Ngược Về Thời Minh

Chương 308.2: Ăn miếng trả miếng (2)




Nghe gã nói không lấy châu báu vướng víu mọi người liền tin tưởng vài phần, dưới một loạt mệnh lệnh của y. Chu Nhược Cận, Ngũ Hán Siêu bất lực chỉ đành đem người rời ra thiền viện.
Thiền viện phân thành ba phần, bọn Dương Lăng bị trói trong sân sau thứ hai. Tất cả quan binh đều lùi ra bên ngoài thiền viện, lại càng không thể nắm được tình hình bên trong.
Tú tài nhìn qua khe cửa thấy mọi người đều đã lùi ra ngoài viện lúc này mới cười ha hả quay về phía Dương Lăng. Dương Lăng thấy y ngũ quan anh tuấn, là một tướng mạo tốt, chỉ có điều ánh mắt u ám lạnh lùng, nụ cười trên mặt cũng mang theo chút ranh mãnh gian trá.
Y bước thong thả đến bên hai người, cười ha hả một hồi rồi đột nhiên một chưởng đánh ngất Chu Tương Nhi, rồi lôi mảnh vải rách trong mồn Dương Lăng ra cười nói:
- Muốn gặp được Dương đại nhân cũng thật khổ tâm. Tại hạ đi cùng ngài đến Tự Châu lại theo về thành đô, hơn một tháng cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra tay. Vốn đang thấy khó khăn định rút lui, không ngờ lại gặp ngay ngài cải trang đến du ngoạn, ha ha ha, đúng là ý trời mà.
Dương Lăng nhìn y nghi ngờ hỏi:
- Ngươi chính là người hiện thân ở Vọng Trúc khê? Theo ta lâu như vậy ngươi cũng thật nhẫn nại đấy, Ngươi không phải là đầu quân cho sơn tặc Đô Chưởng Man vậy rốt cục là ai? Rốt cục có mục đích gì?
Người đó liền thu lại nụ cười đột nhiên chào hắn theo nghi thức chuẩn của quân đội:
- Bỉ chức Đại Đồng Cự Lỗ môn phó thiên hộ Lý Nghị bái kiến khâm sai Dương đại nhân.
- A!
Hai mắt Dương Lăng mở to:
- Ngươi… Ngươi là người của Di Lặc Giáo?
Lý Đại Nghĩa cười ung dung nói:
- Đương nhiên, Lệnh tiêu diệt Lý Nghĩa người của tà giáo Di Lặc có phải do đại nhân đích thân phê chuẩn không?
Y từng bước ép sát người Dương Lăng, chóp mũi bọn họ gần như đã sắp chạm vào nhau, lúc này mới nói từng từ lạnh lùng:
- Ta không chỉ là người trong Di Lặc giáo, mà còn là Nhị thiếu chủ Lý Đại Nghĩa của Di Lặc giáo mà triều đình truy nã nhiều năm nay! Đại nhân, chắc ngài không nghĩ đến đúng không? Ha ha ha…
Dương Lăng ngẩn ra:
- Đông xưởng còn truy bắt Di Lặc giáo khắp thiên hạ, không ngờ đường đường là Nhị thiếu chủ của Di Lặc giáo sớm đã trà trộn vào quân đội, còn làm đến chức tướng lĩnh. Cho dù triều đình có quyết tâm gột rửa quân đội một lần thì cũng chưa chắc đã liệt y vào danh sách tình nghi, chả trách những nhân vật lớn của Di Lặc giáo không bắt được một ai.
“Giáo chủ Di Lặc Lý Phúc Đạt … không phải cũng đã lẩn vào trong quan phủ ẩn thân rồi đấy chứ?”
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu, Dương Lăng không khỏi toàn thân ớn lạnh.
Hắn định thần lại rồi lạnh lùng nói:
- Các ngươi đúng là bám riết không tha, dám xúi bẩy lục lâm Bá Châu ra tay với ta trong kinh thành, ở Đại Đồng lại cấu kết với Thát tử, giờ thì mưu cùng kế cạn rồi sao? Lại còn phái cả đường đường Nhị thiếu chủ đích thân ra trận.
- Bốp!
Lý Đại Nghĩa cho hắn một cái bạt tai, má lập tức sưng đỏ lên. Lý Đại Nghĩa thẹn quá hóa giận nói:
- Chẳng phải ngươi cũng thế sao, âm hồn không tan đến đâu cũng làm hỏng chuyện đại sự của bọn ta? Nếu không…
- Nếu không giờ Chính Đức đã chết rồi, Ninh Vương đã ngồi lên chỗ đó, cha ta cũng đã thành người dưới một người trên vạn người. Đại nghiệp của Thánh giáo sẽ có ngày thực hiện được.
Lý Đại Nghĩa nghĩ đến đây lại căm hận đánh một chưởng, hai má Dương Lăng đều đã sưng đỏ hết cả.
- Nếu không thì sao?
Dương Lăng cũng bị chọc tức, lạnh lùng cười khinh thường nói:
- Ngươi đuổi theo ta nửa năm, sự nhẫn nại này đúng là làm cho người ta phải khâm phục, nhưng…
Dương Lăng nhìn sang hai bên cười lạnh nói:
- Tốn nhiều thời gian đến vậy mà cơ hội ngươi bắt được ta cũng chả ra gì. Mặc dù bổn quan đã rơi vào tay ngươi, nhưng giờ ngươi cũng chẳng khác gì rơi vào tay người của ta. Ngươi chạy ra ngoài thế nào đây? Là hô mưa gọi gió hay vãi đậu thành binh lính đây.
Trong mắt Lý Đại Nghĩa lóe lên ánh xảo quyệt đắc ý, nhìn chằm chằm vào Dương Lăng nói chậm rãi:
- Hồng nương tử có thể từ đi lại thong dong trong mười vạn Ngự lâm quân tại Kinh sư, Lý Đại Nghĩa ta dưới sự bao vây của hơn trăm thị vệ của ngươi muốn đi đâu mà chẳng được?
Sắc mặt Dương Lăng dần đổi.
Lý Đại Nghĩa đắc ý nói:
- Hồng Nương tử có được Dương đại nhân trong tay, chính là tấm kim bài thông hành không cấm kỵ, miễn tội miễn chết, ta cũng có! Hồng nương tử có ”mạn thiên phi tuyết” tương trợ, làm cho mười vạn đại quân của ngươi hoang mang không rõ tung tích; ta có nước non Ba Thục còn hữu hiệu hơn cả tuyết răng đầy trời của cô ta, cho dù ngươi có nghìn vạn binh lính bên ngoài núi thì có thể làm gì được ta chứ? Ha ha ha ha…
Thần sắc y bỗng trở nên dữ tợn cười lạnh nói:
- Dương đại nhân, ta phải giết ngươi, nhưng ngươi và người của ngươi vẫn phải tận tâm tận lực bảo vệ ta rời khỏi đây, ngươi nói xem có nực cười không? Ta nói với lũ rác rưởi kia là ta cần tiền, niềm hi vọng này như một miếng bánh trên trời rơi xuống. Bọn họ cũng chỉ còn cách là ngoan ngoãn tin rằng điều đấy là sự thật, đợi đến khi ta tới rừng rậm rồi thì sẽ chém đầu ngươi!...
Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Lý Đại Nghĩa đầy sự gian dối, độc ác, ánh mắt của Dương Lăng lại là mê hoặc, mơ màng. Nhưng lại không nhìn ra nổi một chút sợ hãi, cầu khẩn và đau khổ.
Lý Đại Nghĩa không đạt được mục đích hành hạ hắn, kinh ngạc nói:
- Ngươi cam tâm sao? Vốn dĩ cho dù ngươi không sống nổi nữa, thì ít nhất cũng phải cho người của ngươi giết ta, giờ ngươi lại thành bùa hộ mạng của ta. Ngươi không có cơ hội nói với bọn họ về âm mưu của ta, ngươi không hận sao? Ngươi cam tâm ư?
Dương Lăng lặng lẽ nhìn y chậm rãi nói:
- Tại sao ngươi lại tạo phản?
- Hả? Cái gì?
- Ta hỏi vì lý do gì mà ngươi tạo phản?

Ánh mắt Lý Đại Nghĩa cũng trở nên mơ hồ, tạo phản vì lý do gì? Từ lúc y hiểu chuyện thì các thúc và cha hắn đã truyền giáo ở Thiểm Tây, nhận đồ đệ, thu thập tiền của để chuẩn bị tạo phản. Từ lúc đó ngày nào y cũng luyện công, mục tiêu duy nhất của đời y là tạo phản, nhưng… tại sao lại tạo phản?
- Nếu như các ngươi dựng cờ khởi nghĩa vì nạn dân không thể sinh tồn được nữa, nếu như các ngươi chịu đủ sự chèn ép của quan phủ có oan khó nói thì ta còn có thể hiểu được, nhưng Di Lặc giáo hơn trăm năm nay bỏ công xây dựng, mê hoặc làm nhiều người dân lương thiện có nhà có sự nghiệp dẫn thân vào, hi sinh không biết bao sinh mệnh, rốt cục là vì cái gì?
Nếu như gia tộc của ngươi trong giới thương nghiệp thì sớm đã giàu khắp một phương. Giờ làm quan nhập sĩ cuộc sống cũng có tiếng tăm, nhưng các người lại mạo hiểm xét nhà diệt môn, dẫn dụ dân lành bách tính nhập giáo, làm cho những người dân thật sự không sống nổi nữa, cho họ mục tiêu hư vô… Các người làm vậy vì cái gì?
- Triều đình thối nát, bách tính lầm than, người là dao thớt ta là thịt cá, nên phải làm phản!
Lý Đại Nghĩa tức giận thở hổn hển nói.
- Tại sao lại muốn giết ta?
Dương Lăng không bị kích động chút nào, vẫn điềm tĩnh hỏi:
- Việc ngươi nói triều đình đang xử lý, ta cũng đã tận lực giải quyết, chẳng phải chúng ta cùng chung chí hướng sao? Tại sao lại nghĩ trăm phương ngìn kế giết ta?
Thay một triều đình mới, đổi lại cho các ngươi làm dao thớt thì chẳng phải sẽ không có thịt cá nữa sao? Lý Đại Nghĩa, hơn trăm năm nay bất luận quốc gia nghèo nàn hay cường mạnh, Di Lặc giáo chưa từng từ bỏ ý định tạo phản, các ngươi thật sự là vì bách tính vì sự nhân từ, vì đại nghĩa sao?
- Câm miệng!
Lý Đại Nghĩa hung dữ rống lên, chật vật giơ tay lên, nhưng lại không đánh.
- Đừng hỏi ta là vì sao nữa, ha ha, chẳng nhé Dương đại nhân ngài còn muốn làm cả thần tiên sao, cảm hóa ta bỏ đao thành phật sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.