Ngự Tứ Lương Y

Chương 82: Phương pháp giải độc




Editor: Vện
Tiêu Ngự ra khỏi viện, A Lục theo sau, A Thập cũng không biết từ đâu nhảy ra.
Quản gia liếc nhìn, cúi đầu nói, “Lão gia chỉ gọi một mình Đại tiểu thư, vì là việc nhà Phượng phủ nên…”
Tiêu Ngự nhíu mày, A Lục và A Thập làm ngơ quản gia.
Tiêu Ngự có cảm giác như sắp tham dự hồng môn yến.
“Đi thôi, đừng để Phượng lão gia chờ lâu.” Tiêu Ngự nói rồi đi trước, A Lục A Thập không rời một bước.
Quản gia há miệng định nói gì, nhưng căn bản không ai để ý, bất đắc dĩ từ bỏ, vội vàng lên trước dẫn đường.
Tiêu Ngự không cần quản gia dẫn đường cũng biết Phượng Vân Phi hẳn đang ở viện tử của Lô thị.
Lô thị trúng độc, Phượng Vân Phi thân là Tổng quản Thái y chắc chắn phải chăm lo, không biết hắn đã tìm ra cách giải độc chưa.
Lúc Tiêu Ngự đến, Phượng Vân Phi đang thương lượng bệnh trạng Lô thị với các đại phu khác, còn một nữ tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trong góc lắng nghe, phong thái rất trầm tĩnh.
Không biết vì sao, Tiêu Ngự vừa nhìn đã chú ý nàng ngay.
Nữ tử đội mũ mạng, bên cạnh là một nha hoàn nhìn rất lanh lợi, Tiêu Ngự lập tức nghĩ đến chính mình lúc trước.
Nếu không gặp Tạ Cảnh Tu, chắc hắn cũng rời nhà hành y thế này.
Sau khi quen biết Tạ Cảnh Tu, hắn không cần phải che giấu dung mạo mỗi khi gặp người khác, không phải mặc y phục nữ, cũng không cố gắng bắt chước cách ăn nói của nữ tử.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn không còn phải sợ bất cứ điều gì nữa.
Dường như nữ tử kia cũng chú ý Tiêu Ngự, nàng đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp lạnh nhạt đánh giá Tiêu Ngự, dù trắng trợn nhưng không gây phản cảm.
“Vị này… hẳn là Phượng đại tiểu thư.” Nữ tử lên tiếng, âm thanh êm dịu ôn hòa.
Phượng Vân Phi đã bước đến, vội nói, “Chiếu Ngọc, vị này chính là Giản lục tiểu thư, chủ nhân y quán Giản gia.”
Tiêu Ngự khẽ gật đầu với Giản lục tiểu thư, xem như chào hỏi.
Hắn có nghe tên tuổi Giản lục tiểu thư, hình như Phùng thái y vô cùng sùng bái, nghe nói y thuật rất giỏi.
“Phượng lão gia tìm ta có chuyện gì” Tiêu Ngự nhìn Phượng Vân Phi.
Phượng Vân Phi bị con mình gọi là Phượng lão gia trước mặt người ngoài, sắc mặt lộ vẻ lúng túng.
Tiêu Ngự hoàn toàn không muốn diễn tiết mục phụ từ tử hiếu với hắn.
“Chiếu Ngọc, vi phụ gọi ngươi đến là vì bệnh tình của mẫu thân.” Phượng Vân Phi ho nhẹ, “Vi phụ nghe nói, ngươi rất xuất sắc trong phương diện y thuật, hiện tại chúng ta đã hết cách với bệnh của mẫu thân ngươi, ngươi hãy qua xem xét một chút, không chừng có thể đưa ra biện pháp.”
Lô thị vẫn chưa được giải độc
“Đại phu nhân chưa tỉnh à” Tiêu Ngự hỏi.
Phượng Vân Phi lắc đầu, nét mặt nóng vội.
Vẫn chưa giải độc sao Tiêu Ngự trầm mặc. Hắn không biết Tạ Cảnh Tu hạ độc gì, nếu phát tác ngay trong ngày trúng độc, hẳn không phải độc mạn tính. Nếu không giải được e thật sự nguy đến tính mạng.
Thì ra Tạ Cảnh Tu không chỉ muốn cho các nàng một bài học mà thật sự muốn giết các nàng…
Giết ba mạng người mà Tạ thế tử không chớp mắt lấy một cái, còn có lòng dạ thanh thản chuẩn bị áo cưới, một câu cũng không nhắc đến.
Tiêu Ngự tin chắc không phải y không dám nhắc, chỉ là xem thường không muốn nhắc.
Một Quận chúa, hai quý phu nhân vẫn chưa đủ để Tạ Cảnh Tu để vào mắt. Tiêu Ngự mơ hồ cảm giác Tạ Cảnh Tu không đơn giản chỉ phù hợp làm người kế thừa phủ Nguyên Vương.
Chí ít hắn không thể thản nhiên đối mặt với việc cướp đoạt nhiều mạng người như vậy.
“Chiếu Ngọc, ngươi… ngươi qua xem mẫu thân đi.” Phượng Vân Phi hít một hơi, “Vi phụ đã thử nhiều phương thuốc mà không có tác dụng, hiện tại chỉ có thể cầm cự nhờ cách của Giản lục tiểu thư. Nếu ngươi có phát hiện gì thì hãy nói để điều chế phương thuốc đúng.”
Nha hoàn vén màn buồng trong, Tiêu Ngự nhìn thoáng qua, lắc đầu.
“Xin lỗi, ta không giúp được.”
Sắc mặt Phượng Vân Phi tức khắc vặn vẹo.
“Nàng là mẫu thân trên danh nghĩa của ngươi, ngươi có thể nhìn nàng một chút mà, không cần phải kiêng cử gì hết.” Phượng Vân Phi trầm mặt, “Lại nói… cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ngươi là đại phu, nên hiểu đạo lý này. Dù thường ngày có mâu thuẫn gì với mẫu thân, nhưng gặp việc sinh tử cũng nên tạm thời bỏ qua.”
Tiêu Ngự nhíu mày, “Không liên quan đến mâu thuẫn, ta thật sự không giúp được.” Hắn là bác sĩ ngoại khoa, không am hiểu việc giải độc. Coi như thật sự biết làm sao để giải độc cũng phải cần thuốc men hiện đại. Trong giải phẫu, hắn có thể dùng rượu mạnh thay cồn, có thể tự pha nước muối sinh lý, có thể dùng thuốc Đông y thay thế heparin rửa vết thương, nhưng giải độc là phương diện khác hoàn toàn. Có thể hắn biết tên các nguyên tố hóa học cần thiết để bào chế thuốc, nhưng không biết nên dùng thảo dược Đông y nào để thay thế, thậm chí thời đại này có thể không tồn tại loại thảo dược chứa thành phần nguyên tố đó.
Có lẽ nỗ lực thực hiện rồi sẽ nghĩ ra biện pháp khác, nhưng đối phương là Lô thị, là Phượng Vân Ninh, là Minh Châu quận chúa, hắn không muốn tốn công.
Những người kia muốn lấy mạng hắn, hắn sẽ không giết chóc để chăn chặn giết chóc, nhưng cũng không có nghĩa vụ nhọc công vì các nàng. Các nàng chắc chắn sẽ không nói lời cảm kích, hơn nữa, làm vậy còn tổn hại thể diện Tạ Cảnh Tu.
Đặt ba người kia và Tạ Cảnh Tu lên hai bên cán cân, Tiêu Ngự không hề do dự nghiêng về phía Tạ Cảnh Tu, một chút nghi ngờ cũng không có.
“Ngươi!” Phượng Vân Phi giận đỏ mặt, giơ tay chỉ Tiêu Ngự.
Một đại nương từ buồng trong bước nhanh ra, quỳ cái rầm trước mặt Phượng Vân Phi, “Lão gia, thứ cho lão nô lắm chuyện, chuyện khác ngươi có thể ủy khuất phu nhân, nhưng lần này không phải như lần trước, chuyện này liên quan đến tính mạng phu nhân! Dù Đại tiểu thư đã chịu nhiều oan ức nhưng cũng bình yên trưởng thành, còn có mối hôn nhân tốt. Thế nào cũng không được để phu nhân gặp tai bay vạ gió, nguy hiểm đến tính mạng!”
Tiêu Ngự nhíu mày chặt hơn. Lời của đại nương này rõ ràng ám chỉ hắn.
Không đợi Phượng Vân Phi lên tiếng, Phương đại nương lại chuyển qua Tiêu Ngự.
“Đại tiểu thư ngay cả nhìn cũng không nhìn phu nhân mà đã nói không thể giúp. Từ đêm qua Đại tiểu thư chưa từng ra khỏi viện, chẳng lẽ không cần xem cũng biết phu nhân mắc bệnh gì sao!”
Đã nói đến nước này, Tiêu Ngự sao có thể nghe không ra ý trong lời nàng. Phượng Vân Phi cũng nhìn sắc mặt hắn, khỏi phải nói, trong lòng Phượng Vân Phi đã sớm tin lời nàng rồi.
Thật buồn cười, vừa rồi Phượng Vân Phi còn mang vẻ mặt hòa ái bảo hắn chẩn bệnh cho Lô thị, chỉ sợ thâm tâm đã nhận định hắn chính là hung thủ hãm hại Lô thị, cho nên mới cho hắn một cơ hội “cải chính”, hy vọng hắn chủ động đưa ra phương thuốc giải độc.
Vừa giải được độc cho Lô thị, vừa cho hắn lấy công chuộc tội, chắc Phượng Vân Phi thấy hả hê lắm.
“Ta hiểu tâm tình của các ngươi.” Tiêu Ngự cười cợt, xòe tay nói, “Ta có thể đưa ra phương pháp giải độc cho Đại phu nhân, nhưng, ta không muốn, cũng không thích.”
“Ngươi! Đồ bất hiếu! Đứa con bất hiếu!” Phượng Vân Phi giận đến mất lý trí, gào lên mắng, “Trước kia ngươi làm việc tùy hứng, hại Phượng phủ chúng ta gánh bao nhiêu tiếng xấu, ta đều nể tình ngươi nhỏ tuổi không hiểu chuyện, chưa từng tính toán với ngươi, còn muốn đón ngươi hồi phủ giáo dục lại. Ta không ngờ ngươi táng tận lương tâm đến thế, ngay cả mạng người cũng không quan tâm!”
“Phượng lão gia, ngươi sai rồi, làm gì có ai sỉ nhục được ngươi, chỉ có ngươi tự chuốc lấy nhục làm bại hoại gia phong thôi.” Tiêu Ngự lạnh lùng nói, “Ta quý trọng sinh mạng, nhưng cũng phải nhìn xem người kia có đáng giá cho ta quý trọng hay không. Một nhũ mẫu bên cạnh Lô phu nhân còn dám dùng thái độ này với ta, ngươi dựa vào đâu mà yêu cầu ta để tính mạng nàng vào mắt! Thứ cho ta không phụng bồi, cáo từ!”
Tiêu Ngự xoay người bỏ đi, Phượng Vân Phi tức giận, “Nghiệp chướng! Ngươi đứng lại cho ta! Giao thuốc giải ra đây! Người đâu, cản hắn lại!”
Tiêu Ngự cười lạnh, cuối cùng cũng không giả tạo bộ dáng từ phụ nữa rồi.
Nói hắn hạ độc cũng không sai, vốn là Tạ Cảnh Tu làm thay hắn, hắn tình nguyện gánh tội thay Tạ Cảnh Tu.
A Lục A Thập một trước một sau bảo vệ Tiêu Ngự, đám người hầu bao vây căn bản không thể đến gần Tiêu Ngự.
Đại phu ở gian ngoài nghe được động tĩnh, nhìn nhau rồi hấp tấp xách hòm thuốc dồn dập cáo từ.
Chuyện lùm xùm của thế gia đại tộc hấp dẫn lắm, nhưng phải cân nhắc có thể xem hay không.
Một Tổng quản Thái y, một Thế tử phi tương lai, bọn họ xin bỏ qua náo nhiệt lần này.
Một bóng người thanh mảnh đột ngột chặn đường Tiêu Ngự, Giản lục tiểu thư uyển chuyển cúi người, “Phượng đại tiểu thư có thể nghe ta một lời hay không”
Tiêu Ngự dừng chân, “Không biết chủ y quán Giản gia có gì chỉ giáo”
Thân là nữ tử gánh vác sự nghiệp gia tộc, lại được Phùng thái y hết lời khen ngợi, cảm tưởng của Tiêu Ngự với Giản lục tiểu thư cũng không tệ.
Giản lục tiểu thư nói, “Ta đã cẩn thận kiểm tra Phượng đại phu nhân, triệu chứng bệnh tương tự Minh Châu quận chúa và An quốc hầu phu nhân, ta và Phùng đại phu đều cho rằng, ba người hẳn là bị trúng độc. Triệu chứng của Minh Châu quận chúa là miệng khô lưỡi khô, buồn bực bất an, sau đó hôn mê; An quốc hầu phu nhân là tứ chi cương cứng, nói sảng, sùi bọt mép; Phượng đại phu nhân thì sốt cao không ngừng, mặt nổi ban đỏ, mất khống chế bài tiết.”
Giản lục tiểu thư không phí lời, liệt kê rõ ràng bệnh trạng, đôi mắt đẹp thản nhiên đối diện Tiêu Ngự.
“Không biết Phượng đại tiểu thư nghe xong những triệu chứng này, có thể nhận ra đây là độc gì không Chỉ cần biết chủng loại độc dược là có thể giải được. Ta chưa từng tiếp xúc với phương diện giải độc, Phùng đại phu cả đời hành nghề y chỉ gặp nhiều nhất là hạc đỉnh hồng, thuốc bột trắng và mấy loại thảo dược tính hàn, bệnh trạng thế này, chúng ta nhất thời không nhớ ra là chủng loại độc gì.”
Nghe xong triệu chứng, Tiêu Ngự đã mơ hồ đoán được độc gì. Chỉ là không quá chắc chắn.
“Nếu Giản lục tiểu thư muốn biết các nàng trúng độc gì, không bằng đến hỏi hai nha hoàn của Minh Châu quận chúa.” Tiêu Ngự nói.
Hai nha hoàn kia đã bưng ba ly rượu lên cho hắn, nếu hạ độc hẳn là hạ trong rượu. Hai nha hoàn đó nhất định biết đó là độc gì.
Thủ đoạn của Tạ Cảnh Tu là gậy ông đập lưng ông, y muốn cho các nàng gieo gió gặt bão, lấy hiểu biết của Tiêu Ngự về Tạ Cảnh Tu, nhiều khả năng y đã dùng chính độc dược của Minh Châu quận chúa tính hại hắn.
Phượng Vân Phi cả giận, “Nếu ngươi đã biết sao không nói thẳng ra Còn bắt chúng ta tìm hai nha hoàn trúng độc hôn mê, ngươi lại muốn giở trò gì nữa!”
Hai nha hoàn kia cũng trúng độc Tiêu Ngự hơi ngạc nhiên.
Toàn bộ những ai biết chủng loại độc đều hôn mê bất tỉnh, rõ ràng là Tạ Cảnh Tu cố ý.
Phượng Vân Phi vẫy lui người hầu, đến trước mặt Tiêu Ngự, mặt trầm như nước, nói, “Chiếu Ngọc, chỉ cần ngươi đưa thuốc giải ra thì bất luận trước đây ngươi đã làm gì, ta đều bỏ qua hết, sau khi Đại phu nhân tỉnh lại, ta sẽ không cho nàng so đo với ngươi nữa. Chiếu Ngọc, ngươi còn trẻ, từ nhỏ đã không ở cạnh ta, ta không trách ngươi không hiểu chuyện, có thể ngươi không biết hiếu đạo quan trọng thế nào đối với nữ tử. Nếu ngay cả phụ mẫu còn thất vọng về ngươi, ngươi cho người đời sẽ đối xử với ngươi thế nào”
Tiêu Ngự trừng mắt, rốt cuộc Phượng Vân Phi đang thật lòng quan tâm nhi tử hay đang uy hiếp hắn
“Phượng lão gia, ngươi lầm rồi, ta sắp “gả” cho người khác, ngươi nói những thứ kia có liên quan gì đến ta.” Tiêu Ngự cười nói.
Phượng Vân Phi lộ vẻ khó xử.
Mặc kệ Phượng Vân Phi có cảm tình với Phượng Chiếu Ngọc hay không, rõ ràng trưởng tử của hắn phải gả cho nam nhân khác, mà hắn còn phải tự tay giao trưởng tử vào tay người ta, đối với Phượng Vân Phi, đây cũng là một loại sỉ nhục.
“Phượng lão gia, ngươi chỉ nghe lời phiến diện từ nhũ mẫu bên cạnh Lô thị liền nghi ngờ ta hãm hại nàng, ngươi thấy ngươi có tư cách thất vọng về ta sao” Tiêu Ngự nói, “Yến tiệc hôm qua, Minh Châu quận chúa trăm phương nghìn kế bắt ta uống rượu là vì cái gì Chính Lô thị mời Minh Châu quận chúa đến, cũng là Lô thị nhiều lần mời ta đến yến tiệc. Ngươi cảm thấy Lô thị chịu tai bay vạ gió à, Phượng lão gia thứ cho ta nói thẳng, ta thấy nàng gieo gió gặt bão mới đúng. Ta bảo ngươi đi hỏi nha hoàn của Minh Châu quận chúa vì độc là do các nàng mang đến, không ai rõ hơn các nàng đó là độc gì. Về phần tại sao các nàng lại bị chính độc dược của mình hại, ngươi cứ xem như lưới trời ***g lộng đi. Lời đã nói hết, Phượng lão gia, chúc ngươi mã đáo thành công.”
Nói xong quay gót đi, Phương đại nương bám bậu cửa vội la lên, “Lão gia, không thể để nàng đi! Ngươi phải cứu mạng phu nhân chứ!”
Tiêu Ngự cau mày, A Lục tiến lên đá văng Phương đại nương ra xa.
Phương đại nương thét một tiếng, ngã sóng soài, ôm bụng không gượng dậy nổi. Một đám tiểu nha hoàn cuống quýt vây lại đỡ nàng lên.
Lão Lục quay lại nhìn vẻ mặt kinh hãi của Phượng Vân Phi, nói, “Phượng lão gia, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm chỗ nào rồi, để ta giải thích. Thế tử không muốn Phượng đại phu bị người ngoài quấy nhiễu nên mới đồng ý để hắn về Phượng phủ tạm trú, không có nghĩa Phượng đại phu có thể bị Phượng phủ quấy rối. Nếu ngươi không thể đảm bảo thanh tịnh cho Phượng đại phu, Thế tử không ngại đón Phượng đại phu đi đâu.”
“Ngươi! Tạ thế tử không có quyền nhúng tay vào việc nhà Phượng phủ!” Phượng Vân Phi tức giận.
Lão Lục nói, “Thế tử không hứng thú với chuyện nhà Phượng phủ, chỉ cần từ nay về sau, người của Phượng phủ đừng tiếp tục gây sự với Phượng đại phu thì sẽ bình yên vô sự. Nếu tôn phu nhân may mắn tỉnh lại, xin truyền lại lời này cho tôn phu nhân. Đừng tiếp tục giở mấy thủ đoạn tưởng như không ai biết nữa, bằng không sẽ tự gánh lấy hậu quả.”
“Ngươi có ý gì!” Phượng Vân Phi thấy cứ nhằm vào Lô thị, trong lòng hắn, Lô thị là người hoàn mỹ không tranh với đời, làm sao hắn chịu được một người hầu miệt thị Lô thị như vậy, dù là người Tạ Cảnh Tu phái đến nhưng cũng chỉ là hạ nhân, “Chẳng lẽ Tạ thế tử dạy các ngươi tùy ý mắng chửi gia quyến mệnh quan triều đình, cáo mệnh phu nhân ngự phong sao!”
“Phượng lão gia, ngươi lại hiểu lầm rồi. Nếu tôn phu nhân không tự rước lấy nhục thì ai để ý nàng làm gì.” Lão Lục mặt không đổi sắc nói, “Phượng lão gia có thể đi tìm hai nha hoàn của Minh Châu quận chúa hỏi nguồn gốc độc dược, hoặc bảo vệ thanh danh của phu nhân, chờ nàng tự tỉnh lại. Lời đã nói hết, cáo từ.”
Nói rồi liền lên trước mở đường, cùng Lão Thập dẫn Tiêu Ngự rời đi, lần này dĩ nhiên không còn ai dám cản lối.
Phượng Vân Phi tái mặt đứng bất động tại chỗ, mày nhíu chặt.
Nha hoàn Bán Hạ của Giản lục tiểu thư qua đỡ nàng, nhỏ giọng gọi, “Tiểu thư…”
Giản lục tiểu thư ngập ngừng nhìn hắn, lại nghe Phượng Vân Phi nói, “Giản lục tiểu thư, phiền ngươi ở đây thay ta trông nom nửa canh giờ. Ta sẽ mau chóng trở về.”
Giản lục tiểu thư khuỵu người nói, “Đây là bổn phận của đại phu, Phượng lão gia không cần khách khí.”
Bấy giờ Phượng Vân Phi mới vội vã ra ngoài, Phương đại nương vẫn nằm trong sân, không gượng dậy nổi, Phượng Vân Phi ghét bỏ nhìn nàng một cái, chạy thẳng ra khỏi viện tử của Lô thị.
Quản gia chạy theo, Phượng Vân Phi nói, “Mang ngựa ra, ta muốn đến phủ Đại công chúa.”
Quản gia chần chừ, “Lão gia thật sự muốn ép hỏi hai nha hoàn kia sao Nhưng mà… chẳng phải nói…” Dường như đã lờ mờ tin tưởng lời của Phượng Chiếu Ngọc vạch trần Đại phu nhân.
Phượng Vân Phi nghiến răng, “Ta không thể để vuột mất cơ hội. Đừng nói nữa, mau mang ngựa ra.” Quản gia đành hưởng ứng, vào chuồng dắt ngựa đến.
“Tiểu thư.” Bán Hạ vừa thay Giản lục tiểu thư dọn hòm thuốc vừa nói, “Phượng đại tiểu thư kia vóc dáng cao như vậy, lớn một chút chắc cao bằng Thế tử gia luôn, không có chút xinh đẹp nào như tiểu thư hết. Tiểu thư cũng có thị vệ phủ Nguyên Vương bảo vệ mà đâu có khoe khoang dẫn theo như nàng.”
Giản lục tiểu thư đang viết đơn thuốc, không ngẩng đầu nói, “Rảnh rỗi thì kiếm chuyện gì mà làm, bớt nói lại.”
Bán Hạ le lưỡi, ngậm miệng không nói nữa, nhanh nhẹn bắt tay dọn dẹp.
Đến chiều, Tiêu Ngự nghe Bách Linh báo Đại phu nhân đã tỉnh.
“Do lão gia đem thuốc từ bên ngoài về.” Bách Linh vừa chải tóc cho Tiêu Ngự vừa nói, “Nghe Tiểu Quất nói lúc trở lại, sắc mặt lão gia rất khó coi, còn tưởng lão gia không thu hoạch được gì. Ai dè lại đem thuốc về cứu tỉnh Lô phu nhân.” Tiểu Quất là đồng bọn nhỏ của Bách Linh ở Phượng phủ, xấp xỉ tuổi nàng, cũng là tiểu yêu tinh tính tình lanh lợi.
Tiêu Ngự miễn cưỡng ậm ừ, không quá để tâm.
Trên bàn bày giấy viết thư, từ lúc về phòng hắn đã ngẩn ngơ hết nửa ngày, một chữ cũng không viết ra được.
Có nhiều chuyện muốn hỏi Tạ Cảnh Ti, nhưng đến lúc cầm bút lại không biết nên hỏi gì.
Tạ Cảnh Tu cho Phượng Vân Ninh tự chuốc quả đắng, thủ hạ Lão Lục của y lại không ngần ngại nói ra cách thức lấy thuốc giải cho Phượng Vân Phi, hiển nhiên Tạ Cảnh Tu cũng không phải nhất định muốn dồn họ vào chỗ chết.
Nhưng nếu so với thái độ thù oán, y lại quá tùy tiện, có cũng được không có cũng được, lạnh lùng hơn cố chấp.
Vốn tưởng Tạ thế tử là người trong nóng ngoài lạnh, bây giờ xem ra hắn vẫn chưa hiểu hết được Tạ thế tử.
Hơn nữa, tùy tiện trêu chọc phủ Đại công chúa, phủ An quốc công và Phượng phủ, không biết Tạ Cảnh Tu đã cẩn thận suy xét chưa, có để lại ảnh hưởng không tốt hay không…
“Ôi, Tạ thế tử ơi là Tạ thế tử.” Tiêu Ngự nằm sấp ra bàn, lầm bầm.
Bách Linh che miệng cười trộm, “Tiểu thư nhớ Thế tử gia sao Tiểu thư đừng nóng, nô tỳ nghe ngóng rồi, quy trình chuẩn bị hôn lễ của triều đình nhanh lắm. Cùng lắm chỉ hai, ba tháng nữa là tiểu thư có thể gả cho Thế tử rồi.”
Tiêu Ngự đen mặt, “Bách Linh này, phạm vi nghiệp vụ của ngươi mở rộng nhanh thật đấy.” Sao chỗ nào nàng cũng hỏi thăm được hay vậy
Bách Linh tự hào ngẩng cao đầu, tiếp tục chải tóc cho Tiêu Ngự.
—o0o—
Trên một con đường ngoài cửa thành Nam, ba bóng người bé nhỏ rúc trong góc phòng củi, một thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm mỗi tay ôm một đứa trẻ, ba người dùng mấy cái bao gai và rơm rạ đắp lên mình.
“Tỷ tỷ, ta đói quá.” Một bé trai giương đôi mắt đen láy nhỏ giọng nói.
Thiếu nữ móc trong ngực ra một bao giấy dầu, mở ra lấy nửa miếng bánh, bóp thành mảnh vụn đút vào miệng đứa trẻ, lại lấy miếng khác đút cho bé gái còn lại.
“Ăn đi, ngày mai tỷ tỷ mua thêm cho các ngươi.” Thiếu nữ ôm sát đệ muội, “Lạnh không Tỷ tỷ ôm chặt thêm nè.”
Hai đứa trẻ miệng nhai bánh, đồng loạt lắc đầu, “Tỷ tỷ ôm ấm lắm, không lạnh.”
Bé trai nói, “Tỷ tỷ, chúng ta có thể tìm được ca ca không”
Thiếu nữ gật đầu, “Có thể, tỷ tỷ đã hỏi thăm được tin tức của ca ca. Chúng ta đến mang ca ca về nhà, được không nào”
“Được ạ, mang ca ca về nhà. Như vậy mẹ sẽ không gặp ác mộng nữa, sẽ không nhớ đến ca ca rồi khóc nữa.” Bé gái còn lại gật đầu lia lịa.
Thiếu nữ ôm lấy đệ muội, “Bé ngoan, ngủ đi, ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường tìm ca ca.”
Có ai đoán ra thiếu nữ này là ai chưa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.