói.
“A? Nói như thế nào?” Bên cạnh hắn lại có vài người trẻ tuổi tò mò đặt câu hỏi.
Lão giả vuốt chòm râu hoa râm, đôi mắt nhỏ con ngươi linh lợi lóe ra, nói:
“Các ngươi không phát hiện sao? Lục hào căn bản không xuất toàn lực, y mỗi một chiêu đều không hướng về chỗ yếu hại công kích, hơn nữa ta xem, tốc độ y hẳn là còn có thể nhanh hơn một chút.”
“Còn có thể nhanh hơn?” Những người trẻ tuổi kia ồ lên, kính nể mà nói: “Hiện tại đã rất nhanh, ta đều thấy không rõ lắm y là như thế nào xuất chiêu… Quá lợi hại…”
Vài người mặc áo choàng đen đứng phía trước bọn họ, vẫn lưu ý bọn họ đối thoại.
Mấy người kia nhìn qua thần thần bí bí, mặt bị đâu mạo (mũ trùm) che đi một nửa, thân thể lại nghiêm kín quấn dưới áo choàng.
Trong đó một người thần bí thấp bé nhất, hai tròng mắt giấu ở trong bóng đen, đang hưng trí ngang nhiên nhìn lục hào thanh y thiếu niên trên đài, đôi môi cánh hoa hồng nhạt câu ra một đường cong xinh đẹp.
Trở lại trên lôi đài —
Ửu hắc thiếu niên cước bộ bắt đầu loạng choạng, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.
Thắng bại đã thực rõ ràng, người xem đều chờ mong thanh y thiếu niên như thế nào cho đối thủ một kích trí mệnh.
Quả nhiên, ửu hắc thiếu niên cao tráng rất nhanh bị đối phương tìm được sơ hở, thanh y thiếu niên một cái quay lại, trực tiếp đá hướng ót hắn, khiến cho hắn nhất thời rối loạn trận cước, hai tay vốn cố phòng ngự bên dưới theo bản năng giao nhau bảo vệ trước mặt.
Ai biết lần này chính là hư chiêu, thanh y thiếu niên căn bản không có đá trúng ý của hắn, y sử dụng chiến lược dương đông kích tây, hướng tiểu phúc đối thủ đã mất đi bảo hộ cho một quyền, lực độ tuy rằng không lớn, nhưng đủ để khiến đối thủ cực kỳ hoảng sợ. Ửu hắc thiếu niên nguyên bản khuôn mặt hắc săm hồng (đen pha đỏ) tức thì trở nên than chì, hắn lui về phía sau vài bước loan hạ thắt lưng, ôm bụng mình. Thanh y thiếu niên lý nào sẽ bỏ qua cơ hội này? Y sét đánh không kịp bưng tai mà vỗ tay đẩy, rốt cục đánh cho đối phương rớt xuống đài.
Ửu hắc thiếu niên còn chưa rõ tình huống, liền phát hiện mình đã ngã ngồi ở phiến đá cứng dưới lôi đài.
Trên khán phòng truyền đến âm thanh vỗ tay nhất ba lại nhất ba đinh tai nhức óc.
Trọng tài múa may tiểu hồng kỳ trên tay, cao giọng tuyên bố:
“Bên thắng — lục hào! Tiêu Dục Kỳ!”
Trên đài, thanh y thiếu niên tên Tiêu Dục Kỳ đứng thẳng thân mình, hướng về thiếu niên dưới đài bại bởi mình chắp tay, khiêm tốn nói:
“Đa tạ chỉ giáo”
Ửu hắc thiếu niên cũng vội vàng đáp lễ nói:
“Đa tạ”
Tiêu Dục Kỳ mỉm cười, sau đó chậm rãi bước xuống đài, trở lại chỗ của tuyển thủ dự bị, lão bộc đã sớm ở một bên chờ lập tức nghênh đón, đưa tới khăn mặt nước trà.
Lúc này hai gã tuyển thủ khác lên đài giao đấu, ánh mắt mọi người lại quay về trên lôi đài, duy độc tên hắc y nhân nhỏ xinh kia, tầm mắt vẫn không rời Tiêu Dục Kỳ.
Hắn ngoắc ngoắc đầu ngón tay, người phía sau dựa sát vào.
“Thái…Thiếu gia, chuyện gì?” Thị tòng thân hình cao lớn cung kính hỏi.
“Ta muốn tham gia thi đấu, giúp ta báo danh.” Phiến môi tựa như cánh hoa hồng thốt ra những lời này.
“Thế nhưng…” Trong giọng nói tràn ngập do dự.
“Đi.” Chẳng qua là một câu mệnh lệnh giản đơn, lại bao hàm uy nghiêm vô cùng, thị tòng chỉ phải trả lời “Vâng”, sau đó lui ra.
Chỗ tuyển thủ đăng ký —
“A? Không được, hiện tại đã hết hạn”. Người trung niên mặt tròn ngồi ở sau cái bàn dài liên tiếp lắc đầu.
“Vì cái gì?” Hắc y thị tòng trầm giọng hỏi.
Người thanh niên gầy teo xen mồm:
“Trễ như vậy mới đến đương nhiên không thể, tuyển thủ đều bị loại một nửa, ngươi năm sau lại đến đi”.
Hắc y nhân kiên trì nói:
“Thiếu chủ nhân chúng ta nhất định phải tham gia, thỉnh dàn xếp một chút”.
“Điều này sao có thể? Mỗi người đều bảo chúng ta dàn xếp chúng ta giúp được ai?” Người rung niên không kiên nhẫn nói.
“Kia…” Hắc y nhân thở dài, đang muốn nói gì, lúc này, một trong chủ sự giả (ban tổ chức) của giải đấu lại đây.
“A, Phiền tướng quân…” Người trung niên nhìn thấy từ xa, vội đứng dậy chào hỏi.
“Phát sinh chuyện gì?” Nam tử dáng người to lớn hỏi.
Hắc y nhân chuyển hướng hắn, hơi hơi khom lưng.
“Phiền tướng quân.”
“Ngươi là…” Phiền tướng quân đánh giá hắn.
Hắc y nhân không nói cái gì, thân thủ từ trong ngực lấy một kim bài sáng loáng, lộ ra cho hắn xem.
Phiền tướng quân sau khi thấy rõ đồ đằng (hình khắc) bên trên, sắc mặt đại biến, đang muốn quỳ xuống, hắc y nam tử thân thủ giữ chặt hắn.
“Tướng quân không cần đa lễ, tại hạ chính là muốn ngài giúp một chuyện gấp”. Nam tử nhẹ giọng nói.
“Vâng, đại nhân có gì phân phó?” Phiền tướng quân rút đi khí thế uy vũ, kinh sợ hỏi.
“Thiếu chủ chúng ta muốn tham gia thi đấu.”
“Thiếu chủ? Chẳng…Chẳng lẽ…Nga…Đương nhiên có thể”. Phiền tướng quân ngữ khí đầu tiên là khó hiểu, sau đó trở nên kinh ngạc, cuối cùng là vô cùng cung kính.
“Được, vậy thỉnh ngài an bài, Thiếu chủ muốn cùng Tiêu công tử vừa rồi thắng lợi tỷ thí.” Hắc y nhân thuyết minh.
“Hảo, không thành vấn đề, thỉnh giao cho ta”. Phiền tướng quân không ngừng cúi đầu khom lưng.
“Thiếu chủ đăng ký danh tự (tên) là ‘ Vũ Điền ’ đi”.
“Vâng, tại hạ hiểu rõ”.
Hắc y nhân cười cười, xoay người rời đi.
Ở đây trừ Phiền tướng quân ra, mọi người đều nhìn thân ảnh hắn đi xa, đầy bụng nghi vấn.
“Tướng quân… Người kia là..” Nam nhân mặt tròn hỏi.
“Cái gì cũng đừng quản, mau mau an bài.” Phiền tướng quân hồi tưởng kim bài mới vừa nhìn thấy, trên mặt lại là một trận kính sợ.
“Vâng…” Đăng ký viên lại công việc lu bù lên.
Trải qua mấy trận đấu kịch liệt, Tiêu Dục Kỳ không phụ sự mong đợi của mọi người, đánh ngã tất cả đối thủ.
Vốn nghĩ rằng y chính là quán quân, ai biết chủ sự nhân tuyên bố, còn có một người khiêu chiến. Vì thế lại gia tăng một hồi thi đấu, khán giả vừa nghi hoặc lại vừa chờ mong.
Tiêu Dục Kỳ đứng ở giữa sân đấu, đợi đối thủ xuất trướng, gió nhẹ thổi qua, làm hắc sắc đoạn đái (dây lưng đen) bên hông y tung bay.
Thiếu niên khoác áo khoác dày chậm rãi đi lên đài, người xem bên dưới ánh mắt hiếu kỳ ở trên người hắn qua lại sơ tuần.
Ngay cả Tiêu Dục Kỳ cũng ngừng thở, khẩn trương lên.
Thiếu niên thân thủ kéo áo choàng, lộ ra chân diện mục dưới ánh mặt trời khiến cho mọi người kinh hô.
Tóc đen bên tai theo gió nhẹ tung bay, da thịt thiếu niên kiều nộn giống như thủy tinh sáng bóng, đồng tử mắt hắn bích lục hồ thủy giống một cái hồ sâu không thấy đáy, môi hắn màu phấn hồng hơi hơi cong lên, khóe miệng tự tiếu phi tiếu.
Những người trẻ tuổi kia xôn xao đứng dậy, có người còn huýt sáo khiêu khích.
“Trời ạ! Người đẹp quá…”
“Ta không tin a! Thật là nam hài tử?”
“Sẽ không là đại tiểu thư nhà nào nữ phẫn nam trang chạy tới giúp vui đi?” Có người châm chọc nói, những người khác ồn ào theo:
“Đúng vậy a đúng vậy, tiểu cô nương xinh đẹp, về nhà học thêu hoa đi, chạy lên đài sẽ làm ngươi bị thương”.
Những người khác cười ha ha.
Tiêu Dục Kỳ vô thố nhìn xung quanh, cuối cùng bất an mà đem ánh mắt phóng tới trên người đối thủ.
Đối với những đùa cợt này, thiếu niên chỉ là mị khởi mỹ mục, sau đó xoay người, đối với khán giả lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh, dẫn tới bọn họ mãnh nuốt nước miếng.
Hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Dục Kỳ, ngọt ngào mở miệng:
“Rốt cuộc là ai bị thương còn chưa biết mà…” Thanh âm hắn thanh thúy vang lên, dễ nghe cực kỳ.
Tiêu Dục Kỳ cảm giác một trận tâm quý mục huyễn (4), vội vã ổn định tâm thần.
(4) tim đập nhanh hoa mắt
Trọng tài giương hồng kỳ, người trên đài lập tức bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Trọng tài viên la lớn:
“Trận chung kết —— lục hào Tiêu Dục Kỳ nghênh chiến nhị thập tam hào Vũ Điền, trận đấu bắt đầu!”
Giọng nói mới vừa hạ, thiếu niên kêu Vũ Điền liền tiên phát chế nhân, nhảy đến trước mặt Tiêu Dục Kỳ, nghênh diện bổ ra một chưởng.
Tiêu Dục Kỳ mượn lực ngăn hắn lại, đang muốn phản kích, đối phương cũng đã nhanh nhẹn mà chạy nhảy ra bên ngoài phạm vi công kích của y, Tiêu Dục Kỳ không biết hắn đánh chú ý gì, chỉ phải tranh thủ chủ động, đuổi theo tiến đến.
Vừa mở màn liền hiện ra tình hình chiến đấu kịch liệt như vậy, người xem đều hưng phấn mà vi tuyển thủ hò hét trợ uy.
Vũ Điền nghiêng người hiện lên nắm đấm hắn, hoành quyền chủy hướng phần eo y, Tiêu Dục Kỳ toàn thân tránh đi, trong lòng suy nghĩ chiến lược. ‘Vũ Điền’ này so với y thấp bé hơn, muốn công kích đến đầu của y nhất định gặp khó khăn, cho nên hắn hẳn là sẽ đem trọng điểm tiến công đặt ở hạ bàn mình.
Sau khi quyết định chủ trương, Tiêu Dục Kỳ đem trọng tâm rơi chậm lại, tầm mắt cùng Vũ Điền ngang hàng.
Vũ Điền lập tức hiểu được dụng ý của y, hắn không chút hoang mang mỉm cười, bỗng nhiên lăng không nhảy lên.
Tiêu Dục Kỳ lấy làm kinh hãi, không kịp quay người lại, Vũ Điền đã hạ xuống ở hậu phương y không hề phòng bị, nhanh chóng sử xuất một chút ‘Tảo bả thối’ (quét chân), Tiêu Dục Kỳ đành phải đứng thẳng người sau đó nhảy lên, chiến thuật tránh né đối thủ công kích thượng bàn của y mất đi hiệu lực.
Vũ Điền trong nháy mắt vọt đến trước mặt y, khuôn mặt hai người cách xa nhau không đến ba tấc, Tiêu Dục Kỳ bị dung nhan kiều mỵ của hắn làm cho kinh sợ mà dừng lại, nhất thời đã quên phòng ngự, Vũ Điền thừa khe hở vỗ tay chàng hướng ngực y, dùng đúng là chiêu số Tiêu Dục Kỳ mới vừa rồi đem người khác đánh hạ đài.
“Ngô…” Tiêu Dục Kỳ một tiếng thấp minh, nhảy ra che chở bị thương ngực, gặp Vũ Điền còn muốn công kích tới, y mau mau vòng quanh ven lôi đài bước nhanh chuyển qua ngoài đối phương mười trượng.
Vũ Điền buông tay, cũng không vội mà đả bại hắn, chỉ là đắc ý nhìn bộ dáng thở dốc của y.
“Hảo dạng! Tiểu cô nương công phu không tồi a!” Vũ Điền bị hoàn toàn cho rằng là cô nương gia.
“Hoa quyền tú thối (5) có thể luyện đến loại trình độ này cũng không tệ”.
(5) khoa chân múa tay phô trương (chỉ múa may tỏ vẻ biết võ, chứ không hề biết võ, làm ra vẻ có năng lực nhưng thật sự bất tài)
“Uy! Tiểu tử họ Tiêu, đừng cho nam nhân chúng ta mất mặt a!”
Trên khán phòng vài thanh niên cà lơ phất phơ lại lần nữa kêu gào đứng lên.
Tiêu Dục Kỳ mặc kệ này đó lời ra tiếng vào, y khí vận đan điền, rất nhanh khiến mình phục hồi lại.
Vũ Điền không để cho y cơ hội khôi phục thể lực, lập tức xông lên, lần này hắn đem điểm công kích nhắm ngay lên ngực Tiêu Dục Kỳ, quyền chưởng cùng xuất. Hắn không ngừng chuyển biến góc độ, quyền đầu như giọt mưa rơi, mỗi một lần hạ xuống đều đánh hướng yếu hại của đối thủ.
Vũ Điền này nhìn qua mảnh mai, không thể tưởng được khí lực kinh người, cánh tay chống đỡ quyền chưởng của Tiêu Dục Kỳ bắt đầu run lên.
Tiêu Dục Kỳ âm thầm giật mình, đối thủ lần này cùng trước hoàn toàn không giống, xem thực lực của hắn, chỉ sợ cùng mình tương xứng, hiện tại bất chấp cha dạy ‘ Điểm đáo vi chỉ’ (6), không xuất toàn lực y chỉ sợ phải bại trận.
(6) Đến lúc thì dừng lại
Mắt thấy đối phương càng đánh càng hăng, bản thân đã bị buộc đến phần ngoại vi lôi đài.
Cứ như vậy không phải biện pháp! Một khi bị quản chế sẽ rất khó phản kích!
Tiêu Dục Kỳ vừa phòng ngự vừa nghĩ biện pháp đột phá.
Hàng đầu chính là, phải khiến cho hắn dừng công kích lại.
Y tính toán quyền lộ Vũ Điền.
Chính là hiện tại!
Thừa dịp Vũ Điền một quyền đánh hụt, y nghiêng thân thể, đột nhiên hai tay kiềm trụ cánh tay hắn, giơ tay dụng lực xoay tròn!
“Ách!”
Vũ Điền bị toàn bộ cuốn, Tiêu Dục Kỳ muốn đem một bàn tay khác của hắn cũng chế trụ. Vũ Điền lập tức hiểu ý, trước lúc rơi xuống đất đối với đầu Tiêu Dục Kỳ đá ra một cước.
Không thể tưởng được hắn còn có thể ra chiêu Tiêu Dục Kỳ né tránh rất nhiều cũng sợ tới mức buông tay, nhưng hắn phản ứng nhanh hơn mà đá lên cổ chân y, đem y đẩy dời đi, Vũ Điền ở không trung quay vòng, rơi trên mặt đất. Hắn còn chưa đứng vững, Tiêu Dục Kỳ nhanh chóng xông lên, loan cúi người đối với eo hắn đánh ra một quyền.
Vũ Điền thân thủ chắn, ai ngờ lần này lại là động tác giả, Tiêu Dục Kỳ một bàn tay khác đã hướng về phía khuôn mặt xinh đẹp của hắn.
“A…” Mắt thấy hoa dung nguyệt mạo kia sẽ bị thảm chiêu hủy hoại, khán giả phát ra tiếng kêu kinh hoảng.
Ven lôi đài, hắc y nhân lại căng thẳng thân mình như lâm đại địch.
Vũ Điền nhắm mắt lại chờ thống kích…
Một giây, hai giây, …
Hắn lặng lẽ mở mắt ra, nắm đấm dừng ở phía trên chóp mũi hắn.
Tiêu Dục Kỳ cả người phát run, cắn răng thu hồi một quyền này. Khuôn mặt kiều diễm như vậy, ai đều không đành lòng đánh tiếp. Nhưng hắn cũng sợ hãi đối thủ đột nhiên phản kích, vì thế vội vã nhảy ra.
Vũ Điền bình tĩnh nhìn hắn, mắt hạnh xinh đẹp hàm chứa tình tố phức tạp.
Trên khán phòng lại ầm ầm.
“Hảo tiểu tử a, cũng thật thương hương tiếc ngọc!”
” Uy! Tiểu cô nương, người ta buông tha ngươi ngươi có phải hay không cũng phải có chút biểu hiện a?”
“Không bằng liền lấy thân báo đáp được rồi?” Một vài trung niên nam tử ý nghĩ xấu xa sắc sắc cười đùa.
Nghe xong lời này, tuổi trẻ Tiêu Dục Kỳ khuôn mặt lập tức sung huyết, hồng như Quan Công (7).
Vũ Điền nhìn hắn quẫn thái, ý dục bất minh mà nở nụ cười.
Trận đấu còn chưa chấm dứt, hiện trường tất cả mọi người lại đều thả lỏng, cố nói chuyện phiếm trêu ghẹo.
“Hắc! Họ Tiêu, tiểu mỹ nhân người ta hình như có hảo cảm với ngươi nga!”
“Đúng vậy a, thật sự là nhặt được bảo, sớm biết ta cũng lên đài.”
“Ha ha ha…” Mọi người càng cười nhiều hơn.
Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn khả ái của Tiêu Dục Kỳ càng ngày càng hồng, cơ hồ có thể nhìn thấy đỉnh đầu y toát ra hơi nước.
“Các ngươi đừng nói nữa…” Y xấu hổ mà nói với đám người phía sau.
Ngay tại một khắc y quay đầu, đột nhiên, Vũ Điền bất ngờ không kịp phòng bị đến trước mặt y.
“A…” Tiêu Dục Kỳ lúc này mới phát hiện mình phân thần trước mặt địch nhân, y phục hồi tinh thần lại lập tức nghênh chiến.
“Ô…”
Kế tiếp một màn khiến cho toàn trường nhân sĩ mục trừng khẩu ngốc (8).
(8) trợn mắt há hốc mồm
Tiêu Dục Kỳ trừng lớn mắt, cứng còng nhìn khuôn mặt cùng mình kề sát.
Vũ Điền từ từ nhắm hai mắt, đem đôi môi đỏ mọng mê người của mình ấn lên mặt y, Tiêu Dục Kỳ kinh hách quá độ giương miệng, tùy ý phiến môi non mềm của hắn cùng mình kết hợp.
Quá trình chưa tới ba giây, Vũ Điền dời đi.
Tiêu Dục Kỳ đã muốn đông lại thành khối băng, hắn ngay cả như thế nào hô hấp cũng quên.
Tràng nội, sau một trận trầm mặc ngắn ngủi, bạo phát ra âm thanh gào thét như sấm nổ, mọi người đều không thể tin được chính mình vừa rồi nhìn thấy.
“Này…Này cũng quá lớn mật…”
“Quả thực… Quả thực không giống”. Một số người lớn tuổi chỉ là lắc lắc đầu thấp giọng chê trách.
Vũ Điền ngoảnh mặt làm ngơ, mỉm cười vỗ vỗ hai má Tiêu Dục Kỳ, trong cảnh huyên náo xôn xao thấp giọng nói:
“Tiêu Dục Kỳ, ta ưng ngươi”.
“Ách?” Tiêu Dục Kỳ khôi phục một điểm thần trí, chỉ ngây ngốc mà phát ra một đơn âm.
“Ngươi nhất định sẽ là của ta…” Vũ Điền như tuyên thệ nói.
Tiêu Dục Kỳ tiếp tục ngẩn người.
Vũ Điền xoay người, vừa đi vừa hướng phía sau vẫy tay nói:
“Trận đấu này ngươi thắng, tái kiến.”
Sau đó, thần bí mỹ nhân được mấy hắc y nhân vây quanh hạ đài ly khai.
Tiêu Dục Kỳ đứng ở trên đài, một trận gió lạnh thổi qua, cuồn cuộn nổi lên phiến phiến hoàng diệp…
Hô…
Chú thích:
(7) Quan Công: một nhân vật trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung,
huynh đệ kết nghĩa với Lưu Bị, Trương Phi, Triệu Vân. Ông cao chín thước, mặt đỏ như gấc, mắt phượng mày ngài, râu dài hai thước, oai phong lẫm liệt. Quan Công là một vị tướng nổi tiếng có thật trong lịch sử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.