Tạ Kiều nghệt mặt, cậu nào có phải bánh mì nhân sô cô la đâu, không thể tặng người ta ăn được.
Nhưng thỏ tai cụp nằm nhoài trên cánh tay người ta đang bị bóp nhẹ phần gáy yếu ớt, thế nên dù có run lẩy bẩy sau khi nghe Ngu tiên sinh nói, thì cậu vẫn phải cố gắng từ chối một cách khéo léo: "Những thứ khác thì sao?"
Hoàn toàn tĩnh lặng.
Rất rõ ràng, Ngu tiên sinh chẳng thèm những thứ khác.
Cậu chỉ đành rúc mình thành quả bóng lông nhỏ hơn chút nữa, liều chết bàn điều kiện: "Vậy thì em cho anh sờ tai nhé, có được không Ngu tiên sinh?"
Cự xà ngoài màn hình nhìn người bạn đời ngang nhiên nũng nịu, hàng mi rủ xuống, dường như vô cùng bất đắc dĩ.
Tạ Kiều cảm thấy đôi tai thỏ của mình được một bàn tay ve vuốt, vuốt từ gốc vuốt thẳng đến chóp tai cụp xuống hai bên đầu.
Thỏ tai cụp quen được vuốt lông hài lòng díp mắt, bám chặt lên cánh tay Ngu tiên sinh, còn định leo lên, nhưng lại bị thản nhiên túm đuôi về.
Thỏ tai cụp bé bỏng cứng đờ, chưa kịp hành động, cục lông tròn sau mông đã bị sờ thêm cái nữa.
Còn xoa xoa.
Trái tim Tạ Kiều giật nảy, cơ thể xuất hiện phản ứng khác thường.
Cậu quả quyết tránh thoát bàn tay Ngu tiên sinh, nhảy póc xuống sàn nhà, sau đó nhảy tưng tưng về thẳng đến giường, trốn dưới chăn, nhanh như một cơn gió.
Cậu cũng không biết mình có thể chạy nhanh đến thế.
[bạn đời của bạn lách khỏi vòng tay bạn]
Cự xà nhìn thỏ tai cụp bỗng dưng bỏ chạy, ánh mắt toát ra vẻ hoài nghi hiếm thấy.
Mà thỏ tai cụp vùi mình trong chăn đang thầm nghĩ bụng, chắc chắn là mình đã đọc đam mỹ quá nhiều, phải đổi sang đọc thứ gì đó chay tịnh một chút.
Thế là cậu ngoạm quyển [số học cao cấp] trên tủ đầu giường tới, bắt đầu đọc từ trang thứ nhất, mới đọc được đến trang thứ năm, không chỉ không còn phản ứng kỳ lạ vừa rồi, mà còn bắt đầu lơ mơ buồn ngủ.
[bạn đời của bạn về giường]
[cậu ấy bắt đầu đọc sách]
[chưa được hai phút, cậu ấy đã bắt đầu buồn ngủ]
Nhìn dòng chữ trên màn hình, Ngu Hàn Sinh nhíu mày.
Đúng lúc này có người gõ cửa, Mèo Mun đứng bên ngoài nói vọng vào: "Tôi có thể vào được chứ?"
"Vào đi."
Ngu Hàn Sinh tắt điện thoại.
"Tôi đã gặp người mà Hội nghiên cứu đang tìm." Mèo Mun chưa đóng cửa mà đã nói oang oang.
Dọa cho Lý Trạch vừa lúc đi ngang sợ hú hồn, vội vàng bước vào đóng cửa lại.
"Anh gặp người đấy ở đâu?" Lý Trạch nhỏ giọng hỏi.
"Trước cậu ta núp sau thùng rác cạnh lán, sau nửa tháng cho cậu ta hộp thức ăn mèo thì cậu ta theo anh về tiệm, giờ đang ở sau thùng rác chỗ ngã rẽ ấy, nuôi dễ lắm." Mèo Mun nói vẻ tự đắc.
Lý Trạch đang tập trung lắng nghe, nghe đến câu cuối cùng, không khỏi dạy dỗ: "Sao anh có thể nuôi con người như thú cưng được chứ?"
"Mèo có thể làm thú cưng, sao người lại không thể." Mèo Mun hùng hồn cãi, "Giấy tờ mèo của anh còn đang ở chỗ chú anh đã ý kiến gì chưa?"
Lý Trạch:... sao mình lại nghĩ quẩn mà đi tranh luận với mèo
Cậu ta bỏ cuộc, quay lại chủ đề chính: "Anh có thể dẫn người đó đến gặp bọn em được không? Đừng đi qua cửa chính, vào bằng cửa sau ấy."
Mèo Mun thoải mái gật đầu, sau đó lui ra.
Đợi Mèo Mun rời khỏi, cậu ta mới nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, toát mồ hôi lạnh, quay đầu nói với Ngu Hàn Sinh: "Nhiễm Chu vẫn ở đây."
Ngu Hàn Sinh nhíu mày, hắn đi lên tầng, đúng lúc nhìn thấy Nhiễm Chu bước vào gác xép.
Cửa gác xép dùng loại khóa hai lớp, một ổ khóa cửa chính và một ổ khóa cửa sắt bên ngoài, nhưng bình thường không được dùng mà chỉ bỏ không ngay trên cửa.
Ngu Hàn Sinh lạnh lùng liếc nhìn ổ khóa, khóa sắt tức thì sập xuống.
Lý Trạch theo sau:... đơn giản kiểu cục súc vậy sao
Tuy nhiên để tránh bị Nhiễm Chu nghi ngờ, cậu ta vẫn lên tầng gõ cửa như thật: "Tiểu Chu, tối bọn anh định ăn món nướng, em đi cùng chứ?"
Nhiễm Chu làm việc quần quật cả ngày, vừa mới được về phòng, vốn định nghỉ ngơi lấy sức, nhưng để mồi chài quan hệ với mọi người, cậu ta vẫn vội vàng thay quần áo: "Có ạ, em rảnh lắm."
Cậu ta vặn tay nắm cửa, nhưng vặn thế nào cũng không mở được ra, thử mấy lần đều không được, Nhiễm Chu cũng bắt đầu hoảng hốt: "Anh Tiểu Trạch, hình như cửa em bị hỏng rồi hay sao ấy."
"Sao lại thế." Lý Trạch giả vờ đẩy cửa, dĩ nhiên chẳng có tác dụng gì, thế là cậu ta thở dài, "Tại khu này hơi cũ, lâu không được nâng cấp, để anh đi tìm xem còn thợ khóa nào làm việc không, em đợi đấy tí vậy."
"Cảm ơn anh ạ."
Nhiễm Chu thở phào, quả nhiên cậu ta vẫn muốn giao tiếp với Lý Trạch hơn là Ngu Hàn Sinh.
Lý Trạch đáp một tiếng rồi tỉnh bơ đút chìa khóa cửa vào túi.
Chốc lát sau, Mèo Mun đã dẫn người vào sân.
Bọn họ xuống phòng dưới tầng hầm, đóng cửa.
Ngu Hàn Sinh mặc âu phục ngồi trên ghế, chân vắt chéo lên nhau, đôi mắt hẹp dài quan sát kẻ Mèo Mun mang tới.
Người đàn ông mặc bộ quần áo bẩn thỉu đến mức không còn nhìn ra màu nguyên bản, chỉ thấy đen thùi lùi, tóc tai rối bù, mặt mày nhem nhuốc, lưng gù xuống, trông rất căng thẳng.
"Sao Hội nghiên cứu lại bắt anh?" Lý Trạch lấy làm ngạc nhiên trước vẻ bề ngoài rách rưới của người đàn ông.
Những ngày đầu mới tới đất Biên thành, cậu ta và Ngu Hàn Sinh đều không thảm đến nỗi đấy, tất nhiên cậu ta cũng đã tự động quên đi khoảng thời gian sống dưới gầm cầu.
Người đàn ông cúi gằm mặt, tay nắm chặt, không nói một lời.
Lý Trạch thấy đối phương không lên tiếng, hiển nhiên không tin tưởng bọn họ, chỉ đành nhượng bộ hỏi: "Anh có thể nói tên tuổi của mình cho chúng tôi không?"
Người đàn ông vẫn không đáp, nhưng Mèo Mun đã cướp lời: "Cậu ta tên là Thẩm Tư Hòa."
Lý Trạch không có ấn tượng gì về đối phương, có lẽ không phải người của Hội nghiên cứu.
Thẩm Tư Hòa lúng túng liếc nhìn Mèo Mun.
Ngu Hàn Sinh lẳng lặng nghe bọn họ đối đáp, hắn không phải người hay nói, nhưng chỉ cần hắn mở miệng, mọi sự chú ý sẽ nghiễm nhiên dồn về phía hắn.
"Chọn ở lại, hay chết?"
Đuôi mắt hắn khẽ cong lên.
Thẩm Tư Hòa biết có lẽ kẻ trước mặt không phải là người, nhưng đã đi theo Mèo Mun tới đây, đồng nghĩa với việc anh ta đã sẵn sàng trả giá lòng trung thành để đổi lấy sự che chở, chỉ mong đối phương sẽ không bắt anh ta phải làm những chuyện quá trái lương tâm.
Anh ta bỗng rút dao trong túi, dứt khoát rạch lên mặt mình: "Tôi sẵn lòng ở lại, sẽ không gây phiền phức cho ngài."
Ngu Hàn Sinh cụp mắt.
Sau khi ra ngoài, lưng áo Thẩm Tư Hòa cũng đã ướt sũng mồ hôi, Lý Trạch lấy túi y tế, Mèo Mun luống cuống băng bó giúp Thẩm Tư Hòa.
Xong xuôi Lý Trạch mới hỏi: "Anh có thể làm gì, đợi anh khỏe lại tôi sẽ sắp xếp công việc cho anh, anh biết dùng máy tính chứ?"
Cũng không phải cậu ta vội bóc lột gì, nhưng nhà tư bản cự xà sẽ không nuôi người vô dụng, thế nên sớm hay muộn cũng phải hỏi tới mà thôi.
"Có biết qua loa."
Thẩm Tư Hòa hiền lành nói.
Lý Trạch gật đầu, như vậy có thể xếp anh ta vào làm thư ký cho bộ phận nghiên cứu của mình, chẳng qua không thể ở lại nơi này, Lý Trạch phải tìm giúp đối phương một phòng cho thuê bên cạnh công ty.
Thu xếp xong xuôi cũng đã gần nửa đêm, Lý Trạch trở về tiệm sửa chữa, đang định vào phòng ngủ thì bị Hạ Giản kéo lại: "Có phải cửa gác xép bị khóa không?"
Lúc này Lý Trạch mới nhớ tới Nhiễm Chu bị nhốt cả buổi trên tầng, vội vã chạy lên, làm bộ sửa khóa: "Tìm mãi mới có một thợ sửa khóa, giờ mới sửa xong, em không sao chứ."
Nhiễm Chu đói giã họng nhìn Lý Trạch ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy Lý Trạch quả là một người tử tế.
*
Một tháng trôi qua, tháng chín đã được ấn định là khoảng thời gian đầy biến động, suy giảm kinh tế toàn cầu gặp ngã rẽ, ngành dịch vụ trên khắp các quốc gia phát triển thịnh vượng chưa từng có, doanh thu phòng vé các bộ phim đề tài tận thế cũng liên tục phá kỷ lục.
Các chuyên gia kinh tế đặt tên cho hiện tượng này là hiệu ứng sương xám, người ta sẽ quên đi cảm giác nguy cơ sau khi trải qua một giai đoạn dài lo lắng tột cùng, dù cho mối đe dọa chưa hề biến mất.
Người phát ngôn của Hội nghiên cứu thông báo đã đạt được bước tiến lớn trong công cuộc nghiên cứu về sương xám, Hội nghiên cứu đã thí nghiệm ra một loại sơn có thể ngăn cản sự lan tràn của sương xám, dự kiến cuối năm sẽ đưa vào sử dụng đại trà.
Thông tin này làm giảm gánh nặng lên sự sụt giảm giá đất tại phương nam, là trung tâm vùng xoáy, giá đất An thành đột ngột tăng cao gấp mấy chục lần.
Mà mảnh đất hàng trăm triệu trong tay Ngu Hàn Sinh cũng vượt qua con số mười tỉ, kéo hắn nhảy thẳng lên cuối danh sách những người giàu nhất nước Hoa.
Đồng thời, miếng đất trong tay tổng giám đốc Tôn được sang tay với giá mấy trăm triệu, nói thế nào cũng muốn mời Ngu Hàn Sinh một bữa.
"Đợt đấy anh đến An thành mua đất với chú, ai cũng tặc lưỡi lắc đầu, giờ đều rối rít khen anh trông rộng nhìn xa." Trên bàn cơm, tổng giám đốc Tôn không khỏi xúc động, "Chẳng qua không gan dạ bằng chú, chỉ dám mua một vỏn vẹn một miếng."
Ngu Hàn Sinh lạnh nhạt nhấp ngụm trà.
Hắn nghiên cứu tài liệu về An thành, An thành có vị trí mấu chốt, không dễ bị từ bỏ, dù ngày hôm nay Hội nghiên cứu không lên tiếng, thì sớm muộn giá đất cũng sẽ tăng.
Ngu Hàn Sinh không nói gì, nhưng tổng giám đốc Tôn cũng không mếch lòng, Ngu Hàn Sinh vẫn luôn ngạo mạn, từ khi tới Biên thành đã là như vậy.
Mà bây giờ cậu ta đã thật sự có vốn liếng để ngạo mạn.
Tổng giám đốc Tôn lặng lẽ nghĩ.
Ông ta không giữ Ngu Hàn Sinh ở lại lâu, cơm nước xong xuôi liền cáo biệt.
Hạ Giản theo Ngu Hàn Sinh lên xe.
Ngu Hàn Sinh ngồi trên xe, mở điện thoại, cắm tai nghe.
Trong màn hình, Tạ Kiều đang bị thần lùn nhỏ kéo ra ngoài.
Trước mặt cậu là một chiếc đĩa bay cao năm mét, buồng lái chứa được hai người, lớn hơn lần cuối cùng cậu nhìn thấy không ít, hiển nhiên là bản cải thiện.
Thần lùn nhỏ vô cùng phấn khích mà kéo ống quần Tạ Kiều: "Điện hạ, người muốn đi chiêm ngưỡng bầu trời không, thần có thể chở người đi lên, thần chưa mời bất kỳ một ai khác."
Tạ Kiều liếc nhìn chiếc đĩa bay được làm từ người máy bị phá hủy, vỏ bọc bên ngoài loang loang lổ lổ, trông... không được bền chắc lắm.
Cậu rất cảm động trước lời mời của thần lùn nhỏ, nhưng vẫn phải khéo léo chối từ: "Tệ quá, hôm nay tôi phải chạy bộ trên máy chạy bộ rồi, để dịp khác nhé."
Thần lùn nhỏ chỉ đành lưu luyến cất đĩa bay: "Vậy thì thần cũng chờ dịp khác, thần vẫn muốn được cùng điện hạ bay lên bầu trời."
Tạ Kiều:...
Cậu và thần lùn nhỏ quay trở về, thần lùn nhỏ ở lại trại chăn nuôi tiếp tục lúi húi với đống phát minh của nó.
Còn Tạ Kiều mở cửa vào nhà, liếc nhìn máy chạy bộ trong phòng khách một cái, sau đó đến phòng làm việc, ngồi xuống ghế chơi game.
Bỗng nhiên, cậu nhận được một tin nhắn.
Cậu vuốt màn hình, là tin nhắn Ngu tiên sinh gửi tới.
- --- không phải đã nói sẽ chạy bộ sao?
Sắc mặt Tạ Kiều thoắt trắng thoắt xanh, mãi lúc sau mới mở miệng: "Thật ra là vì em không muốn ngồi đĩa bay, nhưng không biết từ chối thế nào, nên mới nói là sẽ chạy bộ."
Để tránh bị chê nhát chết, cậu lập tức bổ sung: "Không phải vì em sợ đâu, chẳng qua em lo lắng ngồi lên đó nhỡ có gì bất trắc, thì sẽ không được gặp lại Ngu tiên sinh nữa."
Đúng lúc này, điện thoại Ngu Hàn Sinh hiện lên thông báo tin tức mới.
- ---- đừng để bị những lời đường mật của người yêu làm cho mê muội, miệng lưỡi đàn ông không đáng một xu
Hắn nhìn chăm chú hồi lâu, đặc biệt chú ý câu cuối cùng.
Nhưng Ngu Hàn Sinh vẫn khẽ giương bờ môi mím chặt, đường nét khuôn mặt rực rỡ hẳn lên, nốt ruồi son trên đuôi mắt hoa lệ dị thường.
Hạ Giản ngồi ghế trước, tình cờ trông thấy Ngu Hàn Sinh mỉm cười qua gương chiếu hậu, cậu ta còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không lạ lắm, dẫu sao cũng là bốn trăm triệu lột xác thành mười tỉ luôn cơ mà.