Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 136: Bí mật




Tống Thanh Huyền đã chết, tan ra trước mắt nàng chẳng còn gì.
Lần này Lâu Tự Ngọc không khóc, nàng chỉ lặng người duỗi tay túm lấy nhưng lại phát hiện mình chẳng túm được gì. Nàng khàn giọng cười, bóng dáng giữa đám người chỉ nho nhỏ không đáng kể cũng càng thêm cô độc.
Nàng hỏi Mộc Hi: “Chàng còn trở lại sao?”
Mộc Hi thở dài lắc đầu: “Lần này chưởng quầy không cần chờ nữa rồi.”
“Đến chờ cũng không cần nữa hả?”
“Đúng vậy, đã 900 năm, ngài cũng nên buông cho nhẹ nhàng.” Mộc Hi đau lòng mà nhìn nàng, “Cũng không phải người nào không có không được. Người trong thiên hạ này nhiều ngàn vạn, ngài lại tìm xem thì có lẽ sẽ gặp được người càng tốt hơn.”
Nàng lắc đầu, trên người đã không có dã tính như nhiều năm trước, thoạt nhìn ôn nhu như Tống Thừa Lâm, đến giọng nói cũng nhẹ nhàng tinh tế: “Ta không thích phàm nhân.”
“Ta không phải một hai phải tìm một người phàm để thích.”
“Ta chỉ đặc biệt thích chàng.”
Mộc Hi có chút tiếc hận thay nàng: “Đã bao nhiêu năm rồi, hắn đã bao giờ đáp lại ngài chưa?”
“Phải nha, chàng cũng thật máu lạnh.” Lâu Tự Ngọc gật đầu, tự giễu mà duỗi tay rồi vun đống tro cốt kia lại nói, “Nhưng ta vẫn thích chàng, không phải chàng không được.”
“Ta sẽ an táng chàng ở sườn phía nam, như vậy khi gió thổi nói không chừng chàng sẽ trở về.”
Nàng bốc tro cốt trên đất, dùng khăn tay gói lại rồi lảo đảo đi về phía Kỳ Đấu Sơn.
Nhân quả mấy đời đều hiện lên trong đầu, Tống Lập Ngôn trơ mắt nhìn ảo giác trước mặt biến mất. Hắn nhíu mày ôm đầu, hắn không phải một sợi hồn bám vào ký ức của bọn họ nữa mà những ký ức đó ào ào chảy vào đầu hắn, mênh mông cuồn cuộn, quay cuồng không thôi. Những lạnh nhạt và quen thuộc đó giống như bị thứ gì đó chen vào, đột nhiên càng thêm nồng đậm bùng cháy.
Tống Lập Ngôn ngưng thần, hung hăng bắt lấy thứ đó không để nó chạy trốn.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện cảnh Lâu Tự Ngọc cuộn tròn ngủ trên giường, trong phòng cực kỳ an tĩnh. Tống Thanh Huyền bước vào cửa, yên lặng dán tĩnh khí phù lên trán nàng sau đó lấy thuốc ra bôi cho nàng.
Đây là chuyện khi nào thế? Tống Lập Ngôn hơi nghĩ lại thì thấy đó là lúc Tống Thanh Huyền vì khổ nhục kế của Triệu Thanh Hoài mà đánh nàng bị thương. Kết quả lúc về hắn đứng ngồi không yên, đơn giản lẻn đến lúc nửa đêm bôi thuốc cho nàng. Cảm giác khó chịu này là vì áy náy sao? Có một chút, nhưng nhiều hơn là cảm giác đau lòng, giống như bị đao nhọn đâm vào, từng giọt mật ngọt ngào từ đó chảy ra.
Mật ong chảy càng nhiều thì hình ảnh càng nhiều hơn. Có người mua trâm cài cho nàng nhưng sợ nàng thêm chờ mong với mình nên chỉ dám nói là nhặt được trên đường; có người nấu canh gà cho nàng, muốn dỗ dành nàng nhưng lại không cẩn thận giận dỗi nói là cô nương cách vách uống còn thừa; còn có người bị nàng đột nhiên ôm lấy thì ngây người sợ quá mà lập tức nhốt nàng vào Phù Đồ Vây.
“……”
Cũng trách không được Lâu Tự Ngọc luôn nói nàng và Tống Thanh Huyền không có tư tình. Biểu hiện thế này thì đừng nói là Tống Thanh Huyền, mấy người phía trước ai cũng là kẻ máu lạnh vô tình.
Tống Lập Ngôn lúc này đã thông suốt, cũng thả lỏng thứ kia ra. Nó không chạy trốn nữa mà nằm yên trong ngực hắn tiếp tục nảy lên thình thịch. Hắn thoải mái mà cười cười, xoay người muốn rời khỏi Mạnh Bà kính đi tìm Lâu Tự Ngọc, muốn nói cho nàng bí mật của Tống Thừa Lâm. Nhưng hắn di chuyển hồi lâu mới phát hiện hắn không ra được.
Trong gương không có ngày đêm, hắn ở chỗ này đã bao lâu rồi? Ý thức được tình huống không ổn, Tống Lập Ngôn rút Giải Trĩ Kiếm ra đột nhiên chém lên mặt đất ——
“Keng”, một tiếng va chạm vang lên nhưng không phải ở trong gương đồng mà là từ Kỳ Đấu Sơn xa xôi.
Lâu Tự Ngọc đang cùng người ở Kỳ Đấu Sơn đánh nhau, bốn phía sấm sét ầm ầm, trên không trung cũng tụ tập một mảnh hắc khí khác với chỗ khác.
Vốn dĩ lấy yêu lực của Lâu Tự Ngọc thì có thể chém giết Bùi Hiến Phú nhưng tên nhãi này lại thật sự giảo hoạt. Hắn đoạt nội đan của Câu Thủy khiến Xà tộc đuổi theo, lại thả hơi thở trong nội đan của Thường Thạc để chuột tộc đuổi tới. Lúc này hắn còn đặt Nhan Hảo lên dàn tế khiến đám Hoàng Đại Tiên xông lên. Chưa hết, hắn còn thả ra tin tức về tiểu Yêu Vương khiến cả họ Bạch Tiên cũng nhất tề xông đến.
Năm đại Yêu tộc mắt thấy đều tề tựu, người của Thượng Thanh Tư cũng vừa lúc lên sàn. Hai bên không cần biết kẻ nào châm ngòi, cứ thế đánh đến loạn xà ngầu lên. Đây đã là ngày thứ hai, Kỳ Đấu Sơn máu chảy thành sông, không thua năm đó. Nàng muốn bắt Bùi Hiến Phú lại bị Triệu Thanh Hoài cuốn lấy khiến cho đầu như bốc hỏa.
“Ông đấu với ta làm gì?” Nàng cả giận nói, “Đồ đệ của ông bị hắn lừa rơi vào Mạnh Bà kính rồi, ông còn không mau đi cứu ngài ấy?”
Triệu Thanh Hoài cả kinh, thu kiếm muốn đi nhưng rồi lại xoay người nói: “Ba viên yêu đan ở trong tay hắn, ta muốn đoạt lại đã rồi mới tính cái khác. Nếu để nội đan tề tựu, Yêu Thần xuất thế thì cho dù hắn có thể rời Mạnh Bà kính cũng nhất định phải chết.”
Lâu Tự Ngọc tức giận đến trợn trắng mắt: “Ông đoạt yêu đan cái gì? Đến đi, trong trường hợp này mà ông có thể đi tới trước mặt Bùi Hiến Phú thì ta gọi ông một tiếng gia gia!”
Bùi Hiến Phú lấy hồn thể ngồi trên một nhánh cây phía xa, quả thật là tọa sơn quan hổ đấu. Mọi người ở đây đều biết muốn tìm nội đan phải tìm Bùi Hiến Phú nhưng oán hận giữa người và yêu quá sâu, chẳng ai dừng tay được.
Một mũi tên bắn lén bay tới, Lâu Tự Ngọc vừa mới phân tâm nên không tránh kịp. Vai trái của nàng bị bắn xuyên qua, yêu khí tảo bốn phía. Có không ít yêu quái xông về phía nàng, trên mặt lộ ra thần sắc hoang mang.
Lâu Tự Ngọc đau đớn che đầu vai, cười lạnh quét bốn phía: “Muốn ăn yêu khí của ta sao? Các ngươi cũng không sợ sặc hả?”
Đám tiểu yêu hậm hực thu lại ánh mắt nhưng cũng có đại yêu không sợ chết vừa đánh nhau vừa dùng khóe mắt liếc nàng. Lâu Tự Ngọc rũ mắt, nghĩ thầm lúc này đúng là hai mặt đều là địch, hoặc là nàng giết được Bùi Hiến Phú rồi lại bị yêu quái ăn, hoặc là bị đám người Thượng Thanh Tư này quấn lấy đến kiệt sức rồi bị tên chó má Bùi Hiến Phú kia thu đi.
Lâm Lê Hoa đã bị nàng ném trở về Hồ tộc, trong trường hợp như vậy chỉ có nàng một mình chống đỡ, Tống Lập Ngôn không ở đây thì chẳng ai giúp được nàng.
Nàng tự giễu nhếch miệng, hít vào một hơi rồi rút mũi tên ra. Yêu huyết hóa thành sương mù bao phủ một mảnh người của Thượng Thanh Tư. Máu vừa vào phổi thì động tác của đám phàm nhân kia lập tức ngừng lại, yêu quái thừa thế xông lên nuốt luôn. Cách này của nàng có thể nhanh chóng giải quyết một phần phiền toái nhưng tệ hại là máu huyết thượng đẳng của nàng lại càng khiến đám yêu quái xung quanh trở nên điên cuồng hơn.
Cho dù chỉ là sương máu đã có yêu lực cường đại như thế, nếu ăn nàng thì sao? Yêu quái các tộc ở đây đều tính toán, tiếng thì thầm lọt vào tai Lâu Tự Ngọc. Nàng cắn răng tính toán rời khỏi nơi này trước. Nhưng mới vừa di chuyển một bước đã có yêu quái từ bốn phía đi theo nàng một bước.
Nàng có chút bực, trầm mặt muốn hóa nguyên hình đi hù dọa người nhưng chưa đợi nàng hóa hình thì đằng trước đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ giang hai tay nhào về phía nàng. Hắn chạy được vài bước thì cả người chợt to ra, giữa hai tay mang theo ánh sáng màu tím, bỗng chốc ôm cả người nàng vào trong lòng.
Áo giáp hộ thân của Bạch Tiên gia trên người hắn bị chia ra một nửa, thấm vào người nàng mang theo mùi sữa ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.