Ngược Về Thời Minh

Chương 359.5: Họa trời giáng (5)




Lương Hồng hít sâu một hơi, sửng sốt đứng ở đó một hồi, hai mắt đảo liên tục, lúc sau dừng lại, hình như có chút mơ hồ, chớp chớp mới tìm được người gác cổng, liền hét lên với hắn ta:
- Mau đi, mang cỗ kiệu …. Không không không, dắt ngựa tới, lập tức dắt ngựa tới. Gia tướng, nô dịch mau mang áo, binh khí, dắt luôn cả ngựa tới.
Trong sân liền bận rộn hẳn lên, không ai dám ngủ, tất cả người hầu đều thu dọn. Lương Hồng mặc đồ trắng, giống như cô hồn lang thang ngoài sân, vừa thấy có người dắt ngựa tới, liền giật lấy dây cương, bước nhanh ra cổng, hỏi:
- Phản tặc Trương Mậu tấn công tây môn phải không?
- Vâng lão gia. Ngài có cần mặc thêm áo không? Ngài muốn lên thành … lão gia! Ngài đi nhầm đường rồi!
Chỉ thấy Lương Hồng lên ngựa, chạy thẳng tới đông thành, đúng là khoái mã như bay, cát bụi bay mù mịt. Người gác cổng nhìn theo, chưa kịp nói xong, lão gia đã dẫn theo mấy tên thân binh biến mất rồi.
Đám nô dịch gia đinh đang bồn chồn, bỗng nghe thấy tiếng chân ầm ầm, Lương Hồng dẫn người quay trở về.
Người gác cổng cười mở cửa nghênh đón:
- Trấn thủ lão gia, ngài đi nhầm hướng rồi, Trương Mậu ở tây thành mà.
Lương Hồng nhảy xuống ngựa, đưa tay ra đẩy, căn bản không để ý tới y, mà xông thẳng vào trong phủ. Người quản gia tuổi tác đã cao, vừa bước ra chân cũng chậm hơn, vẫn chưa nhìn rõ đã thấy lão gia trở về rồi, liền chạy thẳng vào trong phòng ngủ của lão.
Lát sau, chỉ thấy Lương Hồng ôm một cái hộp chạy vù vù ra.
Bá Châu bây giờ không phải là biên tắc. Dù có thành cấm, lại không có quan binh thủ thành. Biên thành Bá Châu duy nhất có một cánh võ trang chính là Tập Đạo doanh. Những lão binh hư ứng đó kỳ thực chỉ phụ trách việc đóng mở thành, có thể đánh được gì chứ? Nếu Trương Mậu có thể kêu gọi được hàng nghìn nhân mã, ngay cả Tập Đạo doanh cũng thần không biết quỷ không hay mà bị đốn ngã rồi. Bá Châu dựa vào một đám tuần kiểm nha dịch có giữ được không?
Lương Hồng không phải là kẻ ngu, là người biết tính toán đến được mất nhất:
- Bình thường thì ta nói là tính toán, nhưng luận về phương diện mục thủ, đó có lẽ không phải ta, mà là tri châu. Y phụ trách thủ thành, thủ thành đến chết, còn có khen thưởng. Bỏ thành mà chạy, không những chém đầu mà còn để người đời chửi rủa. Nhưng ta tội gì bồi táng theo y, Trương Mậu tha cho ai cũng không tha cho ta.
Những chuyện này, Lương Hồng đã nghĩ thông, cho nên phân tích thấy thành trì khó giữ, liền quyết định rất nhanh, chạy trốn khỏi kinh sư!
Lần này, Lương Hồng nhảy lên ngựa chính là chạy thẳng về phía đông. Chuyến đi này có thể sẽ không quay trở về ….
********
Kế hoạch trừ gian đã lâu biến thành cãi cọ. Hai bên đều không ai nhường nhịn ai, công kích lẫn nhau, trong điện Trung Hòa tranh cãi với nhau tới mức đỏ mặt tía tai, Nhưng hai đương sự và trọng tài lại thành người đứng xem.
Quan viên hai phe phần tử trung kiên và quấy nước đục vẫn luôn cãi nhau tới giờ thìn. Hoàng đế không thể không lên tiếng yêu cầu tất cả xuất cung. Lúc này mới tạm thời lắng xuống.
Dương Lăng lúc này mới biết rõ chân tướng. Sau khi cùng đám người Tiêu Phương nghiên cứu một hồi, cũng không thể không cúi đầu tang thương đón nhận hiện thực này. Các quan viên hết sức coi trọng thanh danh. Nếu không loại trừ được mối lo này, xuất phát từ sự yêu quý lông chim của họ, bọn họ chùn chân nhượng bộ, thậm chí còn lùi ra phía sau, rất khó có có được ý chí vững chắc, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng đối kháng Lưu Cẩn.
Nếu không có nhiều người nhất nhất nhận định, với tính cách của tiểu Hoàng đế, cũng quyết không thể cho phép có người tới tịch biên nhà Lưu Cẩn, từ đó hãm hại y. Mấu chốt của sự việc chính là ở hộp mật thư đó, nhất định phải lấy được nó, lòng của bách quan mới yên, mới có thể dồn hết tâm sức vào được.
Ngày hôm sau, Dương Lăng, Lưu Cẩn không hẹn mà cùng đồng thời dâng tấu xin nghỉ: Họ bệnh rồi.
Trong triều đối với sự công kích của hai người vẫn đang tiếp tục, nhưng người quan vọng rõ ràng là đã tăng lên. Tiếp tục công kích chỉ là muốn giữ cho chủ đề này không bị đổ, tránh vụ án này kết thúc, nhân cơ hội khởi xướng tấn công mới. Lưu Cẩn và Dương Lăng còn bận hơn trong triều. Lưu Cẩn bận lôi kéo quan viên, dù sao đã xé toang cái mặt rồi. Trước đây là uy hiếp dụ dỗ, bây giờ ngay cả dùng phương pháp xảo trá cũng đều dùng, nhằm tranh thủ đủ lực lượng để đánh bại Dương Lăng.
Y biết, lần này nếu Dương Lăng thua, chỉ là thua về mặt công danh lợi lộc. Nếu y thua, lại là tính mạng của thân gia, sao có thể không tận tâm tận lực được? Bên Dương Lăng lại không có động tác quá mạnh, Lưu Cẩn dùng để khống chế bách quan, là uy hiếp và xảo trá. Trong lòng bách quan ngoài sự sợ hãi ra, thì chính là sự tức giận và thù hận.
Sợ hãi bao nhiêu, hận thù bấy nhiêu. Đó là con dao hai lưỡi, một là không cẩn thận thì sẽ ngược lại hại tới thân. Khiến cho nó phản lại sức mạnh của mình, chính là mang chiếc hộp gấm đó tới tận tay. Nhưng đây là vũ khí lợi hại của Lưu Cẩn đối phó với Dương Lăng. Y bảo quản vô cùng nghiêm mật, thế nào mới có thể tới tay được?
Vì chuyện này, Dương Lăng đã trăm mối lo, ngay cả Thành Khởi Vận kế trí kế bách xuất cũng không đưa ra được ý kiến nào. Ngày hôm nay, hai người ở trong thư phòng bàn bạc, bỗng Cao quản gia tới báo:
- Lão gia, thống lĩnh ngự tiền thân quân thị vệ Tống Tiểu Ái tướng quân cầu kiến.
- Tiểu Ái?
Dương Lăng ngây người ra. Mấy hôm nay bận rộn chính sự, Tiểu Ái, Tiểu Ngũ cũng không tới gặp. Nhưng tình thế hiện giờ họ cũng nên biết, không có việc lớn gì không nên tới thăm hỏi.
- Mời nàng vào!
Dương Lăng nói xong, thấy quản gia đi ra, trong lòng như có ánh sáng chiếu vào, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu:
- Tiểu Ái …. Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ có được không? Có lẽ là chiếc mật hộp này sẽ phải rơi vào tay y rồi!
Trong lòng Dương Lăng bỗng cảm thấy hưng phấn. Lúc này nghe thấy tiếng giáp trụ vang lên, Tống Tiểu Ái mặc nhung trang, khí thế bừng bừng, bên hông còn đeo một thanh loan đao bước vào. Dương Lăng vừa định mỉm cười, bỗng dừng lại. Bởi vì phía sau Tống Tiểu Ái còn có 8 thị vệ, 2 tiểu hoàng môn nhi. Tình hình này, …. nàng là tới truyền chỉ sao?
Quả nhiên, Tống Tiểu Ái với khuôn mặt xinh đẹp, nhìn thẳng Dương Lăng, bước vào thư phòng rộng lớn đứng, trầm giọng nói:
- Dương Lăng tiếp chỉ!
Dương Lăng kinh ngạc rời khỏi bàn, liền bước lên phía trước hai bước quỳ xuống. Thành Khởi Vận cũng liền quỳ xuống theo sau. Tống Tiểu Ái mở thánh chỉ ra, lớn tiếng tuyên đọc:
- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: Nay Bá Châu dân biến, phản tặc Trương Mậu, Lưu Lục, Lưu Thất tụ chúng làm loạn, tập kích châu phủ, đoạt thành cướp dân, tai họa vô cùng.
Tặc lão đó, đều là hưởng mã đạo do Dương Lăng chiêu an. Dương Lăng nhận thức người không rõ, dẫn sói vào nhà, gây lên biến lớn, Trẫm rất đau lòng. Chiếu lệnh Dương Lăng ở phủ tự suy xét lại bản bân, trong thời gian này không được rời phủ nửa bước. Lệnh, thống lĩnh ngự tiền thân quân thị vệ Tống Tiểu Ái nghiêm cẩn quản lý. Khâm thử!
- Thần … thần lĩnh chỉ, tạ ân.
Dương Lăng hoảng hốt: Sao lại thế này? Bá Châu Trương Mậu phản rồi?
Cẩm y vệ và thái giám truyền chỉ đó đều theo lễ nghi quy định mà làm. Truyền chỉ xong liền trở về kinh thành. Tống Tiểu Ái thì phụ trách quản lý, không thể đi được. Những thị vệ đó, các thái giám vừa mới rời đi, Tống Tiểu Ái bỗng tay đè thanh đao ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Ha ha ha ha ha ….
Dương Lăng nhìn thẳng, chờ hồi lâu, thấy nàng cười rất vui vẻ, không khỏi hỏi:
- Chuyện gì? Sao mà cười vui thế?
- Ha ha ha ha ….
Tiếng cười lớn biến thành tiếng cười gian:
- Dương đại nhân ơi Dương đại nhân, không thể tưởng tượng được ngươi cũng có ngày hôm nay.
- Hả?
- Trước đây đều là ta bái ngươi. Hôm nay ngươi xem như cũng đã ở dưới chân ta rồi. Ha ha ha ha ha ….
Dương Lăng nghe mà dở khóc dở cười, lắc đầu thở dài:
- Tiểu Ái à Tiểu Ái, ngươi thực là không có tim.
- Hử?
Tống Tiểu Ái nhìn chằm chằm vẻ mặt âu sầu của hắn, bất giác hiếu kỳ vuốt cằm, nói:
- Không phải ngàn tám trăm người nha, phản thì phản rồi, nhiều chuyện chút thôi, dẹp được họ chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai. Hoàng thượng còn có thể vì chuyện này mà nghiêm trị ngươi sao?
Thành Khởi Vận cũng đứng lên an ủi:
- Đúng vậy, Hoàng thượng chưa bắt ngài, mà là lệnh cho ngài ở trong phủ tự suy ngẫm, hạn chế hành động của ngài. Cử tới lại là bộ hạ của ngài, không phải đã biểu lộ ý của Hoàng thượng rồi sao? Người không cần quá lo lắng.
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Ta lo lắng là đám người Lưu Cẩn không thể bỏ qua cơ hội này. Nếu họ nhân cơ hội làm lớn chuyện. Một là vốn không có chút sơ hở nào, trời biết sau đó mới thành họa gì? Nấm ghẻ cũng khó nói được không thể biến thành đại họa. Không được, ta phải lập tức sai người đi tìm Tiểu Ngũ tới, có chuyện đại sự tìm hắn ta.
- Không được!
Một cánh tay ngăn trước ngực. Tống Tiểu Ái nhướn mày, nghiêm nghị nói:
- Hoàng thượng nghiêm lệnh, trên dưới Uy Quốc công phủ ngay cả một con mèo cũng không được chạy ra ngoài. Cũng không có một con chuột chạy vào, nếu không có sự cho phép của ta, xin Quốc công lượng thứ.
Nghiêm túc như vậy sao? Dương Lăng có chút không thể tin được, lại không tin là nàng lại là người như vậy, kinh ngạc nhìn Tống Tiểu Ái. Hắn thực sự không biết nên hỏi những gì.
Chỉ thấy Tống Tiểu Ái buông tay xuống, hai mắt biến thành vầng trăng khuyết. Sau đó cười ngọt ngào với hắn, khẽ nói:
- Không biết đại nhân ngài có chuyện gì? Tiểu Ái vất vả một chút, giúp ngài chạy vài chuyến là được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.