Ngược Về Thời Minh

Chương 274.1: Quần anh hội (p1)




A Đức Ny trong lòng đã thấy hơi chua: Thành đại nhân quả nhiên là tình nhân của hắn, trên cổ có dấu hôn cũng không biết giấu kỹ, hắn thật là một còn mèo con ăn vụng mà không biết chùi mép! Cũng chẳng khác đám công tước, bá tước. Nam nhân mà...
Thành Khởi Vận ngồi trong một cỗ xe khác. Như mèo con nằm trên giường, tay ôm má, ngọt ngào cười đầy thỏa mãn.
Không thể tưởng được trời đất tác hợp, không uổng công ta đi theo hắn, dốc hết sức vì hắn. Thế này ta cũng đã đủ hài lòng.
Nàng thỏa mãn thở dài, hai đầu lông mày vẫn đang dạt dào xuân ý.
Đúng lúc này. Cửa sổ có tiếng người gõ, Thành Khởi Vận lười biếng nhìn ra ngoài nói: - Chuyện gì?
- Bẩm đại nhân, nội ứng đảo Độc Long truyền tới tin tức.
Thành Khởi Vận nghe vậy liền ngồi dậy, nét phong tình biến mất thay bằng vẻ nghiêm túc, nói: - Vào trong rồi nói.
Kỵ sĩ lên tiếng, đạp hai chân lên lưng ngựa, vén rèm bước vào trong kiệu.
- Dương Tuyền đã chết? Thành Khởi Vận cất giọng hơi cao, mơ hồ truyền ra ngoài xe, nàng vội giảm thấp âm lượng hỏi: - Sao lại như thế?
Nghe kỵ sĩ kia cẩn thận thuật lại, Thành Khởi Vận lặng im lặng một lúc lâu, rồi thản nhiên mỉm cười đùa cợt: - Chết thì chết. Chỉ là không nghĩ tới, có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh, hắn lại là chết theo kiểu này.
Nói đến đây, nàng nhớ tới bản thân mình tối hôm qua mộng xuân cũng là vô tâm cắm liễu, không khỏi khẽ cười nói: - Gần đây... rất nhiều chuyện vượt khỏi suy đoán của ta, thật sự không nghĩ tới, bọn họ lại có thể biết chen tay vào. Hừ! Địa hình, hải tình, tuần tra đóng giữ của đảo Độc Long đã điều tra xong chưa?
- Vâng!
- Ừ, ta vốn định dùng Tào thiên sủng đến rung cây dọa khỉ, hiện tại lại thành một hòn đá ném hai chim rồi. Ngươi nghe đây....
- Vâng!
- Nhớ kỹ, hoặc là không làm, đã làm phải làm tuyệt tình, một tấc cỏ cũng không bỏ qua! Ta muốn họ mù mờ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thủy sư của chúng ta.... hiện tại không thể chiến, ta muốn vì đại nhân tranh thủ chút thời gian, chỉ cần một tháng.
Kỵ sĩ quỳ một gối ngẩng đầu nhìn Thành Khởi Vận, chỉ thấy dung nhan tuyệt mỹ như nước đang tràn đầy sát khí thì không khỏi sợ hãi ôm quyền nói:
- Tuân mệnh!
--------------
- Ta nghĩ, nếu Bạch Tiểu Thảo nói không sai, như vậy chính là thuyền hải tặc không có sử dụng toàn bộ pháo tiến hành công kích. Loại thuyền ba cột buồm lớn ít nhất có thể an trí ba mươi sáu cửa pháo, bọn họ từ xa đến Đông Phương, nhất định là lo lắng đạn pháo tiêu hao nhiều không thể bổ sung. Dương, thuyền của các ngươi to hơn họ, nhưng pháo chỉ có thể ở trên boong thuyền, di động cũng khó khăn, đây là nhược điểm.
A Đức Ny vô cùng thân thiết nói với Dương Lăng, nàng cũng nhập gia tùy tục gọi hắn đại nhân, nhưng nói lý ra, nàng lại gọi Dương Lăng vô cùng thân thiết là Dương, đó là xưng hô đặc biệt của nàng với vị hôn phu.
Hai người so vai lần lượt xem một đống bản vẽ, đều là do A Đức Ny vẽ tay ra.
- Ừ, loại pháo này lực chấn động quá lớn, boong tàu không thể đỡ được uy lực khi bùng nổ, nhưng nàng thiết kế loại giá pháo này....
Dương Lăng xem qua bản vẽ, nói: - Đã lệnh thợ thủ công ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, nó không chỉ có thể di động đại pháo linh hoạt trên dưới trái phải, phía sau còn có trượt giảm xóc giảm bớt chấn động boong tàu và sức thừa nhận mép thuyền, hơn nữa pháo thần công quản ngắn thể nhẹ, hẳn là... Có thể đặt hơn mười cửa pháo.
A Đức Ny mỉm cười lắc đầu:
- Dương thân yêu. Chiến hạm chủ lực có thể để đặt từ năm mươi đến tám mươi cửa pháo, loại thuyền đó tương tự với loại thuyền số hai của các ngươi, nhưng thuyền các ngươi không chứa được nhiều đại pháo như vậy, bởi vì mép thuyền không phải loại để trang bị đại pháo.
Đương nhiên, chiến thuyền cải tạo cần chút thời gian, nhất là gia cố boong tàu. Tuy nhiên vì ứng phó cuộc chiến Malacca sắp phát sinh, tôi đề nghị lập tức cải tạo mấy chiến hạm chủ lực trước. Như vậy mới không thất bại....
- Đứng ở thế bất bại! Dương Lăng cười tiếp một câu, nhưng sau đó xoay người đi đến bên bàn cầm ly nước ô mai ướp lạnh nói: - Nào, uống chút giải khát. Nói cả buổi chắc mệt chết rồi. Cải tạo chiến hạm nàng cứ vẽ bản đồ, ta sẽ lệnh thợ thủ công lập tức tiến hành cải tạo chiến hạm chủ lực. Đồng thời truyền đạt xuống các xưởng đóng tàu, sau này những chiến hạm chưa chế tạo xong sẽ ấn theo bản vẽ này chế tạo.
- Pháo thử bắn thành công thì dễ làm rồi. Hiện tại khuôn đúc đã chế ra, các loại linh kiện chủ chốt cũng thống nhất chế định, quân khí cục hiện tại đang dừng nghiên cứu chế tạo những thứ khác, dốc nhân lực vật lực đẩy nhanh tốc độ đúc linh kiện chủ chốt của pháo.
Đồng thời ta sai người cấp báo sáu trăm dặm cho Nam Kinh Tiền Ninh, bảo Nam Kinh quân khí cục tạm dừng mọi sự vụ ở dó, toàn lực đúc pháo thần công, ta nghĩ trong một tháng có thể trang bị cho Thủy sư Phúc Kiến rồi. Có lực lượng này, ta không cần phải lo về hải tặc Malacca. Nếu trong đoạn thời gian này bọn họ không làm khó dễ, ha ha, như vậy kéo dài thời gian, lực lượng của chúng ta càng hùng mạnh, không cần để họ ở trong lòng.
- Những tài liệu kia không cần sửa lại quá mau, chuyện mở ngành hàng hải dù sao không phải chuyện ngày một ngày hai, ít nhất cũng phải đợi chiến sự bình ổn. mở cấm biển.
- Dương, chính sách thông thương, ta có vài ý tưởng, hy vọng có thể nói với ngươi.
- Ngồi xuống nói đi.
- Dương, quốc gia phương Tây phát triển hàng hải, chủ yếu là vì tìm kiếm hoàng kim, bạc trắng và hương liệu. Trong đó tầm quan trọng của hoàng kim và bạc trắng không thể bỏ qua, ta nhìn thấy trong kế hoạch của chàng có một phần lợi dụng thuế phú điều tiết, cổ vũ dân chúng lấy hàng đổi hàng, đưa vào lượng lớn nguyên liệu, đây là bất hợp lý.
Dương Lăng không cho là đúng - Ta đương nhiên biết tầm quan trọng tích lũy tư bản, nhưng đưa vào nhiều nguyên liệu hơn, sản phẩm giá trị bất động sản, vừa có thể bán ra ngoài, đồng thời có thể tiết kiệm tài nguyên bản quốc, như vậy không đúng sao?
- Ta nghĩ... Ít nhất lúc đầu là không đúng. Đầu tiên với dân chúng mà nói, được một đống nguyên liệu không bằng vàng bạc. Mặt khác, từ tư liệu ngài đưa ta xem, vàng bạc Đại Minh tự sinh ra không nhiều, một khi mở hải thông thương, kinh tế bắt đầu sống lại, nhân khẩu đến tăng trưởng, thành trấn buôn bán phồn vinh, bất kể là quan phủ hay trang viên chủ yếu đều dùng tiền thay thế lao động địa tô. Cái này mang đến một vấn đề nghiêm trọng: Tiền không đủ.
- Vàng bạc tuy không thể ăn, không thể mặc nhưng lại có giá trị phồn vinh, cũng có thể hủy hoại kinh tế. Trong quá trình ở nước ta từng gặp bài học đau thương, ta không hy vọng ngươi... lại phạm sai lầm.
Dương Lăng đối với kinh tế học vĩ mô, hóa tệ học rất hữu hạn, hơn nữa không có bất kỳ kinh nghiệm thực tế nào, có thể nói học bằng cách nhớ một ít nguyên lý, hoàn toàn là vì ứng phó thi cử, tuy nói hắn đến từ hiện đại nhưng chưa chắc đã giỏi hơn những người ở thời đại này.
- Phương diện này... Lại nói kỳ thật bản quan cũng không hiểu rõ, trên thực tế đại Minh chúng ta những quan viên hiểu biết về lĩnh vực này vô cùng có hạn, cho nên ý kiến đưa ra có thể không đúng, ta tính trong quá trình vận dụng từng bước hoàn thiện, nàng không ngại thì có thể giải thích qua cho ta một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.