Ngược Về Thời Minh

Chương 446.3: Xuân tâm. Sát tâm (3)




-Tên đó thật biết chọn y phục mà, không chỉ hợp với mình, mà ngay cả kích cỡ cũng vừa vặn nữa. Trương Phù Bảo không nhịn được mà nghĩ đến: -Y phục lót bên trong, quần lótđều do chính tay hắn chọn. Hắnhắn từng sờ qua sao?
Vừa nghĩ đến đây, Trương Phù Bảo liền cảm thấy trên người mình giống như có một bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng lướt qua, ngực nha, đùi nha, ngay cả bờ mông đều nổi lên từng hạt từng hạt nhỏ li ti
Phù Bảo vừa nảy lòng xuân đi đến bên thùng tắm, thò đầu vào mặt nước mà ngắm nhìn dung nhan mình, một đóa hoa đào nổi lên mặt nước, đoan trang tỉ mỉđoan trangmày liễu cong cong, sóng mắt mông lung, chiếc mũi cao thẳng
Mắt sáng răng trắng, mày mỏng như khói, nhàn nhạt như họa, Bảo nhi luôn lười trang điểu chau chuốt, thậm chí ngay cả gương cũng không biết soi thế nào thảng thốt phát hiện, mặt mày khí sắc của mình rõ ràng là tướng động sao Hồng Loan, tiểu Phù Bảo ngây dại.
Mỹ nhân trong nước chập chờn trong gợn nước, dung nhan khẽ lay động, giống như một người khác vậy, đang mìm cười trong nước nhìnnàng!
Trương Đa Trọng nói với Dương Lăng và Chính Đức chuyện muốn cầu xin giúp đỡ. Hóa ra Trương Đa Trọng bình thường rảnh rỗi thường thích viết kịch mang đến câu lan cho nhóm con hát biểu diễn, có một vài khúc sau khi hoàn thiện mang ra biểu diễn rất được công chúng hoan nghênh, cho nên bây giờ ông ta đã trở thành biên kịch được một gánh hát đặc biệt mời viết kịch.
Lúc đó Giang Nam dẫn đầu phong trào, có một vài gánh hát đã có con hát nữ. Đương nhiên, ban đầu những người này đa số là thê tử của con hát, nghe quen tai nhìn quen mắt nhiều rồi, có khi khẩn cấp thì chạy ra cứu vở diễn, dần dần cũng chính thức lên đài.
Trương Đa Trọng nhận lời mời của nơi câu lan tên là "Thiên Sinh Tú", trong đó có một con hát nử tên là Tiểu Xuân Yến, dung mạo như nguyệt như hoa, xinh đẹp bất phàm. Nàng vốn là thê tử của một vai hề nổi tiếng hiệu là "Giả si bất điên" trong gánh hát.
Người mày mặc dù không cao, dung mạo tuy xấu, nhưng lại đầy bản lĩnh, đặc biệt là diễn xuất khùng khùng ngốc ngốc, là nhân vật chọc cười xuất sắc nhất, là trụ cột trên đài của gánh hát. Nam nhân chỉ cần có bản lĩnh thì sợ gì chỉ cao ba tấc chứ, muốn lấy một người vợ xinh đẹp thì có gì khó?
Khi đó gánh hát ca diễn, không phải là sắp xếp trước các khúc hát, mà là biểu diễn theo yêu cầu của khách nhân. Có một lần Giả si bất điên ở hậu đài uống chút rượu với mấy người bằng hữu, đang lúc vui mừng thì phía trước gọi gã lên đài biểu diễn. Giả si bất điên uống có chút say liền từ chối bầu gánh, nhưng khi đó người gọi hát lại là nhân vật quyền thế ở địa phương, thêm vào một đám lưu manh hò hét, bầu gánh cũng bất đắc dĩ.
Giả si bất điên bị ép buộc chỉ đành lên đài ca diễn, kết quả là khi diễn đến đoạn xoay người nhảy khỏi cái giá được xếp từ bốn chiếc ghế thì đầu choáng váng, sống lưng rớt xuống đất trước hai chân, lần này ngã đến chảy máu, trở về kiểm tra thì sống lưng cũng bị gãy, trở thành phế nhân.
Tiểu Xuân Yến kia nếu là nữ tử nhà bình thường thì việc chăm nom một trượng phu như vậy cũng chỉ có thể lấy nước mắt rửa mặt, đóng cửa qua ngày thôi. Nhưng dù sao nàng cũng cần tập luyện thường xuyên, lên đài diễn, cơ hội lui tới tiếp xúc với nam nhân rất nhiều, nàng lại là nữ nữ trẻ trung xinh đẹp khiến người ta thương, sao lại không ai nhớ nhung chứ?
Qua một năm, nàng liền trở thành một con hát chuyên đóng vai tiểu sinh trong gánh hát, qua lại thân mật với Chu Thành Bích. Hai người trên đài mắt đi mày lại, dưới đài thì song túc song phi, chỉ gạt được mỗi Giả si bất điên nằm trên giường, đừng nói là người trong gánh hát, mà ngay cả nhiều người thường xuyên đến xem kịch đều biết cả, thỉnh thoảng nhìn thấy hai người diễn xuất trên đài thì dưới đài lại bắt đầu vui đùa châm chọc, hai người cũng không để ý.
Giả si bất điên ở sau đài sao có thể thật sự không nghe được chút phong thanh gì, nhưng dáng vẻ bây giờ của gã, hoàn toàn dựa vào Tiểu Xuân Yến nuôi gã, ngay cả xuống đất còn không được, cả ngày chỉ có thể nằm ở trên giường, còn có thể thế nào chứ? Chỉ có thể nuốt nước mắt vào bụng thôi.
Chính Đức nghe đến đây thì đã đoán ra vài phần, y nhướng chân mày lên, cả giận nói: -Lẽ nào đôi gian phu dâm phu kia ngại tên điên ngốc hay không gì đó chướng mắt, nên bày kế hại chết hắn?
Trương Đa Trọng thở dài: -Qua hai tháng, Giả si bất điên này quả thật là chết bất đắc kỳ tử. Tuy khi gã còn sống là rác rưởi, ai ai cũng ngại gã chướng mắt, nhưng chết rồi thì chính là một mạng người nha, người lại chết rất kỳ lạ, bầu gánh nào dám giấu diếm, lần này thì báo quan. Nếu nói đến hiềm nghi, thì còn ai khả nghi hơn Tiểu Xuân Yến và Chu Thành Bích đó chứ? Hai người này liền bị giam rồi.
Chính Đức hừ một tiếng nói: -Cẩu nam nữ như vậy còn không đáng chết sao? Tiên sinh muốn nhờ chúng ta chuyện gì? Lẽ nào quan phủ nhận hối lộ, làm trái pháp luật mà thả bọn họ? Tiên sinh yên tâm, ta thật sự quen biết vài quan viên, nhất định nói bọn họ điều tra cẩn thận!
Trương Đa Trọng ngây ngốc, cười khổ nói: -Công tử hiểu lầm, nói ra, Chu Thành Bích, Tiểu Xuân Yến này còn cả Giả si bất điên kia, lão hủ đều quen biết cả. Tháng ngày nghèo khó vốn dĩ không dễ qua, Giả si bất điên không ngã chết, Tiểu Xuân Yến vẫn không cải giá, mỗi ngày đều hầu hạ gã, muốn lão nói thì cũng đã tận hết tình nghĩa rồi.
-Lòng dạ nàng ta cũng không xấu. Chu Thành Bích kia càng không cần phải nói, nhìn thấy chuột mà còn sợ, bảo y giết con gà mà còn run rẩy nữa, y làm sao dám giết người chứ. Hai người này có tư tình không phải là giả, nhưng bọn họ căn bản sẽ không muốn hại người bị liệt để kết thành phu thê. Vụ này trải qua ba tháng mà vẫn chưa định tội được.
-Chuyện của bọn họô, ngay cả quan phủ cũng không rõ ràng, quản không được, bọn họ bị đám người bảo kê lừa gạt, là do số mệnh của bọn họ không tốt nha, bây giờ cũng chỉ có thể nhận thôi. Đám bảo kê chính là một đám lưu manh khiến người ta bó tay không còn cách nào mà, dính vào thì phải chịu xui xẻo.
-Nhưng đám bảo kê này lại không mò được chút béo bở nào từ chỗ của bọn họ, bây giờ lại vơ vét gánh hát "Thiên Sinh Tú". Trên dưới trăm người chỉ dựa vào gánh hát này để mưu sinh, bầu gánh cũng không phải chưa từng báo quan, vô dụng, không thể trêu vào nha. Bây giờ mắt thấy gánh hát phải sắp dẹp, nếu hai vị công tử quen với người trong quan phủ, có thể mời đại nhân ra hòa giải, để bầu gánh "Thiên Sinh Tú" bày tiệc rượu, mời thủ lĩnh nhóm bảo kê ăn bữa cơm, tặng lễ vật, tha cho bọn họ đi.
-Cái gì cái gìcái gì bảo kê? Chính Đức không hiểu ra sao cả hỏi.
Dương Lăng đã loáng thoáng hiểu ra: -Dân chúng ra máu, quan viên hòa giải, mời lão đại xã hội đen uống rượu? Sao lại giống một vài cảnh trong phim chống tham nhũng thế. Theo sự phồn hoa từng ngày của thành Hàng Châu, dần dần hình thành đô thị thương nghiệp lớn mang tính quốc tế, sự đen tối che giấu dưới ánh sáng không ngờ cũng sản sinh nhanh như vậy?
Trương Đa Trọng biết bọn họ là người bên ngoài, lại là bạn của huynh trường, cũng không có kiêng kỵ gì, liền nói rõ ràng ngọn nguồn tình hình mà ông ta biết ra. Những chuyện có máu có lệ, xưa cũng có, nay cũng có, càng là địa phương phồn hoa hưng thịnh thì càng có.
Dương Lăng yên lặng lắng nghe, cũng cảm thấy những u nhọt ác tính của xã hội này vô cùng khó giải quyết, cho dù là để hắn thống trị Hàng Châu, e rằng cũng là ngàn cân đập muỗi, có sức mà không dùng được thôi.
Dương Lăng nghe Trương Đa Trọng kể lại từng chuyện lạ một, đang ôm đầu gối thở dài, Chính Đức Hoàng Đế chưa bao giờ nghe thấy mắt thấy tiểu dân chịu tội mà ngay cả vương pháp cũng bó tay không còn cách nào đã tức đến sùi bọt mép, y vỗ bàn bốp một cái, mâm bàn lạch cạch vang lên.
Dương Lăng và Trương Đa Trọng ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy Chính Đức mặt mũi đỏ bừng, hai mắt hàm uy, đằng đằng sát khí nói: -Hình không thể chế tội, pháp không thể thắng gian, thế đạo gì chứ? Loạn thế dùng luật nặng, giết!
Hàng Châu đánh xã hội đen, lập tức bắt đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.