Ngược Về Thời Minh

Chương 247.1: Động phòng truyền đạo (p1)




Người mặc áo vải vội nói: - Là khuê nữ của Lý lão gia ở thôn Đầu Ngưu.
Áo gấm đại hán cười ha hả, nụ cười dâm đãng, bước chân lại càng mau hơn.
Trong lòng Ngũ Hán Siêu vừa động, đột nhiên nhớ tới một vị sư thúc từng nói qua một ít chuyện xưa trên giang hồ, bất giác nổi lên lòng nghi ngờ, gã thuận tay vỗ vào vai đội trưởng đội thị vệ được tri phủ Trấn Giang phái tới để bảo hộ đoàn người, chỉ về phía trước nói: - Ngươi mau nhìn theo hai người kia.
Từ đội trưởng ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên nói: - Quan chủ của Nghê gia võ quán? Tiểu tử này phạm vào chuyện gì vậy?
Ngũ Hán Siêu vừa nghe yên lòng, vui vẻ nói: - Ngươi nhận ra người này?
Từ đội trưởng gật đầu nói: - Nhận ra, người này cũng có chút danh khí. Là Quan chủ một võ quán dưới chân núi, họ Nghê tên Khắc, võ nghệ cũng khá.
Ngũ Hán Siêu đã biết thân phận của kẻ đó, nên cũng không vội vàng nữa, chỉ cười nói: - Thì ra là thế, không cần bám theo gã nữa. Chúng ta cứ xuống núi đã rồi nói sau.
Đoàn người xuống núi, tìm một quán rượu tao nhã gọi một bàn thức ăn. Dương Lăng và Đường Bá Hổ bắt đầu nói chuyện, lúc này hắn mới hiểu dụng ý tới kinh thành của người này.
Dương Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: - Cái này cũng dễ xử lý thôi. Triều đình sắp mở cảng thông thương đường biển, đồng thời liên kết với thủy sư của nước Đông Doanh tiêu diệt hải tặc, sau này kết giao cũng rộng, cần một người có thanh danh vang dội, bác học đa tài đến làm đặc phái viên giữa hai nước.
Đường huynh thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa không chỗ nào không thông, là tài tử đứng đầu Giang Nam, mà người Oa đều ngưỡng mộ văn hóa nước ta, có huynh ra mặt, nhất định có thể chấn trụ được đám người đó. Ha ha, huống chi huynh còn tinh thông tiếng Oa, phù hợp để làm đặc phái viên giữa ta và Đông Doanh. Trở về ta sẽ dâng lên Hoàng thượng một đạo mật chỉ, đặc biệt ân miễn huynh, gia phong làm quan viên ngành hàng hải.
Đường Bá Hổ nghi ngờ nói:
- Học sinh khi tinh thông tiếng Oa lúc nào... Gã liếc nhìn Thành Khởi Vận một cái, lập tức hiểu ý, ha hả cười nói: - Vậy thì. Học sinh đa tạ đại nhân. Đại nhân nếu đã tới Giang Nam, học sinh sẽ về Gian Nam đợi đại nhân.
Dương Lăng cười nói: - Được. Bản quan trước tiên phải tới Kim Lăng, không thể mang theo Đường huynh đồng hành, sau khi ăn xong ta viết một lá thư, Đường huynh cầm thư giao cho trấn thủ Giang Nam giao cho Giang là thái giám Cốc Đại Dụng, để gã an bài cho huynh trong nha môn ngành hàng hải, làm quen trước một vài việc, đợi Hoàng thượng hạ ý chỉ, bản quan sẽ chính thức ban một chức quan.
Ăn uống tiệc rượu đã xong, Dương Lăng viết một lá thư, lại tặng lộ phí cho Đường Bá Hổ, Đường Bá Hổ cáo từ trở về Tô Châu, Hàng Châu. Khi Dương Lăng trở lại đi dịch trạm, đã là hoàng hôn, Thành Khởi Vận cùng Mã Liên Nhi đi vào hậu trạch trước, Ngũ Hán Siêu thấy trong sảnh không có người bên ngoài, lập tức nói: - Đại nhân, hôm nay dưới chân núi, ty chức gặp hai người đi ngang qua, rất khả nghi.
Dương Lăng nghi ngờ nói: - Người đi đường nào? Sao lại cảm thấy khả nghi?
Ngũ Hán Siêu kể lại đoạn đối thoại của hai người đó, Dương Lăng nghe xong, trầm ngâm một lát nói: - Gã đó là sư phụ võ quán, gọi sư gia sư công cũng không có gì kỳ lạ cả, nhưng hai từ "truyền đạo" thì giải thích thế nào?
Ngũ Hán Siêu ca ngợi:
- Đại nhân hoài nghi đúng trọng điểm đó, người ta thành thân, truyền đạo gì chứ? Ty chức ở dưới chân núi, từng nghe một vị sư thúc nói qua về một chút bí mật giang hồ, đạo mà hai kẻ kia nói, có lẽ là tà ma đạo giáo tương phù gì đó.
Ánh mắt Dương Lăng ngưng lại, hỏi: - Giáo phái gì?
Ngũ Hán Siêu nói: - Hồng Anh Hội. Là một nhánh của Bạch Liên giáo, thuộc Đường Trại Nhi của Sơn Đông, năm đó Đường Trại Nhi bị quan phủ bắt nhưng lại vượt ngục trốn thoát, như vậy liền mất đi dấu vết, đoán chừng là bị dọa sợ hãi nên trốn đi rồi.
Đồ tử đồ tôn của bà ta đều tung tin bà ta thần công vô địch, thủy hỏa bất xâm, xuất qủy nhập thần, tiến vào thiên lao như chỗ không người. Sau đó, mặc dù triều đình nghiêm khắc đàn áp, nhưng không ngờ bọn họ vẫn có thể tạo ra một môn phái tiếp tục gây họa. Sau khi ở đã đứng vững ở Sơn Đông, bọn họ lại tiếp tục vươn tay tới Nam Thiên, dần dần đã khiến người ta phải chú ý rồi.
Ngũ Hán Siêu nói: - Nghe nói gia nhập Hồng Anh Hội không phân biệt nam nữ già trẻ, chỉ cần nộp hai trăm văn tiền, đã được coi là đồ đệ của Hồng Anh Hội rồi, dân nghèo nhập hội, Hồng Anh Hội sẽ bỏ ra gạo trà, bị bệnh có thuốc chữa, mùa đông đưa quần áo, cho nên dân nghèo đến đông như hội, hơn nữa mỗi ngày còn truyền thụ thương thuật thiết bổng cho đồ đệ.
Dương Lăng cười lạnh nói: - Hồng Anh Hội trợ giúp bần dân, vậy tiền từ chỗ nào mà có? Chiêu nhập lượng lớn dân nghèo, mỗi ngày truyền thụ quyền cước, nhìn thế nào cũng nhìn không ra là hạng người thiện lương. Đêm nay vừa hay chúng ta nở nơi này, đi dò tra lai lịch của bọn họ.
- Vâng. Ngữ Hán Siêu cung kính vâng một tiếng, đúng lúc đó, tri phủ Trấn Trang là Tiêu Hồng Chu dù mưa gió cũng không sai hẹn, đúng giờ tới thỉnh an. Dương Lăng thấy gã đến, không khỏi cười nói: - Tiêu đại nhân đến thực đúng lúc, bản quan đang có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi.
Tiêu Hồng Chu thụ sủng nhược kinh, vội vàng siểm nịnh cười nói: - Khâm sai đại nhân khách khí rồi, ngài có chuyện gì cứ việc phân phó, hạ quan nhất định sẽ làm thỏa đáng.
Dương Lăng nói: - Nghe nói trong trấn có Nghệ gia võ quán, có thể là nơi ta ma đạo giáo, ý đồ mưu phản, bản quan đêm nay muốn đi thăm dò tột cùng là chuyện gì. Ngươi là tri phủ Trấn Giang, việc này vẫn phải thông báo với ngươi một tiếng rồi.
Tiêu Hồng Chu nghe nói nơi mình cai trị có tà giáo dưới danh võ quan công khai truyền giáo, lập tức bị dọa sắc mặt trắng bệch, lau mồ hôi lạnh trên trán, cười lớn nói: - Hạ qua mùa đông năm trước hạ quan mới tới đây nhận chức, lập xuân liền lãnh dân nuôi tằm, ngư nghiệp, vẫn chưa có thời gian làm rõ dân tình
Dương Lăng thấy gã bị dọa sợ hãi, vội an ủi: - Tiêu đại nhân không cần tự trách. Hương dân có nhiều kẻ vô tri ngu muội, tà giáo chỉ dùng chút ảo thuật dụ dỗ, bọn họ liền bị mắc lừa, còn liều mạng giúp đỡ che dấu tàl. Rõ ràng ngay tại ngay dưới mắt, nhưng quan phủ lại nằm mộng không biết, đại nhân lại vừa mới đến nhận chức, bản quan không trách cứ ngươi.
Tiêu Hồng Chu cảm động suýt rơi nướ nước mắt nói: - Đa tạ đại nhân châm chước, hạ quan vô cùng cảm kích.
Dương Lăng gật đầu, nói: - Ừ. Ta sẽ phái người thăm dò võ quán Nghệ gia, nếu chẳng may thực sự phải động thủ, còn phải cần người trong nha môn ra mặt đàn áp nữa.
Tiêu Hồng Chu tất nhiên không thể từ chối, lập tức đáp ứng, ba người lại tiếp tục thương nghị một hồi. Nghĩ Hán Siêu từ trong Đông Xưởng lựa chọn bốn mươi cao thủ võ nghệ cao cường, cùng Tiêu Hồng Chu đi tới nha môn Tri phủ.
Thành Khởi Vận từ trong hậu đường bước ra, vừa lúc nhìn thấy Ngũ Hán Siêu cùng Tiêu Tri phủ rời đi. Dương Lăng nói mọi chuyện với nàng một lần, Thành Khởi Vận cẩn thận suy nghĩ một phen, kế hoạch này, muốn bắt vài người trong tà môn đạo giáo, quả thực không chê vào đâu được, cũng không cần phải bổ sung thêm gì cả.
Tiêu Tri phủ trở về nha môn, lập tức kêu Thiên Áp phòng thông tri Chu thôi nhân dẫn người tới gặp. Chu thôi quan không biết Tri phủ đại nhân có việc gì, vội vàng dẫn theo hai vị tuần kiểm, tám mươi tên quan sai vội vàng tiến vào nha môn Tri phủ.
Ngũ Hán Siêu nghe nói võ quán Nghệ gia đã mở được tám năm, lo lắng trong quan phủ cũng có cơ sở ngầm của tà giáo, cho nên không nói chân tướng cho bọn họ biết. Về phần dân tráng cung binh, tuy rằng đạo tặc và quan phủ có chênh lệch lớn về chiến lực, có thể là bọn họ cùng, nhưng mà bọn họ lại có quan hệ chặt chẽ với thân hào tài chủ địa phương, cho nên Ngũ Hán Siêu lại càng không cho phép Tiêu Tri phủ công khai tập hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.