Ngược Về Thời Minh

Chương 447.1: Phu xướng phụ tùy (1)




Vạn vật thế giới, đều có âm dương tương trợ. Một thôn nhỏ, có thể sẽ có một hai người đàn bà chanh chua như vậy, nhưng một thành thị lớn đến thế, vậy thì du côn lưu manh sẽ ngày càng nhiều.
Hàng Châu là một bến cảng thông thương thành phố biển lớn nhất, lượng khách trong ngoài càng ngày càng lớn, nhân khẩu trong thành càng lúc càng nhiều, những người tràn vào thành có một số là lưu dân không nghề nghiệp, vốn dĩ là đến kiếm chút cơm bằng bàng môn tả đạo. Bọn họ đến đây, kết hợp với lưu manh bản địa hình thành các bang hội lớn nhỏ, có một số bang hội thậm chí trăm phương ngàn kế trèo lên đến các quan lại tay nắm quyền sinh sát, ngang ngược hung hăn, nguy hại mãnh liệt.
Những tên lưu manh này hợp thành bang hội, gọi là đả hành, còn gọi là chàng lục thị. Bọn họ hãm hại lừa gạt, dọa dẫm bắt chẹt, còn phụ trách nhận bạc thay người ta đánh người, đối phó đối thủ cạnh tranh vân vân.
Có một vài bang hội lấy số người thủ lĩnh đặt tên, tên là Thập Tam Thái Bảo, Tam Thập Lục Thiên Cương, Thất Thập Nhị Địa Sát gì đó, còn có bang hội lấy vũ khí làm tên, ví dụ như Bổng Chùy Bang, Phách Sài Bang, Chiết Đắng Bang, Phủ Đầu Bang vân vân, tung hoành phố xá, cờ bạc rượu chè, bắt nạt hiếp người, thật sự không từ việc xấu nào.
Những người này vừa thấy án mạng thì như nhìn thấy đầu cơ kiếm lợi vậy, chỉ cần nghe thấy khổ chủ kia không có người thân thì lập tức phái huynh đệ giả mạo thân thích của người kia, vơ vét tài sản, thậm chí buộc người ta phá nhà, bằng không thì giả vờ đi làm chứng, đặc biệt là nếu chạm phải thương nhân bên ngoài, những người này một là nhát gan sợ phiền, hai là đang ở bên ngoài, cuối cùng đa phần là nén giận chảy chút máu là xong.
Bang hội khi đó không phân loại vi phạm pháp luật rõ ràng như đời sau, tỉ như cờ bạc, làm đồ giả, bắt nạt hiếp người, làm tay đấm, thu phí bảo hộ, dọa dẫm lừa gạt, làm văn làm võ, cái gì bọn họ cũng làm.
Từng có một người đóng giả thành tú tài nhã nhặn chạy đến nhà của một quan viên về hưu, mạo nhận cháu mười đời của thi nhân nổi danh thời Tống Lâm Hòa Tĩnh trồng mai nuôi hạc, nói là gia cảnh nghèo khổ đến đây, hy vọng quan viên này ra tay tương trợ.
Quan viên kia mừng rỡ, liền lấy truyện ký của Lâm Hòa Tĩnh ra cho gã đọc. Người kia thật sự biết chữ, chỉ là khi gã đọc đến câu Lâm Hòa Tĩnh viết "Cả đời không cưới, không con" thì không khỏi mặt đỏ tai hồng. Quan viên kia cười không dậy nổi, cũng không đánh gã, liền bảo gia nhân đuổi gã ra ngoài. Người này cũng chỉ đành nhận xui, có điều ngay cả quan viên gã còn dám lừa gạt, thì có thể thấy bang hội lưu manh này gan to đến thế nào.
Có một vài quan viên chuyên phụ trách làm giả. Từng có một người trong bang hội lấy bạc giả đi mua trâu ở Ninh Ba. Chủ trâu kia cầm bạc giả đi nộp thuế, kết quả là bị quan phủ bắt được, truy cứu ông ta tội làm giả ngân lượng. Làm sao ông ta nói rõ được, cuối cùng hối hận không thôi, treo cổ tự tử chết. Người bình thường chỉ thấy tên lưu manh kia chẳng qua chỉ làm giả mấy lượng bạc, lừa gạt chút tài vật, ai có thể ngờ được phía sau người bị hại nhà tan cửa nát chứ?
Cho đến bán thuốc giả, làm đồ cổ giả cũng có khối người, thậm chí có người chuyện giúp kẻ có tiền làm giả gia phả.
Một số người mới giàu muốn đeo bám một tổ tông có danh tiếng, những người này liền tìm tòi các thế gia danh môn từ thời Tần Hán tới nay để họ dựa vào. Nhìn vào gia phả tổ tiên của người này, có ai không là vương hầu tể tướng, phong thụy cáo sắc nhiều đời, đề tựa của danh nhân cũng có, đủ để lấy giả loạn thật, đương thời cũng có rất ít người biết phân biệt thật giả, chỉ cần qua một hai trăm năm thì ván đã đóng thuyền, không ai khảo chứng thật giả được nữa.
Những du côn kia thường ngày gây ra những hành vi này tuy dằn vặt khiến dân chúng không được an bình, nhưng thật sự nếu làm ầm ĩ lên công đường, một là chứng cứ khó tìm, hai là không đến mức chém đầu, lại không đủ để phạt nặng, đánh gậy một trận, đám vô lại kia quay về thì có thể dùng mấy chiêu đen tối chọc cho ngươi không ngày nào yên ổn, cho nên đa phần dân chúng đều chọn nén lửa giận.
Mấy tên ức hiếp gánh hát "Thiên Sinh Tú" này là mấy huynh đệ kết nghĩa xưng là Thập Hổ, lão đại là một con rồng Hồ Long, lão nhị là rắn đất Quách Quan. Mấy người này thường đến rạp hát đùa giỡn kiêm móc túi, gánh hát cũng tức giận nhưng không dám nói.
Sau khi Giả si bất điên bị liệt đã không còn ai để ý tới gã nữa, nhưng tin tức Tiểu Xuân Yến trở thành người tình của Chu Thành Bích lan truyền trong rạp hát không bao lâu, rắn đất Đặng Quan trong Thập Hổ này liền trở thành khách quen trong rạp hát, hơn nữa thường xuyên chạy ra phía sau uốn rượu tán gẫu với Giả si bất điên đang nằm liệt trên giường không có làm gì, đôi bên vậy mà trở thành bằng hữu.
Thì ra cách đây không lâu, Giả si bất điên chết bất đắc kỳ tử, Trương lão phu tử từng vào trong ngục thăm Chu Thành Bích và Tiểu Xuân Yến. Theo Tiểu Xuân Yến nói, từ khi trượng phu nàng ngã tàn phế, rắn Quách Quan kia liền quấy rối nàng, đặc biệt là có một lần nàng bị làm phiền, nói với Quách Quan là tuy trượng phu bị liệt, nhưng mấy năm nay biểu diễn cũng tích lũy được chút gia tài, cho dù hai người không ở gánh hát thì cũng đủ sống qua ngày, Quách Quan này càng quấy nhiễu chặt hơn.
Sau khi trượng phu của Tiểu Xuân Yến bị làm hại, Quách Quan kia từng uy hiếp muốn nàng gả cho mình. Tiểu Xuân Yến không chịu, Quách Quan kia liền cười lạnh bỏ đi. Sau khi bầu gánh báo quan, mấy nhân chứng ra mặt làm nhân chứng, đa số đều là lưu manh thường đùa giỡn móc túi ở rạp hát, rất khó nói là không quan hệ gì tới đám người Quách Quan.
Bây giờ hai người bị bắt, nhiều lần đột nhiên chạy ra một đường đệ mà Tiểu Xuân Yến cũng chưa từng nghe trượng phu nói đến, cả ngày chạy đến rạp hát khóc gào, lại có một đám lưu manh Hồ Long, Quách Quan giúp đỡ, khuấy cho câu lan không được yên ổn, mấy người này lại càng thêm khả nghi.
Trương lão phu tử từ lâu đã nghe học sinh nói, mấy bang hội này có chút bản lĩnh vơ vét tài sản người khác, tỷ như nhặt được già trẻ sắp chết cô đơn không nơi nương tựa trên đường, lặng lẽ giết chết họ, ném trước cửa một nhà có tiền, sau đó giả mạo người thân bạn bè đến nhà lừa tiền, vụ án Giả si bất điên đại để cũng giống thế.
Chính Đức nghe thấy mà tức đến bể phổi, tức giận nói: -Thường nói Nghiêm Tung có cách trị chính, chẳng lẽ ngay dưới mắt có nhiều điều hắc ám như vậy mà y lại làm như không thấy sao.
Trương lão phu tử cười khổ nói: -Việc này cũng không oán Tri phủ đại nhân được. Bây giờ thành Hàng Châu ngày ngày người đến người đi, chen chúc san sát, chút nhân thủ của nha môn Tri phủ chỉ xử mấy vụ báo quan tố cáo bình thường thôi đã không đủ rồi. Hơn nữa, những người này có thể để người ta nắm được tội gì lớn chứ? Không phải chỉ là dùng thân phận thân thích của khổ chủ đến khóc gào thôi sao?
-Đối với dân chúng mà nói, củi gạo dầu muối chính là tính mạng, làm ầm ĩ như vậy đã là muốn mạng của họ rồi, đến quan phủ lại không thể nào định tội, ngài có thể làm gì chứ? Thân nhân người ta chết thảm mà còn không đến cửa gào khóc sao? Cho dù là không thiên vị không bỏ qua, đánh một hai chục bản, bọn chúng chắc chắn trả lại gấp mười lần cho hộ gia đình kia, do vậy gia đình kia vì muốn bình an, căn bản không dám lại đến báo quan phủ lần nữa.
-Chu công tử, đây là hình không thể trị tội, pháp không thể thắng gian mà ngài nói đó, nói rất hay nha. Mấy du côn vô lại này chui vào kẽ hở của luật pháp, những việc đã làm khiến ngài không bắt được tội lớn, tội ác đã gây lại đủ khiến dân chúng cùng đường, thời loạn dùng luật nặng? Ôi! Cho dù là Án Sát Sử đại nhân cũng không có quyền một mình quyết định, muốn làm được như nói nào dễ sao?
Chính Đức Hoàng Đế cười lạnh một tiếng, chỉ Dương Lăng, nói: -Dương khanh!
Dương Lăng vội vàng rời khỏi chỗ quỳ xuống, bẩm: -Có thần!
-Chuyện này trẫm giao cho khanh, một đám gà đất chó kiểng, nhanh chóng giải quyết, không được lơi lỏng!
-Dạ! Thần nhất định tuân theo thánh ý, nghiêm khắc đả kích, nhanh chóng truy bắt, nhanh chóng phá án, xử tội đúng luật, hoàn toàn quét sạch quỷ quỷ quái quái này!
Trương lão phu tử trợn mắt há mồm, cằm rắc một tiếng, ông ta vội vàng xoa nhẹ, rời khỏi chỗ nhào xuống đất, dập đầu như giã tỏi nói: -Thảo dân có mắt không tròng, tham kiến Hoàng thượng vạn tuế!
Chính Đức cười ha ha nói: -Nếu tiên sinh có mắt có tròng, thì sẽ không tạt nước tiểu Thiên Sư, lại nói ra mấy lời này với trẫm, kẻ không biết không có tội, đứng lên đi, hôm nay trẫm vi phục xuất du, không cần phô trương.
-Dạ dạ dạ! Trương Đa Trọng nơm nớp lo sợ mà bò lên. Ông ta đương nhiên biết Hoàng thượng và Uy Quốc Công đã đến Hàng Châu. Tri phủ nha môn còn cố ý thông báo, yêu cầu thư viện tăng cường quản lý, gần đây ràng buộc học sinh ít ra ngoài đi dạo đi, vì thế Trương lão phu tử tìm hơn sáu mươi đề mục để các học sinh viết văn, chính là trói buộc bọn họ. Vừa rồi vừa nghe công tử thiếu niên này gọi công tử lớn tuổi kia là Dương Lăng, lại tự xưng là trẫm, Trương Đa Trọng còn có thể không hiểu rõ gì sao?
Chính Đức nghe xong chuyện phiền lòng này cũng không còn lòng dạ tiếp tục thưởng ngoạn, liền gọi đám người hoàng quý phi Đường Nhất Tiên hồi phủ. Phù Bảo nhi ngồi ngây ngốc một mình ngắm mình trong nước trong phòng thật lâu, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, đến khi nàng trở ra lần nữa thì người lại trở nên văn tĩnh hơn nhiều.
Cũng không biết có phải do mặc quần áo này đã nhắc nhở nàng là một cô gái hay không, mà đi đường văn tĩnh, nói chuyện cũng nhã nhặn hơn, cuối cùng cũng không còn dáng vẻ bán nam bán nữ thô lỗ lỗ mãng nữa. Vĩnh Phúc nhìn thấy mà tấm tắc kêu lạ, còn Vĩnh Thuần và Tương Nhi, các nàng không nhìn ra Trương Phù Bảo có gì thay đổi, hai người tùy tiện ồn ào như bình thường.
Chuyện mà Hoàng đế đích thân chú ý chính là chuyện cực lớn. Dương Lăng cũng không thông báo cho quan phủ địa phương, mà trực tiếp gọi các thủ lĩnh chủ yếu của Đông Xưởng, Tây Xưởng, Nội Xưởng, Cẩm Y Vệ bản địa đến. Các thủ lĩnh này không biết xảy ra chuyện lớn gì, ai ai cũng kinh hồn táng đảm mà chạy đến gặp Dương Chém Đầu. Các vị đầu não cùng nhau tụ tập dưới mái nhà, trên đại sảnh lại lặng ngắt như tờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.