Ngược Về Thời Minh

Chương 392.2: Đường về (2)




Nhưng Triệu Phong Tử và Lưu Thất đều ước định tấn công thành Nam Kinh, nếu tự mình rút khỏi con đường này, khiến việc sắp thành lại bại, chẳng qua chỉ là sống lâu thêm mấy ngày, nếu quan hai lộ kia bị đánh bại, chỉ dựa vào nhân mã của mình có thể đi đâu? Chẳng qua cũng chỉ muộn mấy ngày chôn chân ở Giang Đông mà thôi.
Đang suy nghĩ, khóe mắt thoáng lộ ra chút lưu quang, một mũi tên dài không lông đuôi bắn ra từ nỏ lớn đang phá không bay tới, mang theo tiếng gào thét sắc bén. "Vù" một tiếng, một tên thị vệ cận thân cưỡi trên ngựa bị xiên qua ngực, mang theo một màn sương máu tiếp tục bay ra sau, liên tiếp bắn chết ba người, khắp nơi đều kinh hoàng né tránh.
Dương Hổ suy tính đến đây, thấy tình cảnh này liền quả quyết hạ lệnh:
- Không thể đi nữa rồi, bất luận thế nào, nhất định cũng phải vượt qua. Ta không tin, mỗi con đường lớn thông đến Nam Kinh, triều đình có bao nhiêu binh mã ven đường không ngừng bố trí phòng vệ? Giết qua cho ta. Dịch Thần Phong, ngươi dẫn theo quân sở bộ đánh tiên phong. Lý Dạ Ẩn, dẫn quân sở bộ lách sáng cánh tả, công phá xa doanh của quan binh.
Cảnh hữu Ngõa Quán oa là một ngọn núi đầy bụi gai, bên trái là một đầm nước, quan binh dùng địa thế này, đào hào chống cự. Trên núi cánh hữu có đường, nhưng lại không biết thông đến phương nào, bên đường đầy những bụi gai khó có thể vượt qua, hơn nữa ngựa lên núi khó khăn, phải từ cánh tả vượt qua đầm nước dài mấy dặm công kích bọc sườn quan binh, trước mắt là cách nhanh nhất.
Hai viên đại tướng lập tức lĩnh mệnh mà đi. Dương Hổ chỉ huy Bạch Y quân đối xạ cùng quan binh, yểm hộ Dịch Thần Phong công kích. Nhưng gã lại không biết khói lửa trên Đạo Sĩ lĩnh, căn bản chính là tín hiệu liên lạc do quan binh ước định, bên ngoài Nam Kinh nơi nơi đều đã bố phòng, bất kể gã tiến công từ đường nào, những nơi thích hợp bao vây đều đã sắp đặt tín hiệu khói lửa, tiện cho liên lạc vùng phụ cận.
Với khói lửa trên Đạo Sĩ lĩnh, quan binh biết kỵ binh của Dương Hổ đã chọn tuyến đường này tiến công, nên đã bắt đầu tập kết ở vùng Ngõa Quán oa, Cáp Mô vịnh. Sau non nửa canh giờ, bên trái vang lên tiếng la hét rung trời, đột nhiên có một đội ngũ đánh ra, tạo thành một phương trận, từ trong bãi đất trống bên cạnh đầm nước xua quân đánh tới, thương kích như rừng, lại là một trường thương trận, pháp bảo khắc chế kỵ binh.
Dương Hổ hoảng hốt, vội vàng lãnh binh xông tới. Bạch Y quân có thể sống sót giữa những tràng chém giết luân phiên nhau quả nhiên là anh dũng thiện chiến. Mặc dù trải qua mấy lần hành quan gấp gáp ban đêm và mấy trận chiến đấu kịch liệt, bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng ngăn cản được đợt tiến công đột kích của quan binh.
Song phương hỗn chiến một hồi, sáu bảy thanh trường thương đối phó một con chiến mã, quan binh nhiều vô số kể kết thành từng tiểu trận bảy người, tiểu trận lại tạo thành đại phương trận, để khỏi bị chiến mã xông loạn. Đao tới thương lui, máu tươi tung tóe, chém giết cực kỳ thảm thiết.
Dương Hổ đại triển thần uy, đoạt một cây thương trúc dài. Cây thương trong tay gã như giao long ra khỏi nước, che trước chắn sau, đâm trước thọc sau, chém giết một mạch căn bản không ai có thể ngăn cản. Dương Hổ một thân một mình giết vào trùng vây của quan binh, vung tay huơ mạnh, quét mấy thành trường thương ra, sau đó lớn tiếng rống to:
- Tên khốn kiếp Lý Dạ Ân kia đâu rồi?
Dù gã có ngu ngốc chăng nữa cũng biết tình hình không ổn. Ban đầu Lý Dạ Ân là một trong ba thân hào địa phương đầu nhập gã ở Thanh Châu, nhờ võ nghệ xuất chúng, trở thành một trong ngũ hổ tướng dưới tay gã. Ba thân hào lúc trước đầu nhập, mang theo gia đinh, hộ viện, người thân, toàn bộ đều ở trong quân của Lý Dạ Ẩn. Lý Dạ Ẩn được gã phái lách đi từ cánh tả quay về tấn công bọc sườn xa doanh, mà lúc này cánh tả lại có vô số quan binh, binh mã của Lý Dạ Ẩn đâu?
Dương Hổ quay đầu lại nhìn Dịch Thần Phong ở đằng xa đang chỉ huy binh mã không ngừng phát động những đợt tiến công vô vọng về phia xa doanh đầy đủ đạn dược, trong lòng bi thương vô hạn:
- Lâu ngày mới biết nhân tâm, huynh đệ tốt thật sự nói nghĩa khí, vẫn là những huynh đệ thủ túc cùng vào sinh ra tử ở Bá Châu sơn trại, những người khác có mấy ai tin được chứ?
Gã hét to một tiếng, vung thương đẩy mười mấy cây trường thương đang đâm tới, nhưng lập tức lại có một một rừng mũi thương sắc bén từ bốn phương tám hướng đâm về phía gã, mũi thương sắc bén, lại ở xa, đâm tới liên hồi, mặc cho võ công của gã có cao cường, cũng không thể đồng thời chọi lại nhiều trường thương như vậy. Dương Hổ không biết làm sao, đành phải vừa đánh vừa lui.
Quan binh xung quanh cũng nhìn ra người này là thủ lĩnh, đặc biệt gã chỉ có một con mắt, trông cực kỳ giống tên đại thủ lĩnh Dương Hổ của Bạch Y quân mà quan phủ dán hành công bố thiên hạ. Chính Đức Hoàng Đế từng dán trên hoàng bảng nữa. Phàm là người giết chết thủ lĩnh thổ phỉ Lưu Lục, Dương Hổ, thương vạn kim, dân phong Bá tước, quan thăng ba cấp.
Vì cái gọi là có trọng thưởng tất có dũng phu, làm binh vốn dĩ đã là liều mạng, nhưng liều mạng với Dương Hổ, có giá trị!
Nếu như là một đối một, bọn họ không có gan, nhưng bốn phương tám hướng có mấy mươi cây thương chào đón Dương Hổ, liền cho nhau thêm can đảm rồi, không chừng có ai đó vận khí tốt, đâm lên ngực gã một cái lỗ thủng, vậy thì phát đạt rồi. Công danh lợi lộc đến cửa như vậy, ai nỡ bỏ gã cho được.
Dịch Thần Phong một mặt chỉ huy Bạch Y quân liều mạng tấn công xa lũy chiến doanh ở tiền phương, một mặt chú ý nhìn động tĩnh bên phía đại ca. Mắt thấy gã bị quan binh bao vây trùng trùng, Dịch Thần Phong vội vàng thúc ngựa tới cứu. Binh khí dài y dùng là một cây cương xoa hai mũi, y cầm lên múa như chong chóng. Dịch Thần Phong đánh thẳng một mạch đến bên cạnh Dương Hổ, cùng gã kề vai chiến đấu, vừa đánh vừa lui.
Đúng lúc này, trên Ngõa Quán sơn cánh hữu cũng xuất hiện quan binh tiếp viện, đang vung đao thương đuổi xuống dưới núi. Dịch Thần Phong thấy tình thế không ổn, vội vàng hét to:
- Hổ ca, tình hình không ổn, tiến thêm nữa, chỉ sợ thật sự là một con đường chết. Chúng ta lui đi, lui binh chỉnh đốn trước, rồi lại quyết định đi đâu sau!
Dương Hổ cười thảm một tiếng, thầm nghĩ: "Công hạ Nam Kinh để dừng chân, đã là hy vọng cuối cùng rồi, nếu không làm được, thì còn có thể đi về đâu?" Nhưng kế hoạch lui binh của Dịch Thần Phong gã lại đồng ý. Hiện tại quan binh vây kín ba mặt, Bạch Y quân ba mặt thụ địch, chỉ có đột phá vòng vây đi ra, cho dù ba đường quan binh hợp thành một đường, có thể cùng giao phong với gã cũng chỉ có kẻ địch chính diện, ưu thế nhân số của quan binh không còn nữa.
Dương Hổ hít sâu một hơi, quát:
- Rút lui! Lập tức rút lui! Rút về Đạo Sĩ lĩnh, chỉnh đốn quân rồi đánh tiếp!
Hài người liền dẫn đầu đi trước, đằng xa có một tên tiểu xảo trá chờ thời cơ thăng quan phát tài, từ đầu đến cuối luôn ở trong đám người phía sau, không xông lên trước, trong tay cầm cung đứng đó chờ cơ hội, vừa thấy hai người thúc ngựa quay đầu lại, tên quan binh kia mừng rỡ, lập tức giương cung bắn tên, một mũi tên ngầm thình lình bay tới.
"Vút" một tiếng, tên không bắn trúng Dương Hổ, nhưng lại trúng giữa lưng của Dịch Thần Phong, cũng may lực tay của tên quan binh kia có hạn, mũi tên này không nguy hiểm đến tính mạng. Dịch Thần Phong kêu lên một tiếng trầm đục, bất chấp rút mũi tên ra chữa thương, có nén đau đớn, dẫn bại binh lui về phía sau.
Tên binh sĩ bắn tên nọ ảo não cực kỳ, oán giận buông trường cung xuống, nhặt một cây thương trúc dài lên vừa đuổi vừa mắng:
- Con mẹ nó, cá lớn không vét được, lại vét trúng mấy con tép!
Đại quân của Dương Hổ muốn chạy trốn, quan binh không có cách nào, bọn họ dù có kỵ binh, nhưng nhân số có hạn, cũng không thể phái ra truy kích địch, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại quân của Dương Hổ quay đầu bỏ chạy. Ba đạo viện quan đều tự kết trận, sau đó từ từ tiến lên, truy tung không tha. Cùng lúc đó, có mấy lộ viện quân khác lớn có nhỏ có cũng đang đi về phía này.
Bạch Y quân ai nấy cũng đẫm máu, điều khiến người ta chán nản hơn là sĩ khí do Dương Hổ dùng tiền vàng cùng mỹ sắc được khích lệ đã biến mất hầu như không còn, đào binh ngồi trên ngựa đã hoàn toàn không còn khí khái dũng mãnh không sợ đó nữa.
Lo lắng hoảng sợ rút lui hai mươi dặm, mắt thấy đã đến Đạo Sĩ lĩnh, còn trên Đạo Sĩ lĩnh bốc khói vang lên một tràng trống trận, trong phút chốc chỉ thấy cờ bay phấp phới, mấy ngàn người cầm cung nỏ từ sau sườn núi xông ra. có tàn binh bị gã đánh lui, còn có dân tráng của Mao Sơn trấn, ai nấy đều giương mắt hổ, từ trên đỉnh núi lạnh lùng nhìn xuống Bạch Y quân đã tan tác chạy qua đây.
- Chuẩn bị, cung tiễn, bắn!
Một tràng vun vút vang lên, mưa tên xối xả, như châu chấu đầy trời
Triệu Phong Tử đã hành động, ngày dự định đã đến, y liền lập tức thoát khỏi đại quân của Dương Lăng, vượt Oa Dương, Mông Thành, Hoài Viễn, đánh thẳng một đường đến nhà cũ Phượng Dương của Hoàng Thượng. Đại quân triều đình đáp lại bằng hành động chậm chạp, hao hết khí lực vẫn bị bỏ xa ở đằng sau.
Quân phòng thủ các lộ cũng phát giác chậm, mãi đến lúc biết tin tức, thì đại quân của Triệu Toại đã ăn uống no nê trong trấn rồi nghênh ngang rời đi. Ai có động tác nhanh một chút còn có thể đuổi theo nhìn thấy mông ngựa, căn bản không thể uy hiếp đến đại quân của Triệu Toại.
Vì vậy Triệu Phong Tử càng đắc ý hơn. Đây là tốc độ hành quân của triều đình trước giờ, theo tốc độ như thế này của quan binh, chỉ có thể đánh công kiên và đánh bao vây như ở Trung Điều sơn mới có thể chiếm được tiện nghi, bằng không thiên hạ rộng lớn chẳng phải mặc cho y tới lui?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.