Trong điện thoại, Tạ Kiều hóa thành thỏ tai cụp, ôm một gói bimbim cao ngang người mình ngồi ăn say đắm.
Cậu ngồi trên ghế sofa gặm bim bim rôm rốp, chốc lát đã no căng, cái bụng trắng muốt tròn vo, trở mình thôi cũng cực, chỉ có thể nằm dạng hàng trên ghế.
"No quá đi mất."
Không biết Ngu tiên sinh đang làm gì nhỉ, cậu vừa nghĩ đến chuyện này xong, thì một bàn tay lạnh băng đặt xuống-----
Từ từ xoa bụng cho cậu.
Cứ như là bất đắc dĩ lắm vậy.
Thỏ tai cụp bé bỏng ngây người, thì ra Ngu tiên sinh đang ở đây, cậu vội vã giải thích: "Em tưởng là anh không có mặt, nên vừa rồi mới kêu no, không phải vì em muốn bắt anh sờ đâu."
Ngu Hàn Sinh dừng tay, đôi mắt hẹp dài híp lại, lạnh giọng hỏi: "Vậy em muốn để ai sờ?"
Thỏ tai cụp bé bỏng chỉ đành nuốt lời trở xuống, ngoan ngoãn nằm yên trên ghế sofa, mặc cho Ngu tiên sinh xoa xoa cái bụng nhỏ xù lông của mình.
Nhưng mà được Ngu tiên sinh nhẹ nhàng mát xa, bé thỏ cũng đỡ no căng, cậu nằm ngửa trên ghế, thấm thoắt đã nhắm nghiền hai mắt, ngủ mất tiêu rồi.
Một cục lông tròn phập phồng theo từng nhịp thở, lông bông và trắng muốt, trông có vẻ khoan khoái vô cùng.
Ngu Hàn Sinh bên ngoài điện thoại hơi cụp mắt, chụp màn hình.
*
Lý Trạch đã sớm để ý một xưởng chế tạo người máy, tuy nhiên chưa ký hợp đồng với bên đối tác, mà trước hết cần phải thành lập công ty khoa học kỹ thuật.
Thứ nhất là bởi phạm vi kinh doanh của công ty bất động sản họ Ngu chỉ bao gồm bất động sản, thứ hai là bởi nhà nước có nhiều ưu đãi thuế dành cho doanh nghiệp công nghệ cao hơn là công ty bất động sản.
Tại Biên thành, thành lập doanh nghiệp công nghệ cao không chỉ được ưu đãi với mức thuế thu nhập là 15%, mà còn được hưởng chính sách ưu đãi hai miễn ba giảm nửa.
(*miễn thuế thu nhập hai năm đầu và giảm 50% trong ba năm kế tiếp)
Như vậy, tách bộ phận nghiên cứu ra thành công ty khoa học kỹ thuật độc lập là việc làm có lợi, có điều, Lý Trạch và Hạ Giản lại bắt đầu mắc kẹt tại bước đặt tên, Lý Trạch nghiêng về lựa chọn công ty robot Vi Tinh, còn Hạ Giản thì cho rằng khoa học kỹ thuật Đức Sáng có ý nghĩa tốt đẹp hơn.
Mèo Mun bày tỏ ý kiến: "Khoa học kỹ thuật Meo Meo thì sao?"
Lý Trạch:... tự dưng thấy khoa học kỹ thuật Đức Sáng cũng không tệ lắm
Bọn họ không thể thuyết phục được nhau, cuối cùng lũ lượt kéo nhau vào văn phòng cho Ngu Hàn Sinh quyết định.
Cự xà đang ngồi đọc tài liệu trên ghế còn chẳng buồn liếc mắt, rõ ràng không thèm quan tâm đến tên gọi, hắn hờ hững nói: "Khoa học kỹ thuật họ Ngu."
Lý Trạch:...
Hạ Giản:...
Mèo Mun: Meo
Dù Lý Trạch cứ có cảm giác cái tên này phả ra mùi tài phiệt, không hợp với công ty rách nát nhà bọn họ, nhưng thôi thì cứ chốt vậy đi.
Đến thứ bảy, triển lãm kiến trúc mới tổ chức đại hội robot tại Biên thành, khoa học kỹ thuật họ Ngu là công ty robot duy nhất tại Biên thành được mời tham dự.
Nhóm người ngồi trên chiếc Bentley đi thuê, nét mặt không giấu được vẻ phấn khích, Hạ Giản mừng rỡ nói: "Đại hội robot lần này sẽ có rất nhiều phóng viên, đây chính là cơ hội tuyên truyền sản phẩm của chúng ta tốt nhất."
Lý Trạch cũng gật đầu, nhìn thẳng về phía trước, trung tâm hội nghị màu bạc hiện lên mỗi lúc một gần.
Chỉ có Ngu Hàn Sinh vẫn ngồi hàng sau, đeo tai nghe nhìn điện thoại, vẻ mặt không khác gì ngày thường.
Trong điện thoại, Tạ Kiều đang rảo bước trên máy chạy bộ.
Cậu mới bước được nửa giờ đã thở hồng học, đang định bước xuống thì nghe Ngu Hàn Sinh lạnh lùng nói: "Tiếp tục."
Cậu thở dài, đành phải tiếp tục đi bộ, nhưng mà nhân lúc Ngu tiên sinh không để ý, cậu đã nhanh tay giảm tốc độ trong lén lút.
[tốc độ chạy bộ của bạn đời bạn đã chậm lại]
[lại chậm thêm nữa rồi]
[cậu ấy có vẻ không thích chạy bộ lắm]
Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm chàng trai trong màn hình, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn mà thôi.
Hai tiếng trôi qua, Tạ Kiều bò xuống, sau khi tu một ngụm nước ép dâu do hồn ma chuẩn bị, cậu liền giấu đầu hở đuôi mà cất tiếng: "Ngu tiên sinh, hôm nay em chạy hai giờ cơ đấy, rất giỏi đúng không?"
"Em nghĩ thế nào?"
Giọng Ngu Hàn Sinh không một gợn sóng.
Tạ Kiều ngớ người ra một chút, rồi trả lời không chớp mắt: "Em thấy mình quá đỉnh luôn."
Bầu không khí chìm trong yên lặng.
Rõ ràng, Ngu tiên sinh không hề nghĩ thế.
Tạ Kiều bỗng thấy ngượng ngùng, cậu đang định nói gì cứu chữa, thì Ngu Hàn Sinh lại nhìn cậu thanh niên mặt ửng đỏ, trầm ngâm một hồi.
Cự xà vừa được nhận lương quẹt màn hình mở cửa hàng, chọn món đồ chơi cho mèo đắt tiền nhất.
[bạn xác nhận mua nhà cây cho mèo với mười tám nghìn đồng vàng?]
Ngu Hàn Sinh bấm xác nhận.
Ngay sau đó, Tạ Kiều thấy một chiếc nhà cây cho mèo xuất hiện sừng sững cạnh tường, đồ sộ đến nỗi có thể trèo thẳng từ cửa nhà trèo vào phòng ngủ.
Cậu kiềm chế khao khát hiện nguyên hình, vì lát nữa cậu còn phải đến trại chăn nuôi, nhưng mà cậu thích món đồ chơi này nhiều lắm lắm.
[cậu ấy rất thích món quà bạn tặng đó, cửa hàng còn vô số vật phẩm khác chờ bạn ghé thăm]
Ngu Hàn Sinh dời mắt, vào ứng dụng lịch, ghi một dòng ghi chú dưới ngày tháng hôm nay----
Tạ Kiều chạy bộ hai giờ.
Quá đỉnh luôn.
*
Đến triển lãm robot, hội Lý Trạch mới nhận ra bọn họ đã đánh giá mình quá cao, sảnh chờ trưng bày đủ các loại mô hình người máy.
Có người máy có thể chơi nhạc cụ, có người máy nhấc xe dùng trong các phân xưởng, cũng có người máy phục vụ có khuôn mặt không khác con người...
Nổi bật nhất là người máy chiến đấu do công ty PU nước ngoài thiết kế, có thể thực hiện nhiệm vụ trong môi trường khắc nghiệt, đồng thời có thể đánh bại ba người đàn ông trưởng thành dưới tình huống không cần trang bị vũ khí, đây được coi là hình mẫu của quân đội tương lai.
Mà đặt vào giữa các loại người máy gia dụng, sản phẩm của công ty họ cũng không thể coi là xuất sắc, không một ai chịu dừng bước trước gian triển lãm của công ty khoa học kỹ thuật họ Ngu.
Ngu Hàn Sinh khẽ nhíu mày.
Mèo Mun lập tức tâng bốc: "Đám người máy khác chỉ được cái màu mè thôi chứ không thực dụng tí nào, một đống sắt vụn ấy mèo, đâu có giản dị và thực tế như người máy của chúng ta chứ..."
Mèo Mun nói quá lớn, làm cho người của hai gian hàng bên cạnh ngạc nhiên nhìn lại, Lý Trạch vội vàng dúi cho Mèo Mun một hộp đồ ăn, Mèo Mun lập tức vui vẻ đi ăn hộp thức ăn cho mèo.
Lý Trạch còn chưa kịp thở phào, Ngu Hàn Sinh đã rời khỏi vị trí gian mình, tim cậu ta nhảy lên tận cổ họng, vội bảo Hạ Giản ở lại trông nom, còn mình thì đi theo hắn.
May là Ngu Hàn Sinh chỉ dừng chân, nhìn người máy của những công ty khác, cứ nhìn xong một công ty là lại ghi chép gì đó vào sổ tay, dường như đang quan sát.
Lý Trạch đi theo một lúc rồi thôi.
Buổi triển lãm diễn ra suôn sẻ, báo chí trong nước cũng đăng tin về buổi triển lãm này, chiếm trang bìa dĩ nhiên là công ty PU, triển lãm vừa kết thúc đã nhận được đơn đặt hàng từ phía chính phủ.
Chỉ có nhật báo Biên thành là giới thiệu người máy gia dụng sắp ra mắt của khoa học kỹ thuật họ Ngu, bởi dẫu sao cũng là công ty robot duy nhất của Biên thành, nên đặc cách cho chiếm tận nửa trang bìa.
Đám Hạ Giản cảm thấy được an ủi phần nào.
*
Sau khi tiêu xong số thức ăn, Tạ Kiều liền vào bếp nấu cơm cho chúng vật nuôi, cậu để ý thấy chiếc đuôi cá của Linlin đã trở nên sáng bóng.
Cậu không khỏi hâm mộ mà khen ngợi: "Đuôi của Linlin ngày càng đẹp ra."
Linlin không hiểu nhiều chữ, nhưng cô bé biết đẹp nghĩa là gì, thế là Linlin bắt đầu cất giọng ca hát.
Tiếng hát lần này không như ngày trước, không còn chói tai, Tạ Kiều chậm rãi nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cậu không biết là giấc mộng của ai.
Cậu chỉ thấy Ni Ni trốn trong túi của một cậu bé, cậu bé mặc quần áo rách rưới, đứng ở chợ cá ngập ngụa mùi tanh tưởi.
Cậu không thể thấy rõ khuôn mặt cậu bé.
"Không có tiền thì biến đi."
"Nó thì có tiền khỉ, nghe bảo lén nuôi yêu tinh, nên bị bố nó đánh đuổi ra khỏi nhà."
"Suy cho cùng cũng là cái loại mang trong mình nửa dòng máu thú tộc thấp kém, sao ngài Spencer cao quý lại có đứa con thế này được chứ."
Tạ Kiều nhìn theo ánh mắt cậu bé, trong một chậu nước chật hẹp, một người cá non nớt bị dây thép trói chặt, máu không ngừng rỉ ra, lan trong nước, cô bé vẫn còn ngây thơ chưa hiểu điều gì, cặp mắt mờ mịt chỉ có nỗi tò mò.
Là Linlin!
Tạ Kiều muốn cởi trói giúp Linlin, nhưng trong giấc mơ cậu chẳng thể làm gì cả.
"Anh may đấy, đánh được người cá con, bán cho các cụ già quý tộc có thể nhận được một khoản tiền không nhỏ." Một chủ quầy hàng hâm mộ.
"Anh liều chút là cũng bắt được thôi, người cá thích cứu người chết đuối, anh giả vờ chết đuối là sẽ dụ được người cá mắc câu." Ông chủ hời hợt đáp.
"Đáng tiếc bây giờ các cụ già quý tộc cũng không muốn dính dáng đến lũ dị tộc, không bán được thì chỉ đành ăn thịt, nghe nói ăn thịt người cá có thể sống lâu trăm tuổi." Ông chủ nói.
Tạ Kiều bỗng cảm thấy vô cùng giận dữ, nhưng trong mơ cậu chẳng thể làm gì, chỉ biết đứng ngây người như phỗng.
Cậu bé trước quầy hàng ngồi xuống, móc tất cả số tiền mình có trong tay, mua người cá trong chậu nước.
Trái tim bị bóp nghẹt của Tạ Kiều thoáng được buông lỏng, cậu đi theo cậu bé kia đến một căn phòng ọp ẹp.
Cậu bé để người cá vào bồn tắm, cẩn thận rửa sạch vết thương trên đuôi Linlin, rồi cậu bé ngồi trước bàn học, dùng chiếc bút lông chim cũ kỹ viết trên giấy da dê.
- --- một ngày nào đó, tôi sẽ tạo ra một quốc gia, nơi mà tất cả chủng tộc đều có thể vui vẻ chung sống trong bình đẳng.
Ngòi bút dừng hồi lâu trên giấy, cuối cùng kết thúc bằng tên của cậu bé.
- ---- Augustine Spencer.
Tạ Kiều chấn động, cậu bé ấy chính là đại đế Augustine sao?
Cậu bé đã thành công, thành lập một đế quốc khổng lồ, xuyên từ lục địa đến Vực Sâu, tất cả mọi người đều nguyện làm bề tôi của đại đế Augustine, nhưng đế quốc này chỉ tồn tại được mười năm rồi sụp đổ.
Tạ Kiều chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên, cảnh tượng vỡ tan, cậu mở mắt, thấy mình không còn ở trại chăn nuôi, mà vừa ngồi dậy trên giường.
"Ngu tiên sinh?"
Sau một giấc ngủ dài, Tạ Kiều cảm thấy cổ họng khát khô, cậu vừa dứt lời, trên tay đã xuất hiện một cốc nước ấm.
"Cảm ơn anh."
Cậu nhận cốc nước ấm.
Tạ Kiều nhấp một ngụm, chợt nhớ ra điều gì: "Anh vẫn luôn ở đây sao?"
Đã là đêm khuya, Ngu Hàn Sinh ngồi trên giường xem tài liệu, hắn đặt điện thoại bên cạnh tài liệu, vừa xem vừa chú ý điện thoại.
Hắn yên lặng chốc lát, đang định nói phải, thì nghe tiếng Tạ Kiều kinh ngạc hỏi tiếp: "Không phải là đang đợi em chứ?"
Cự xà rũ mắt, lạnh nhạt đáp: "Vừa khéo mà thôi."
Tạ Kiều thở phào, cậu không biết rằng, thẳng đến khi cậu tỉnh lại, Ngu Hàn Sinh bên ngoài màn hình mới dám nhắm mắt.
- ---- mà đã mười chín tiếng trôi qua rồi.