Ngược Về Thời Minh

Chương 469.1: Không hủy Trường Thành không phải hảo hán (đại kết cục) (1)




- Hoàng thượng, ngài ăn chút gì đi.
Đường Nhất Tiên khẽ mở cửa, bưng một mâm thức ăn lặng lẽ đi vào, cánh cửa nhẹ nhàng khép hờ, chỉ thấy Chính Đức Hoàng đế nghồi trước bàn không nói một lời.
- Hoàng thượng, lần này ngài lại giận gì vậy? Trước tiên ăn một chút đi.
- Ừ!
Đường Nhất Tiên thấy y không xê dịch, khẽ thở dài, gắt gỏng nói:
- Ngài không ăn không uống là muốn thành tiên sao?
- Ừ!
Đường Nhất Tiên cả giận:
- Ngài ngoài trừ ừ ừ ừ thì không biết nói cái khác sao.
Chính Đức:
- A…
Đường Nhất Tiên tức giận vô cùng:
- Vĩnh Phúc và Tương Nhi cầu kiến, ngài không gặp cũng thôi đi, Thái hậu ngài cũng không gặp, đây là trái với lẽ thường, luôn ương ngạnh như vậy không ổn thỏa nha. Cho dù nói thế nào, đại ca có công với xã tắc, bây giờ bị ngài bỏ tước giam lỏng, triều dã không rõ chân tướng, chắc chắn cho rằng Hoàng thượng kiêng kỵ công thần, bất lợi với thanh danh của Hoàng thượng nha. Hơn nữa, Hoàng thượng còn có chí hướng của Tần Hoàng Hán Vũ, lần này lại làm trái tim thần tử rét lạnh, ảnh hưởng rất lớn đến triều đình.
- Ôi!
Chính Đức thở dài nặng nề, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện:
- Dương Lăng, làm rét lạnh lòng trẫm! Trẫm và Dương khanh đối xử chân thành với nhau, vui buồn có nhau. Đối với Dương Lăng, trẫm dùng người mình biết, dùng mà không nghi ngờ.
Từ khi hắn phụ chính đến nay, cải cách chính trị, thao luyện diễn võ, thúc đẩy nông thương, bình định mối loạn trong ngoài, mở rộng giang sơn xã tắc, công huân to lớn, trước nay không có ai. Trẫm vốn muốn cùng hắn vì người đời, vì bá quan mà làm điển hình cho quân thần hòa thuận, cùng nhau phò trợ, không rời nửa bước! Không ngờ không ngờ trẫm không nghi kỵ hắn, hắn lại nổi lên dị tâm với trẫm mà!
Nội Các và lục Bộ cửu Khanh cùng một vài trọng thần trong triều đứng ngoài cửa, nghe hoàng thượng nói xong thì biến sắc:
- Lẽ nào lẽ nào thật sự như trong lời đồn, Dương Lăng có ý phản? Trời ạ! Bây giờ số người đi theo phe phái của Dương Lăng trong triều không ít nha, hắn lại là đại thần mà Hoàng đế tín nhiệm nhất, nếu hắn có ý phản, Hoàng thượng còn có thể tin tưởng ai? Cuộc đại thanh trừ này mà tiến hành, chỉ e chém giết liên lụy rất lớn, cho dù là thời Hồng Vũ cũng không bằng. Đến lúc đó ngàn vạn đầu người rơi xuống, xử trí mười năm không ngớt, cho dù là những đại thần như bản thân mình, e rằng cũng bị Hoàng thượng bụng đầy nghi ngờ sao trảm cả nhà.
Có đại thần đã thay đổi sắc mặt, ngày trời lạnh giá mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Chính Đức Hoàng đế đấm lên bàn, ngoài cửa liền có mấy vị đại thần run rẩy.
Chỉ nghe Chính Đức Hoàng đế rít gào nói:
- Trẫm phong hắn làm Vương, muốn phong Sơn Đông làm phiên địa của hắn, thay trẫm trấn thủ, hắn có thể cùng trẫm coi giữ gần trong gang tấc không tốt sao? Hắn hắn lại dám cự tuyệt ý chỉ của trẫm, nói cái gì mà phong vương khác họ, đã là trước nay chưa có, không dám nhận hậu thưởng nữa, chỉ nguyện làm một Vương gia tiêu dao trong Kinh thành.
Hừ! Hắng đang tỏ rõ cõi lòng với trẫm, đang tránh họa à. Hắn cho rằng trẫm đang thăm dò hắn có dã tâm hay không, e sợ hắn công cao lấn chủ, một ngày nào đó sẽ loại bỏ hắn, trẫm đau lòng thế nào chứ? Không chỉ hắn, văn võ Đại Minh ta, chỉ cần là người có công với xã tắc, lập được đại công, trẫm đều phải thưởng.
Chính Đức đứng phắt dậy, cất cao giọng nói:
- Mở biển thông thương, giao lưu các nước, khiến trẫm mở rộng tầm mắt, thiên hạ rộng lớn, đâu chỉ có Trung Quốc? Nơi cực xa tám hướng há đều là đất hoang? Trẫm muốn cùng chúng thần thật lòng với nhau, cùng cai trị Đại Minh, tạo ra một Đại Minh giàu mạnh nhất, tạo ra một thiên hạ không biên giời trên bản đồ.
Văn võ công huân oanh oanh liệt liệt bắt đầu từ hôm nay sẽ không chỉ có thời kỳ khai quốc mới có thể để lại tiếng thơm muôn đời. Trên Lăng Yên Các của Đường Thái Tông có hai mươi bốn hiền tài, trẫm cai trị thiên hạ, người đầy hứa hẹn nếu tận hết khả năng, ngày sau phong vương phong hầu, cắt đất phong cương, tương lại trẫm cũng muốn xây dựng một Lăng Yên Các. Trẫm hi vọng văn thần võ tướng vì trẫm cai trị nội chính, gầy dựng công lao bên ngoài dù có hai trăm bốn mươi người, hai ngàn bốn trăm người đều có thể xếp vào trong đó. Đây chính là chí hướng của trẫm.
Đáng giận, lẽ nào từ xưa quân thần chỉ có thể nghi kỵ lẫn nhau? Lẽ nào Đế vương chỉ có thể buộc chặt toàn bộ những người tài có thể làm mãnh hổ, làm hùng ưng ở bên cạnh mình làm chó giữ nhà, giang sơn như vậy có thể củng cố sao? Sớm muộn gì cũng bị người ngoài đoạt mất. Nhưng trẫm tin tưởng hắn như vậy, không ngờ hắn lại lo lắng lòng trẫm mang nghi kỵ!
Được! Chẳng phải ngươi sợ được thỏ giết chó sao? Trẫm làm như tâm nguyện của ngươi! Trước tiên giết Dương Lăng ngươi!
Chúng văn võ ngoài cửa nghe thấy, lúc này mới biết chuyện đã xảy ra. Hóa ra Hoàng đế muốn phong Sơn Đông làm phiên địa cho Dương Lăng, nhưng Dương Lăng lại lo lắng một phiên vương khác họ như mình cai quản phiên địa, sẽ khơi dậy lòng nghi ngờ của Hoàng đế và văn võ cả triều, cuối cùng dẫn đến họa sát thân, cho nên kiên quyết không nhận, lần ày lại làm tổn thương tình cảm của Hoàng thượng.
Nếu là vậy, vậy thì an toàn, ít nhất bản thân mình sẽ không bị thanh trừ. Một vài đại thần vội móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, chỉ cảm thấy mồ hôi sau lưng thấm y phục, gió thổi vào mát lạnh.
Có điều bọn họ lại cảm thấy băn khoăn của Dương Lăng cũng có đạo lý. Trên thực tế, ai cũng đều cho rằng hắn được phong vương thì sẽ làm một tiêu dao vương ở Kinh thành đến hết quãng đời còn lại, để hắn đến phiên địa đã là không thể tưởng tượng được rồi, hơn nữa lại còn phong ở Sơn Đông. Sơn Đông cách Bắc Trực Lệ quá gần, phong cho một vương khác họ ở nơi này, lỡ như có dị tâm thì làm sao đây?
Huống chi Sơn Đông còn quản cả Liêu Đông Vệ, một bắc một nam vừa hay kiềm chế Kinh sư. Hiểm địa như vậy, há có thể phong cho một người khác họ? Nhớ ngày đó Chu Nguyên Chương phong thưởng trọng thần, Mộc Anh là bộ hạ theo chân ông ta chinh chiến sa trường, hơn nữa còn là con nuôi của ông ta, còn phong cho đất Vân Nam xa xôi. Hoàng thượng làm vậy quá mức lỗ mãng, khó trách Dương Lăng cự tuyệt.
Có điều chúng thần nghe mấy câu này của Chính Đức Hoàng đế xong lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Hoá ra đương kim Hoàng thượng có chí hướng to lớn như vậy, thử hỏi kẻ làm thần tử có ai không muốn cắt đất phong cương, ai không muốn ghi tên sử sách. Nghe Hoàng thượng nói như vậy, chẳng phải là chỉ cần bản thân làm tốt, thì ai ai cũng có cơ hội sao?
- Ôi! Hoàng thượng, ngài khổ tâm một phen, nhưng cho dù ngài và đại ca thiếp chân thành đối đãi nhau, nhưng không thể bảo đảm thần tử trong thiên hạ đều nghĩ như vậy nha? Thật sự phong huynh ấy đến Liêu Đông, lời đồn ngợp trời, trung thực như Chu Công thì thế nào chứ? Khi lời đồn lan truyền, chẳng phải ai ai cũng đều tin tưởng huynh ấy lòng mang dã tâm sao? Hơn nữa, Hoàng thượng có hùng tâm tráng chí như vậy, chỉ cần bày tỏ lòng thành, thấu hiểu tâm kết của đại ca thiếp, huynh ấy sẽ chỉ càng thêm cảm kích. Nếu bởi vì tức giận huynh ấy không thể hiểu thánh ý, trừng phạt qua loa như vậy, bá quan sẽ thế nào đây? Đây chẳng phải là giết lầm trung thần sao? Ai còn dám tận tâm góp sức cho Hoàng thượng đây? Hoàng thượng, ngài suy nghĩ lại đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.