Ngược Về Thời Minh

Chương 219: Giang sơn và mỹ nhân




Theo lời dân chúng, Mã thần y không cư ngụ trong thành Dương Nguyên mà ở tại trấn Đông Dã cách huyện thành không xa mấy. Tin tức hoàng đế đến Dương Nguyên đã được truyền khắp cái huyện thành nho nhỏ này, song trong trấn vẫn một bầu yên tĩnh; tin tức vẫn chưa lan truyền tới.
Dương Lăng cùng thị vệ cải trang thường phục, chia thành ba tốp chạy băng băng về phía Đông Dã. Đây cũng là điều suy tính cẩn thận của y. Nay trong kinh, thậm chí là khắp thiên hạ đang đầy lời đồn thổi, thế nhưng Hoàng thượng không vội vã hồi kinh mà lại lần lữa ở lại Dương Nguyên là vì cái gì?
Nếu giương cờ gióng trống chạy đi mời thầy thuốc, bị người ta biết được Hoàng thượng chùng chình là bởi một người con gái, ắt sẽ tổn hại đến thanh danh của vị thiên tử trẻ tuổi này. Thành thử Dương Lăng không muốn phô trương, mà tự mình dẫn Ngũ Hán Siêu, Lưu Đại Bổng Chùy cùng sáu bảy tay thân binh, ai nấy đều đeo đao, giấu nỏ đồng trong ống tay áo, theo quản gia Hoa phủ tiến vào trấn Đông Dã. Còn có hai tốp thị vệ hỗ trợ trước sau, giữ khoảng cách chừng nửa tầm tên.
Bất luận là ở thời đại nào, ở địa phương nào, hễ là người thầy thuốc có chút bản lĩnh đều rất được hoan nghênh. Vị Mã thần y này tuy thuộc loại thầy bùa thầy ngãi, không nằm trong hàng ngũ y sĩ chính quy được triều đình công nhận, nhưng lại rất có danh tiếng trong vùng Dương Nguyên này, cho nên nhà cửa của hắn ta bài trí xa hoa vô cùng, có thể coi là hộ đại phú số một số hai ở trấn Đông Dã này.
Dương Lăng đi đến trước cổng phủ nhà họ Mã. Đám thị vệ đi đến trước đó đã xuống ngựa tản ra chung quanh, canh gác chung quanh các giao lộ, cửa phòng và lạc viện. Quản gia Hoa phủ tuy biết vùng này nhưng cũng chưa từng đến nhà gặp gỡ Mã thần y, nên liền đi cùng đám người Dương Lăng vào trong sân.
Căn nhà này được xây theo lối kiến trúc tứ hợp viện, gạch xanh ngói đen, bước vào cửa liền gặp một bức bình phong nho nhỏ, chính giữa chạm trỗ hình cá chép hoá rồng và chữ Phúc thật lớn, trang trí đầy vàng ngọc.
Quản gia Hoa phủ khom lưng dẫn Dương Lăng đi vòng qua bức bình phong. Chưa thấy người ra tiếp đón thì đã nghe thấy trong chính sảnh vọng ra tiếng trống "thùng thùng". Tiếng trống khi thong thả khi cấp bách, mang theo sự quỷ dị, kích động vô cùng. Dương Lăng nghe tiếng trống hết sức quen thuộc, rõ ràng là tiếng trống "gọi hồn" bị người đời sau chỉ trích. Vừa nghe thấy tiếng trống này, niềm tin của Dương Lăng lập tức tan biến, y chỉ muốn "nổi trống lui quân" ngay, không còn chút hào hứng gì với vị thầy mo “Mã đại tiên" này nữa.
Nhưng đã đến đây rồi, cũng không thể cứ vậy mà xoay người bỏ đi, Dương Lăng đành cắn răng cùng quản gia Hoa phủ bước vào đại sảnh. Lúc này y mới trông thấy một thằng nhóc ăn vận như sai vặt ngông nghênh bước ra, ra vẻ thần bí dẩu miệng lên bảo:
- Đừng làm ồn, sư phụ ta đang thỉnh thần linh trừ tà.
Quản gia Hoa phủ quả thực không dám làm ồn, bởi tương truyền phép thuật thầy mo hết sức tà môn. Nghe nói trong lúc làm phép mà bị cắt ngang sẽ rất dễ bị ma quỷ nhập vào. Thế là bỏ mặc thằng nhóc sai vặt, lão đổi vị trí từ khách thành chủ mời Dương Lăng sang ngồi một bên, cùng nhau xem Mã thần tiên làm phép.
Mã thần tiên có khuôn mặt béo phị, trên mép còn có hai hàng râu chuột, đầu buộc chiếc vải điều vẽ bùa, để trần nửa cánh tay, cả người lắc giật như bị động kinh, miệng tụng liên tục, da thịt béo ục và nhũn nhão trên ngực và hai vai rung theo từng động tác của hắn. Trông hắn lắc lư hết sức nghiêm túc, đầu cổ vã đầy mồ hôi.
Trước mặt hắn đặt một cái cáng, trên cáng là một người đàn ông gầy đét như que củi, tóc hoa râm, da bọc xương, có hai tráng niên và một bà lão đứng khúm na khúm núm một bên.
Dương Lăng nhíu mày, kiên nhẫn chờ hắn nhảy xong. Y thấy hắn sải bước đến trước bàn thờ, trút từ trong lư hương ra một ít tàn nhang, bỏ vào trong bao giấy, hai mắt như mở như không, bước về chỗ cũ, đưa cho bà lão với bộ dạng như ban ơn, kéo dài giọng bảo:
- Chia làm ba lần, pha nước cho uống. Bản đại tiên đã thỉnh thần linh đuổi cái con tà ma này đi rồi, có điều hắn vẫn chưa khoẻ lên ngay, cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận.
Xem đến đây, Dương Lăng đã không còn "dũng khí" xem tiếp nữa, y bèn phất áo đứng dậy, gượng cười nói với quản gia Hoa phủ:
- Đi thôi! Xem ra chuyến đi này của chúng ta công cốc rồi.
Thằng nhóc sai vặt nãy giờ vẫn ngạo mạn đứng bên cạnh, không thèm liếc mắt để ý đến bọn họ. Song vừa nghe thấy lời này, anh chàng liền không nhịn được lập tức chen vào:
- Xem bộ dạng nhà ngươi, hình như không phải là người bản xứ! Có phải là hâm mộ mà đến không? Sư phụ ta bản lĩnh cao cường, khắp làng trên xóm dưới ai mà không biết. Ngươi chưa thử bao giờ sao dám nói sư phụ ta không có bản lĩnh thật sự?
Hai con mắt ti hí của Mã đại tiên béo ục ịch vốn chẳng lười mở ra, song vừa nghe thấy lời này liền tức thì trợn lớn, quét lên xuống khắp người Dương Lăng một lượt. Dường như phát hiện những người khách trước mặt cũng có danh vọng cho nên mặt tuy rất giận nhưng ngữ khí của hắn lại không dám kiêu ngạo quá đáng.
Hắn phẩy ta ra hiệu thằng nhóc lui ra, đoạn cười hềnh hệch nói:
- Thuốc không chữa bách bệnh, Phật chỉ độ kẻ hữu duyên. Mã mỗ đây không phải là lão Diêm Vương, đương nhiên không dám nói trị hết các bệnh, có điều vị lão gia này trông mặt liền bắt hình dong, quả quyết rằng mỗ không thể chữa bệnh, có phải là đã quá võ đoán chăng?
Một tráng niên đứng cạnh đang nâng cáng bệnh nhân chuẩn bị ly khai nghe vậy bèn chen vào:
- Vị tiên sinh này! Quả thực Mã đại tiên rất giỏi y thuật. Hè năm ngoái tại hạ ăn miếng dưa hấu trấn Tỉnh Thủy, bị đau bụng gần chết, nhờ uống tàn nhang của Mã đại tiên mà đã lập tức khỏi ngay.
Mã đại tiên nghe vậy càng thêm đắc ý. Dương Lăng nghe xong thì đoán chừng đó là một loại chứng đau bụng khan(*), chứng đó trị không kỹ cũng có thể gây chết người. Tàn nhang của hắn à..., y tưởng tượng cảnh chiếc miệng chúm chím anh đào của Đường Nhất Tiên bị trút cả bát nước tàn nhang đen thùi vào, miệng liền méo xệch.
Đau bụng khan: chỉ đau bụng thôi, bụng quặn đau nhưng không muốn đi cầu, người hơi ớn lạnh. Nguyên nhân không phải do thức ăn nhiễm khuẩn, mà do cơ thể bị nhiễm lạnh, thức ăn trong dạ dày không chuyển hóa được, tiêu hóa bị ngưng trệ.
Nhưng sau khi nghe xong lời này, cộng thêm cái tên thô tục bỉ lậu giả thần giả quỷ Mã "đại tiên" này lại có thể đưa ra kiến giải như vậy, cách nhìn của Dương Lăng đối với hắn lập tức hơi thay đổi. Y bèn đưa mắt ra hiệu với quản gia Hoa phủ.
Hiểu ý, quản gia Hoa phủ bèn cười khà khà, xoa dịu:
- Mã lang trung chớ nóng! Đại... đại lão gia của ta cũng là lo lắng cho người bệnh, cho nên có điều nóng nảy. Nếu Mã lang trung thực có bản lĩnh như vậy, xin mời đến nhà chữa trị cho gia quyến của lão gia nhà ta. Ta là người của Hoa gia trong thành, nếu chữa khỏi được, phí chẩn bệnh cho ngài quyết sẽ không ít đâu.
Mã thần y nghe xong thì thoáng do dự, rồi lắc đầu đáp:
- Hoa gia? Ồ, nếu là Hoa gia thì mỗ tin tưởng được. Có điều... không biết có thể mời các vị đưa bệnh nhân đến đây chữa trị hay không? Tại hạ không đến nhà chữa trị được đâu.
Quản gia Hoa phủ lấy làm phật ý:
- Mã lang trung! Vị gia quyến này của lão gia nhà ta là một thiên kim tiểu thư, hơn nữa bệnh nằm trên giường, không chịu nổi xóc nảy. Chẳng lẽ mặt mũi Hoa gia ta còn không mời được ông hay sao?
Mã đại tiên gượng cười đáp:
- Việc này... việc này... Thật sự là trong nhà tại hạ có một vị bệnh nhân khác. Người nhà đã trả cho rất nhiều tiền chẩn bệnh rồi, điều kiện duy nhất là yêu cầu Mã mỗ phải túc trực coi sóc cho đến khi nào thương thế bệnh nhân đó khỏi hẳn. Mã mỗ sao có thể nói mà không giữ lời?
Quản gia Hoa phủ nhíu mày hỏi:
- Thương thể khỏi hẳn? Rốt cuộc là bị bệnh hay là bị thương? Mà thôi, ông cứ đi theo ta, ta cũng trả ông hậu hĩ, phí chẩn bệnh là mười lạng. Thế nào?
Mã đại tiên khá động lòng, song lại không muốn vơ bẩm nhờ nuốt lời, bèn khổ sở lắc đầu đáp:
- Sống trong giang hồ, phải lấy tín nghĩa làm đầu. Thật sự là...
Ngũ Hán Siêu chợt chen vào:
- Bạc ròng trăm lạng!
Mã đại tiên vừa nghe xong, tim liền đập thình thịch, liếc về phía rèm cửa phòng bên một cái, rồi giậm chân, vứt hết tín nghĩa giang hồ lên chín tầng mây, nói ngay:
- Được! Ông không được nuốt lời đấy! Trả tiền chẩn bệnh trước, mỗ sẽ theo ông đi!
- Không được đi! Đã nhận tiền người thì phải trừ vạ cho người! Người của ta đến giờ vẫn còn chưa tỉnh, ngươi không được phép đi đâu hết! - Từ phía sau rèm cửa, tiếng quát lanh lảnh như bình bạc tuôn vỡ của một người con gái cất lên.
Liền đó rèm cửa được vén lên, một người phụ nữ vóc người thon thả bước ra. Toàn thân áo trắng như tuyết, vòng eo gọn gàng buộc hờ một sợi đai lưng võ sĩ màu đen, dáng vẻ thướt tha, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn.
Nàng bước ra khỏi bóng râm, mặt như sương trắng, song vừa trông thấy Dương Lăng, cặp mắt trong suốt liền trợn tròn, khí chất oai vũ trên khuôn mặt liền tiêu tan, dáng như muốn xoay người bỏ chạy.
Dương Lăng không biết người con gái nào phát ra những lời bá đạo như vậy, bèn vội xoay người liếc nhìn hình dáng người con gái đó. Vừa trông thấy nàng ta, mặt y cũng thoắt đỏ bừng, tim đập thình thịch, bộ dạng nao nao cũng như muốn trốn chạy.
Quản gia Hoa phủ nhìn người con gái này. Thấy nàng ta toàn thân võ phục, áo trắng ống bó ôm sát người, dưới mặc quần có đáy màu trắng thuần, tay buộc bao cổ tay màu đen, trên sợi đai lưng màu đen buộc hờ một thanh đoản kiếm, ngực vun đáy thắt, mắt hạnh đen láy, trong vẻ xinh tươi mang theo mấy phần quả cảm, trông hết sức kích thích.
Vóc người nàng không phải là cao, nhưng mặc bộ đồ võ ôm sát người như vậy, trông lại cao thon hơn bình thường mấy phần. Đôi chân săn chắc được ống quần lẫn ống giày thít chặt, trông thon gọn như cột ngọc. Tuy chiếc quần trắng không may bằng tơ lụa, không được mịn màng, song lại tôn lên đường cong ưu mỹ, mịn màng và trơn nhẵn của cặp đùi.
Người học võ có địa vị thấp kém, một người con gái ăn vận võ phục xuất hiện ở nơi này càng không thể nào là con cháu thế gia vọng tộc đang săn bắn mùa thu. Quản gia Hoa phủ tuy thấy nhan sắc nàng bất phàm, song cho rằng đó là người giang hồ địa vị thấp hèn, tức thì liền tỏ ý khinh thường.
Ngũ Hán Siêu và Lưu Đại Bổng Chùy đều nhận ra nàng ta. Vừa trông thấy Hồng Nương Tử xuất hiện tại nơi này, Ngũ Hán Siêu liền hoảng sợ hét lên:
- Bảo hộ đại nhân! - Liền đó chàng lách người lên chắn phía trước, tiếng kiếm ngân lên, thanh kiếm đã được rút ra khỏi vỏ.
Lưu Đại Bổng Chùy không mang theo cây côn sắt dài tám thước của mình, bèn nắm chặt thiết quyền nhảy phóc lên chắn trước Dương Lăng. Mấy tay thị vệ còn lại không biết rõ nhân thân của người con gái xinh đẹp đó, song vừa thấy Ngũ Hán Siêu và Lưu Đại Bổng Chùy căng thẳng như vậy, tức thì cũng bạt đao giương nỏ, vây quanh Thôi Oanh Nhi.
Dù cho võ công của Hồng Nương Tử lợi hại thế nào, trong khoảng cách gần như vậy, cũng đừng hòng lấy thân thể máu thịt để chống lại vũ khí sắc bén được bắn bằng lò xo. Dương Lăng liền vội la lên khẩn cấp:
- Thả xuống! Bỏ xuống! Mau mau bỏ xuống!
Một tên phiên tử vì quá căng thẳng, vừa nghe xưởng đốc đại nhân nói "Thả", liền siết cò. May mà gã bên cạnh lanh lợi, vừa nghe thấy không phải liền hất cùi chỏ tên kia. "Phực" một tiếng, ba mũi tên đồng bắn ra khỏi hộp, găm vào vách tường bên cạnh kêu "cộp cộp cộp".
Hồng Nương Tử ăn vận xinh đẹp thoát tục, khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng như bông bưởi, mi dài cong cong, ngũ quan óng ánh. Nếu không có thanh đoản kiếm giắt hông, thực nàng sẽ như tiên nữ bước xuống từ cung trăng, phiêu dật xuất trần; bên cạnh nên có thêm chú thỏ bạch và cành quế bầu bạn nữa mới phải.
Thôi Oanh Nhi đứng ngây ra đó nhìn Dương Lăng, ánh mắt muôn phần phức tạp. Nàng không có chút cử động, dường như không hề hay biết mình mới vừa lượn một vòng ở quỷ môn quan trở về. Dương Lăng bị đám tên nỏ đó làm cho giật cả mình, y nuốt nước miếng một cách khó khăn, bảo:
- Lui xuống, tất cả lui xuống đi!
Mọi người thoáng ngẩn ra, nhìn về phía Dương Lăng với vẻ kỳ quái. Dương Lăng thẹn quá hoá giận, quát:
- Không nghe ta nói gì sao? Tất cả lui ra đi!
Đám phiên tử vừa thấy Dương đại lão gia sắp sửa giở mặt, lập tức răm rắp nghe theo, tiện tay tóm lấy Mã đại tiên và tên sai vặt hống hách nọ, nhanh chóng rút lui.
Ngũ Hán Siêu như rơi vào trong sương mù, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, nên ngập ngừng:
- Đại nhân, chuyện này....
Chàng ta lo lắng trong lòng. Mệnh lệnh của đại nhân không thể không theo, nhưng dẫu sao người con gái này cũng là hảo hán trong giới lục lâm, ngộ nhỡ ả có ác ý với đại nhân thì...
Lưu Đại Bổng Chùy tính tình thẳng thắng trung thực, không biết nghĩ nhiều đến những vấn đề quá phức tạp như vậy. Thế là cái đầu to kềnh của hắn lắc trái lắc phải, trông thấy đại soái và nữ tướng cướp xinh đẹp lung linh đó đang nhìn nhau chằm chằm bất động, đầu óc đơn giản của hắn lập tức tìm ra được lời giải thích hợp lý nhất. Hắn ngoác miệng cười nói với Ngũ Hán Siêu:
- Ngũ đại nhân! Lần trước ta đã nói rồi mà, cái cô nàng... cô nàng Hồng Phất chạy trốn trong đêm đó, nhất định là bị ta nói trúng tâm sự rồi, ngại ngùng không dám mặc đồ đỏ nữa, cho nên mặc nguyên cả bộ đồ màu trắng. Ừm ừm, như vậy mới là tinh mắt, chọn đại soái chúng ta...
Bị hắn nói vậy Dương Lăng nóng ran cả người, hận không thể tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống. Y liền vội cắt lời cái tên hồ đồ này, quát lớn:
- Cút ra ngoài ngay!
Lưu Đại Bổng Chùy giật nảy mình, vội vàng kéo Ngũ Hán Siêu đang lưỡng lự chạy ra ngoài.
Trong sảnh trống không, yên tĩnh, bầu không khí chợt trở nên lúng túng, mất tự nhiên.
Trông thấy vẻ mặt Thôi Oanh Nhi bất thiện, Dương Lăng không khỏi rùng mình: "Không phải nàng ta vì mình đã chiếm đoạt thân thể, càng nghĩ càng nuốt không trôi cục hận này mà trở về để giết mình chứ? Không đúng à, khi nãy nàng ta vừa nói cái gì mà... người của nàng ta bị thương?"
Dương Lăng nuốt nước miếng đánh ực, giọng run rẩy, gượng cười nói:
- Tôi... tôi không muốn nuốt lời. Nhưng Hoàng đế đang ở trong quân, nếu tạo nên vụ án hành thích khâm sai, nhất định sẽ bị bá quan trong kinh mắng nhiếc. Vì vậy tôi tính hồi kinh rồi mới...
Thôi Oanh Nhi chợt quay đầu đi. Dương Lăng còn định nói tiếp, chợt nghe nàng cười đau khổ, rồi thở dài xa xăm:
- Ngươi... ngươi không cần phải nói nữa, cũng không cần phải giả làm khâm sai bị hành thích nữa. Ta... ta tin ngươi, chỉ trông chờ ngươi nghĩ sao nói vậy, lời hứa nghìn vàng. Nhưng ai ngờ...
Nàng mím chặt môi, lúc quay đầu lại thì lệ đã quanh tròng:
- Bội tín nuốt lời là chuyện mà Hồng Nương Tử ta xưa nay căm ghét nhất, nào ngờ kẻ không thể giữ lời lại là bọn ta. Ngươi là quan, ta là cướp, nay đã gặp mặt, muốn chém muốn giết gì đều tuỳ ngươi.
Dương Lăng nghe ngữ khí của nàng liền biết nhất định nàng ta đã gặp được Dương Hổ, nhưng tên đó hám lợi đen lòng, khổ tâm kinh doanh bao năm như vậy, nhất định không chịu buông tha sự nghiệp tạo phản vĩ đại. Dương Lăng cùng nàng có duyên phận một đêm, không dám gọi nàng là Dương phu nhân tránh chọc nàng thẹn quá hoá giận, bèn dè dặt biện bạch:
- Thôi cô nương... đêm đó... đêm đó tội thật sự là...
Thôi Oanh Nhi liền biến sắc, đanh giọng quát y:
- Ai cho ngươi gọi ta như vậy? Đêm đó cái gì? Không có chuyện gì hết! Ngươi còn nói nữa, còn nói nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi ngay!
Nàng cầm lấy chuôi kiếm, người hơi run lên, rốt cuộc lại không rút kiếm ra. Dương Lăng sợ võ công nàng, không dám càn rỡ thái quá. Có điều thấy nàng vừa thẹn vừa giận như vậy song lại chỉ nói là cắt lưỡi mình, chứ không bảo lấy mạng mình, vẻ lúng túng xấu hổ và dọa dẫm trong lời nói vượt xa sự hận thù chân chính, y bèn không khỏi càng yên tâm hơn.
Y cũng không biết nên đối diện với tình cảnh này thế nào, đành chắp tay áy náy:
- Xin lỗi, tại hạ thật là đường đột.
- Ta... ta vốn ngại nói đến điều kiện này nọ. Nhưng mà... vẫn phải mặt dày nhờ ngươi một việc, chỉ một việc mà thôi. - Thôi Oanh Nhi ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt có phần đau khổ.
Vốn Dương Lăng đang cảm thấy hết sức áy náy với nàng, nghe vậy liền vội đáp:
- Cô cứ việc nói! Chỉ cần là chuyện của cô, đừng nói là một, cho dù một trăm, một nghìn, ta cũng sẽ đồng ý.
Thôi Oanh Nhi nghe y chấp thuận như vậy, tâm hồn thiếu nữ bỗng trở nên thoải mái rất nhiều.
Nàng bình tĩnh lại một chút, rồi nói:
- Ta mang một vị huynh đệ bị trọng thương đi tìm thầy chữa bệnh. Chân hắn đã không giữ lại được nữa, cho dù sống được cũng sẽ không thể đối đầu với triều đình. Xin đại nhân ngài... ngài tha cho hắn. Chỉ cần ngài đồng ý, Thôi Oanh Nhi lập tức tự vẫn trước mặt ngài, quyết không làm khó ngài...
Dương Lăng vừa nghe liền đáp ngay:
- Không được! Không thể! Vạn lần không thể!
Ánh mắt Thôi Oanh Nhi thoắt chợt trở nên sắc bén, hai mắt nàng nhìn thẳng vào Dương Lăng, chậm rãi rút kiếm ra khỏi bao, vẻ mặt chuyển thành lạnh lùng:
- Vậy hãy gọi người của ngươi vào đi! Ta giết một là đủ vốn, giết hai là có lời, hôm nay chiến tử tại đây, cũng coi như là không phụ lòng với các huynh đệ nữa!
Dương Lăng vội vã xua tay:
- Không không không, cô hiểu lầm rồi! Ý tôi là cô không thể tự sát kia.
Thôi Oanh Nhi ngẩn người. Tuy bụng đầy nỗi thống khổ, trước mặt nàng lại là kẻ khiến nàng xấu hổ không muốn gặp nhất, song nghe y nói như vậy vẫn cảm thấy dở khóc dở cười. Nàng mệt mỏi rên rỉ một tiếng, hỏi:
- Ý ngươi là gì?
Trăm mối suy nghĩ xoay vòng trong đầu Dương Lăng: Dương Hổ chưa bỏ lòng tạo phản, hai người sớm muộn gì cũng sẽ giao phong trực diện. Về công, vị Hồng Nương Tử này luôn phản đối Dương Hổ tạo phản, lại rất có tầm ảnh hưởng trong giới lục lâm, có nàng còn sống sẽ có thể phân hóa và tiêu trừ nhuệ khí cường đạo. Về tư, bản thân mình nợ nàng rất nhiều, hiện tại nàng không hề có ác ý với mình, chẳng qua là đang mang một kẻ tàn phế tìm thầy chữa bệnh mà thôi. Cô ta và mình lại đã có mối quan hệ đó, sao mình có thể đành lòng mà giết nàng đây?
Nghĩ vậy, y bèn khẽ giọng đáp:
- Bên ngoài đều là tâm phúc của tôi, chỉ cần tôi căn dặn một tiếng, sẽ không có ai tiết lộ chuyện gì. Nếu như cô... đã mang huynh đệ bị thương đi tìm thầy chữa bệnh, vậy cứ việc ở lại nơi này đi. Tôi sẽ coi như chưa từng gặp mặt.
Có điều vị thầy mo họ Mã này, tôi nhất định phải mang về. Có một người con gái theo tôi hồi kinh gặp phải chứng nóng lạnh, nay đang hết sức nguy ngập. Cho nên tôi muốn mời hắn...
Thôi Oanh Nhi nghe nói có vị cô nương theo y vào kinh, y lại đích thân đi tìm thầy thuốc, trong lòng chợt dấy lên cảm giác như chua chát, cay đắng lạ thường. Nàng buột miệng hỏi:
- Vị cô nương đó là gì của ngươi?
- Hở? - Dương Lăng kinh ngạc nhìn nàng, rồi ấp úng: - Ờ... là biểu muội bị thất lạc của tôi, tình cờ gặp lại ở Đại Đồng, cho nên tôi mang nó về kinh...
Với danh phận hiện nay của hai người, một người thì hỏi câu không nên hỏi, một kẻ thì lại vẫn thành thật trả lời. Tình huống hết sức kỳ lạ, khiến vẻ mặt hai người nhất thời đều có phần mất tự nhiên.
Khuôn mặt trắng nõn của Thôi Oanh Nhi ửng lên sắc đỏ hây hây. Bầu không khí càng trở nên yên lặng, khuôn mặt nàng càng thêm đỏ bừng. Thôi Oanh Nhi chỉ cảm thấy gò má cứ nóng rần, lan đến cả tai, cổ, như thể luộc chín được cả tôm.
Nàng lúng túng giải thích:
- Ta... ý ta là, những bệnh khác ta trị không được, nhưng mà... nhưng mà chứng nóng lạnh vừa vặn rất thích hợp cho trị liệu bằng nội công. Ta... ta không muốn nợ ân tình của ngươi, nếu ngươi đã mở lối tha chúng ta, nếu như phương thuốc của Mã thần y không phù hợp, thì ta sẽ giúp... giúp biểu muội ngươi trừ lạnh, bồi bổ khí lực. Chúng ta sẽ... sẽ hết nợ nần, không ai nợ ai nữa.
- Ừm ừm, được được! - Dương Lăng gật đầu như gà mổ thóc, song lại không tiện mời nàng ra tay.
Bầu không khí trong sảnh càng trở nên kỳ dị hơn, một người vốn không cần giải thích, một kẻ thì tiếp nhận hết sức tự nhiên. Thôi Oanh Nhi chỉ cảm thấy có luồng khí thế ép nàng thở không nổi, trong lòng không khỏi phát hoảng.
Nàng không muốn tỏ vẻ hoảng sợ trước mặt Dương Lăng, cố ý ra vẻ mặt lạnh lùng, dửng dưng nói:
- Những gì ta muốn nói đã nói xong, xin mời Dương đại nhân! Bỏ qua hôm nay, chờ khi Dương đại nhân dẫn quan binh đến diệt trừ sơn trại ta, Thôi Oanh Nhi sẽ không bó tay chịu trói, chúng ta sẽ gặp lại trên chiến trường.
Dương Lăng chầm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt Hồng Nương Tử vẫn vương sắc đỏ, trong mắt toát ra vẻ mông lung, một ý vị không nói nên lời. Câu nói vốn mang sát khí đằng đằng, quả cảm quyết liệt nhưng thốt ra lại nghe sao mềm mại, như oanh kêu yến hót, gió xuân phả vào, không còn chút sát thương.
Thấy y vẫn chưa đi, Thôi Oanh Nhi nghiêm mặt thu kiếm chắp tay chào, rồi vội vã xoay người đi vào trong. Eo nhỏ đong đưa, dáng đi uyển chuyển, bóng lưng tha thướt trông đẹp khôn tả, có điều... ngay khoảnh khắc mà nàng vén rèm đi vào, Dương Lăng phát hiện hai chân nàng dường như hơi run run.
*****
Mã "đại gia" trước nay nhờ việc lừa bịp hương dân nên được tiếng "thần y" vừa bước vào huyện Dương Nguyên liền phát hiện Hoa phủ đang bị đại quân bao vây trùng trùng, hắn liền sợ giật nảy người. Bên trong Hoa phủ, cứ năm bước là một trạm, mười bước một đồn, càng khiến hắn thắc thỏm trong lòng, đoán không ra những người này có lai lịch thế nào, nhưng cho dù chỉ đoán thử, hắn cũng đoán ra được nhất định phải là vị quan to hơn cả Hoa ngự sử.
Lần này thì hắn sợ thật rồi. Quả thật vị thầy mo họ Mã này không hoàn toàn là dựa vào trò xiếc để gạt người, hắn cũng biết chút y thuật. Có điều y thuật của hắn không bằng hai vị thần y Đại Đồng, thậm chí là còn kém mấy phần; với trình độ của hắn thì nhiều nhất có thể được coi là xuất sắc trong số thầy thuốc thôn quê mà thôi.
Hắn trộn vị thuốc vào trong tro than, nhờ vào việc giả thần giả quỷ để tăng thêm danh vọng của chính mình, chẳng những có thể kiếm thêm chút tiền chẩn bệnh mà cũng dễ chiếm được niềm tin của bá tánh trong huyện hơn. Nhưng gia quyến của quan viên há có thể mặc cho hắn thao túng? Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng đó là một vị họ hàng thân thích xa nào đó của vị Hoa ngự sử đã về vườn, nhưng xem tình hình thế này hắn không dám kê thuốc bậy bạ nữa rồi.
Thế là Mã đại tiên run rẩy lập cập bước vào Hoa phủ, lần đầu chẩn bệnh mà không dám giả thần giả quỷ, nghiêm túc bắt mạch, rốt cuộc kê ra một phương thuốc. Đơn thuốc hắn vừa viết xong lập tức bị hai thầy thuốc Đại Đồng vốn không phục, đang ấm ức trong lòng, giật lấy xem rồi bới móc đủ điều: chỗ này phải thêm một vị thuốc, chỗ kia giảm bớt đi mấy chỉ, chê là không đáng một đồng. Mã đại thần tiên bị lột mặt nạ, tức thì quỳ sụp xuống đất đau khổ xin tha, tự nhận y thuật kém cỏi. Hai thần y Đại Đồng thấy vậy mới phục hồi lòng tự tin, lấy lại oai phong.
Có điều bọn họ cũng chỉ oai phong được trong khoảnh khắc, liền đó cả hai cùng với tay Mã đại tiên nọ bị tiểu hoàng đế Chính Đức vừa đá vừa chửi đuổi cả ra ngoài. Trông thấy tia hy vọng cuối cùng bị cắt đứt, nhìn khuôn mặt Đường Nhất Tiên vàng héo như nghệ, bị bệnh nặng dày vò đến mê mang không tỉnh, Chính Đức càng chán nản u sầu. Đám người Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh và Miêu Quỳ thấy vậy liền vội kéo hắn ra khỏi phòng bệnh, liên tục dỗ khuyên.
Dương Phương mặt nặng mày nhẹ đứng một bên, sắc mặt không vui. Trông thấy Hoàng đế có bộ dạng như vậy, rốt cuộc lão không nhịn được nữa bèn dâng lời can gián:
- Hoàng thượng! Hoàng thượng sớm hồi kinh một ngày thì thiên hạ sẽ bớt đi một phần hung hiểm! Một đứa con gái nho nhỏ há có thể sánh với giang sơn xã tắc? Từ xưa nữ sắc mê hoặc quân vương, khiến chính pháp bị rối loạn nhiều vô số kể, cho dù Hoàng thượng có sủng ái cô ta, cũng nên có điều tiết chế...
Tức thì Chính Đức cả giận, trỏ lão mắng ngay:
- Lôi lão ta đi! Trẫm không muốn thấy mặt lão ấy nữa!
Lúc còn ở dịch quán Đại Đồng, Hoàng đế và Đường Nhất Tiên cả ngày trêu chọc nhau ầm ĩ, sớm đã trở thành tiết mục đáng giá cần phải xem hằng ngày của đám thị vệ đại nội này rồi. Đám võ sĩ này đều yêu mến và gần gũi với Đường Nhất Tiên, nghe lão Dương Phương nói lời quá quắt, ai nấy sớm đã bất bình. Vừa nghe Hoàng thượng hạ chỉ, liền có hai thị vệ xông lên, xốc nách Dương Phương lôi đi. Mặc kệ lão ta mắng mỏ thế nào, bên trong bên ngoài đầy ắp thị vệ, song không có lấy một ai nể mặt đi truyền báo hoặc thả cho lão tới gần nội đường.
Dương Lăng lo lắng trong lòng. Với bệnh tình hiện tại của Nhất Tiên, phái người hồi kinh đón Cao Văn Tâm đến sợ là không kịp nữa. Y nhớ tới Hồng Nương Tử còn đang trọ trong nhà Mã đại tiên, nay chỉ còn cách mặt dày đến đó nhờ nàng ta thử một phen vậy.
Có điều lời Dương Phương nói mặc dù khó nghe, tuy hơi tục tằng nhưng lại hữu lý. Nói lý trí một chút, giang sơn xã tắc không phải là câu nói vu vơ, một lời sáo rỗng. Nếu như thật sự nảy sinh hỗn loạn, sẽ có biết bao bá tánh lê dân phải chịu khổ chịu nạn đây?
Theo lý trí mà xét, thật sự một mình Đường Nhất Tiên không thể sánh với cả muôn dân thiên hạ. Huống hồ Hoàng đế vì nàng ấy mà lưu luyến nơi này, ở lại không đi, chuyện này mà truyền ra ngoài, bất luận là tam hậu trong cung hay là bá quan triều đình cũng sẽ đều coi nàng ấy như cái gai trong mắt. Vả lại việc Hoàng thượng ở lại nơi này cũng không hề giúp ích gì cho bệnh tình của nàng ta cả.
Nghĩ đến đây, y bèn thành khẩn nói với Hoàng thượng nỗi lo lắng trong lòng mình, sau đó thở dài tâu:
- Hoàng thượng, ngài vốn can hệ đến cả thiên hạ. Theo ý kiến của thần, hay là ngài dẫn đại quân trở về kinh sư trước đi. Nếu như thật sự không được... thần xin ở lại để mời thầy trị bệnh cho Tiên Nhi. Có thần ở đây, Hoàng thượng còn không yên tâm sao?
Nghe vậy, trong lòng đau xót, Chính Đức không nhịn được rơi lệ buồn rầu, rồi kéo ống tay áo Dương Lăng thút thít:
- Dương khanh! Không phải là trẫm không biết việc nào nặng việc nào nhẹ. Trẫm chỉ sợ rằng... sợ rằng chuyến này đi rồi, sẽ không còn cơ hội nhìn mặt nàng ấy lần cuối nữa. Những gì ái khanh nói đều đúng, trẫm hiểu cả, nhưng trẫm thà nguyện vứt bỏ thiên hạ chứ quyết không cam tâm rời bỏ Nhất Tiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.