Ngược Về Thời Minh

Chương 343.5: Dân chúng Cố An nổi dậy (5)




Tức khắc có hai tên thuế lại vốn là lưu manh hừng hực khí thế xông lên, giở dây thừng ra trói chặt Hoa Ngọc lại. Những kẻ này vốn là những tên vô lại bị quản lí bởi Tuần Kiểm, tráng đinh dưới trướng Hoa Ngọc, giờ đây có thể xử lí một Thôi Quan đại nhân như thể tù nhân thế này, đương nhiên là vui mừng lắm.
Mấy Tuần Kiểm phẫn nộ muốn dẫn thủ hạ xông lên giải cứu đại nhân, nhưng đều bị Hoa Thôi Quan nháy mắt ra hiệu dừng lại. Hiệu suất làm việc của đám Thuế Lại quả là nhanh hơn đám Tuần Kiểm Bộ Khoái dưới trướng Hoa Thôi Quan gấp cả chục lần. Chỉ trong tức khắc, đã thấy bọn chúng hào hứng cầm trong tay cái gọi là tang vật trở ra.
Trương Trung xoay người xuống ngựa, nghênh ngang đi vào công đường, ngạo nghễ ngồi vào bàn xử án, đập cái “bộp” thước gỗ xử án xuống bàn, quát lớn:
- Người đâu, áp giải phạm quan Hoa Ngọc lên đây. Hoa Ngọc, ngươi đã biết tôi, nhận tội?
Hoa Ngọc bị dẫn giải lên, bị ấn đến ngã xuống đất, nhưng vẫn hiên ngang ngẩng đầu, cười lạnh vẻ khinh thường nói:
- Không có tội mà nhận.
Trương Trung cười dữ tợn nói:
- Nhân chứng vật chứng đầy đủ, còn dám cứng đầu, người đâu, đè ra đánh cho ta, đến khi nào nhận tội thì thôi!
- Để ta.
Mặc Đơn Cửu nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay, giật một cây gậy công đường trong tay một tên Thuế Lại, xoay xoay rồi đập cái bộp một cái. Hôm nay, bọn chúng muốn tìm cớ để đánh chết Hoa Thôi Quan ngay giữa công đường, lấy đó mà giương uy, hòng răn đe toàn bộ Cố An để không ai còn dám chống lại nữa.
Hoa Ngọc rên lên một tiếng, cắn răng cắn lợi không nói một câu. Toàn thân không kìm nổi giật cả lên. Toán Tuần Kiểm, binh lính xung quanh trong mặt tràn đầy hỏa khí, nhưng Hoa Ngọc biết thời cơ vẫn chưa tới, đành nuốt trọn nỗi đắng cay này, không thể để thủ hạ phản kháng, đoạn hít vào một hơi thật sâu, cười ha ha nói:
- Hay, sảng khoái lắm, tiếp đi!
“Bộp!” Lại một gậy nữa, trán Hoa Ngoc vã đầy mồ hôi, toàn thân co giật, rồi đột nhiên trợn mắt hét lớn một tiếng:
- Ranh con, chưa ăn no à? Lấy hết sức bình sinh ra mà đánh ông mày đây này! Ha ha ha ha…
Mục tú tài đứng trước một chiếc án thư tại Huyện Học hét lớn:
- Các vị, đại sự gay go rồi, Hoa Thôi Quan để bảo vệ người dân chúng ta, không cho phép bọn Thuế Lại hoành hành bạo ngược, áp bức dân lành, hiện giờ Trương lột da đã đánh vài người dân bắt khai nhận, hãm hại Hoa đại nhân ăn hối lộ, ngay bây giờ đang dở trò tiểu nhân ngay giữa Thôi Quan phủ, muốn đánh chết Hoa đại nhân tại chỗ!
Chúng môn sinh Huyện Học nghe vậy mà náo loạn. Hoa Ngọc làm quan thanh liêm, công bằng chấp pháp, luôn nhận được sự kính trọng của người dân, đặc biệt là những học sinh có thể vào Huyện Học, gia cảnh đều rất khá giả, người nào cũng sợ dẫm phải vết xe đổ của Ngải Kính, thì Hoa Thôi Quan càng là cứu cánh của bọn họ, đến nay nghe nói Trương Trung muốn trừ khử yy, lập tức hoảng loạn hết cả lên.
Mục tú tài cao giọng nói:
- Chư vị huynh đài, chúng ta không thể ngồi giương mắt nhìn Trương Trung hãm hại trung lương như vậy. Theo ngu ý của đệ, chúng ta cần lập tức đi gặp Trương Trung, nói rõ cho ông ta dân ý của toàn bách tính Cố An, không thể tùy ý làm bừa. Hoa Thôi Quan nếu như bị kẻ gian hãm hại, thì lũ giặc có dã tâm như thế sẽ không còn biết sợ gì cả, chỉ e chư quân rồi cũng đến tình cảnh chết không có chỗ chôn thôi!
- Hay! Mục đại ca nói hay lắm! Ta đi cùng huynh, chúng ta đi tìm Trương Trung nói lí lẽ!
Bên dưới bắt đầu có người hưởng ứng. Trong chốc lát, cả Huyện Học như nước sôi sùng sục, ngay cả đến hai vị thầy giáo đức cao vọng trọng cũng quơ lấy cả thước, xông ra ngoài đường.
Đoàn biểu tình vừa đi vừa hô to khẩu hiệu. Những người dân nghe tin Hoa Thôi Quan sắp bị người ta đánh chết, Trương lột da muốn ép khô cái Cố An này, lập tức đồng loạt hưởng ứng, người tham gia ngày một đông, khẩu hiệu hô hào cũng ngày càng kịch liệt. Không biết từ lúc nào do ai cầm đầu, mà đã từ “thả tự do Hoa Thôi Quan, trả lại an lành cho Cố An” biến thành “đánh chết Trương lột da, đuổi cổ cẩu Thuế Lại”.
Đoàn biểu tình chỉ có mấy chục môn sinh đã rất nhanh biến thành một đội ngũ khổng lồ với hơn 2000 người. Bọn họ hua hua gậy gộc cuốc xẻng bàn cào phân, trong tay cầm chặt gạch đá ngói vỡ. Những khuôn mặt thật thà đôn hậu nay đã bị thay thế bởi sự dữ tợn, trùng trùng điệp điệp xông tới Thôi Quan phủ. Một cuộc bạo động đã bùng phát…
Bá Châu phủ.
Dương Lăng gác hai chân lên bắt chéo, thanh thản uống trà.
Tiếc thật. Kể ra mà có người đấm bóp vai cho thì tốt. Dương Lăng tiếc nuối quay đầu lại nhìn một cái, thấy Tống Tiểu Ái với cặp mắt lạnh lùng đang nhìn về phía trước, lập tức bỏ đi cái ý đồ đen tối này: nếu mà phiền tới nàng ta phải động chân động tay, không chừng bị đấm hộc máu ý chứ.
Phàn Mạch Ly nhẫn nại cười bồi nói:
- Quốc Công, đây là một cặp bình long phượng, nghe nói là của những năm Trinh Quan đời Đường, thế nào cũng phải đáng giá 5 ngàn lượng bạc. Ngài xem?
Dương Lăng đỡ lấy một cái cầm lên xem. Màu ngọc ấm áp trơn tru, đường điêu khắc đẹp đẽ tinh xảo. Còn về có đáng tiền hay không, thì hắn nhìn không ra. Dù sao thì để kéo dài thời gian, Dương Lăng nhẹ nhàng xếp lên bàn, nói:
- Này Đại Bổng Chùy, ngươi nhìn xem.
Phàn tri châu nom cái bộ dạng của thằng Đại Bổng Chùy kia, bất giác mắt chữ o mồm chữ a nói:
- Là vị này, bộ dạng này, y …hiểu về đồ cổ?
Chỉ thấy Đại Bổng Chùy cầm cái bình long phượng lên, xoay ngang ngắm nghía, xoay dọc ngắm nghía, rồi nheo một mắt lại nhìn vào bên trong bình, sau đó vung bàn tay thô kệch, đập mấy cái vào bình, làm cho Phàn tri châu sợ hết hồn hết vía.
Đại Bổng Chùy xem xong, vẻ tiếc nuối lắc đầu, đặt bình lên trên bàn, y bỗng nhìn thấy một cái hũ bụng tròn miệng rộng màu đen mực, tươi cười rạng rỡ cầm lên khen:
- Cái bình vừa nãy không ra gì, cái này tốt, Quốc Công, ngài xem cái hũ này…
Đại Bổng Chùy lấy ngón tay búng vài cái, chiếc hũ phát ra âm thanh của kim thạch, khá là êm tai:
- Cái hũ này tốt đó.
Phàn tri châu lộ rõ vẻ kinh ngạc, nom cái phương pháp phân biệt đồ cổ của cái thằng lỗ mãng này hơi nghiệp dư, nào ngờ…nào ngợ y chính là người trong nghề. Cái hũ này nhìn thì chẳng có gì thu hút, nhưng lại là đồ cổ từ thời Chiến Quốc, là thứ dị bảo có tiền cũng khó mà mua được. Phàn tri châu thèm nhỏ dãi cái hũ này từ lâu, vốn muốn đặt nó ở chỗ không ai để ý, giới thiệu bừa vài câu cho qua, đợi khi nào Dương Lăng bán đấu giá thì sai người mua nó về, giờ thì…
Phàn tri châu chỉ còn cách chịu đau đớn bước lên, nói rõ niên đại, lai lịch, giá tiền ước tính của cái hũ đó. Dương Lăng nghe giá phải cao hơn gấp 5,6 lần cặp bình long phượng bằng ngọc kia, không khỏi kinh ngạc nói:
- Quả nhiên là thứ tốt!
Dương Lăng nhìn Lưu Đại Bổng Chùy, không kìm nổi lòng nói:
- Cái thằng ngốc này ngươi giả ngây giả ngô hay là ngốc thật đấy? Bảo là ngươi ngốc, nhưng lại có những lúc nói những câu làm người ta kinh ngạc, thật là khó hiểu!
Lưu Đại Bổng Chùy nghe thấy cái đồ vật mà mình nhắm trúng quả nhiên là đồ tốt, toét miệng rộng ra cười nói:
- Ta đã nói rồi mà, hai cái bình bỏ đi kia đẹp thì có đẹp, nhưng cùng lắm cũng chỉ cắm được hai cành đào, nhiều hơn là nhét không vừa, vẫn là cái hũ này tốt, ít nhiều cũng phải muối được 5, 6 cân dưa.
“Phụt!” Dương Lăng phun cả hớp nước trà ra, Phàn tri châu tránh không kịp, quan bào dính trọn ngụm nước. Dương Lăng sặc đến ho sù sụ, ra dấu tay, trong chốc lát không thể nói được lời xin lỗi. Tống Tiểu Ái đứng sau thì cười khanh khách. Phàn đại nhân khó chịu phủi phủi áo bào, nhưng không dám nói lời gì bất kính.
Đúng vào lúc này, một người thở không ra hơi chạy vào trong nhà kho, bịch một cái quỳ ngay xuống đất, vã vượi mồ hôi, thở hồng hộc nói:
- Tri Châu đại nhân, bạo động Cố An, hơn nghìn người dân xông vào Thôi Quan phủ, Mặc Đơn Cửu và hơn chục Thuế Lại bỏ chạy không kịp, đã bị bạo dân đánh đến chết, lấy nông cụ phanh thây, thê thảm lắm ạ.
Trấn Thủ Trương công công bỏ chạy về Sở Thuế Lại, bạo dân lại tập kích Sở Thuế Lại, cướp đi những tù nhân trốn thuế bị bắt, nhà cửa, kiệu quan, bàn ghế và nhiều vật dụng khác đều bị đốt sạch, đám Ti Phòng, Tham Tùy đều bị đánh trọng thương, hấp hối chờ chết, đến nay…
Phàn tri châu nghe mà hồn bay phách lạc, dậm chân nói:
- Thế còn Trương công công, hiện giờ Trương công công ở đâu?
- Trương công công dẫn người chạy trốn về phía Bá Châu, bạo dân cầm gậy tre gạch ngói truy sát không tha, đến Tân Trang thì Trương công công bị bạo dân đuổi kịp, chỉ còn cách vào trang tránh nạn, chiếm được một nhà lớn trong trấn, giằng co với đám bạo dân, tiểu nhân là…là do Kiều tri huyện cử đến cầu cứu viện ạ.
Phàn Mạch Ly nghe xong cũng ngây người ra, dưới sự quản lí của mình lại để xảy ra bạo dân làm loạn, việc… việc này mà triều đình truy cứu ra…còn Trương công công, Trương công công ngộ nhỡ có bất trắc gì, thì phải làm sao đây? Phàn tri châu nghĩ tới đây lo lắng như kiến trên nồi rang.
Dương Lăng ho khan một tiếng, nói với Phàn tri châu:
- Phàn đại nhân, hoảng sợ cái gì? Trương công công lâm vào hiểm nguy, thì phải mau sai người tới cứu ông ta ra, hàng ngàn bạo dân…xem ra chỉ còn cách để Giang Du Kích xuất mã rồi, ông nói xem?
- Đúng đúng đúng.
Phàn Mạch Ly bị lời này làm cho tỉnh ngộ, liên tục nói:
- Đa tạ Quốc Công nhắc nhở, hạ quan sai người giục Giang Du Kích tới thương lượng ngay bây giờ. Sư Gia, mau sai người tới binh doanh mời Giang đại nhân tới đây.
Sư Gia vội hỏi:
- Lão gia, Giang Du Kích đang ở trong thành, hai hôm nay ông ta hay tới đại lao, nửa canh giờ trước vừa mới gửi cho tiểu nhân một tờ giấy, bảo tới đại lao rồi.
Phàn tri châu sững người ra nói:
- Gã là Du Kích Tướng Quân, không phải là Thôi Quan, đến đại lao lắm thế làm gì? Chẳng lẽ là có thân bằng cố hữu nào phạm tội, nên tới thăm chăng?
Lúc này cũng chẳng thể nào nghĩ được nhiều nữa, y vội dậm chân nói:
- Vậy càng tốt, mau, mau lên, đích thân ngươi đi, lập tức tìm Giang Du Kích về đây cho bản quan.
Dương Lăng chậm rãi nâng chén trà lên, thản nhiên cười nói:
- Ta thấy, chúng ta hôm nay kiểm đến đây thôi, Phàn đại nhân công vụ gấp gáp, vậy cứ bận đại sự trước đi.
Phàn Mạch Ly như được đại xá, vội vàng tạ tội rời đi.
Dương Lăng nhếch mép cười thầm nghĩ: đến lúc Giang Bân ra tay rồi, sau đó, cái lũ tham quan này sẽ giống như con thiêu thân lao vào lửa…
Nghĩ tới đây, Dương Lăng kề môi vào chén trà, ngẩng đầu lên, chén trà một hơi hết sạch

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.