Ngược Về Thời Minh

Chương 247.2: Động phòng truyền đạo (p2)




Ngũ Hán Siêu cẩn thận dặn dò đám người mà mình mang từ Đông Xưởng tới, thấy thời gian cũng ổn rồi, mới kêu một đao phủ tới dẫn đường, tự mình dẫn theo mười người, lặng lẽ rời khỏi nha môn Tri phủ.
Hồ Tiểu Nhị ở trấn Kim Sơn hôm nay cưới tân nương, cách đó hai con đường chính là võ quán Nghê gia, Ngũ Hán Siêu lặng lẽ tới gần, muốn thăm dò một chút xem cái gì là truyền đạo. Từ khi bọn họ nghi ngờ gã, vẫn chưa xác định được gã có phải người thuộc tà giáo hay không. Ngũ Hán Siêu lệnh Đông Xưởng sau nửa canh giờ nữa liền dẫn người tiến vào võ quán, đồng thời phong kín con đường này, chỉ cần bên này động thủ, hai bền đồng thời hành động, bắt giữ toàn bộ nhân vật khả nghi.
Hồ Tiểu Nhị không tính là kẻ giàu có, một căn nhà có ba gian phòng, phía trước nhà có một hàng cây hạnh, phía sau có nửa mẫu đất trồng rau xanh, dùng đất đá và bùn trộn với nhau xây bức tường bao quanh nhà cao khoảng nửa người. Ngũ Hán Siêu dặn dò vài tâm phúc Đông Xưởng một phen, sau đó tự mình nương theo bóng đêm bay qua tường thấp, nhẹ nhàng tiến về phía gian nhà.
Mọi người cũng đã nháo động phòng, rượu mừng cũng đã uống đủ, trong viện chỉ còn vài người đang thu dọng bát đĩa. Nghê Khắc uống nhiều rượu, khuôn mặt đỏ bừng, gã vừa xỉa răng, vừa nheo mắt nhìn Hồ Tiểu Nhị: - Đều chuẩn bị đủ cả rồi chứ?
Hồ Tiểu Nhị là một tiểu hậu sinh tuổi tầm mười tám, nhìn có vẻ thật thà chất phác, cười nói: - Ngũ sư công, hương án, gà trống đều đã chuẩn bị thỏa đáng, hôm nay làm phiền ngài rồi.
Nghê Khắc khoát tay, chậm rãi nói: - Các ngươi đều là đồ hội của bản hội, Truyền đạo là trách nhiệm của bản sư công, cũng không cần phải tạ ơn. Được rồi, các ngươi đi ngủ đi. Ma Đại, Thảo Ngư hai người các ngươi thay bản sư công hộ pháp, nhanh nhẹn lên nào.
Ma Đại, Thảo Ngư là hai đệ tử chân truyền của gã, vẻ mặt cử chỉ đều tùy tiện ranh mãnh, uống có chút quá chén, nghe sư phụ dặn dò, vội vàng đứng lên vâng một tiếng.
Mẫu thân Hồ Tiểu Nhị mất sớm, trong nhà chỉ có phụ thân đã già, xem ra đứa nhỏ này cũng cực ỳ thành thật, chất phác. Không nói hai lời, Hồ Thực vội kéo gã, cảm tạ sư công, sau đó quay về gian phòng bên trái.
Khóe miệng Nghê Khắc nhếch lên, vứt bỏ côn mộc, đứng dậy đi tới phòng nghỉ ở giữa. Ma Đại và Thảo Ngư ha hả cười dâm một tiếng, ngồi ở trong phòng, lấy cá lấy gà, tiếp tục uống rượu.
Hồ Thực và nhi tử sau khi vào phòng, liền tắt đèn đi ngủ. Hóa ra bọn họ thực sự là gia nhập Hồng Anh Hội. Hồng Anh Hội thờ Thái Thượng Lão Quân, cực kỳ nghiêm khắc, trong hội có đệ tử sinh lão bệnh tử, cưới hỏi đều phải bẩm báo với sư công. Vị sư công cũng không phải như sư tổ của một môn phái trong giang hồ, mà chỉ là một cách xưng hô đặc biệt trong Hồng Anh Hội, ý chỉ người thủ lĩnh đứng đầu.
Dựa theo giáo quy, thời điểm cưới tân nương, nhà trai phải mời sư tổ đến hàng phúc. Mà vị sư tổ này là thần tiên, người trần mắt thịt tất nhiên không nhìn thấy, liền do vị sư công thay thế, mời thần hiện thân. Tân nương tử phải bày hương án, quỳ xuống tiếp đón sư công vào tân phong. Thi phái tiên thuật, cho tới tận bình minh khi sư công thi pháp xong, tân nương lại cúi xuống cung kính tiễn đưa sư công rời đi.
Trong quá trình này, tân lang cũng phải tránh xa tân phòng. Không được rình coi, nếu không sư tổ sẽ giáng tai họa xuống. Tiểu Vương Trang bên cạnh, từng có hai huynh đệ, khi đệ đệ thành thân nhất thời tò mò, bởi vì huynh trưởng và chị dâu cũng từng được sư tổ chúc phúc, liền lén chị dâu. Chị dâu mặt liền đỏ bừng lên, dù thế nào cũng không nói với gã chuyện gì xảy ra khi được sư tổ chúc phúc.
Tiểu tử này trong lòng thực rất tò mò, ban đêm liền vụng trộm chạy tới ngoài cửa tân phòng nhìn lén sư công thi pháp. Không ngờ bị đệ tử sư công phát hiện, trách cứ gã một phen. Vốn tưởng vậy là xong, nhưng ngày hôm sau gã vì cãi nhau với một người qua đường mà bị giết chết, nghe đồn là do đắc tội với sư tổ, mới rước vào họa sát thân. Từ đó trở đi, mọi người liền không dám rình coi khi sư công thi pháp nữa.
Thảo Ngư uống thêm hai chén, có chút mắc tiểu, liền lảo đảo đi tới sau phòng. Lúc này Ngũ Hán Siêu đã sờ vào cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân. Lập tức nhảy lên, chỉ trong chớp mắt người đã đứng trên mái hiên, như một con báo nhẹ nhàng vươn người.
Hôm nay trăng sáng, ánh trăng bang bạc tỏa xuống. Ngũ Hán Siêu nghe được tiếng rì rầm không rõ của một điệu khúc, gã nhấc tay, nhẹ nhàng chuyển người tới đỉnh gian phòng trung gian, cởi áo bào, trùm lên đầu, sau đó mới tiếp tục nhấc một viên ngói lên, nương theo khe hở nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy trong phòng một màu đỏ rực, không khí hân hoan vui mừng, hai cây nến đỏ đã cháy hơn nửa, cạnh tường có đặt hương án. Kẻ tên là Nghê Khắc quán chủ võ quán đeo đai lưng đỏ, cắt cổ con gà, cho máu gà hòa với rượu, miệng lẩm nhẩm tụng kinh. Một lúc lâu sau, vẽ loằn ngoằn lên một tấm giấy vàng như bùa chú, giơ lên trên không trung, tờ giấy vàng bụp một tiếng sau đó bốc cháy.
Nghê Khắc múa múa trên không trung vài cái, sau đó mang lá bùa cũng máu gà và rượu trộn lẫn nhau. Tân nương đứng bên cạnh đã xốc khăn voan lên, thấy cảnh thần kỳ đó, không khỏi kinh ngạc khẽ kêu một tiếng.
Ngũ Hán Siêu mặc dù không phải đạo sĩ, nhưng đối với ảo thuật làm cháy giáy cũng không xa lạ gì, nhìn bộ dạng ra vẻ thần bí của kẻ đó, hắn không khỏi nhếch miệng cười.
Nghê Khắc nâng chén rượu lên, trang trọng nói: - Hồng Anh triệu sinh, nguyên tôn thủy sang, vô sinh lão mẫu, chân không gia hương, hữu nan tương tử, hữu hoạn tương cứu, cung tỉnh sư tổ, giáng xuống thân ta. Nói xong thân hình gã run rẩy một hồi, sau đó nhìn tân nương tử uy nghiêm nói: - Uống rượu thánh đi.
Tân nương tử mới mười sáu xuân xanh, là nữ tử một gia đình nông dân, làn da có chút đen, nhưng lông mi cong vút, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, bộ dạng khá là xinh đẹp. Nàng thấy sư tổ nhập vào thân thể sư công, tuy rằng không biết uống rượu, nhưng không dám từ chối, vội vàng nhấc chén, uống một ngụm rượu.
Rượu là rượu gạo đặc sản của Giang Nam, rượu không nặng, chỉ có điều sau khi thấm máu gà giấy tro, tuy nói là rượu thánh, nhưng hương vị cũng không được tốt lắm, cô nương Lý gia vừa uống một ngụm rượu, đôi mắt liền ngập nước, Nghê Khắc thấy vậy sắc tâm nổi lên, cười hắc hắc nói: - Ngươi tên là gì?
Cô nương Lý gia ngập ngừng nói: - Bẩm ngũ sư công, tiểu nữ họ Lý, tên là Tiểu Vũ.
Nghê Khắc nhẹ giọng nói: - Tiểu Vũ à, bổn tọa hiện đã mời sư tổ nhập thân, mau thổi tắt đèn, cởi áo nằm lên trên giường, bổn tọa phải thi pháp chúc phúc rồi.
Tiêu Vũ giật mình kinh hãi, níu chặt áo nói: - Ngữ sư công, còn còn phải tắt đèn cởi áo sao?
Nghê Khắc trừng mắt nói: - To gan, hiện tại nguyên thần Quân pháp sư đang ở trong người bổn tọa, Hồng Anh Hội đón dâu đều chúc phúc như vậy, ngươi còn do dự chuyện gì? Còn không mau nghe lời?
Lý Tiểu Vũ hoảng sợ, ngẫm lại trong thôn có mấy vị tỷ tỷ, đại tẩu là do ngũ sư công thi pháp chúc phúc, cũng chưa thấy các nàng nói qua chuyện gì, thầm nghĩ hóa ra thiên thần thi pháp là như vậy. Nàng cũng không dám trái lời Nghê Khắc, vội vàng ngoan ngoãn thổi tắt nến, đi tới bên giường sột soạt cởi quần áo, chỉ mặc quần lót, xấu hổ bò lên giường.
Trong phòng bỗng nhiên tối sầm lại, Ngũ Hán Siêu không còn nhìn rõ tình hình bên trong, nhưng lúc này hắn cũng đã đoán được vài phần. Kẻ này giả thần giả thánh, lấy tà ma đạo giáo dụ dỗ cô nương, không ngờ cô nương này còn càng thêm tin tưởng gã, không có chút hoài nghi, chỉ nghe theo lệnh khiến Ngũ Hán Siêu cảm thấy bất ngờ.
Ngũ Hán Siêu từ nhỏ đã đọc thi thư, văn có võ có, hắc bạch lưỡng đạo. Ít nhiều cũng hiểu được một chút, hắn tất nhiên không hiểu được sự mê tín của một ngu phụ về thần quỷ. Phải biết ngay cả trăm năm sau, còn có hương dân bị kẻ giả thần giả quỷ lừa gạt tiền bạc, mất đi trong sạch, chứ đừng nói tới niên đại này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.