Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 129: Mạnh Bà kính




Bên ngoài sắc trời đã tối sầm, dưới mái hiên yên tĩnh sáng lên ánh đèn lay động. Bá tánh bên đường đang ngáp dài thu dọn cửa sổ, bên đường có giọt nước chiếu ra ánh sáng màu cam,mọi thứ đều cực kỳ yên tĩnh nhu hòa.
Nhưng chỉ trong chốc lát giọt nước này đã bị vó ngựa đạp vỡ. Tống Lập Ngôn vừa giục ngựa vừa nhíu mày nói: “Ta đi tra án, ngươi đi theo ta làm gì?”
Áo choàng trên người hắn bị gió thổi bay, thoạt nhìn vừa sắc bén vừa hiên ngang, giống con hùng ưng trong bóng đêm. Nhưng sau lưng con hùng ưng này lại có một con hồ ly đang nằm bò trên đó, cả người đỏ ửng lên.
“Đại nhân đã đồng ý không bỏ rơi nô gia nữa.” Nàng hờn dỗi.
“Nói thì nói thế nhưng cũng không thể ta đi đâu cũng mang theo ngươi được, ra thể thống gì nữa.”
Nhắc tới đến cái này, Lâu Tự Ngọc lại nhớ đến lời hắn nói lúc nãy. Nàng ngao lên một tiếng, ôm ngực chôn mặt trên lưng hắn, hưng phấn cọ hồi lâu mới cực kỳ thẹn thùng nói: “Thân… lời nói thân mật.”
Tống Lập Ngôn: “……?”
Đằng trước chính là Thiên Thu Lâu, đèn lồng đỏ vẫn đỏ thẫm như cũ, chúng rêu rao tỏa ánh sáng ra bốn phía, cho dù xảy ra chuyện gì thì lão ma ma vẫn cười như gió xuân mà chào đón bọn họ: “Lão thân thỉnh an Tống đại nhân.”
“Đại nhân.” Tống Tuân cũng ra đón, thần sắc cổ quái mà đi dẫn đường cho hắn.
Tống Lập Ngôn gật đầu với lão ma ma, sau đó đi theo hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Có vài vị khách nhân không biết vì sao đột nhiên nổi điên đả thương người. Trong lâu lúc này có hai người chết, ba người bị thương, hung phạm đã bị khống chế nhưng cảm xúc cực kỳ không ổn, cứ nói mê sảng mãi.” Tống Tuân liếc nhìn Lâu chưởng quầy bên cạnh đại nhân nhà mình, nàng cứ ngây ngẩn cười suốt cả đoạn đường, “Chưởng quầy tới cũng khéo, vừa lúc cùng nhau nhìn xem.”
“Được.” Lâu Tự Ngọc nghe cái gì đều cười, “Người ở đâu thế?”
Tống Lập Ngôn có chút ghét bỏ: “Phá án phải nghiêm túc.”
Lâu Tự Ngọc ngừng lại, tiếp theo đó nàng thu lại nụ cười, lộ ra bộ dáng đứng đắn nhưng vì thu quá nhanh nên môi quặp vào như bà lão không răng. Tống Tuân nhìn không nhịn được mà bật cười, sau đó lập tức bị Tống Lập Ngôn hung hăng trừng mắt.
Thính đường xảy ra chuyện đã được vây lại, còn bên ngoài lại vẫn là một mảnh thái bình. Bên trong này mùi máu tươi nồng đậm, Tống Lập Ngôn mới vừa bước vào đã nghe thấy Lâu Tự Ngọc nhỏ giọng nói thầm: “Không có yêu khí.”
Người chết nằm ở một bên, hung thủ giết người bị trói ở ghế bên cạnh, thoạt nhìn cũng không điên cuồng như bọn họ nghĩ. Có điều hai mắt hắn đỏ lên, ngực phập phồng lợi hại. Tống Lập Ngôn tiến lên nhìn nhìn rồi hỏi lão ma ma: “Mấy người này có thù oán mâu thuẫn gì với người chết không?”
Lão ma ma lắc đầu: “Đại nhân, vài vị khách này xưa nay không quen nhau, không gọi cùng một cô nương, cũng không cãi cọ gì. Thậm chí bọn họ mới chỉ gặp nhau lần đầu ở thính đường này thì có thể có thù hận mâu thuẫn gì được chứ?”
Không có thù hận mâu thuẫn, xưa nay lại không quen biết, cũng không phải yêu khí quấy phá thế thì tại sao lại đột nhiên nổi điên giết người chứ? Tống Lập Ngôn nhíu mày trầm tư, còn chưa nói ra kết quả gì thì đã thấy Lâu Tự Ngọc đi tới bên cạnh một hung thủ.
“Vị nhân huynh này.” Nàng cười hỏi, “Vì sao ngươi lại giết người?”
“……” Hắn trợn trắng mắt, nghĩ thầm cái này có thể hỏi trực tiếp thế sao?
Nhưng người bị trói lại thật sự mở miệng nói: “Ta không điên, cũng không bệnh. Tên cẩu tặc Triệu Hư này đời trước hại ta tan cửa nát nhà, ta không thể nào buông tha hắn được!”
Lâu Tự Ngọc nghe được thì nhướng mày: “Đời trước?”
“Phải, ta nhớ ra rồi, chính là hắn đã giết con ta, làm nhục thê tử ta, còn hại chết song thân của ta. Sau đó hắn vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, ta kêu oan mấy tháng lại bị tên cẩu tặc này thuê người đánh chết. Thiên lý sáng tỏ, không ngờ lại cho ta gặp được hắn lúc này ——”
“Ngươi từ từ.” Lâu Tự Ngọc cảm thấy buồn cười, “Trí nhớ của khách quan tốt như thế sao, đến chuyện đời trước cũng nhớ ư?”
“Ta nhớ rõ, chính là hắn, Triệu Hư. Dù hắn có hóa thành tro ta cũng nhận được!”
“Đại nhân.” Lão ma ma mở miệng nói, “Người chết tên là Lý Tự, không phải Triệu Hư.”
Tống Lập Ngôn lắc đầu, trách không được Tống Tuân nói bọn họ nói mê sảng. Cái cớ giết người này cũng quá gượng ép rồi. Hắn nhìn về phía một hung thủ khác, thấp giọng nói: “Ngươi thì sao?”
“Ta nghĩ ta điên rồi, ai ngờ hắn cũng giống ta vậy chắc ta không điên.” Một vị thư sinh hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn bình tĩnh không giống một tên hung thủ, chỉ có đôi mắt là đỏ lên lẩm bẩm nói, “Ta cũng nhớ tới chuyện đời trước, nhưng ta không muốn giết nàng, ta chỉ muốn nàng đi theo ta…… Nàng không đồng ý, trong lúc giãy giụa mới đụng đầu vào góc bàn.”
Tống Lập Ngôn quay đầu nhìn về phía người tiếp theo. Người này còn chưa giết được người nên lúc này đang như hổ rình mồi mà nhìn người bị thương ở phía xa, miệng thở hổn hển.
“Ngươi cũng nhớ đến việc đời trước sao?”
Người nọ chẳng thèm nhìn hắn, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm người bị thương kia.
“Đại nhân, hai vị khách quan này thật sự không có thù hận, lão thân cũng không biết sao……” Lão ma ma thở dài, đôi tay đưa trà đến cho hắn, “Trong lâu của lão thân dạo này cũng không yên ổn, lúc trước thì Nhan Hảo đột nhiên biến mất, Thiên Thu Lâu tự nhiên mất một cây rụng tiền. Nhưng nể mặt đại nhân nên lão thân cũng không truy vấn, nhưng lần này lại xảy ra án mạng, việc làm ăn trong lâu không tốt, còn mong đại nhân thông cảm.”
Đây là lấy Nhan Hảo ra để cầu tình với hắn sao? Tống Lập Ngôn không đón lấy chén trà mà trầm giọng nói: “Không cần bản quan thông cảm, vương pháp đều có phán xét.”
Trên mặt lão ma ma không quá đẹp, chỉ liếc mắt nhìn khách nhân ở bên ngoài sau đó thở dài một hơi nói: “Đại nhân còn muốn hỏi cái gì?”
“Vài người này trước khi xảy ra chuyện có làm việc gì giống nhau không?” Tống Lập Ngôn nhìn quanh bốn phía, “Ví dụ như uống cùng bầu rượu, hoặc đi qua cùng một chỗ.”
Trong mắt lão ma ma hiện lên một tia sáng kỳ quái sau đó rũ mắt lắc đầu: “Không có.”
Lâu Tự Ngọc nhìn chằm chằm vào bà ta, nghe thấy lời này thì cười nói: “Từ ma ma luôn luôn muốn chuyện to hóa nhỏ, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đều coi như không phải chuyện gì lớn. Nhưng bà biết mà không báo thì không đúng rồi. Thừa dịp nô gia còn chưa ra tay thì ma ma tốt nhất là tự mình nói thẳng hết đi, bằng không có chút món nợ cũ đến lúc đó tính toán thì Thiên Thu Lâu cũng không yên ổn đâu.”
Từ ma ma liếc nhìn nàng một cái, trong các đại chưởng quầy trong huyện khó tránh khỏi có chút tin tức, trướng mục của Thiên Thu Lâu không sạch sẽ cũng chẳng phải bí mật gì nhưng đến giờ vẫn giấu khá tốt. Lúc này Lâu Tự Ngọc thậm chí không màng danh tiếng của mình mà uy hiếp bà ta sao? Đáng tiếc, bà ta cũng thực sự sợ uy hiếp này.
“Người trong lâu quá nhiều, lão thân nhất thời không nghĩ ra cũng là bình thường. Nhưng khách ra vào đều được ghi lại, đại nhân xem qua là được.”
Tống Lập Ngôn đón lấy sổ sách Từ ma ma đưa qua, tinh tế soát sau đó nhíu mày nói: “Nửa tháng trước?”
Từ ma ma không trả lời, Lâu Tự Ngọc tò mò thò lại gần thì thấy sổ sách có ghi đám người này đến đây vào nửa tháng trước.
“Ngươi lấy sổ sách cũ ra cho đại nhân xem ư?”
Từ ma ma xua tay để đám người hầu đi ra ngoài giải tán những kẻ đang hiếu kỳ nhìn xem bên này. Sau khi mọi người giải tán, bà ta mới thấp giọng mở miệng: “Vài vị khách quan động tay chân này đều tới Thiên Thu Lâu vào nửa tháng trước, sung sướng mấy ngày rồi đột nhiên mất tích. Lúc đầu lão thân còn tưởng bọn họ quỵt tiền chạy cửa sau nhưng kết quả hôm nay lại thấy bọn họ đồng thời chui ra từ trong gương này.”
Trong thính đường có đặt một cái gương đồng cao bằng một người, mặt kính mơ hồ không rõ, thoạt nhìn đã có chút tuổi. Nó đặt ở đây cũng không vì mục đích cho người ta soi mà như một món đồ trang trí, ai ngờ còn có người đi ra từ bên trong chứ?
Lâu Tự Ngọc nghe vậy thì nhảy qua, nhẹ nhàng gõ mặt kính. Mặt gương lúc này giống như mặt hồ có hòn đá rơi xuống, gợn từng sóng nhỏ rồi hiện ra bóng dáng gì đó. Nàng vừa thấy thì mặt đã biến sắc, kéo rèm trướng xuống che gương lại.
“Như thế nào?” Tống Lập Ngôn theo lại đây.
“Không.” Nàng lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói, “Tà vật.”
“Cái gì tà vật?”
Lâu Tự Ngọc cười gượng, ấp a ấp úng trong một chớp mắt, Tống Lập Ngôn rất không cho mặt mũi nói: “Biết mà không nói sẽ thành việc nhỏ hóa lớn đó.”
“……” Nàng xụ mặt, thành thật nói, “Mạnh Bà kính, sinh ra ở Hoàng Tuyền, có thể soi nhân quả kiếp trước của người ta. Thứ này là bảo bối của Hoàng Đại Tiên gia, sao lại lạc đến đây chứ?”
Nhớ tới trong Thiên Thu Lâu có giấu một con Hoàng Đại Tiên nên lúc này Lâu Tự Ngọc mới vỗ vỗ trán: “Quên còn có tên trộm Nhan Hảo kia. Nàng ta trộm nội đan còn không tính, cái này cũng dám trộm sao? Thứ này…… Thứ này không sạch sẽ, đại nhân đừng chạm vào.”
Tống Lập Ngôn rũ mắt xem nàng: “Ngươi khẩn trương cái gì?”
“Không có, nô gia không khẩn trương.” Cọ bàn tay đầy mồ hôi ở xiêm y, Lâu Tự Ngọc ngửa mặt cười nói, “Án này đã được giải, đại nhân đem hung thủ về đi, nô gia sẽ xử lý tà vật này.”
“Định tội phải có chứng cứ. Thứ này là chứng cứ duy nhất nên bản quan sẽ cầm nó.” Tống Lập Ngôn phất tay với Tống Tuân nói, “Cho người tiến vào khiêng đi.”
“Nhưng đại nhân, thứ này nếu không cẩn thận để người khác thấy thì khó trách sẽ thêm vài hung thủ nữa.” Nàng lôi kéo ông tay áo hắn, “Để nô gia thu lại thôi.”
“Ngươi sợ người khác không cẩn thận thấy, hay là sợ ta không cẩn thận thấy?” Tống Lập Ngôn liếc nàng một cái, cảm thấy buồn cười nói, “Chưởng quầy chẳng lẽ không biết hào phóng đưa đồ mới không khiến người ta nghi ngờ, nếu cất giấu thì càng khiến bản quan có hứng thú hơn sao?”
Lâu Tự Ngọc nghe thế thì lập tức đứng sang bên cạnh, chắp tay sau lưng nói: “Vậy mặc cho đại nhân xử trí.”
Thật đúng là hắn vừa thả câu nàng đã cắn, phản ứng của nàng không phải sẽ khiến hắn càng tò mò sao? Tống Lập Ngôn mỉm cười, để người ta nâng gương đồng ra bên ngoài sau đó liếc mắt nhìn khuôn mặt xanh mét của Từ ma ma sau đó săn sóc hỏi: “Quan phủ lấy cái này làm chứng cứ vậy có cần bồi thường tiền không?”
“Nhìn ngài nói cái gì này, nếu liên quan đến mạng người thì cho dù đại nhân muốn dọn Thiên Thu Lâu đi thì lão thân cũng chỉ có thể nhìn.” Từ ma ma cười làm lành, “Chỉ mong đại nhân sớm ngày điều tra rõ chân tướng để lão thân có thể ngủ ngon.”
Tống Lập Ngôn gật đầu, để người lại bảo vệ thi thể chờ Tề Mân tới sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Đại nhân làm hành động này là vì sợ bà ta tố cáo ngài lấy quyền công mưu việc tư sao?” Lâu Tự Ngọc đi theo bên cạnh hắn, muốn rời lực chú ý của hắn khỏi Mạnh Bà kính nên ríu rít trêu ghẹo.
Tống Lập Ngôn mặt không biểu tình mà đi tới, thuận miệng đáp: “Đúng thế.”
“Thật đúng là thế sao? Nhưng gương đồng kia kỳ thật cũng không đáng giá chút tiền nào, nó là được tự nhiên sinh ra, cũng xấu xí, chẳng có đá quý hay khắc chạm gì……”
“Bản quan không phải nói cái này.”
“Hử?” Lâu Tự Ngọc nhướng mày, “Đại nhân còn mưu chuyện tư khác sao?”
Tống Lập Ngôn gật đầu, thở dài, rất là tự trách nói: “Lúc phá án còn mang theo thân thích, đây là công tư không phân minh, đáng bị phạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.