Ngược Về Thời Minh

Chương 284.2: Hội nghị liên hợp (p2)




- Hơn nữa...số lượng quy mô thuyền chiến và thuyền viên của Minh quân chính bằng toàn bộ hạm đội hải quân của ta.Thực lực của họ không thể hoài nghi. Hiện tại thuyền trưởng Bội Đức La cũng đã báo tin pháo binh của họ không hề thua kém ta. Ta cho rằng, ý của quốc vương bệ hạ là hết sức chính xác. Chúng ta nên kết minh hữu với cường quốc này, không nên thành địch nhân, nếu không sẽ là một hồi ác mộng.
Trợ thủ của Ngải Trạch Cách lập tức phản bác nói: - Tổng giám mục, ta nghĩ ngài nói quá, Cung Bản Hạo tiên sinh giao thủ nhiều năm với Minh quân hiểu biết không ít, cũng đã chứng thực Minh quân hoàn toàn không có lực pháo siêu cường ấy.
Gã khinh miệt nhìn Bội Đức La, bổ sung một câu: - Thuyền trưởng Bội Đức La chỉ huy hai chiến thuyền bại trận, có thể do chỉ huy không tốt, cũng có thể do Minh quân cậy đông quen địa hình bù vào chỗ thiếu hụt. Về phần vết đạn trên thuyền, ha hả, binh bất yếm trá, ta thậm chí còn có thể bắn nó thành thuyền ba lá minh chứng thực lực đạn lửa của ta.
Gã đứng lên kiêu ngạo nói: - Là thượng tá hải quân hoàng gia Tây Ba Nha, ta xin thề với thủ lĩnh toàn năng: cho ta mười chiến thuyền ta sẽ tiêu diệt hết thảy thủy sư của Minh quân xuất hiện ở Nam Hải. Vì vương thất Bồ Đào Nha và hoàng gia hải quân phát huy thực lực vô hạn, khiến cho quyền lực và ân trạch của hoàng đế bệ hạ trải rộng phương đông!
Ngải Trạch Cách hưng phấn vỗ vỗ bờ vai gã nói: - Phải cam đoan chúng ta nắm được Malacca trong tay, có được cảng mậu dịch này, sẽ thu hoạch lớn tài sản của Minh triều, đem hàng hóa của bọn họ chất cao quá cột buồm.
'Ba ba' hai tiếng vỗ tay thanh thúy, là từ động tác tao nhã của Lạp Mã Áo Lí, muốn trả lời một cách mỉa mai: - Phi thường êm tai, các vị, cũng đừng quên nơi này dưới chân Đại Minh, nó không khác gì một kẻ khổng lồ chỉ cần nâng một chân cũng đủ đem nơi này bẹp nát. Chúng ta cũng chỉ có mười chiến hạm mà thôi, đương nhiên nếu tính thêm cả thuyền trưởng Bội Đức La và Cung Bản Hạo tiên sinh cũng không chỉ như thế, nhưng ta sẽ nhận tiếp tế và viện binh ở nơi nào? Trong khi Đại Minh lại có thể tùy thời điều động mười vạn đại quân.
- Tổng giám mục! Cung Bản Hạo trúc trắc nói: - Theo chúng ta biết, đội quân Minh triều không thạo chiến, cũng không thạo vũ khí, chúng ta hai trăm người có thể cướp sạch một tòa thành ba vạn lính đóng. Năm mươi người cũng có thể đuổi theo một ngàn lính Minh quân chạy trốn.
Lạp Mã Lí Áo nhún vai nói: - Nói như vậy khiến ta thật ngạc nhiên, vì gì mà ngài không mang hai ngàn người của mình đi chiếm lĩnh mười tòa thành béo bở đó, lại cũng chúng ta trụ lại cái Malacca nhỏ bé này?
Cung Bản Hạo mặt đỏ lên, cố nén giận nói:
- Này...Minh triều hủ bại, lực chiến quân đội yếu, mọi người đều biết, không chỉ lục quân ngay cả Bội Đức La thuyền trường ở Đại Minh ba năm hẳn cũng biết rõ tình hình.
- Chúng ta lúc này thất bại, chủ yếu là bởi vì mất đi căn cứ bổn quốc, gia quyến phải đi theo, năng lực tác chiến đương nhiên chịu ảnh hưởng. Hơn nữa, tướng lãnh của Minh quân là Dương Lăng đa mưu túc trí, người này chẳng những thạo tác chiến lại giỏi thao túng lòng quân nâng cao sĩ khí. Nhưng một đám quan lại Minh triều có một tật xấu...
Ông ta giảo hoạt cười, bưng lên chén rượu uống một ngụm, sau đó cau mày, nhếch miệng nói:
- Bọn họ thích giận chó đánh mèo, ôm công đẩy tội. Một tướng lãnh lập công lớn, liền bị quân chủ kiêng kị, cuối cùng tự rước họa sát thân. Sợ chính là kẻ bại tướng nhưng được quân chủ dung túng còn hơn là sợ kẻ bách chiến bách thắng.
Hiện tại Dương Lăng đã không thoát được điều thứ nhất, khiến cho không ít quan lại bất an. Chỉ cần hắn lại phạm vào điều thứ hai, lập tức không thiếu kẻ công kích, chỉ cần bắt hắn rời đi vị trí này, thì dù thủy quân của bọn hắn đang mạnh như hổ báo cũng sẽ liền loạn thành một đám trâu quần trong bùn thôi.
Tang Đức cười ha hả: - Ta nóng lòng chờ đợi một trận thư hùng, chính vì mục đích này. Về việc tiếp viện ta dự định: trước hết tổng đốc Ấn Độ điều động 4 nghìn đến 6 nghìn quân, trước chiếm lĩnh tỉnh Quảng Đông làm cơ sở hậu phương, toàn lực tiêu diệt quân Minh lấy chủ quyền trên biển, sau đó từng bước hướng sâu vào đất liền.
Về phần sau có thể tại các nơi bản địa điều động một vạn đến một vạn rưỡi binh, ở Nhật Bản và Lữ Tống hợp thành đội quân đánh thuê. Sau khi kiểm soát được trên biển, pháo trên chiến thuyền có thể dỡ xuống sử dụng dã chiến, chờ địa pháo được vận chuyển đến hơn một ngàn khẩu cùng hỏa lực sẵn có, chúng ta liền coi bọn họ lấy gì đỡ.
Bội Đức La là người Tây Ban Nha, bất đắc dĩ đến Malacca lánh nạn. Khi ông ta chứng kiến hai chiến thuyền bị phá hủy tại Long Đảo liền tin tưởng thực lực cực đại của quân Minh triều, cho nên thập phần không muốn dẫn chiến hạm của Minh quân tới chỗ này.
Thân phận ông ta đặc thù, nên không muốn tỏ rõ ý kiến, nhưng nghe được lời của Tang Đức, ông ta thật không nhịn được liền vứt bỏ tự tôn nói: - Thượng tá Tang Đức, ta không hề nghi ngờ thực lực của đội quân 6 ngàn binh tướng chính quy của Bồ quốc ngài, nhưng Minh triều có thể phái ra ba vạn lính thủy sư đi Tây Dương, vô luận là Bồ Đào Nha hay Tây Ba Nha bên nào có thể chống đỡ cấp dưỡng được cho cả vạn quân?
- Điều động 4000 lính ở Ấn Độ cũng không dễ, Albuquerque tướng quân sẽ không đồng ý. Hơn một vạn quân theo ngài ấy lại qua bán đảo Lợi Á xuống nam, một đường tới Ấn Độ Dương này, không một quốc gia nào có thể chống đỡ được nhu lương ấy, hơn nữa việc duy tu thuyền, chống bệnh dịch, phải làm như nào?
Lạp Mã Lí Áo cũng cười nhạt nói: - Điều này cũng không phải trọng yếu, phải biết rằng chiến tranh không có luôn thuận buồm xuôi gió, một đội quân khổng lồ như vậy muốn lui lại phải làm sao? Ngài nói muốn mộ một vạn lính đánh thuê? Huấn luyện như nào? đồng tác chiến ra sao? một khi đại quân toàn lực chiến ngoại, quốc nội thế lực mỏng manh, quốc gia khác muốn nhân cơ hội dành giật, phải ứng phó thế nào?
Liên tiếp ''như thế nào" làm Tang Đức á khẩu, gã thẹn quá hóa giận nói: - Cho dù không công kích nội thổ của Minh triều, ít nhất cũng phải bảo toàn được lãnh địa tại Malacca? Vì sao ư? Nơi này là nơi lưu thông hương liệu, đồ sứ, tơ lụa, trà của phương đông, chỉ cần nắm được nơi này chính là làm chủ thương mại, khiến Cai-rô và Mạch Gia Tương triệt để phá sản. Nhi Uy Ni Tư cũng đừng hòng chiếm được bá quyền hương liệu và tơ lụa, trừ phi thương nhân bọn họ dâng lên món lớn cho Bồ quốc.
Cung Bản Hạo vì sốt ruột muốn báo thù, không thèm để ý người Bồ Đào Nha đã bắn chìm bao nhiều thuyền của mình, vì canh cánh thất bại trên đất liền với Minh quân, nên cực lực cổ động Ngải Trạch Cách và Tang Đức khai chiến với Minh quân, mà Lạp Mã Lí Áo và Bội Đức La lại duy trì thái độ đối lập, song phương tranh cãi không ngớt, trong khi đội trưởng đội lính thuê A Long Tác Tắc mắt nhìn mũi, thái độ như lão tăng nhập định.
Hai bên tranh cãi mãi không thể dàn xếp, bỗng một người phương đông vội vàng đi vào, nói nhỏ vài câu với Cung Bản Hạo khiến ông ta sắc mặt chợt biến, cực kỳ khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.