Ngược Thiếp

Chương 1: Độc chiếm




Đây là một gian phòng âm u nhỏ hẹp nằm ở trong vách tường, nơi tương thông duy nhất với thế giới bên ngoài chính là ô cửa nhỏ nhìn ra tứ phía trên bức tường cao.
Ta ngồi lặng lẽ ở dưới đất, hai mắt sương mù, chán đến chết, đùa nghịch xiềng xích nặng nề trên hai chân.
Mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn sớm đã bị sưng như cái kén, cho nên ta không còn cảm thấy đau nữa.
Ta cúi đầu cười nhạo, cười nhạo những kẻ vừa mới đóng xiềng lên chân mình. Cho dù không có xiềng chân này, thì ta cũng trốn không được.
Đã bao nhiêu lâu......
Bị nhốt tại nơi này đã bao nhiêu lâu......
Nhìn những vết khắc trên vách tường, ta khẽ nhíu mày.
Từ khi bắt đầu vào đây, ta vẫn khắc lên tường, mỗi ngày qua đi lại khắc thêm một lần. Nhưng giờ đây, những vết tích ấy đã đầy cả bức tường mà nay ta đã phiền chán tới mức không muốn khắc thêm gì nữa......
Ta nhẹ nhàng đứng dậy, xiềng chân nặng nề phát ra tiếng đánh thanh thúy.
Ta khẽ mỉm cười, ta thích những âm thanh này.
Bởi vì, ngoại trừ âm thanh của ta, thì đây là tiếng động duy nhất mà ta có thể nghe thấy.
Mặc dù mỗi ngày có người đưa cơm tới, nhưng tất cả bọn họ đều là người câm điếc.
Nghịch xiềng chân, là chuyện duy nhất mà ta có thể làm!
Ta nhẹ giọng hừ một tiếng vô nghĩa, sợ rằng nếu ta không phát ra một chút âm thanh thì e rằng ta sẽ quên luôn việc mình có thể nói.
Vách tường này tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng câu toàn*, các đồ dùng sinh hoạt cần thiết đều có đủ.
*ngũ tạng cầu toàn: đầy đủ các đồ dùng cần thiết
Nghịch mệt rồi, ta miễn cưỡng nằm trên chiếc giường êm ái, thứ gọi là nước mắt gì đó, không thể kìm lại mà chảy ra khỏi hốc mắt.
Cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi tự do!
Trong những ngày dài đằng đẵng bị nhốt tại nơi đây, ta vẫn không thể đoán ra, rốt cuộc là ai lại có hận ý sâu đậm với ta đến thế?
Ta nghĩ, có lẽ mình sắp phát điên lên rồi. Trong đầu ta luôn nghĩ tới việc muốn nổi loạn, có cảm giác mình sắp điên thật rồi.
Ta cười khanh khách, vừa cười vừa khóc, tận tình phóng túng chính mình.
Ta sợ, nếu ta không phát tiết ra ngoài, thì ta thật sự sẽ điên lên mất.
Có tiếng vang rất nhỏ, ta ngừng lại, im lặng nhìn về phía cửa sổ.
Quả nhiên, đã tới giờ dùng cơm.
Một ngày ba bữa, đều có một gã người hầu câm điếc dùng móc sắt đưa đồ ăn đến, ngoại trừ cái móc sắt kia, thậm chí ngay cả bộ dáng của người đó ta cũng không được nhìn thấy.
Móc sắt chậm rãi hạ xuống, khay cũng chậm rãi hạ xuống, hai món mặn một món canh, còn có cả cơm trắng.
Nhìn thức ăn phong phú, ta ngẩn ngơ một lát, rốt cuộc là ai lại hận ta đến như thế?
Ta đi đến trước chỗ để cơm canh, lẳng lặng nhìn, nhưng không thấy bóng dáng của người nào cả.
Tại sao ta phải ăn? Tại sao ta vẫn còn sống? Tại sao lại phải sống như thế này cơ chứ?
Ta đứng im nhìn vào đống đồ ăn đó, ngay cả ta cũng không biết bản thân mình có thể cười u ám đến thế. Nâng chân lên, đạp đổ hết mọi thứ, có một loại khoái cảm lạ lẫm lan ra khắp toàn thân!
Móc sắt dừng lại một chút, rồi chậm rãi thu hồi, ô cửa sổ nhìn ra tứ phía - nơi tương thông duy nhất với thế giới bên ngoài lại khép lại một lần nữa......
...............Ngược thiếp W-A-T-T-P-A-D.................
Tấm màn màu tím bị gió cuốn bay, sương khói lượn lờ xung quanh không rời, các tỳ nữ lẳng lặng cúi đầu, đứng thẳng ở hai bên bình phong, mặt đỏ tai hồng.
Ở trên giường truyền đến tiếng rên rỉ dâm đãng cùng tiếng hô khàn khàn trầm thấp, chiếc giường gỗ lớn rắn chắc cũng tùy theo mà lay động, phát ra tiếng kêu vang động lòng người.
Cho dù là những tỳ nữ đã gặp qua việc này, cũng cảm thấy không thể đứng yên.
Tiếng rên rỉ dần yên tĩnh, chiếc giường đang rung cũng dần trở nên im lặng, chỉ có hương vị của dục vọng tản mạn khắp căn phòng.
"Khởi bẩm chủ tử......"
Ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng chần chờ bẩm báo. Tấm màn màu tím bị nhấc lên, một thân hình lõa thể, thon dài mà mạnh mẽ rắn chắc, không e dè mà bước xuống giường, đối với lời cầu xin nhỏ nhẹ của nữ tử dưới thân vẫn khinh thường chẳng hề quan tâm.
Tỳ nữ thấy thế, vội vàng đưa quần áo lên, hầu hạ hắn mặc vào, lấy khăn mặt nhẹ nhàng chà lau giúp hắn.
Nữ tử trên giường như rắn nước quấn tới, tư thái kiều mỵ hiện lên vẻ thỏa mãn, ý cười nồng đậm trên khóe môi, ngón tay mảnh khảnh khiêu khích vẽ loạn trước ngực nam nhân kia.
"Gia......"
"Cút!"
Lời nói vô tình lạnh như băng bật ra từ đôi môi mỏng của hắn, nữ tử như rắn nước đang tươi cười bỗng cứng đờ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự hoảng sợ, có chút cứng ngắc lui ra khỏi người hắn, chỉ có thể lập tức nghe theo, không dám làm càn.
Đôi mắt hắn cụp xuống, hiện lên một tia ghen ghét.
"Tiến vào!"
Giọng nói trầm thấp của nam nhân lan ra khắp phòng ngủ, từ cổ họng phát ra hàn âm lạnh lẽo khiến cho tỳ nữ hầu hạ phải run rẩy, nhưng rất nhanh lại trở lại như cũ.
Cửa bị chậm rãi đẩy ra, một nam tử mặc tử y đeo mặt nạ đi vào, rồi quỳ xuống trước mặt nam nhân.
"Khởi bẩm chủ tử......"
Nam tử mặc tử y đeo mặt nạ dường như muốn nói rồi lại thôi, động tác của nam nhân kia dừng lại một chút:
"Lui xuống hết đi!"
Tuân theo mệnh lệnh của nam nhân, các tỳ nữ bắt đầu thu dọn đồ đạc, rồi đồng loạt lui ra, không dám chậm trễ.
Mỹ nữ như rắn nước kia ngước đôi mắt ngấn nước nhìn nam nhân cao lớn tuấn mĩ trước mắt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi như cũ.
Ở trong này, thậm chí ở toàn bộ Thánh Viêm Hướng, rất ít có người dám làm trái lời nói của hắn. Nếu không muốn chết, tốt nhất là hãy ngoan ngoãn rời đi.
Mặc dù trước đó một khắc ngươi đang uyển chuyển dưới thân hắn, nhưng ngay sau đó, có lẽ ngươi đã phải biến đi chỗ khác.
"Nói đi!"
Hắn ngồi xuống trường kỷ, lười biếng khẽ nheo mắt lại.
Nam tử mặc tử y đeo mặt nạ dừng lại một chút, nhìn không ra vẻ mặt của hắn, giọng nói bình tĩnh, cúi đầu nói: "Chủ tử, hôm nay đồ ăn lại bị đạp đổ......"
Trầm mặc......
Tử y nhân cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của nam nhân kia.
Sau một lúc lâu, mới nghe thấy thanh âm khàn khàn cứng nhắc của hắn, giống như đang ẩn chứa lửa giận.
"Đạp đổ...... Tốt lắm, rốt cuộc cũng biết phản kháng. Ta còn tưởng rằng, nàng vẫn trầm mặc như cũ."
Dừng lại một chút, đột nhiên nam nhân kia nở nụ cười, bất giác làm cho tử y nhân rùng mình một cái, âm u tà nịnh cứ như là tử thần vậy.
"Tiếp tục đưa, cứ để cho nàng đạp đủ đi, bổn vương muốn nhìn thấy bộ dáng hoàn toàn tức giận của nàng!"
Bàn tay của hắn dùng sức đập lên bàn, vật trên bàn chấn động vỡ làm đôi, thanh âm phẫn nộ lại hàm ẩn nỗi đau thấu xương.
Tử y nhân lĩnh mệnh, lui ra không một tiếng động.
Trên thế gian này, có thể làm cho chủ tử lạnh lùng âm trầm bộc lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ có nàng đang bị nhốt ở đó.
Là nghiệt hay là duyên, nay ai có thể nói cho rõ? Ân oán dây dưa, yêu hận chém giết, cuối cùng chỉ để lại nỗi đau lan tràn.
Trong căn phòng yên tĩnh, bóng hình của nam nhân cao lớn kia vẫn đứng yên không nhúc nhích, tựa như đã mất hồn......
Phẫn nộ cùng hận ý ngập tràn trên khuôn mặt tà tứ tuấn mĩ của hắn, hắn phát điên lên, hất tất cả mọi thứ trên mặt bàn xuống đất, rồi đau đớn rống giận như dã thú.
"Vì sao...... Vì sao lại phản bội ta...... Vì sao...... Vì sao lại rời khỏi ta...... Thanh Thương, Mộc Thanh Thương...... Vì sao lại đối xử với ta như vậy......"
Từng tiếng, từng tiếng tê tái kêu lên, rên rỉ. Đau quá... Thật đau khổ, thật tuyệt vọng, hô hấp như bị đình trệ, trong lòng sớm đã vỡ vụn, không thể khôi phục như trước...
"Mộc Thanh Thương...... Thương Nhi...... Vì sao lại đối xử với ta như vậy......"
Ở trong sân, có một bóng người mảnh khảnh đang đứng yên, nhìn dáng vẻ điên cuồng của người đó qua ô cửa sổ giấy, nghe thanh âm đau đớn tuyệt vọng của hắn, hai tay hung hăng xé rách cẩm khăn.
Trong bóng đêm tối đen không thể thấy rõ khuôn mặt của nàng ta, chỉ có hình ảnh cô độc từ ngọn đèn chiếu xuống, lưu lại một bóng ma lờ mờ, tà ác như la sát...
Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Mong các bạn ủng hộ và đọc truyện đúng trên trang chính chủ Trangleo68!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.