Ngược Thiếp

Chương 37: Chuyển biến




Không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng màn sương mù nặng nề che trước mắt đã ngăn cách ta với thế giới, linh hồn như thoát khỏi thân thể, cái gì cũng không thấy rõ, không nghe rõ.
Khi đó, ý nghĩ duy nhất trong lòng ta là, cứ chết như thế này mới là hạnh phúc...
Khi tỉnh lại đã là 7 ngày sau. Vừa mở mắt đã thấy mình nằm trên chiếc giường ở Thính Thuỷ Các.
Bên ngoài trời tối đen như mực, che lấp vạn vật, không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì.
Chỉ có ánh nến nhẹ nhàng lay động theo làn gió, quầng sáng nhàn nhạt chiếu rọi cảnh vật, trên mặt đất chỉ có chiếc bóng lặng lẽ của ta.
Nơi nơi đều im ắng, lạnh lẽo tới mức khiến cho lòng cũng rét run lên. Bên giường là bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Y nằm sấp, đang chìm vào giấc ngủ.
Ta muốn cử động, nhưng không thể động đậy một chút nào, muốn nói, cũng không mở miệng nói được.
Chỉ có nước mắt là đua nhau rơi xuống.
Có một lỗ hổng trong trái tim, mà ngay cả sức để oán hận cũng không có, thế gian này phồn hoa là thế, nhưng ta thì vẫn mãi cô đơn.
Thân thể lạnh băng, ta vẫn nhớ rất rõ cái lạnh thấu xương của dòng nước được dùng để tẩy rửa kia, trên người đều là vết thương xanh tím, miệng vết thương mấy lần vỡ ra rồi đóng thành vảy.
Nhưng vì sao lại đau đến thế này? Chỗ nào cũng đau như bị xé rách, đau tận trong lòng, đau thấm vào linh hồn.
Không lâu trước đây ta vẫn còn là bảo bối được Lăng ca ca nâng niu trong tay, tựa như một giấc mộng đẹp. Nhưng sau đó ta lại gặp phải ác mộng, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong địa ngục Tu La.
Chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng nước mắt thì vẫn cứ tuôn ra, chảy dọc xuống tai, chảy vào trong lòng.
Thì ra cuộc đời này ngoại trừ tiếng cười, thì cũng còn rất nhiều nước mắt. Ta cố gắng trấn định, vì mỗi lần nhớ đến sẽ lại đau đến thấu xương tuỷ.
"Vương...Vương phi? Người rốt cục đã tỉnh rồi, hu...hu, Tiểu Y còn tưởng rằng, người mãi mãi sẽ không tỉnh lại nữa......"
Tiểu Y ánh mắt lộ rõ vẻ yêu thương lo lắng, nàng hơi hơi đứng dậy, thấy ta tỉnh thì bật khóc to thành tiếng.
Nàng vội vàng nắm chặt lấy tay áo ta, giữ rịt lấy, giống như sợ ta sẽ ngay lập tức biến mất vậy.
Nàng ấy vẫn không ngừng khóc, khóc thút thít, kể lại tất cả mọi chuyện trong 7 ngày ta hôn mê.
Ta trở về mà mình đầy thương tích, ngoại trừ y phục ướt đẫm, còn có vô số những vết roi quất.
Ta giống như một con búp bê vải rách nát, bị Liên Thành Chích ôm ra khỏi xe ngựa, đưa đến Thính Thuỷ Các trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Tiểu Y nói, các thị thiếp truyền tai nhau rằng ta đắc tội với Thái Hậu, xúc phạm Thái Hậu nên mới bị trách phạt.
Thứ thái Hậu ghét nhất chính là Cách Trần hương kia, Nhiêu Vân lúc ấy đưa cho ta thứ này hẳn là đã sớm có mục đích.
Chỉ là ta không hiểu, Thái Hậu vì sao lại có phản ứng thái quá với Cách Trần hương như vậy, thậm chí có thể gọi là "kinh sợ".
Mãi về sau mới biết được, trước khi Lương Tuyết Linh trở thành hoàng hậu, thì trước đó đã có một vị Nguỵ hoàng hậu dịu dàng hiền thục khác, thứ mà vị hoàng hậu đó thích nhất chính là Cách Trần hương.
Một vụ án lưu truyền thiên cổ, khiến cả nhà Ngụy hoàng hậu bị xử trảm, hoàng hậu bị biếm lãnh cung, buồn bã mà qua đời.
Tương truyền, mỗi khi đêm xuống từ phía lãnh cung sẽ toả ra mùi Cách Trần hương nồng đậm, có người nói, đó chính là Quỷ hồn của Ngụy hoàng hậu đang bay đi để lấy mạng kẻ thù.
Từ đó về sau, Lương Tuyết Linh ra lệnh tiêu huỷ tất cả Cách Trần hương, nghiêm cấm Cách Trần hương xuất hiện trong hoàng cung.
Ta hôn mê 7 ngày, đại phu nói chỉ thiếu chút nữa là không cứu nổi, Liên Thành Chích giận dữ, phá huỷ mấy y quán, hắn nói nếu ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì sẽ đem tất cả đại phu trong Viêm kinh phải chôn cùng.
Khi Tiểu Y nhắc đến hắn, ánh mắt tràn đầy khó hiểu nhìn ta, giống như đang hỏi, vì sao Liên Thành Chích lại đối với ta như vậy, tại sao lại hạ mệnh lệnh như vậy?!
Chậm rãi nhắm mắt lại, ta nhếch môi trào phúng, khiến khoé môi nứt ra, đau đến nhíu mày.
Hắn đương nhiên sẽ không để ta chết, nếu ta chết, chẳng phải hắn sẽ mất đi một thú vui lớn sao?!
Đây là sự trả thù của hắn với ta ư? Ta cười lạnh, chẳng qua chỉ là nỗi đau thể xác, ta có thể chịu đựng được.
Quay đầu nhìn màn đêm đen, tâm tư ta như bay về một nơi rất xa, không biết ở nơi xa xôi ấy, Lăng ca ca đang làm gì?
Có phải huynh đang nhớ đến Thương Nhi? Huynh có biết, Thương Nhi bây giờ bất lực đến nhường nào không?
Ta vội lấy tay che ngực, gắng hết sức ngăn nỗi đau đớn đang cuộn dâng, chỉ đau một chút thôi, rồi sẽ ổn......
Ta ở Thính Thuỷ Các tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, ngoại trừ vài thị thiếp được sủng ái thỉnh thoảng lui đến châm chọc khiêu khích, thì không có gì đặc biệt xảy ra.
Vẫn không nhìn thấy Liên Thành Chích, nghe Tiểu Y nói, hắn phụng mệnh Thái Hậu đi tới doanh trại phía Bắc thành để tuần tra và thao luyện tân binh.
Ta nằm ngơ ngẩn trên giường, bỗng nhiên cảm thấy hơi lo sợ, cuộc đời sau này của ta, lẽ nào sẽ chỉ có 2 màu đen trắng....
Mười bốn tuổi, ta không còn nở nụ cười nữa, cho dù mỗi ngày đều nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cũng không thể cảm nhận được độ ấm của mặt trời.
Chợt nghĩ, cả đời sẽ sống như vậy, không có Liên Thành Chích, không có đau đớn, dù phải vĩnh viễn sống trong Thính Thủy Các không ra ngoài, cũng cảm thấy thật may mắn.
Nhưng ông trời thật chẳng chiều lòng người, chỉ biết dùng sức phá huỷ, xé nát sự sống của ta.
Đêm mùa hạ hôm nay không khô nóng như mọi ngày, mà vô cùng mát mẻ trong lành, tiếng côn trùng réo rắt như một khúc nhạc, vui vẻ mà du dương.
Ta không buồn ngủ chút nào, cứ lặng nhìn ánh trăng đổ xuống màn cửa sổ lụa mỏng, lâm vào trầm tư.
Bất tri bất giác than nhẹ mấy tiếng, lông mày nhíu chặt, buồn bã. Thì ra sự đau đớn, thật sự có thể khiến con người trưởng thành.
Tiếng bước chân đều đều truyền tới, âm thanh rất nhẹ, dừng lại trước của đình.
Ta nhíu mày, khó hiểu nhìn ra phía của phòng khép chặt, vừa rồi không phải ảo giác của ta chứ?
Rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân, nhưng giờ là nửa đêm, còn ai tới đây?
Thính Thuỷ Các này chỉ có ta và Tiểu Y, trong lòng ta chợt sợ hãi. Ta nhẹ nhàng đứng dậy, định đi ra ngoài đánh thức Tiểu Y.
Tuy rằng đã điều trị hơn nửa tháng qua, nhưng thân thể ta vẫn rất yếu ớt, trước kia bị nước lạnh dội vào khiến nhiễm phong hàn, không thể trị dứt, mỗi đêm khắp người đều đau như bị kim chích.
Gắng chịu đau, ta rón rén đi ra phía ngoài, cửa bỗng nhiên bật mở, cánh cửa kẽo kẹt theo tiếng gió.
Ta kinh ngạc, giật mình đứng tại chỗ không biết phải làm sao, nhìn Liên Thành Chích đẩy cửa bước vào, trong lòng ta tràn đầy kinh sợ.
Giờ mới phát hiện, sâu trong nội tâm đã sinh ra một cảm giác sợ hãi khi đối diện với hắn.
Nam nhân lạnh lùng tàn nhẫn này, dù ta có bị tra tấn tới chết, hắn cũng sẽ không chớp mắt, không đau lòng.
Thân hình cao lớn của hắn quay lưng lại với ánh trăng, khuôn mặt như một bóng ma mờ ảo lộ vẻ âm trầm lạnh băng, khiến ta bất giác sợ hãi, nhịn không được mà run rẩy.
Nỗi đau trên cơ thể càng thêm rõ ràng, giống một có một cây kim đâm sâu vào đáy lòng, ngay cả hít thở cũng khó khăn vô cùng. Nhìn hắn từng bước đi về phía mình, ta định xoay người né tránh.
Nhưng ta có thể trốn đi đâu cơ chứ? Chạy trốn tới đâu mới không bị thương tổn nữa?
Bỗng nhiên bật khóc, nước mắt hoà lẫn với nỗi sợ, ta khiếp đảm nhìn hắn, nép mình vào trong góc phòng.
Động tác của hắn khựng lại, có chút do dự, nhưng rồi lại nhanh chóng bước về phía ta, không để ý đến sự giãy dụa và tuyệt vọng của ta, một tay túm lấy ta, kéo vào lòng hắn.
Sau một hồi lâu trầm mặc, giọng nói khàn khàn trầm thấp ẩn chứa sự đau xót, hắn lặng lẽ thở dài.
"Đừng sợ ta...... Nàng có biết không, khi nàng đau đớn, ta rất đau lòng...... Khi nàng bị thương, ta cũng rất đau......"
Mùi rượu nồng nặc phả lên gương mặt, khiến ta khó chịu nhíu mày.
Những lời nói tuyệt vọng chua xót của hắn khiến ta hoảng sợ, ngữ khí đau đớn bất lực của hắn khiến ta nghi hoặc.
Người trước mắt này, là Liên Thành Chích đã thề sẽ tra tấn ta tới chết sao? Hắn lại đang giở trò gì thế này?...
Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.