Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 46: Thỏ tai cụp dũng cảm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*ảnh minh họa cho tướng liễu- quái xà chín đầu trong thần thoại Trung Quốc, cũng là nguyên mẫu của anh Ngu
_________________
Cự xà cảm thấy mù mờ, hắn siết chặt điện thoại, không biết bao lâu mới buông ra, bấm số trợ giúp khách hàng.
Giọng nói của nhân viên tổng đài lộ rõ vẻ mỏi mệt, hiển nhiên đã nhận không ít điện thoại hôm nay, cô không đợi Ngu Hàn Sinh mở miệng đã lên tiếng trước.
"Xin chào anh chị, dữ liệu trò chơi gặp chút trục trặc, trò chơi sẽ được mở lại bình thường sau khi kiểm tra hoàn tất, chúng em sẽ tặng gói vật phẩm đền bù vì sự bất tiện này, xin anh chị không cần lo lắng."
"Mất bao lâu?"
Ngu Hàn Sinh chỉ hỏi một câu.
Nhân viên tổng đài giở giọng thương mại, đáp lập lờ: "Dạ vấn đề này thì tùy tình huống ạ, nhanh thì vài ngày, chậm thì nửa tháng, thậm chí có thể lâu hơn."
"Mất bao lâu?"
Hắn hỏi lại một lần.
- ---- rõ ràng từng chữ.
Giọng hắn quá lạnh, cách điện thoại mà nhân viên vẫn thấy rén, đành phải nói thật: "Dạ bọn em cũng không rõ nữa."
Ngu Hàn Sinh cúp máy, tự giam mình trong phòng, nhìn giao diện trò chơi đen nhánh, chậm rãi nói: "Tạ Kiều."
Nhưng chẳng thể nghe được tiếng trả lời.
Lần đầu tiên, một cự xà chỉ biết đến ăn cơm và làm việc không đi đến công ty, Lý Trạch nhìn cánh cửa đóng chặt, vô cớ hoảng hốt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
*
Miếng bánh trên bàn mãi không có người cầm, Tạ Kiều ngẩn ngơ, chỉ đành ngồi một mình trước bàn ăn bánh ngọt.
Cậu vừa đặt được mông xuống, đã lại nghe tiếng bước chân rầm rầm, tiếng động ngày một gần, đèn treo trên trần nhà cũng bắt đầu rung lắc, mảnh vỡ rào rào rơi xuống sàn nhà.
Tạ Kiều không ăn bánh nữa, vội ra sân cỏ ôm yêu quái cây đang say ngủ, Bé Đá nằm trong đất chắc hẳn sẽ an toàn, rồi cậu lại chạy đến trại chăn nuôi đánh thức mọi người.
Tuy nhiên mọi người đều đã bị tiếng bước chân làm cho giật mình tỉnh giấc, Ni Ni bay lên bả vai Tạ Kiều, mình hơi run rẩy.
"Là cốt long." Arcus hiểu sâu biết rộng nói, "Sinh vật bất tử tính tình tàn bạo, tính riêng sải cánh đã dài trăm mét."
Thấy Arcus bình thản Tạ Kiều cũng thoáng bình tâm: "Vậy chúng ta phải đánh nó thế nào?"
"Đánh?"
Arcus tự mở khóa buồng giam bước ra ngoài: "Chạy đi!"
Tạ Kiều:...
Tuy nhiên sự thật chứng minh họ không có đường lui, họ mở cửa trại chăn nuôi bước ra thế giới bên ngoài, một con cốt long rừng rực lửa xanh bước tới từ sâu thẳm bóng tối, bốn phía xung quanh lửa trắng cháy ngút trời.
- --- bị bao vây rồi.
Arcus bay đầu tiên cũng khựng lại.
Succubus sau lưng hắn ta ung dung bước lên trước: "Chỉ là một con rồng đã chết, nhất thiết phải sợ hãi vậy sao?"
"Các cậu tìm chỗ trốn trước đi." Succubus dặn Tạ Kiều.
Tạ Kiều vội gật đầu.
Thủ lĩnh thần lùn đứng ra: "Điện hạ, chúng ta có thể trốn dưới hang động trong phòng khách."
Succubus liếc nhìn bọn họ, cười nói: "Đi đi bé thỏ, giao lại cho ta."
"Chị nhớ cẩn thận."
Tạ Kiều không lề mề, đoàn người theo chân thần lùn chạy vào phòng khách, khi đến cửa phòng khách cũng là lúc cảm giác chấn động ngưng bặt, cốt long như đã đẩy lùi.
Cậu nghĩ chị succubus không hổ là sinh vật cấp A, nhưng ngay sau đó----
Căn nhà ầm ầm sụp sổ, những thanh thép dưới tường hiện ra trơ trụi, Tạ Kiều bị đồ vật trên tủ rơi trúng lưng, ngã nhào xuống đất.
Cậu nhanh chóng đứng lên, lửa trắng xung quanh thắp rực màn đêm, succubus thoi thóp bị cốt long dùng đuôi dễ dàng quăng ngã, hoàn toàn có thể thấy rõ sức mạnh khác nhau một trời một vực.
Lúc này Tạ Kiều mới hiểu, không phải không sợ, mà để tranh thủ thời cơ cho bọn họ trốn thoát, nên succubus mới chọn cách đối đầu cốt long trực diện.
Khi móng vuốt khổng lồ của cốt long sắp sửa nghiền nát succubus, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một hình bóng khổng lồ, là Arcus đang vung quyền trượng!
Tạ Kiều vội vàng đỡ chúng thần lùn bị thương, đoàn người lảo đảo chạy vào trong hang động, nhưng cửa hang bị thanh thép nặng nề chặn đứng, cần người nâng lên mới có thể chui vào.
"Để tôi."
Tạ Kiều gắng gượng nâng thanh sắt, cánh tay nổi đầy gân xanh, mồ hôi dần dần nhỏ xuống.
Khi mọi người lần lượt đi qua, cậu không nhịn được quay đầu nhìn Arcus.
Cậu không biết Arcus đã mạnh như vậy từ bao giờ, trên bầu trời, quỷ vương mặt mày trắng tái nhẹ nhàng vung quyền trượng, Vực Sâu hư ảo tức khắc ngoi lên, vô số ma vật màu đen xông ra xâu xé cốt long.
Phần đuôi yếu nhất của cốt long bị cắn đứt, Tạ Kiều nín thở, có thể thắng được không?
Nhưng cốt long ngoác miệng, gai xương sắc nhọn liên tiếp mọc ra như muốn đâm toạc bầu trời, ngay sau đó một quỷ vương nho nhỏ rơi xuống mặt đất, mà đuôi cốt long lại tự mình mọc ra.
Tạ Kiều kinh hãi, đúng lúc này, cốt long bất chợt quay đầu nhìn về phía cậu, thậm chí còn bước từng bước lại gần.
Mặt đất rung chuyển theo từng bước chân rồng, lưng áo Tạ Kiều ướt đẫm mồ hôi, nhưng cậu vẫn cầm chặt thanh sắt.
Đến khi người cuối cùng đi qua, cậu bỗng nghĩ, lửa rồng có thể đốt cháy cả đất đai, vậy thì hang cũng sẽ cháy.
Mà cậu đã bị cốt long chú ý.
"Tạ Kiều, vào mau."
Ni Ni lo lắng gọi cậu, Linlin cũng hét lên hy vọng cậu có thể nhanh chân.
Tạ Kiều hít sâu một hơi, suy tính rất nhanh, và đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Cậu thả thanh thép, đẩy một tảng đá lấp cửa hang, sau đó run rẩy chạy về hướng khác, quả nhiên cốt long bị cậu đánh lạc hướng, vỗ cánh đuổi theo.
Quỷ vương nằm dưới đất nhìn Tạ Kiều, môi mím chặt, hắn nhấc tay muốn bay lên, nhưng đôi cánh bị thương làm sao cũng bất động, chỉ có thể trơ mắt nhìn cốt long lại gần chàng trai trẻ.
Rắc một tiếng-----
Cắn đứt cánh tay người.
*
Hai ngày sau, Ngu Hàn Sinh vẫn không ra khỏi phòng, Lý Trạch bắt đầu lo lắng.
Để tránh gây khủng hoảng cho dân chúng, sự việc Mèo Mun một mình chế ngự mãng xà được đưa tin thành trợ giúp cảnh sát truy sát mãng xà, điều này làm Lý Trạch không đoán được thái độ của phía trên đối với sinh vật khác loài.
Đến tận khi nghe tin lão Cố tới xưởng người máy, cánh cửa phòng ngầm mới mở, cự xà im lặng cầm điện thoại, chậm rãi bước ra.
Hắn mặc âu phục đen, khí chất u ám, khó gần hơn thường lệ, nét mặt không có nổi ý cười.
Lý Trạch thở phào: "Chiều chú Cố sẽ tới, mình đến công xưởng chuẩn bị trước."
Ngu Hàn Sinh khẽ gật đầu, lên xe.
Lý Trạch đã nhờ Hạ Giản thu xếp xong xuôi, nhà xưởng được trang hoàng lộng lẫy, thống nhất đồng phục, mặt đất không một vết bẩn, phát ra cảm giác công nghệ lạnh buốt.
Hai giờ chiều, lão Cố dẫn theo một nhóm người bước đến.
Lý Trạch không dám thở mạnh, Ngu Hàn Sinh lại bình thản như thường.
Lão Cố và Ngu Hàn Sinh khá tương đồng, đều là người ít nói, tốc độ nói cũng chậm, nhưng lời nói lại ẩn chứa sức mạnh không ai dám khinh thường.
Thi thoảng lão Cố sẽ hỏi những vấn đề liên quan tới việc chế tạo người máy, lão nhìn robot vừa mới chế tạo xong mà tò mò hỏi: "Những người máy này đều dùng một giọng nói?"
Lý Trạch đáp: "Vâng, giọng nói của người máy công ty chúng cháu dựa trên công nghệ deep learning, nguồn giọng dùng của một người, nếu đủ kinh phí thì cũng có thể tổng hợp thành nhiều giọng nói."
Ý là có khả năng, nhưng không cần thiết.
Nghe đến đây, Ngu Hàn Sinh rũ mắt.
Lão Cố chỉ hỏi về mỗi người máy, ông cụ tuổi gần đất xa trời thăm quan công xưởng một vòng rồi mởi mở miệng: "Cách mạng công nghiệp lần thứ tư là một cơ hội quan trọng, nước ngoài có SE ai ai cũng biết, nước Hoa cũng cần một công ty người máy như vậy."
Ngoại trừ Ngu Hàn Sinh, tất cả mọi người có mặt đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, bởi đây là một nhận xét có sức nặng rất lớn.
Lý Trạch hoàn toàn yên tâm về vụ Mèo Mun, hình như lão Cố có ấn tượng rất tốt với Ngu Hàn Sinh, lão đến nơi đây vào thời khắc nhạy cảm như hiện giờ không khác gì một liều thuốc trợ tim, có thể bảo đảm công ty Họ Ngu phát triển mười năm không lo rắc rối.
Trước khi lên xe, lão Cố nói với Ngu Hàn Sinh: "Có thời gian rảnh đi thăm thú những thành phố khác, cậu sẽ thấy thích."
Ngu Hàn Sinh nhìn lão hồi lâu, rồi cụp mắt đáp: "Được."
"Vả lại chớ học cái tật cổ hủ kia, công xưởng nhà ai mà lại sạch sẽ thế." Lão Cố đóng cửa xe, giọng điệu như nói chuyện với một đứa trẻ.
Lý Trạch nhanh chóng cúi đầu.
Sau khi tiễn lão Cố rời đi, Lý Trạch thở một hơi đầy nhẹ nhõm, nói thật lòng, lão Cố quả là một người dễ gần và bình dị, nhưng lại vẫn luôn đem đến cho người ta áp lực vô hình, chung quy vẫn mệt mỏi hơn ngồi viết code.
Mà đợi chiếc xe khuất bóng, Ngu Hàn Sinh mở điện thoại, lên trình duyệt tra cứu.
- --- giọng nói trong game trại chăn nuôi quái vật.
Hắn không mang tai nghe, thế nên hắn mở video và kề điện thoại sát bên tai.
Là âm sắc thiếu niên, nghe chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, âm cao hơi chói, hoàn toàn không giống giọng Tạ Kiều, giọng Tạ Kiều ôn hòa hơn thế.
Ngu Hàn Sinh đưa tay xuống, siết chặt điện thoại, hàng mi dày thoáng cụp.
Tạ Kiều của hắn----
Là Tạ Kiều độc nhất.
*
Tầng 48, cao ốc của Hội nghiên cứu.
Lam Tề đứng trước một lão già mái tóc hoa râm, sức khỏe không tốt lắm, thi thoảng lại ho khan, lão ta ngẩng đầu nhìn Lam Tề, nói: "Tại sao lại để mãng xà tinh tấn công Biên thành, con phải biết quan hệ giữa chúng ta và nước Hoa không tốt."
Lam Tề trả lời không do dự: "Con vốn định vu oan cho con tướng liễu kia nhưng bất thành, nó cho thuộc hạ giết chết mãng xà tinh, thoát khỏi hiềm nghi trong vụ việc lần này."
"Biên thành toàn một lũ người ngu muội, chúng không tin Hội nghiên cứu, vậy thì hãy để chúng xem xem quái vật có thể đáng sợ đến nhường nào." Lam Tề nói bằng giọng điệu kiên nghị.
Người phụ trách Hội nghiên cứu- Abel thở dài nhìn đứa con nuôi, rốt cuộc cũng không nói nặng lời: "Con không còn thích hợp với công việc tiền tuyến nữa, hãy đến công ty trò chơi đi."
Lam Tề đang định cãi lời thì bị Abel chặn đứng: "Từ nhỏ con đã là một đứa bé dũng cảm, bố không nghi ngờ lòng trung thành của con dành cho nhân loại, bảo con đi cũng không phải đi đày."
"Quái vật xuất hiện tình huống bất thường, nhân viên nghiên cứu đã và đang nỗ lực xử lý, nhưng bố không yên tâm, con hãy thay bố đi giám sát."
Lam Tề ngập ngừng, cuối cùng cúi đầu nói: "Vâng."
Đợi Lam Tề rời đi, Abel nhìn cái tên Thẩm Tư Hòa trong máy tính, cau mày, Thẩm Tư Hòa chỉ là một người bình thường, về lý thuyết sẽ không thể sống sót sau tai nạn lần đó, nhưng lão vẫn chưa cảm thấy yên tâm, lão bắt đầu trầm ngâm suy tính.
Mà xa xa tại Biên thành, Thẩm Tư Hòa vừa kết thúc một ngày làm việc, ra khỏi văn phòng, đi về phía khu dân cư phụ cận.
Vừa rẽ vào trong ngõ, anh ta đã đột ngột nhận ra cái bóng của mình thay đổi.
Không, không phải bóng của anh ta.
Là một bóng đen chui lên từ mặt đất, bò nhanh đến gần, quấn chặt lấy chân Thẩm Tư Hòa, khiến anh ta không thể nào nhúc nhích.
"Cứu với!"
"Có ai không, cứu tôi với!"
Anh chỉ biết gào lên trong sợ hãi.
Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới, bóng đen lập tức biến mất không còn dấu vết: "Có chuyện gì?"
Giọng của người đàn ông lạnh như băng, Thẩm Tư Hòa quay đầu mới biết là Ngu Hàn Sinh, ánh mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc, mà Thẩm Tư Hòa thì không biết phải giải thích chuyện bóng đen thế nào, đành phải lắc đầu: "Không có gì."
Ngu Hàn Sinh liếc nhìn Thẩm Tư Hòa, sau đó rời đi.
Thẩm Tư Hòa không dám vào ngõ một mình, anh ta đứng giữa đám đông mà toàn thân lạnh cóng, anh nhận ra mình đã quá ngây thơ, Hội nghiên cứu sẽ không bỏ qua cho mình.
Khoảnh khắc ấy anh đồng thời hiểu rõ, giữa bản thân và Hội nghiên cứu, sẽ chỉ có một bên sống sót, khi lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt anh đã hoàn toàn đổi khác.
Anh về nhà, cắm chiếc usd luôn mang theo mình vào máy tính, bàn tay nắm chuột cũng chậm rãi phát run.
Ngu Hàn Sinh trở về căn phòng dưới tầng hầm, bóng đem ban nãy lặng lẽ chui qua khe cửa.
Hóa thành lưỡi dao đen trong tay hắn.
Lưỡi dao dần dần biến mất, Ngu Hàn Sinh cầm điện thoại, nhìn giao diện trò chơi đen kịt, gọi một tiếng: "Tạ Kiều."
Nhưng không người đáp lại.
Yết hầu hắn chuyển động, bờ mi buông xuống, kìm nén cảm xúc mãnh liệt như sắp thiêu rụi chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.