Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

Chương 41: Tiểu Huyền Tử lén lút thập thò




Từ lúc Huyền Ảnh được mở mang trí tuệ biết yêu đương thân thiết, mỗi ngày, Diệp Sâm và cậu chẳng khác nào đôi vợ chồng son dính lấy nhau như keo sơn, ngọt ngào đến nỗi khiến quản gia thấy đau răng.
Sáng sớm, cả hai vẫn đứng ở cửa tình tứ như mọi ngày. Huyền Ảnh bạo dạn ôm chặt Diệp Sâm, đưa môi lên đòi hôn: “Đại Sâm, ngài hôn em đi, không hôn thì không cho đi đâu!”
Quản gia thấy mình không chỉ đau răng, mà mắt cũng đau như sắp mù tới nơi. Ông bất lực nghiêng đầu đi, vừa nhìn trời vừa than thở: Giới trẻ bây giờ thật là…!
Diệp Sâm càng chẳng xem ai ra gì, vòng tay quanh eo Huyền Ảnh, hôn mãnh liệt. Lúc buông môi cậu ra, anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, vì thế tiếp tục âu yếm khóe mắt cậu. Nhìn biểu cảm ấm ức của Huyền Ảnh, Diệp Sâm nhẹ giọng an ủi: “Mọi người bảo tôi về chắc chắn là do có chuyện gấp, không phải về chơi cho vui. Hiện tôi dẫn em theo không thích hợp lắm. Chờ đến sang năm, tôi sẽ đưa em về gặp mặt họ.”
“Ưm…” Huyền Ảnh hít mũi, “Vậy khi nào ngài mới quay lại?”
“Có lẽ đến tối lận.” Diệp Sâm bỗng nhớ tới quà sinh nhật, vui vẻ nói: “Mai là sinh nhật của tôi, em nhớ phải tặng quà cho tôi đấy!”
Huyền Ảnh lập tức hứng khởi, không còn buồn bã như lúc nãy nữa. Cậu buông Diệp Sâm ra, phất tay với anh, “Đi đi! Em chờ ngài về ăn cơm tối! Đi mau đi!”
Hiện tới lượt Diệp Sâm đang bị Huyền Ảnh đẩy ra cửa thấy hậm hực, chẳng biết vì sao tên nhóc này lại lật bánh tráng nhanh như vậy. Một giây trước thiếu điều muốn nhập thành một thể với mình, một giây sau đã chủ động đuổi mình đi.
Huyền Ảnh đứng ở cánh cửa sổ mở dõi theo Diệp Sâm lên xe. Xe vừa đi khỏi, cậu sung sướng xoay người, cười hì hì với quản gia, sau đó lén lút chui vào phòng làm việc, moi chiếc túi bảo bối dưới gầm sô pha lên. Cậu lộ liễu nhét nó dưới lớp áo choàng ngủ của mình, trông như bà bầu mang thai tám tháng. Huyền Ảnh đến bên cửa sổ lần nữa, thập thò ló đầu ra ngoài do thám, chắc chắn Diệp Sâm không quay về đột xuất mới hớn hở chạy lên lầu.
Quản gia nhìn chằm chằm bụng Huyền Ảnh hồi lâu cũng đành ôm nỗi nghi hoặc đi làm việc.
Vừa vào phòng ngủ, Huyền Ảnh liền khóa trái cửa. Đối với chuyện sắp làm, cậu hoàn toàn không hề thấy ngượng ngùng hay lo ngại gì, chỉ đơn giản là do cậu không muốn để người khác phát hiện ra việc này. Đây là quà mình chuẩn bị rất lâu để khiến chủ nhân kinh ngạc, vì vậy phải lén lén lút lút mà tiến hành.
Sau khi chắc chắn mọi thứ êm xuôi, Huyền Ảnh hồ hởi kéo kín rèm cửa sổ lại, bắt đầu lột sạch đồ của bản thân. Cậu trần truồng đứng giữa phòng lục túi nilon, lôi đống đồ toàn màu hồng ra rồi dốc ngược chiếc bọc. Quả nhiên có một cuốn sách nhỏ rơi xuống. Huyền Ảnh hí hửng nhặt lên, lầm bầm: “Đây chắc chắn là sách hướng dẫn mà Tiểu Dương nói!”
Huyền Ảnh ngồi chồm hổm lật sách, nghiêm túc nghiên cứu hình ảnh, chữ nghĩa bên trong, không hề thấy ngượng ngùng hay e thẹn. Được một lát, cậu thử lấy hai cái tai thỏ cài lên đầu nhưng vẫn chưa soi gương, vì thế không biết chúng đã bị lệch. Tiếp đó Huyền Ảnh hiếu kỳ kéo dải ruy băng như mạng nhện ra, táy máy nửa ngày mới hiểu cách dùng. Cậu tự quấn dây trói khắp người rồi cúi đầu quan sát, miệng lầu bầu: “Quần áo quái gì kì thế này? Chẳng che được chỗ nào cả? May là mình mặc, đổi lại là Đại Sâm, chắc ngày ấy sẽ xấu hổ chết.”
Lúc này Diệp Sâm đang ngồi trên xe đột nhiên hắt hơi thật to.
Huyền Ảnh nhặt quả cầu nhung nằm lăn lóc dưới đất lên, quay đầu nhìn mông mình. Phải mất một phần tư sức bình sinh, cậu mới có thể gắn thứ này vào sợi ruy băng trên người. Cuối cùng, Huyền Ảnh vui vẻ lắc mông, “Há há! Trông giống như con thỏ ấy!”
Huyền Ảnh bắt chước con thỏ nhảy vài bước vào phòng thay đồ nhưng bản tính ngựa điên thì vẫn không thể bỏ, cuối cùng ngã lộn mèo ra đất. Cậu vụng về đứng dậy trước gương ngắm nghía trái phải, bắt đầu chỉnh hai lỗ tai trên đầu cho ngay ngắn. Cái đuôi bông phía sau cũng được kéo về chính giữa. Kết quả khá khả quan, trông Huyền Ảnh rất giống thỏ, một con thỏ to xác ngu ngốc.
Huyền Ảnh chơi một hồi thấy đã liền muốn cởi đồ ra, mất thêm nửa ngày mới tháo được đám dây nhợ trên người. Kế đó cậu cẩn thận nhét đống bảo bối vào góc tủ quần áo. Mọi việc đại công cáo thành. Huyền Ảnh phủi tay, choàng lại áo ngủ rồi dọn dẹp drap giường và túi nilon, hí hửng mang rác xuống phòng làm việc vứt.
Lúc Huyền Ảnh ở nhà ngắm trăng ngắm sao sáng, thì tại chỗ của Diệp Sâm, mây đen đang giăng đầy lối. Nghe nói gia đình có việc cần nên anh mới trở về, nào ngờ lại bị Diệp lão gia tử dẫn ra trại ngựa. Đến nơi không bao lâu thì thấy Chu lão gia tử dắt theo cháu gái Chu Duyệt tới.
Diệp Sâm không ngờ ông nội mình sẽ lật lọng. Trước còn nói đợi năm sau hẳn tính, vậy mà bây giờ ông đã đột nhiên tập kích thế này.
Diệp lão gia tử cười nói: “Mai là sinh nhật cháu. Ông biết cháu đã có kế hoạch riêng, cả nhà không tiện xen vào, vì thế hôm nay mới kêu cháu về để tổ chức sinh nhật. Vừa khéo Chu lão gia tử lại mang cháu gái đến thăm trại ngựa. Chu tiểu thư luôn muốn học cưỡi ngựa, nên hôm nay cháu dạy cho cháu ấy đi.”
Diệp Sâm lạnh mặt nói thẳng: “Ông nội, cháu và Chu tiểu thư không thể có triển vọng gì đâu, ông đã phí tâm rồi.”
“Không vội. Cháu và người ta cứ lui tới một thời gian, coi như kết thêm bạn mới cũng được, dạy cưỡi ngựa cũng đâu phải chuyện gì lớn lao.”
Mặc dù Diệp Sâm đang khó chịu trong lòng nhưng cũng không tùy tiện hành động lỗ mãng. Vì mặt mũi hai gia tộc, anh đành lễ phép đi đến chào hỏi khách. Tuy nhiên anh không chủ động mời Chu Duyệt đi dạo, chỉ yên lặng ngồi đó lắng nghe hai vị lão gia tử nói chuyện phiếm.
Diệp lão gia tử nói: “Hai đứa ngồi đây nghe hai lão già huyên thuyên có gì hay, đi cưỡi ngựa đi. Diệp Sâm dẫn Chu tiểu thư tham quan loanh quanh một lát, giúp cháu ấy chọn con ngựa tốt. Chẳng phải hồi đó cháu có mua một con ngựa đen sao? Cưỡi nó đi.”
“Tính cách ngựa đen rất dã, không hợp để học cưỡi.” Diệp Sâm lạnh nhạt đáp một câu, thấy Chu Duyệt cười dè dặt với mình cũng không cho cô được ánh mắt hòa hảo, chỉ lễ phép mời khách đi xem ngựa.
Chu Duyệt bước cạnh Diệp Sâm một lát rồi đột ngột phụt cười: “Anh đang rất bực bội phải không?”
Diệp Sâm ngạc nhiên nhìn Chu Duyệt.
“Tôi cũng không vui vẻ gì đâu.” Cô nháy mắt với anh, “Tôi cũng bị ông nội ép đến đây.”
Diệp Sâm vốn không biểu lộ sự bất mãn trên gương mặt, chẳng qua cách đối đãi của anh hơi thiếu ân cần. Vừa nghe Chu Duyệt nói thế, lòng anh lập tức đoán được cô đã đọc không ít tin giải trí rồi. Quả nhiên tiếp đó, Chu Duyệt hỏi: “Chuyện anh và Huyền Ảnh là thật à?”
“Cô đừng nói với tôi cô làm nghề phóng viên đấy.”
“Ha ha ha! Đương nhiên không phải.” Cả hai đi được một đoạn khá xa, Chu Duyệt không còn kiêng dè điều gì nữa, có thể nói là bộc lộ bản tính. Cô cười rất sảng khoái, tự nhiên, “Nếu các anh là thật thì tôi cảm thấy chúng ta nên hợp tác với nhau.”
“Không cần.”
“Sao anh cục súc quá vậy? Đã nghe tôi nói hợp tác cái gì đâu.”
Diệp Sâm dừng bước, nhìn Chu Duyệt, “Về điều gì?”
“Tôi cũng thích một người trong giới giải trí nhưng không tiện công khai. Nếu được, chúng ta hãy diễn kịch trước mặt người nhà đi, sau lưng thì mỗi người một cuộc sống riêng, thế nào?”
Diệp Sâm vẫn nhìn Chu Duyệt không chớp mắt, phán đoán tính chân thực trong lời nói của cô. Một lát sau, anh nhấc chân đi vào chuồng ngựa, dắt một con giống Châu Âu thuần chủng ra, vỗ nhẹ lên cổ nó, “Con này khá đấy, cưỡi nó đi.”
Chu Duyệt tiến tới hỏi: “Anh không tin tôi à?”
“Tin hay không không phải là vấn đề. Đây vốn chẳng phải chuyện của tôi.”
“Sao lại không phải chuyện của anh? Ý ông nội anh đã rõ ràng như thế, hai chúng ta chung một nỗi khổ, hỗ trợ cho nhau thì có làm sao? Đến lúc đó tôi và anh làm một bản hợp đồng, chờ sau khi ổn định sẽ ly dị.”
Diệp Sâm xém chút bị Chu Duyệt dọa cho sặc nước miếng, “Ý cô là chúng ta đám cưới giả?”
“Nếu không thì anh nghĩ là gì?”
“Chưa từng nghĩ gì hết.” Diệp Sâm nghi hoặc hỏi, “Người mà cô nói là nữ?”
“Phải!” Chu Duyệt cười ngọt ngào, “Là Phạm Tình! Ánh mắt của tôi tốt lắm phải không?”
Diệp Sâm không ngờ cô sẽ thẳng thắn như thế. Anh bỗng thấy Chu Duyệt rất thuận mắt, vậy nên gật đầu, “Thật không tệ, ảnh hậu tài mạo song toàn.”
Chu Duyệt đắc ý, “Mau dạy tôi cưỡi ngựa nào! Hai ông cụ đang nhìn kìa!”
“…” Diệp Sâm vốn hậm hực trong lòng, giờ lại không thấy tức giận mấy nữa. Chẳng qua anh thấy Chu Duyệt tính cách không đồng nhất với bề ngoài thật quá lợi hại, có hơi khiến người khác câm nín. Cuối cùng, anh đành im lặng dắt ngựa ra, đỡ cô ngồi lên, còn mình thì nhảy lên lưng một con ngựa khác.
Tâm tư Chu Duyệt không nằm ở học cưỡi ngựa, cô nhất quyết hỏi: “Có được không? Anh thử suy nghĩ chút đi!”
“Không được.” Diệp Sâm thẳng thừng từ chối, khiến Chu Duyệt sửng sốt.
“Vậy anh và Huyền Ảnh chỉ là thầy trò thật à?” Chu Duyệt bĩu môi, “Tôi không tin! Người khác có thể không phát hiện, nhưng tôi biết, cách anh nhìn Huyền Ảnh chẳng khác nào cách Phạm Tình nhìn tôi đâu.”
“…” Diệp Sâm chỉ liếc cô, không nói gì.
“Vậy sao anh lại không đồng ý?”
Diệp Sâm bị hỏi đến phiền. Nhưng vì nể mặt phụ nữ nên anh không nổi giận, nhẫn nại giải thích, “Đám cưới giả có thể tốt cho tôi nhưng Huyền Ảnh sẽ bị tổn thương, không người thứ ba nào được chen giữa chúng tôi. Lại nói, em ấy luôn muốn đến thăm nhà tổ với tôi, tôi cũng hy vọng sau này mỗi năm đều có thể quang minh chính đại dẫn em ấy về nhà.”
Chu Duyệt kinh ngạc nhìn Diệp Sâm rồi bất chợt lặng thinh. Sau nửa ngày không lên tiếng, cô mới cúi đầu nhìn lưng ngựa, dùng giọng mũi nói chuyện: “Trước hết anh dạy tôi cưỡi ngựa đi.”
“Được.”
Diệp Sâm dạy Chu Duyệt cưỡi ngựa mấy giờ liền, đến khi quay về lại không thấy hai ông lão đâu. Bầu không khí chợt trở nên mất tự nhiên. Sau đó hai người dùng bữa cùng nhau, tới chiều thì tiếp tục hoạt động lúc sáng.
Chạng vạng tối, Diệp Sâm nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian đã trễ nên muốn xin phép ra về. Tuy nhiên Diệp lão gia tử lại nhanh hơn một bước, “Tiểu Sâm, ông và Chu lão có việc phải đi, cháu giúp ông ăn cơm với Chu tiểu thư nhé. Nhớ phải đưa cháu ấy về nhà an toàn.”
Diệp Sâm vừa định từ chối, Chu Duyệt ở bên cạnh đã mỉm cười đồng ý, thuận tiện nhắc nhở hai ông cụ đi đường cẩn thận.
Anh lạnh mặt nhìn cô, “Được rồi, hai người họ đi rồi, cô đừng giả bộ tiếp nữa, để tôi đưa cô về nhà.”
“Không được!” Chu Duyệt chủ động kéo tay Diệp Sâm, “Anh đi uống rượu với tôi đi!”
Diệp Sâm lấy điện thoại ra, “Để tôi gọi cho Phạm Tình giúp cô!”
“Không được gọi!” Chu Duyệt đỏ mắt giật di động, “Uống với tôi! Nếu không tôi sẽ tung tin anh và Huyền Ảnh là thật cho công chúng biết!”
Diệp Sâm thấy cô như muốn khóc nhưng một chút lòng thương hoa tiếc ngọc cũng không có. Anh lạnh giọng, “Đây là chuyện sớm muộn, cô chớ có uy hiếp tôi.”
“Anh uống rượu với tôi đi!” Chu Duyệt khóc thật, nghẹn ngào nói: “Anh mà không đi, tôi sẽ nói anh làm chuyện vô lễ với tôi, để xem đến lúc đó anh có phải cùng tôi kết hôn không.”
Diệp Sâm hít sâu một hơi, đưa tay ra trước mặt Chu Duyệt, “Vậy trả điện thoại cho tôi, tôi gọi cho Huyền Ảnh đã.”
Chu Duyệt sợ anh lật lọng, tự ý lục danh bạ của anh. Tìm hồi lâu, cô vẫn không thấy được tên “Huyền Ảnh”. Ngay cả “bảo bối”, “tâm can”, “thân ái” gì đó cũng không có. Vì thế cô dành ngơ ngác trả điện thoại cho Diệp Sâm.
Diệp Sâm nhanh chóng ấn vào cái tên “Tiểu Hắc”, sau đó chờ người bên kia nhấc máy.
“Phụt!” Chu Duyệt thu cổ lại, cửa mặt lên trời cười dài, “Ha ha ha ha! Tiểu Hắc! Thì ra còn đặt biệt danh cho người ta! Ha ha ha ha…”
Diệp Sâm thấy Chu Duyệt vừa khóc vừa cười như bà điên, thầm cảm thấy mình ở cạnh Huyền Ảnh thật hạnh phúc biết bao.
Huyền Ảnh đang ở nhà giúp người làm bày chén đũa, chờ Diệp Sâm về cùng ăn cơm. Vừa nghe tiếng chuông di động, cậu vội vàng lấy ra nghe, cong mắt cười, “Đại Sâm, ngài về rồi hả?”
“Chưa! Hôm nay tôi phải về trễ, em cứ ăn cơm trước đi.”
Huyền Ảnh khẽ sửng sốt, quay sang nhìn đồng hồ treo trường, “Oh! Vậy khi nào ngài mới về?”
“Tầm chín giờ, hoặc có thể sớm hơn.”
“Ưm…” Huyền Ảnh đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, vẻ mặt đầy sự mất mác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.