Ngược Về Thời Minh

Chương 386.2: Giết ra trùng vây (2)




- Cho nên ta quyết định đi Giang Nam, đánh cược một lần với đám huynh đệ thề sống chết, giang sơn này chỉ định họ Chu? Haiz! Ta lại không tin! Lão Triệu, từ khi vào nghĩa quân, ngươi hao hết tâm tư, chỉnh quân sức võ, Hình Lão Hổ ta là nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng. Hai vị huynh đệ của ngươi có tâm ra đi. Chuyện này ta có nghe nói.
- Như vậy đi, ta thay Lão Lưu làm chủ, Triệu huynh đệ ngươi muốn rời khỏi, có thể mang theo vàng bạc đồ tế của ngươi rời khỏi, ta phái người đưa ngươi rời núi, đi ở tự do, tuyệt không ngăn trở, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình mà. Nhưng ngươi không được mang đi bất kỳ một quân nào làm loạn tâm quân ta. Thế nào, ngươi có bằng lòng hay không?
Triệu Toại thầm nghĩ: "Từ khi hưởng mã đạo, công thành chiếm đất, phá ngục cướp tù, xử phạt tham quan, xử tử thân hào, chưa một sự kiện thiếu ta? Không mang theo người nào đi tiếp nhận chiêu an, đây không phải là chuyện cười lớn sao? Triều đình muốn dùng ta làm gì? Lại đồng ý tha ta?”
Hình Lão Hổ lại nói:
- Ta thân thể này từ nhỏ khoẻ mạnh, chưa bao giờ bị bệnh. Nhưng bệnh này mãi không thấy khá, hành quân đánh giặc ta không xuất hiện giúp được gì, đại nguyên soái thực là danh không hợp thực, mà ngươi chỉ huy đội ngũ, cũng luôn kém một tầng. Triệu huynh đệ tài học thắng ta mười lần, lại không thể tận sức thi triển, đây là chỗ không phải của ta.
- Nếu Triệu huynh đệ ngươi vẫn nguyện ý đi theo chúng ta, ta nguyện ý nhượng ngôi nguyên soái. Đội ngũ này của chúng ta, trên dưới một lòng, hết thảy nghe theo chỉ huy của ngươi. Về phần cái gì mà ai làm hoàng đế, Hàaa...! Còn chưa có chút dấu hiệu nào đâu rồi, so đo làm chi? Đại trượng phu oanh oanh liệt liệt kệ con mẹ hắn chứ, lật đổ thiên hạ Chu Minh trước, chúng ta thương lượng sau, ngươi có bản lĩnh, khi đó thiên hạ sẽ do ngươi. Dù sao ta là không tranh giành, ngươi xem coi thế nào?
Trong lòng Triệu Toại nóng lên, nhất thời trong lồng ngực huyết khí cuồn cuộn. Không cần phỏng đoán, những lời này của Hình Lão Hổ có vài phần thành ý, lão nói rành mạch, đây là thời cơ tốt nhất cướp lấy binh quyền. Đừng nhìn Hình Lão Hổ nói hào khí ngất trời, nhưng lão xuất thân là bọn cướp đường giết người không chớp mắt, bản thân nếu thật là lựa chọn rời khỏi Trung Điều Sơn đầu quân vào quan phủ, lão không lập tức trở mặt chém đầu mình mới là lạ.
Nhưng mà thời thế bắt buộc. Nếu tự mình lựa chọn lưu lại, làm điều kiện trao đổi, trước mắt gã không thể không đem toàn bộ binh quyền giao ra. Về phần tới Giang Nam rồi có hay không bị đám người Dương Hổ thâu tóm, hiện tại không kịp nghĩ đến, cũng không có lựa chọn khác rồi. Tới Giang Nam rồi nói sau, chỉ cần vượt qua bước tiếp theo, Triệu Phong Tử ta còn đấu không lại lớp người quê mùa này?
Nghĩ đến đây, Triệu Toại cắn răng một cái, nói to:
- Hình đại ca, người đừng nói nữa, tiểu đệ hổ thẹn. Ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ, tất nhiên đã vào đường này, ta cũng không nghĩ lại có một ngày quay đầu lại, ngươi nói làm như thế nào ta sẽ làm như thế đấy, chỉ cần có Hình đại ca, người vĩnh viễn là đại ca của ta.
- Huynh đệ tốt!
Hình Lão Hổ kích động khuôn mặt đỏ lên, lão đứng dậy, đỡ lấy vai Triệu Toại, nói:
- Thế thì huynh đệ chúng ta cùng sánh vai đánh qua Hoàng Hà, quân tiên phong đến thẳng Giang Nam, làm cho hắn long trời lở đất. Chờ hội hợp với Lưu Lục, Dương Hổ, chúng ta mới thảo luận chiếm đất nơi nào, chỗ nào, ung dung mưu tính phát triển, tranh một chuyến thiên hạ giang sơn này!
“Ngươi đã có tư tâm, cũng đừng trách Hình Lão Hổ ta trở mặt vô tình, chỉ cần qua được Hoàng Hà, lão tử ngay lập tức làm thịt ngươi!”
Trong lòng Hình Lão Hổ âm thầm cười lạnh, vẻ mặt lại dõng dạc, hai “huynh đệ tốt” kích động nắm bàn tay to lại với nhau, sau đó bọn họ cùng nhau chuyển hướng sang Hồng Nương Tử và Lý Hoa.
- Thôi gia muội tử, Lý lão đệ, các ngươi cho rằng như thế nào?
- Thôi phó Nguyên soái, Lý tướng quân, ý các ngươi như thế nào?
-...
- Hồng Nương Tử?
- À? Được, được được, ta đồng ý. Cứ làm như thế đi!
- A! Huynh đệ ta cũng không nói, Hình đại soái ngươi nói làm ta làm, Lý Hoa ta lên núi đao xuống biển lửa, mày cũng không nhăn một chút, chúng ta cứ làm như vậy đi! Ách... Hình đại ca ngươi nói gì?
-...
Hành dinh khâm sai chuyển từ thành Bồ Châu đến quân doanh dưới chân Đông Hoa Sơn.
Ngày mai chính là thời hạn ba ngày, nếu Triệu Phong Tử không đưa ra câu trả lời, quan binh sẽ phát động thế tấn công, cho dù không thể một tiếng trống phá huỷ đám đạo tặc Trung Điều Sơn, chí ít cũng phải đánh hạ đỉnh núi ở phía ngoài, để phong toả núi hoặc tạo cơ sở tốt cho bước phát động thế tấn công tiếp theo.
Cuộc chiến Trung Điều Sơn nếu không thể tốc chiến tốc thắng, thì đành phải điều hành đại quân, hao tổn vô số tiền lương, vây bọn họ sống chết ở chỗ này. Chiến trường Giang Nam theo sự bố trí của hắn, các phủ các đạo quan binh đang tầng tầng bố trí phòng vệ, tiến sát từng bước, từng bước thu nhỏ lại vòng vây, ý đồ đẩy Bạch Y Quân của Dương Hổ vào tử địa, bức gã quyết chiến chính diện. Trong điều kiện thời cơ chiến đấu vạn biến, hắn không thể thực thi hành mệnh lệnh từ Sơn Tây xa xôi, ở đó, cần hắn tự mình đến điều phối, toàn diện chỉ huy.
Màn trướng vén cao, trong trướng vải đèn đuốc sáng trưng. Dương Lăng và đám người Miêu Quỳ đang bố trí công việc tiến công toàn diện sau khi chiêu an thất bại, Dương Lăng cầm gậy chỉ huy, Hứa Thái ở gần giơ một chén đèn dầu chiếu sáng. Rất xa đột nhiên có người hô to:
- Báo ~~~! Quân tình khẩn cấp!
Theo tiếng vó ngựa vang lên, một gã đang mặc áo giáp của quan binh, sau vai cắm cở đỏ của tin khẩn như bay tới, ngựa tới trước trướng vịn yên ngựa, người nọ vội vã xông vào trướng lều lớn, lập tức bị vài tên thân binh ngăn lại. Qua một lát, xác minh thân phận người đó, bốn gã thân binh vội đem gã dẫn vào.
Người đó thấy Dương Lăng liền cúi đầu bái lạy, gấp giọng nói:
- Khởi bẩm quốc công gia! Thổ phỉ Đông Điều Sơn đã phá vòng vây theo hướng Đông Nam.
Dương Lăng nói lớn:
- Phá vây? Bao nhiêu người?
Lính đưa tin khởi bẩm:
- Chạy ra hơn bốn trăm người, mỗi người dũng mãnh thiện chiến, bọn họ thừa dịp lúc ban đêm chia nhỏ đánh bất ngờ, thoát khỏi vòng vây xong chạy đén ngã ba trước, sau đó men theo Dương Can, Dương Tổ chạy đến Hoàng Hà trốn thoát. Bồ Châu vệ đã phái Tôn Thiên hộ dẫn binh đuổi theo.
- Chỉ có hơn bốn trăm người?
Dương Lăng có chút kinh ngạc, nếu Triệu Toại không muốn nhận chiêu an, đương nhiên có khả năng phá vây trước khi đại quân hợp vây, nhưng hắn chỉ phái ra bốn trăm người từ đường nhỏ phá vây. Đây coi là cái gì? kế nghi binh sao?
Hứa Thái vội vàng trở về trước án cúi xuống xem bản đồ, nghi hoặc nói:
- Bọn họ chạy trốn theo hướng Hoàng Hà, phải chăng muốn qua sông xuống phía nam?
Miêu Quỳ nói giọng the thé:
- Quốc công, xem ra Triệu Toại là không muốn uống rượu mời rồi. Bọn họ men theo Dương Can, Dương Tổ mà đi, đích thị là phải công kích Phong Lăng độ, phải từ nơi ấy trốn về hướng Thiểm Tây hoặc Hà Nam.
Dương Lăng bình tĩnh, cẩn thận suy tư một lát hỏi:
- Ngoại trừ bốn trăm người này, trên núi còn có những người khác xuống núi không?
Lính đưa tin lắc đầu nói:
- Chỉ có bốn trăm người này phá vây. Ngoài ra không có động tĩnh gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.