*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phong Nguyệt
Beta: Shim
Lục Phỉ Nhiên ngủ rất không yên, nửa đêm tim đập thình thịch, bất giác tỉnh giấc. Cậu mơ mơ màng màng, chợt hoảng hốt nhớ ra hôm nay Thiệu Thành ngủ ở nhà mình, lại hoảng hốt hoài nghi đây là mơ hay thực. Cậu trở mình đứng dậy, chân trần bước xuống nền gạch men lạnh lẽo, tới phòng khách, thấy anh nằm trên ghế sofa, lúc này mới an tâm.
Là thật!
Thiệu Thành đồng ý yêu cậu, bọn họ bây giờ đã là người yêu!
Lục Phỉ Nhiên âm thầm hoan hô.
Cậu ngồi xổm xuống đất, mượn ánh trăng lặng lẽ ngắm nhìn Thiệu Thành lúc ngủ. Thân thể cường tráng, đường nét khuôn mặt tinh xảo, mảnh râu đen nam tính, càng nhìn càng mê mẩn. Lục Phỉ Nhiên hắc hắc cười. Cậu còn chú ý thấy Thiệu Thành nhíu chặt mày, thật muốn nhu nhu một cái, nhưng sợ đánh thức anh.
Lục Phỉ Nhiên vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lông mày anh, như lông chim lướt qua, không muốn quấy nhiễu người đang ngủ.
Tại sao lúc ngủ còn giữ vẻ mặt âu lo nghiêm túc giống như lúc nào cũng sắm vai nam chính bi kịch vậy. Lục Phỉ Nhiên tựa vào sofa bên cạnh, không nỡ rời đi, cậu đặc biệt sợ mình ngủ dậy, không thấy tăm hơi Thiệu Thành đâu. Lại cảm thấy bản thân có chút đáng thương, như một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ nhiều lần, vừa không nhìn thấy đối phương, nỗi sợ hãi bị bỏ rơi lại dâng trào.
Mình phải đánh dấu chủ quyền, Lục Phỉ Nhiên nghĩ.
Cậu chậm rãi sáp lại, muốn hôn Thiệu Thành một cái.
Thiệu Thành giả vờ không nổi nữa, mở to mắt.
Lục Phỉ Nhiên: "..."
Anh ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống: "Nửa đêm không ngủ, chạy ra đây làm gì? Bây giờ em đang bệnh, phải nghỉ ngơi cho tốt."
Lục Phỉ Nhiên ngồi xếp bằng dưới đất, bả vai yểu xìu: "Em mơ thấy anh đi mất, em liền tỉnh lại."
Thiệu Thành sửng sốt, trong lòng như bị kim châm đau nhói, đây là lỗi của anh. Anh nghĩ nghĩ, bàn tay rộng lớn chạm vào khuôn mặt Lục Phỉ Nhiên, dùng ngón tay vuốt vuốt, "Không cần sợ, anh thật sự sẽ không đi nữa."
Cậu bắt lấy tay anh, ánh mắt hoang mang mờ mịt, không tin tưởng, "Em nhớ rõ buổi sáng hôm đó, chính là ngày thi đại học cuối cùng, em vừa thức dậy, nhìn thấy anh ở trong sân, tựa như sắp bị gió thổi đi mất. Em hỏi anh làm sao, anh nói là sẽ chờ em cùng về. Kết quả lúc em ra tới cổng đã không thấy anh đâu. Cả đêm ấy không ngủ được."
Thiệu Thành nghe đến xót lòng, anh thật sự là lòng gan dạ sắt nghiệp chướng nặng nề, "Được rồi, đừng ngồi dưới đất, hiện tại trời lạnh rồi, sẽ bị cảm đó. Mau vào chăn đi."
Lục Phỉ Nhiên ngoan ngoãn gật đầu đứng lên, chậm chạp bước đi, lưu luyến như sợ vừa quay đầu thì Thiệu Thành sẽ biến mất vậy.
Anh bị ánh mắt cún con của cậu nhìn chằm chằm... Tâm can hóa thành một vũng nước.
"Em là học sinh tiểu học à?" Thiệu Thành cười.
"Không được, hay anh cũng lên giường ngủ đi, sofa chật hẹp như vậy, chân anh duỗi cũng không được. Rất khó chịu đó." Lục Phỉ Nhiên tựa vào cạnh cửa nói, nếu vậy, cậu có thể ôm anh, xác nhận anh đang ở bên cạnh, ngủ mới yên được.
Nghe xong, Thiệu Thành đứng dậy đi đến. Ánh trăng bị lưng anh che khuất một mảng lớn, cơ hồ chùm kín người Lục Phỉ Nhiên ở trong.
Anh ấy định làm gì? Cậu bị ép sát, nhưng không lui về sau, ngược lại ẩn ẩn mong chờ.
Thiệu Thành hôn một cái lên trán, "Đủ chưa?"
Lục Phỉ Nhiên giật mình. Thế mà lại hôn trán?! Cậu ngơ ngác lắc đầu, "Không đủ."
Thiệu Thành sửng sốt. Đứa nhỏ này sao lại kỳ quái như vậy? Trước kia chê anh cuồng dâm, ghét bỏ ra mặt, hiện tại chê anh không đủ dâm, lại ghét bỏ ra mặt. Anh làm thế nào mới được đây? Thật sự là phục cậu.
Thiệu Thành hơi hơi cúi người hôn, ngựa quen đường cũ công thành đoạt đất. Anh rất quen thuộc cơ thể này, chỗ nào mẫn cảm, nên hôn chỗ nào, hôn như thế nào, đều nắm trong lòng bàn tay. Mặc dù như thế, ban đầu vốn chỉ muốn trấn an tên ngốc này, anh cho rằng có thể khống chế tốt bản thân, nhưng khi nếm hương vị ngọt ngào trên cơ thể người yêu dấu, liền có chút nhịn không được. Sau đó Lục Phỉ Nhiên bắt đầu trúc trắc cố gắng đáp lại, chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, Thiệu Thành cảm thấy giống như kẻ nghiện lí trí đang điên đảo.
Anh luồn tay vào áo ngủ của cậu, vuốt ve sống lưng bóng loáng mềm dẻo, xúc cảm tốt đẹp đã xa cách bao năm làm anh nhớ đến vô số lần trước kia, nhất thời máu toàn thân đều dồn xuống dưới, khô nóng khó chịu. Anh bế Lục Phỉ Nhiên lên, bước vội vã, đặt cậu xuống giường.
Lục Phỉ Nhiên bị hôn đến mơ màng, mới vừa rồi suýt thở không nổi, đại não hơi thiếu khí.
Thiệu Thành xoa xoa tiểu nhị trong đũng quần đã lâu không gặp, giọng nói khàn khàn đầy ẩn nhẫn, "Bảo bối, cưng cương rồi... Cưng không sợ sao? Không thấy chúng ta phát triển quá nhanh sao?"
Lục Phỉ Nhiên nghĩ nghĩ, "Trước kia em đã xem mông anh rồi."
Thiệu Thành: "..." Anh mổ lên đôi môi đã bị vần vò đến hồng nhuận một cái, lại thêm một cái ở hầu kết, "Anh có thể chạm em không?"
"Vô nghĩa, ai cũng cương rồi."
...
Lục Phỉ Nhiên cực kỳ thoải mái, nằm một bên thở dốc.
Thiệu Thành lau tay. Cậu níu góc áo anh, không cho đi, anh đành phải nằm cạnh cậu.
Lục Phỉ Nhiên đắc ý: "Được ông chủ Thiệu đáng giá mười tỉ phục vụ, còn bồi em ngủ. Buôn bán này thật sự quá lời!"
Thiệu Thành không dám tiếp tục nữa, càng như vậy sẽ càng khó khống chế, nếu như trước kia, mỗi lần anh đều làm Lục Phỉ Nhiên đến khóc. "Được rồi, bạn học Tiểu Lục, em sảng khoái rồi, thật sự nên đi ngủ. Một giọt tinh mười giọt máu, em còn bệnh đó, chúng ta không thể chơi nữa. Ngày mai em còn phải đi làm, đừng nghĩ anh là ông chủ của em, em sẽ không phải làm việc. Không cần từ chức, đi xin giấy nghỉ, anh dẫn em đến chỗ bác sĩ."
Lục Phỉ Nhiên ôm anh, "Được, em nghe lời anh."
Cầu được ước thấy, rốt cục có thể an tâm chìm vào mộng đẹp.
Một đêm ngủ say.
Sáng hôm sau thức dậy, Lục Phỉ Nhiên sờ sờ bên giường, lại trống không.
Cậu cào cào mớ tóc rối, sợ tới mức ngồi bật dậy, sau đó nghe thấy tiếng lục cục trong bếp, mùi thức ăn ngào ngạt bay tới.
Lục Phỉ Nhiên chạy ra ngoài, Thiệu Thành đang xắn tay áo thành thạo lật trứng, trên bàn có hai bát cháo thịt trứng bắc thảo* nóng hầm hập, "Dậy rồi sao? Rửa mặt đánh răng, ăn cơm rồi đi làm."
Lục Phỉ Nhiên cảm động cực kỳ, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ lấp đầy lồng ngực. Cậu ở đó ngây ngẩn nhìn Thiệu Thành hơn nửa ngày, mới không tình nguyện bước đi.
Thiệu Thành lái xe chở cậu đến công ty.
Lục Phỉ Nhiên nói: "Em xin phép nghỉ hai tuần. Có lâu lắm không?"
Thiệu Thành nói: "Xin bao lâu anh sẽ cho người phê duyệt." Anh tiếp, "Dọn qua chỗ anh đi, anh có một căn nhà, vẫn chỉ có một người ở. Em qua đó, anh sẽ dễ dàng chăm sóc em."
Lục Phỉ Nhiên vui mừng không thôi: "Được nha! Em xin nghỉ phép, buổi chiều dọn đồ qua."
Thiệu Thành vốn muốn thuyết phục thêm, nào ngờ Lục Phỉ Nhiên không chút rụt rè... "Em không cần vất vả, anh sẽ bảo thư kí Bạch tới giúp em chuyển nhà. Em muốn chiều nay thì chiều nay đi. Đồ đạc có thể từ từ lấy."
Xe dừng ở chỗ tương đối hẻo lánh, cách công ty 200 mét.
Lục Phỉ Nhiên xuống xe trước đi bộ.
Không ai biết hai người bọn họ đi cùng nhau.
Hết chương 44