Người Bảo Hộ (Someone To Watch Over Me)

Chương 65:




Mặc dù Valente đã đồng ý gặp họ, Sam không mong đợi được anh đón tiếp nồng nhiệt và họ đã không nhận được sự đón tiếp. Anh đứng ở phía sau bàn, vẻ mặt lạnh lùng và không chút thiện chí.
Dẫu vậy Sam vẫn mỉm cười rào đón. "Cám ơn anh đã chịu gặp chúng tôi." cô nói, và sau đó cô thử mà không được thành công – để châm chút hài hước vào khoảnh khắc căng thẳng bằng cách chỉ đến McCord, người đang đứng ở phía bên trái của cô, và nói, "Thật không may là hai người đã gặp nhau rồi."
Tia nhìn của Valente như dao cạo cắt trên người McCord. "'Tấm vé vào cửa' của anh mua được cho anh được ba phút thời gian của tôi." anh cảnh báo anh ta, sau đó anh nói thêm, "Anh nhận biết, dĩ nhiên, là anh đang vi phạm pháp luật do việc cố gắng chất vấn tôi mà không có sự hiện diện của luật sư của tôi chứ?"
Quan tâm chính của McCord lúc này là ở trên máy ghi âm mà anh nhìn thấy đang nằm trên bàn làm việc của Valente. "Tôi sẽ tắt cái này một lát." anh nói một cách bình tĩnh. "Nếu anh muốn mở nó lại sau khi tôi bắt đầu nói, anh có thể, và sau đó chúng tôi sẽ rời khỏi."
Valente nhún vai. "Chừng nào mà anh sẽ là người nói chuyện, xin cứ tự nhiên."
McCord nhấn nút tắt và lùi bước. "Bây giờ, tình hình là thế này: chúng tôi không vi phạm luật lệ nào ở đây cả, vì tôi đã loại bỏ anh như một nghi phạm trong vụ án mạng Manning. Lúc này, anh đang bị theo dõi, anh đã biết, và điện thoại của anh đã bị gài, nhưng tôi sẽ để cho tất cả mọi chuyện y như cũ..."
Valente cười, tiếng cười khinh bỉ gay gắt. "Dĩ nhiên là anh sẽ làm vậy, đồ khốn."
"Anh biết không," McCord nói, "có một phần trong tôi muốn đi quanh bàn và đánh cho anh vãi cứt vì đã làm cho chuyện này rất khó khăn."
Valente nhìn lướt qua sàn nhà gần anh và nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng đến chết người, "Xin mời."
Sam thật sự căng thẳng trong suốt cuộc trao đổi mở đầu, nhưng một khi McCord đã bắn phát súng cảnh cáo của anh, anh quay lại và đi đến cửa sổ. Nhìn ra bầu trời, anh nói đều đều. "Nhưng mặt khác có một phần trong tôi có câu trả lời cho cách mà tôi sẽ cảm thấy nếu tôi ở vào vị trí của anh. Tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu tôi bị ở tù bốn năm để đền trả cho một tội ác mà cảnh sát biết tôi đã không sai phạm, tất cả vì một kẻ say thuốc mà tôi đã giết để tự vệ, bằng súng của hắn, không phải là của tôi – có tên là William Trumanti Holmes."
Thọc tay vào túi, McCord quan sát khuôn mặt của Valente trong kính khi anh tiếp tục. "Tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu, sau tôi ra tù và bắt đầu gầy dựng một cơ sở kinh doanh làm ăn đàng hoàng, Trumanti gửi ba gã thuộc hạ theo sau tôi, mỗi người họ với lời thề gian dối trong tòa cho những vụ khởi tố liên tiếp rằng tôi đã cố đút lót họ?"
Từ góc mắt của cô, Sam nhìn thấy Valente tựa hông phải trên tủ ở phía sau bàn và khoanh tay trên ngực, vẻ mặt của anh lạnh lùng dò hỏi, chứ không còn đáng ngại nữa.
"Những vụ án mưu toan hối lộ chỉ là sự khởi đầu." McCord nói, chuyển qua quan điểm riêng của anh, chứ không tiếp tục nói từ quan điểm của Valente. "Theo năm tháng, chuyện làm ăn của anh càng lớn, thì Trumanti mang vũ khí càng mạnh để mang anh xuống. Thành phố làm cho tiểu bang dính líu vào, sau đó cục liên bang đi vào hành động. Anh đã trở thành mục tiêu của mỗi cơ quan thực thi pháp luật, và anh đã không vi phạm một luật lệ chết tiệt nào mà tôi biết."
Với nụ cười khô khan, anh nói thêm, "Tuy nhiên anh không phải người chịu bị ăn hiếp. Những người khởi tố đuổi theo anh kết thúc nằm đẫm máu trên chiến trường của anh, nghề nghiệp và danh tiếng của họ huỷ diệt. Đó là cách trả thù của anh. Tất nhiên, nó tốn anh bạc triệu trong chi phí mướn luật sư, và anh vẫn không thể mua lại thanh danh mà họ đã cướp lấy từ anh."
McCord từ từ xoay lại từ cửa sổ và đối mặt với Valente, tay của anh vẫn còn trong túi. "Tôi có hiểu đúng về câu chuyện không?"
"Anh làm tôi muốn phát khóc đấy." Valente chế giễu.
McCord không nói gì với câu đó, và Sam quan sát hai người đàn ông sinh động với vẻ thích thú. Họ vẫn là thợ săn và dã thú, vẫn thù địch theo bản năng – khôn ngoan, dè dặt, và hung hăng – nhưng tạm thời, mỗi người họ đang duy trì vẻ hững hờ, không gây chiến một cách cố tình: Mack với tay ở trong túi quần, Valente với cánh tay băng qua ngực và hông tựa vào tủ.
Tách biệt bởi một vùng đất trung lập khoảng tám feet trong một thỏa thuận ngấm ngầm, Valente không còn công kích nữa, nhưng anh không chịu tham gia. McCord đang tìm cách tốt nhất để làm anh tham gia – mà không công kích.
Chuyển qua giọng nói ứng khẩu, gần như thân thiện, McCord nói, "Tôi có một bức tranh rõ rệt về những chuyện đã xảy ra trong tất cả các vụ án khác, nhưng bây giờ chúng ta sẽ nói đến vụ án Manning – vụ án của tôi – và bức tranh của tôi còn mơ hồ ở nhiều chỗ. Đây là cách tôi nghĩ anh có liên quan, nhưng tôi mong anh sẽ chỉnh sửa tôi nếu tôi nói sai."
Trả lời cho yêu cầu đó, Valente nhướng cao lông mày của anh một cách lấp lửng, nhưng ít nhất anh cũng chịu lắng nghe, và ba phút mà anh cho họ đã chấm dứt.
"Tôi nghĩ anh bắt đầu dính líu vào ngày 28 tháng 11," McCord bắt đầu, "khi anh tham dự tiệc tại nhà của một cô gái mà anh từng quen biết. Tôi nghĩ lần cuối cùng anh nói chuyện với cô ấy, cô ấy vẫn là một cô nhóc học đại học tầm thường và anh là một chàng trai có râu và không có tiền, người đang làm việc trong tiệm tạp hoá của dì anh và đi học. Nhưng cho đến đêm tiệc, mọi chuyện đã khác hơn nhiều cho cả hai người. Cô ấy bây giờ là một ngôi sao Broadway, và anh là một người đàn ông giàu có – thực ra là một nhà tài phiệt, nhưng là người có một lý lịch rất tệ. Tôi cũng nghĩ – và đây là chỗ tôi đang suy đoán – anh đã thực sự 'cảm' cô ấy vào những ngày trước. Tôi nói có đúng không?"
Sam nín thở, chờ Valente trả lời – đồng ý tham gia.
"Đúng kinh khủng." Valente cuối cùng xác nhận.
Trong khi Sam thầm hoan hô trong đầu, McCord tiếp tục với kịch bản của anh: "Bây giờ, ở buổi tiệc, nhưng cô ấy không nhận ra anh. Cô ấy công nhận anh trên bề ngoài – một tỉ phú nổi tiếng với một danh tiếng nhơ nhuốc, và cô ấy đã không thân thiện lắm. Dẫu vậy, anh nóng lòng muốn có chút ít thời gian với cô ấy. Không may, cô ấy không chịu mang lại cho anh nhiều thời gian. Trong khi anh vẫn còn cố quyết định nếu, và khi nào, nói cho cô ấy nghe anh thật sự là ai, cô ấy trao anh cho một người bạn – một nhà chiêm tinh – và cơ hội của anh biến mất. Và đây mới là điểm quan trọng," Mack phỏng đoán một cách mỉa mai, "mặc dù anh chỉ có được vài phút với cô ấy ở buổi tiệc – anh lại 'cảm' cô ấy lại, phải không?"
Sam nhìn thấy nụ cười nhẹ hiện lên ở góc miệng Valente, và cô cho là Valente sẽ không thừa nhận lời tuyên bố của McCord vì nó rất bố bịch – cho đến khi Valente từ từ gật đầu, và Sam chỉ có thể rút ra một kết luận khác: Valente đang hết sức ấn tượng một cách không mong mỏi rằng một "gã khó khăn" như McCord có thể nhảy đến kết luận như vậy về một người đàn ông khác – một người đặc biệt với danh tiếng như Valente.
"Vài ngày sau đó," Mack tiếp tục, "anh nghe tin cô ấy gặp tai nạn, và cô ấy ở lại bệnh viện. Anh biết cô ấy thích ăn lê, vì cô ấy đã từng mua chúng ở tiệm của dì anh. Vậy là anh gửi cho cô ấy giỏ lê cùng với lá thư có in sẵn tên của anh, và anh ký nó với những cái tên duy nhất mà cô ấy từng biết anh được gọi. Nhưng cô ấy không nhận được lá thư vì chúng tôi đã lấy nó. Vài ngày sau, khi cô ấy về đến nhà từ bệnh viện, anh đến căn hộ của cô ấy để xem cô ấy có khoẻ không..."
McCord dừng lại ở đó và hỏi một câu hỏi khác. "Anh đã làm thế nào để được sự đồng ý của cô ấy để cho anh lên căn hộ của cô ấy nếu cô ấy vẫn không biết anh là ai vậy?"
"Tôi bảo cô ấy là chồng của cô ấy có vài văn bản thuộc về tôi và tôi cần chúng."
McCord gật đầu, hấp thụ chuyện đó. "Thật à?"
"Không."
"Nhưng thủ đoạn đó đã được thành công." McCord tiếp tục. "Kết quả là anh đã ở đó khi chúng tôi gọi đến để nói với cô ấy là chúng tôi đã tìm thấy xe của cô ấy, và anh đã tình nguyện đưa cô ấy đến đó bằng trực thăng của anh. Quỷ quái, tại sao anh lại tình nguyện làm chuyện đó vậy?" Mack hỏi với cái nhún vai. Đó là một câu hỏi cho có, câu hỏi mà anh tự thay mặt Valente để trả lời. "Anh quan tâm đến cô ấy – anh không biết chồng của cô ấy đã chết, và anh chẳng có gì phải che giấu cả. Thực ra, anh đã cho trực thăng của anh hạ cánh, với cô ấy trên đó, trên con đường ngay trước một hàng xe cộ của cảnh sát.
"Ngay cả sau khi anh biết được là Manning đã chết, anh cứ tiếp tục đi gặp cô ấy – và anh đã làm điều đó biết rõ là NYPD sẽ cố làm một vụ án chống lại anh cho bất cứ lý do mỏng manh nào mà anh mang đến cho họ. Nhưng anh đã không lo lắng về chuyện đó, vì anh đã không biết chúng tôi có lý do – và nó không mỏng manh. Chúng tôi có lá thư anh gửi cho Leigh Manning – một lá thư quá nguy hại đến nỗi mà bất cứ ai đã lá viết thư đó sẽ trở thành Nghi Phạm Số Một trong một vụ án giết người – có âm mưu."
Khi McCord nói đến vai trò của anh trong kịch bản, anh đi đến bàn của Valente và bồn chồn nhặt lên cái chặn giấy, quan sát nó khi anh nói. "Nhưng anh không chỉ là 'bất cứ ai'." anh nói. "Anh là mối thù truyền kiếp của Trumanti, và từ khi ông ta nghe về lá thư anh viết cho Leigh Manning, mục tiêu duy nhất trong đời ông ta là sống được đủ lâu để ngồi ở phía trước cửa sổ khi anh bị tiêm thuốc độc. Đó là nơi tôi bước vào." McCord thêm vào một cách thẳng thừng, đặt cái chặn giấy xuống và nhìn thẳng vào Valente. "Tôi là 'trợ lý đao phủ' do chính tay Trumanti chọn, người có công việc là giúp ông ấy đâm cây kim vào trong cánh tay anh."
Sam không thể nhìn thấy khuôn mặt của McCord vì lưng của anh đang xoay lại với cô, nhưng cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của Valente, và anh đang xem xét kỹ lưỡng McCord, khi McCord kết thúc, "Tôi sẽ không hủy bỏ việc theo dõi anh và bà Manning hay việc nghe lén anh. Tôi không thể đánh liều để cho Trumanti có bất cứ lý do để thay thế tôi bằng một người khác sẽ tuân lệnh của ông ta. Điều tốt nhất mà tôi có thể làm ngay bây giờ là trả lại lá thư anh đã viết cho Leigh Manning như một cử chỉ thoả thuận ngừng bắn – một thiện chí."
"Anh đã giữ lại bao nhiêu bản sao vậy?" Valente nhẹ nhàng hỏi.
"Sáu." McCord trả lời thẳng thắn. "Tuy nhiên, chúng đang ở trong tay tôi và chúng sẽ ở lại ở đó trừ phi tôi phát hiện là tôi đã sai về anh và anh đã giết Manning. Đó là thứ tốt nhất mà tôi có thể làm ngay bây giờ. Tôi xin lỗi, nhưng anh sẽ phải sống với điêu đó."
Để trả lời, Valente nhấn nút trên tủ, và tấm kính tối đẩy trượt sang một bên. Đằng sau nó những ánh đèn đỏ nhỏ xíu rực sáng trên một hệ thống âm thanh tinh vi hiện đại. "Tôi có thể sống với điều đó," anh nói, lấy cuộn băng cát–xét ra khỏi máy thu, "chừng nào mà anh có thể sống với cái này."
Mắt McCord nheo lại trên cuộn băng rồi nâng lên đến khuôn mặt của Valente. "Chỉ là hơi tò mò một chút, anh định làm gì với cái đó?"
"Nó sẽ tiếp tục ở trong tay tôi," Valente trả lời, lặp lại những lời nói lúc nãy của McCord, "trừ phi anh thay đổi ý kiến và quyết định là Leigh Manning hay tôi giết chồng cô ấy."
Ngày hôm trước, McCord đã không tin một lời nào thoát ra từ miệng của Michael Valente. Bây giờ anh tin mỗi lời về cuộn băng gây nhiều thiệt hại và quan sát cựu địch thủ của anh với sự thán phục miễn cưỡng. "Mánh khóe rất hay." anh bình luận.
Sam cắn xuống môi dưới của cô để không cười và làm bộ tìm kiếm cái gì đó trong túi xách của cô.
"Chúng tôi cần nói chuyện với bà Manning ngay bây giờ," McCord giải thích, "vì tôi nghĩ kẻ giết người có thể có liên quan đến những giao dịch tài chính của chồng cô ta. Theo lẽ tự nhiên, anh có thể có mặt trong khi chúng tôi nói chuyện với cô ấy."
"Theo lẽ tự nhiên." Valente đồng ý bằng giọng chua chát, cho tay vào trong ngăn kéo bàn của anh và lấy ra một cái điện thoại di động. Anh nhìn lướt qua nó một lát như thể nó xa lạ với anh, sau đó anh bật nó lên.
"Điện thoại mới à?" McCord phỏng đoán với nụ cười nhức nhối.
Valente nhìn anh như thể câu trả lời là hiển nhiên. "Một trong số đó." anh xác nhận, ấn con số trên bàn phím nhỏ.
"Tôi tưởng tượng rằng chúng có lẽ là loại kỹ thuật số mới nhất – loại rất khó cho chúng tôi theo dõi? Và tôi tưởng tượng là chúng được đăng ký dưới tên ai đó ngoài anh?"
"Tôi đang bắt đầu nhìn thấy tại sao anh đã có thể trở thành trung uý." Valente bảo anh với vẻ chế giễu thích thú, sau đó anh dừng lại khi cuộc gọi của anh đã được trả lời. "O'Hara," anh nói, "Leigh có thể nghe điện thoại ngay bây giờ không?"
Trong khi anh chờ O'Hara mang điện thoại đến cho cô, Valente giải thích, "Leigh đang ở nhà hát tập dợt, nhưng bây giờ cô ấy cũng đã kết thúc rồi. Cô ấy sẽ diễn lại tối nay."
Sam nghe niềm tự hào trong giọng nói của anh khi anh làm thông báo đó, nhưng ngay khi Leigh Manning nhận cuộc gọi của anh, giọng nam trung sâu trầm của Valente âu yếm và nét mặt của anh trở nên dịu xuống đến nỗi Sam sững sờ bởi sự thay đổi. "McCord và Littleton đang ở văn phòng của anh." Valente bảo Leigh. Anh cười khúc khích ở câu trả lời của cô, sau đó anh nhìn thẳng vào Sam và McCord khi anh nói, "Anh cũng đã làm cùng đề nghị đó cho họ vừa đến, nhưng họ rất kiên trì." Một cách trêu chọc, anh nói thêm, "Không phải em đã từng nói với anh nhiệm vụ của mỗi công dân là phải hợp tác với cảnh sát sao?"
Khi anh gác máy, thái độ của anh trở lại nhanh nhẹn và thực tế. "Cô ấy sẽ đến đây trong nửa giờ. Tôi đã hỏi cô ấy về tài chính của Logan, nhưng cô ấy không biết bất cứ thứ gì khác thường – ngoài việc anh ta dường như đã chi trả bằng tiền mặt cho món nữ trang đắt tiền mà anh ta đã tặng cho cô ấy vào đêm tiệc."
"Có lẽ cô ấy sẽ nghĩ được chuyện gì đó khi chúng tôi nói chuyện với cô ấy." McCord trả lời và đứng lên. "Chúng tôi sẽ chờ trong phòng tiếp tân cho đến khi cô ấy đến."
Valente nhìn McCord một lúc lâu. "Tại sao anh không cố treo vụ án mạng trên người Leigh vậy?"
"Luôn có cơ hội là cô ấy giết ông ta," McCord nói, chơi nó tuyệt đối thẳng thẳng, "nhưng chỉ có điều nghi ngờ duy nhất mà cô ấy từng làm là dường như đang có một mối quan hệ bí mật với anh – với một người đàn ông có một lý lịch cho tội phạm bạo hành. Một khi tôi đã loại tất cả chúng ra, đối với tôi cô ấy trông giống như bất cứ một quả phụ nào khác."
Trong khi họ chờ Leigh Manning đến, McCord yêu cầu Sam thu xếp để họ gặp Sheila Winters sau đó, cùng ngày nếu có thể. Sam gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý và sau một hồi cãi cọ, bác sĩ Winters đồng ý gặp họ lúc 4:45, sau cuộc hẹn cuối cùng của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.