Editor: Vện
Giản lục tiểu thư sững người một lát, lại cười nói, “Như vậy cũng tốt. Thế tử đã giúp y quán Giản gia rất nhiều, y quán Giản gia cũng nên nhân dịp này báo đáp.”
Tạ Cảnh Tu gật đầu không nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy bầu không khí có hơi vi diệu.
Đinh Bằng cười hai tiếng, “Tạ thế tử đúng là người nghiêm túc.”
Kinh thành không ai không biết y quán Giản gia chỉ giữ lại chút tiền duy trì kinh doanh, phần lớn đều lấy đi làm việc thiện chứ không để phủ bụi trong kho.
Vài huynh đệ đồng liêu của Đinh Bằng cũng từng chịu ơn của Giản gia, lúc bị thương lại bất hạnh không có xu nào, chỉ có y quán Giản gia đồng ý chữa trị, còn dùng dược liệu tốt nhất. Bởi vậy trong lòng các huynh đệ của gã thật lòng biết ơn y quán Giản gia.
Giản lục tiểu thư rõ ràng không đồng ý lấy thủy tinh chế tạo dụng cụ cho Phượng đại phu, chỉ thuận miệng buông câu khách sáo mà Tạ thế tử lại làm thật.
Đinh Bằng nói, “Tạ thế tử có điều không biết, Giản lục tiểu thư mở không ít cửa hiệu phát thuốc và cháo miễn phí giúp đỡ dân nghèo. Làm vậy thì e không thể duy trì những cửa hiệu kia nữa.”
Tạ Cảnh Tu liếc gã, “Đinh đội trưởng có điều không biết, những cửa hiệu đó lấy danh nghĩa y quán Giản gia nhưng thật ra toàn bộ chi phí tiêu dùng đều do phủ Nguyên Vương bỏ ra.”
Đinh Bằng ngẩn người, vội nói, “Tại hạ cũng vừa mới biết thôi.” Vừa rồi nha hoàn của Giản lục tiểu thư ba hoa một hồi, vốn không biết cũng đã biết.
“Ý tại hạ là, những quán cháo và hiệu thuốc đó giúp đỡ bách tính rất nhiều, Thế tử có thể giữ lại hay không”
Đinh Bằng nói xong cũng thấy hơi mất tự nhiên. Gã vốn muốn nói đỡ cho Giản lục tiểu thư mấy câu, cũng hy vọng những cửa hiệu kia không bị đóng cửa, nhưng hiện tại gã lại bỏ qua Giản lục tiểu thư mà trực tiếp thỉnh cầu Tạ thế tử giữ lại những cửa hiệu, giống như gã đã thừa nhận những cửa hiệu kia tồn tại được đều do công lao của phủ Nguyên Vương.
Đa số người dân nhận trợ giúp từ những cửa hiệu đó đều mang ơn Giản lục tiểu thư, nhưng bây giờ thì sao…
Chỉ sợ thể diện của Giản lục tiểu thư sẽ bị đả kích nặng nề.
Tạ Cảnh Tu gật đầu, “Có thể.”
Giản lục tiểu thư đứng dậy hành lễ với mọi người, “Chuyện đã bàn xong, ta cũng nên về y quán rồi. Xin cáo từ.”
Nói xong dẫn Bán Hạ rời đi.
Tuy nhìn vẫn rất bình tĩnh, nhưng lúc Tạ Cảnh Tu bảo Nhị Cửu đi kiểm tra sổ sách Giản gia vẫn thấy nàng hơi run lên. Bây giờ lại vội vã bỏ đi, nhìn sao cũng thấy có hơi bối rối.
Tạ Cảnh Tu thật biết cách làm người ta khó xử. Tiêu Ngự nhìn y, không biết Tạ thế tử cố tình hay vô ý.
Dựa theo tác phong bá đạo ngoài mặt bình thản mà nói một không hai của Tạ thế tử, không chừng y thật sự cho rằng đó đều là tiền của y, y muốn cho thì cho muốn lấy thì lấy, thích xài thế nào thì xài thế đó…
Tiêu Ngự và Phùng đại phu lại thảo luận cách chăm sóc Tiểu Uyển, đã không thể truyền dịch, vậy chỉ còn cách dùng thuốc Đông y.
Phùng đại phu viết phương thuốc bổ sung dinh dưỡng cho Tiểu Uyển.
“Dùng hồng cân, bạch thược, hoa hồng, trần bì, xuyên khung, nguyệt quế giã nhuyễn, pha thành thuốc nước.”
Mỗi lần đun nửa canh giờ, mỗi ngày ba lần là có thể hỗ trợ chức năng ruột non, đẩy nhanh tốc độ hồi phục.
Tiêu Ngự cũng thấy biện pháp này khá ổn, giao tỷ lệ pha nước đường cho Phùng đại phu.
“Hôm nay tốt nhất đừng để Tiểu Uyển ăn thức ăn, uống nước đường cầm cự cái đã.”
Phùng đại phu nhận tờ giấy ghi tỷ lệ pha chế của Tiêu Ngự viết cho, gật đầu liên hồi.
Phượng đại tiểu thư nói không biết bốc thuốc mà tờ giấy này thật ra cũng được xem là phương thuốc, tỷ lệ đường muối vô cùng chính xác, có thể thấy không phải viết bừa.
Tạ Cảnh Tu ngồi bên cạnh chờ Tiêu Ngự thảo luận xong mới đứng lên đến chỗ hắn, “Phượng đại phu, ta đưa ngươi về.”
Tiêu Ngự gật đầu, cáo từ những người khác, theo Tạ Cảnh Tu rời khỏi Nhân Tín đường.
Tạ Cảnh Tu đi xe ngựa đến đây, trong xe đặt chậu than tinh xảo, vách xe lót lông, có bàn trà thấp, dưới chỗ ngồi có cả hộp đựng thức ăn.
Tạ thế tử là người tuyệt đối không bạc đãi bản thân…
Bách Linh ngồi trong xe thị vệ theo sau, trong xe này chỉ có hai người Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu.
Hai người ngồi trên lớp thảm lông mềm mại, cách cái bàn, hai tay Tạ Cảnh Tu cầm tách trà nhìn Tiêu Ngự.
“Phượng đại phu, có phải muốn hỏi ta chuyện gì không”
Tiêu Ngự ngẩn người, mất một lúc mới nhớ ra. Đúng rồi, hắn có chuyện muốn hỏi Tạ Cảnh Tu, suýt quên mất.
“Tất cả chi tiêu của y quán Giản gia đều do ngươi cung cấp à” Tiêu Ngự nhíu mày.
“Đúng thế.” Tạ Cảnh Tu rũ mắt, ngón tay cầm tách trà siết chặt.
“Có phải Phượng đại phu giận ta rồi Sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Không, không phải.” Tiêu Ngự vội nói, “Ta không giận ngươi. Chỉ là… cảm thấy hơi có vấn đề.”
“Hửm Vấn đề gì”
“Chuyện Giản lục tiểu thư làm không thể nói là không đúng. Nhưng luôn cảm thấy sẽ để lại mầm họa rất lớn.” Tiêu Ngự nói, “Bây giờ không thiên tai không nạn đói, theo hiểu biết của ta thì y quán Giản gia tự do cung cấp thực phẩm và thuốc men cho dân chúng, không có ai giám sát đúng không Phần lớn người dân đương nhiên mang lòng cảm kích, nhưng cũng sẽ phát sinh một nhóm người bị nuôi riết thành quen. Nếu sau này không tiếp tục cung cấp sẽ nảy sinh rắc rối to.”
Kỳ thực, điều Tiêu Ngự lo lắng là chẳng may phát sinh tình huống đó, nếu y quán Giản gia không nhận trách nhiệm không trợ cấp mà đổ lên đầu Tạ Cảnh Tu, chỉ cần nói Tạ thế tử không muốn cấp tiền nữa, chắc chắn những người kia sẽ quay sang thù hận Tạ Cảnh Tu…
Không phải hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, người dân thời đại này tuy chất phác nhưng trình độ giáo dục không cao, loại tâm lý quần thể này rất dễ bùng phát.
“Ý của Phượng đại phu là thăng mễ ân, đấu mễ cừu(*).” Tạ Cảnh Tu mỉm cười, “Ta hiểu rồi.”
(*)Thăng mễ ân, đấu mễ cừu: tục ngữ TQ, đại ý là gặp một người sắp chết đói, bạn cho người ta một đấu gạo, người ta sẽ xem bạn như ân nhân. Nhưng bạn lại tiếp tục cho người ta một đấu gạo, người ta sẽ thấy bạn làm vậy là chuyện đương nhiên, nếu bạn không cho sẽ trở thành kẻ thù của người ta.
“Ngươi biết là tốt rồi.” Tiêu Ngự thở hắt ra.
Tạ Cảnh Tu lấy tách trà đã nguội của Tiêu Ngự đổ vào tách mình, lấy tách khác nóng hổi đặt trước mặt Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự nói cám ơn, nhẹ nhàng cầm lên uống.
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn một hồi, lại lên tiếng, “Phượng đại phu, thật muốn nhanh chóng cưới ngươi về nhà.”
“…” Tiêu Ngự đã quen với việc Tạ thế tử lâu lâu nhập vai nam chính phim thần tượng, chỉ cần không nhìn là được.
“Phượng đại phu quan tâm ta như vậy, ta rất vui.” Tạ Cảnh Tu khẽ cười.
“…Hẳn là vậy.”
“Sau này ngươi thành thê tử của ta, sẽ càng một lòng nghĩ đến ta.”
…Được voi đòi tiên hả.
Xe ngựa của Tạ Cảnh Tu đưa Tiêu Ngự về thẳng ngoài cổng Phượng phủ, hai người vừa bước xuống liền có mấy người đột ngột phóng ra từ góc tường.
Tạ Cảnh Tu kéo Tiêu Ngự ra phía sau, lạnh lùng nhìn hai tên kia, vài thị vệ nhanh chóng bao vây.
“Thế tử, là lão nô đây.” Nam nhân dẫn đầu vội dừng bước, liên tục hô lớn.
Tiêu Ngự nhìn ra từ sau lưng Tạ Cảnh Tu, thấy mấy người kia ăn mặc chỉnh tề, y phục thống nhất, giống người hầu nhà ai.
Tạ Cảnh Tu hỏi, “Dương quản gia có chuyện gì”
Đám thị vệ lui về, Dương quản gia bước lên hành lễ, “Lão nô bái kiến Thế tử. Thế tử, Vương phi dặn ngươi lập tức về phủ ngay.”
Vương phi Chắc là mẫu thân Tạ Cảnh Tu rồi.
“Sao các ngươi tìm được đến đây”
Dương quản gia liền đáp, “Lão nô có đến Nhân Tín đường tìm Thế tử, Phùng đại phu nói Thế tử đã rời đi cùng Phượng đại tiểu thư, lão nô nghĩ Thế tử nhất định sẽ đưa Phượng đại tiểu thư về nên mới mang người đến cổng Phượng phủ chờ Thế tử. Thế tử yên tâm, lão nô chỉ chờ bên ngoài, tuyệt đối không kinh động các quý nhân trong Phượng phủ.”
Hắn là người của Vương phi, Dương quản gia biết Thế tử không thích hắn tiếp cận Phượng gia.
Tiêu Ngự ra trước mặt Tạ Cảnh Tu, “Vậy ngươi mau về đi, trời trở lạnh rồi, không có công chuyện thì đừng lang thang bên ngoài.”
Tạ Cảnh Tu gật đầu, thấy Tiêu Ngự bị lạnh mà xoa tay, liền bảo thị vệ lấy áo choàng của y đến, tự tay khoác lên cho Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự từ chối, “Không cần đâu, đã ngay cổng Phượng phủ, chỉ vài bước chân thôi mà.”
“Mặc đi.” Tạ Cảnh Tu nói, “Sau này nhập vào của hồi môn đem đi luôn.”
Tiêu Ngự không còn gì để nói, dứt khoát cầm áo bọc kín người.
Tạ Cảnh Tu nhìn Tiêu Ngự vào Phượng phủ, bấy giờ mới quay lên xe ngựa.
Dương quản gia không dám thất lễ, chà xát hai tay sắp đông cứng, nhảy lên ngựa về Vương phủ báo tin.
Di Nhiên cư của Vương phi trước giờ tách biệt với nhân gian, vậy mà trưa hôm đó lại tiếp đón một vị khách.
Lúc Tạ Cảnh Tu qua chỗ thùy hoa môn, thấy một cỗ kiệu bốn người khiêng chậm rãi đi ra, Tạ Cảnh Tu và hộ vệ đứng ven đường, cỗ kiệu dừng lại trước mặt y.
Màn kiệu xốc lên, để lộ gương mặt có vài phần tương tự Vương phi.
Tuy dung mạo khá giống nhưng người trong kiệu hiển nhiên không thanh lãnh mỹ miều như Vương phi, cũng không có khí chất cao không với tới của Vương phi.
Người trong kiệu có nụ cười hết sức gần gũi.
“Giản phu nhân.” Tạ Cảnh Tu chắp tay hành lễ, gọi một tiếng.
“Cảnh Tu về rồi à, hôm nay dì ghé thăm mẫu thân ngươi một lát.” Giản phu nhân cười nói.
Tạ Cảnh Tu gật đầu, “Quan hệ giữa ngươi và mẫu thân thật tốt.”.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão |||||
Giản phu nhân mỉm cười, lại nói, “Nhu Nhi vốn cũng muốn đến nhưng công việc bộn bề không thoát thân được, nếu không cũng theo ta rồi. Nhu Nhi không đến, ngươi cũng không ở trong phủ, kết quả chỉ có ta và mẫu thân ngươi thưởng trà cả buổi chiều, không thú vị gì cả.”
Tạ Cảnh Tu nói, “Giản lục tiểu thư xưa nay mày liễu không nhường mày râu.”
Giản phu nhân cười hai tiếng, ý cười nhạt dần, “Mau đi thôi, mẫu thân ngươi đang chờ ngươi đấy.”
Tạ Cảnh Tu lùi qua tránh đường, bốn đại nương thô kệch nhấc kiệu, lắc lư ra ngoài.
“Đi xem Nhị Cửu đã về chưa.” Tạ Cảnh Tu nói.
Một hộ vệ đáp lời, xoay người chạy đi.
Tạ Cảnh Tu tiếp tục đi, lát sau lại nói, “Bắt đầu phân tách các cửa hiệu cháo thuốc ra khỏi Giản gia.”
Hộ vệ đằng sau chần chừ, “Chủ nhân, chúng ta đích thân ra tay e là quá lộ liễu, dễ bại lộ thân phận…”
“Giờ không như lúc trước. Không cần hành động trong bóng tối nữa, cứ quang minh chính đại mà làm.” Tạ Cảnh Tu lệnh.
“Vâng!”
Hộ vệ nén xuống nghi hoặc, lập tức trả lời.