Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 38: Rượu ủ 80 năm




Thân thể nàng cứng đờ, khuôn mặt vốn dĩ đã tái nhợt nay lại chẳng còn chút huyết sắc nào. Môi Lâu Tự Ngọc run rẩy, liếc hắn một cái rồi nàng nhanh chóng rời mắt, buồn bực nói: “Đại nhân đang nói cái gì nô gia nghe không hiểu.”
“80 năm trước huyện Phù Ngọc xảy ra một trận chiến, Tống Thanh Huyền và Chuột Vương Thường Thạc đồng quy vu tận. Hắn dùng ba hồn bảy phách phong ấn nội đan của Thường Thạc vào tảng đá trấn môn kia —— thuật pháp hắn dùng hẳn tên là Tẫn Diệt, nhưng nó không được truyền thừa trong Thượng Thanh Tư. Ta chỉ từng nhìn thấy nó trong một cuốn cấm thuật. Ở đó nó được in đậm, viết ngay đầu sách.”
“Đại nhân đúng là kiến thức rộng rãi.” Lâu Tự Ngọc nhếch miệng nói, “Nô gia cũng không biết……”
“Trên đường về có người nói với ta không ít chuyện.” Hắn đánh gãy lời nàng, sau đó lấy ra một mảnh vảy rắn đặt trước mặt nàng nhẹ giọng nói, “Bản quan hỏi ngươi không phải vì ta không biết mà chỉ vì muốn chứng thực lời này. Mong chưởng quầy nói đúng sự thật.”
Mảnh vảy rắn đen nhánh mang theo chút máu, vừa ngửi đã thấy mùi của Mỹ Nhân Xà.
Lâu Tự Ngọc thay đổi sắc mặt, bắt lấy cổ tay của hắn hỏi: “Sao thứ này lại ở trong tay ngài?”
Tống Lập Ngôn không đáp, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào nàng, an tĩnh mà chờ nàng giải thích. Đầu ngón tay cầm vảy rắn hơi siết lại như lơ đãng, nhưng uy hiếp.
Lâu Tự Ngọc cắn răng, nàng và Mỹ Nhân Xà thật ra không có nhiều giao tình lắm. Nhưng Thường Thạc sắp chết còn nhớ thương nàng ta. Nàng thiếu ân tình của Thường Thạc nên không thể bỏ mặc Mỹ Nhân Xà sống chết không màng.
Tay nàng hết nắm lại buông. Lâu Tự Ngọc buông hắn ra, hít sâu một hơi mới bình phục tâm tình rồi nói: “Người đã không còn, nói tới cấm thuật hay không cấm thuật thì có ý nghĩa gì?”
“Bản quan chỉ tò mò, thoạt nhìn thì Lâu chưởng quầy có tình sâu khôn kể với người kia, nhưng vì sao lại dạy hắn thứ pháp thuật không thể luân hồi như thế?”
Thích một người không phải nên ngóng trông cùng hắn ở bên nhau đến bạc đầu không rời sao? Cấm thuật này một khi đã dùng thì đến hồn phách cũng không thừa lại. Nếu thật sự là nàng dạy cho Tống Thanh Huyền thì hắn khó tránh khỏi hoài nghi mục đích của nàng.
Tay phải hơi hơi phát run, Lâu Tự Ngọc dùng tay trái giữ nó lại sau đó trầm giọng nói: “Không phải ta dạy.”
“Nàng nói là ngươi.” Tống Lập Ngôn híp mắt, nhìn nhìn mảnh vảy rắn trong tay.
“Nàng ta thì biết cái gì? Năm đó đại chiến, nàng ta sớm đã bị thương rồi bị đưa về Kỳ Đấu Sơn, đến Thường Thạc chết như thế nào nàng ta còn chưa thấy thì làm gì có lập trường mà nói ta?” Ngực phập phồng, Lâu Tự Ngọc đỏ mắt nhìn hắn, “Lúc ấy Diệt Linh Đỉnh rơi xuống chỗ nào không rõ, chàng không có pháp khí nên chỉ có thể sử dụng cấm thuật phong ấn nội đan của Thường Thạc. Mục đích lúc ấy là để người sau có thể tìm cơ hội phá hủy nó —— Chàng dùng hồ phách của mình đổi lấy thái bình. Đại nhân là người sau, nếu đã tìm được Diệt Linh Đỉnh, cũng thấy nội đan của Thường Thạc thì vì sao lại tin vào lời nói của kẻ khác mà không hủy diệt nội đan chứ?”
Bị nàng trách cứ, Tống Lập Ngôn đột nhiên nhớ tới lúc trước ở Kỳ Đấu Sơn, lúc hắn còn đang do dự thì có yêu lực đánh vỡ ánh sáng của Diệt Linh Đỉnh, đánh thức yêu quái trên Kỳ Đấu Sơn.
“Hóa ra là ngươi.” Hắn nhíu mày, “Ngươi muốn ta hủy diệt nội đan sao?”
“Nó sớm nên bị diệt rồi.” Lâu Tự Ngọc duỗi tay lau mặt, “Là do sai lầm của ta nen nó vẫn còn tồn tại thế nên ta muốn đền bù. Đưa nó vào Diệt Linh Đỉnh cũng được, hoặc giao giao cho Tha Thiết để nàng hóa giải nó cũng tốt, tóm lại thứ này không thể giữ lại.”
Nếu hắn nhớ không lầm thì Bùi Hiến Phú đã từng nói ngàn năm trước Yêu Thần chỉ bị phong ấn chứ chưa diệt. Nếu không có nội đan của năm đại Yêu Vương giữ trận, tiếp tục gia tăng phong ấn kia thì sợ là ngày Yêu Thần tái xuất nhân gian còn không xa.
Nhưng hiện tại Lâu Tự Ngọc lại nói lời ngược lại, nàng cảm thấy cần phải diệt nội đan này.
“Vì sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Chuyển ánh mắt, Lâu Tự Ngọc buồn bực nói: “Tống Thanh Huyền đã nói như vậy.”
“Tống Thanh Huyền cũng là người của Thượng Thanh Tư, sao hắn lại muốn hủy diệt nội đan?” Nhận thấy nàng có điều giấu diếm, Tống Lập Ngôn trầm mặt nói, “Tiền bối của Thượng Thanh Tư và sư huynh đều nói không thể diệt nội đan, hắn không thể nào không biết được.”
“Ngài còn tin Bùi Hiến Phú sao?” Lâu Tự Ngọc giận sôi máu, “Hắn là yêu quái thật trăm phần trăm, căn bản không phải tiền bối nào của Thượng Thanh Tư!”
Cảm xúc kích động lên khiến nàng ho khan, sắc mặt càng thêm khó coi, giữ môi răng ẩn ẩn có máu.
Tống Lập Ngôn ngẩn ra, hơi bực nói: “Không phải ngươi biết yêu thuật sao, thế nào thân thể vẫn kém như thế?”
“Ta biết yêu thuật nhưng không biết y thuật, chẳng lẽ ta có thể tự chữa cho mình chắc?” Tính tình bộc phát khiến nàng vung chân đá chăn ra, cả giận nói, “Đại nhân còn cái gì muốn hỏi thì hỏi một lần cho xong đi.”
Đầu nóng lên nhưng trên người lại lạnh từng cơn, Lâu Tự Ngọc cảm thấy vừa khó chịu lại tủi thân, đến cười cũng không muốn cười, chỉ kéo mắt trừng hắn.
Bất kể là ở Thượng Thanh Tư hay huyện Phù Ngọc thì người này đều nhìn quen khuôn mặt tươi cười của nàng vì thế nàng cho rằng hành vi làm bậy của mình chắc chắc sẽ khiến hắn không vui. Ai ngờ người trước mặt lại chỉ hoảng hốt một chút, sau đó lập tức lấy từ trong tay áo ra một nắm bùa chú bắt đầu tìm kiếm.
Hắn nhiều bùa thật đó, một chồng dày ơi là dày, nếu cầm đến chợ yêu quái bán thì nhất định có thể kiếm món lợi lớn. Lâu Tự Ngọc tức thì tức nhưng vẫn nghĩ đến bộ dáng đống bùa đó biến thành bạc thì nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
“Ngài tìm gì thế?” Nàng nhỏ giọng hừ hừ hỏi.
Tống Lập Ngôn lật giở một lúc mới lạnh nhạt nói: “Tĩnh khí phù hình như chỉ có một lá đã dán trên người Xà Yêu rồi thì phải.”
Tĩnh khí phù, tên nào công dụng nấy. Nó có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, là loại phù chú nhàn chán nhất mà người kia để lại. Ngoại trừ làm cho lòng người bình thản thì chẳng có tác dụng gì khác. Người đời vẫn luôn tò mò người nọ vì sao lại viết ra lá bùa như thế, chỉ có Lâu Tự Ngọc biết lá bùa này là viết riêng cho nàng. Mỗi khi nàng cáu tiết là hắn đều thích dán lên trán nàng một lá.
Lâu Tự Ngọc vừa buồn cười lại cảm thấy mũi chua xót, nói giọng khàn khàn: “Không cần tìm nữa.”
“Không giận nữa hả?” Hắn nhướng mày.
“Nô gia nào dám giận đại nhân chứ?” Lâu Tự Ngọc bĩu môi, “Đại nhân nắm quyền sinh quyền sát trong tay, nô gai chỉ là một con kiến.”
Tống Lập Ngôn ưu nhã mà cất phù chú lại, sau đó hắn nghiêm túc nhìn nàng, tâm bình khí hòa mà nói: “Lâu chưởng quầy biết rất nhiều chuyện, Bùi tiền bối hiển nhiên cũng biết rất nhiều chuyện. Hai vị đều không chịu nói rõ với ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng đều lợi dụng ta. Phong ấn nội đan chuột vương, tìm thánh thảo của xà tộc, dẫn dắt chuyện xưa, các người muốn ta làm rất nhiều việc, nhưng lại không cho ta được nghi ngờ sao?”
Lâu Tự Ngọc ngẩn ra, nhưng hắn lại nói: “Ngươi muốn ta tin ngươi, nhưng ngươi lại gạt ta, hiện giờ khai báo cũng ấp a ấp úng vậy ta dựa vào cái gì mà phải tin ngươi? Đương nhiên, Bùi tiền bối nói gì ta cũng chẳng tin hết nhưng Kiến Sơn sư huynh từ nhỏ đã chăm sóc ta, huynh ấy nói Bùi tiền bối có thể tin thì vì sao ta lại phải hoài nghi? Nếu ngươi là ta thì ngươi sẽ làm thế nào?”
Lưng nàng vốn thẳng nay lại cong xuống, Lâu Tự Ngọc chớp mắt suy nghĩ trong chốc lát mới nhỏ giọng nói: “Cũng phải nha……”
“Bùi tiền bối để ta đi tìm thánh vật của Xà tộc ta sẽ tự đi hỏi hắn, nhưng hiện tại ta đang hỏi ngươi. Nếu ngươi muốn ta tin ngươi thì phải nói thật —— ngươi lúc đó thật sự không có tâm hại Tống Thanh Huyền chứ?”
Lời này quá mức vớ vẩn, Lâu Tự Ngọc há mồm nhưng lại không biết nói gì. Nàng chỉ buồn cười mà xua tay, sau đó lại xuống giường lôi hắn đi ra ngoài.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Hắn kéo nàng trở về hỏi, “Không phải ngươi còn rất yếu sao?”
Lâu Tự Ngọc lắc đầu, vừa tủi thân vừa tức, nhưng vẫn dốc hết sức túm hắn xuống dưới lầu.
Khách điếm đã đóng cửa, hậu viện cũng không có bóng người. Lâu Tự Ngọc kéo hắn đi qua, sau đó nàng ngồi xổm trên đất bắt đầu đào. Sau một lúc lâu nàng mới đào ra nửa bình rượu chưa uống hết. Nàng mở ra đưa cho hắn.
“Đây là cái gì?” Tống Lập Ngôn ghét bỏ mà đón lấy, lại thấy mùi rượu thì nghi hoặc mà nhìn vào trong bình.
“Rượu ủ 80 năm, ngài nếm thử đi.”
Cái thứ này…… Không phải chính là rượu lúc trước nàng uống với người làm ở hậu viện sao? Lúc ấy hắn đã thắc mắc sao khách điếm lại có rượu ủ những 80 năm. Sau đó nàng nói khách điếm này là tổ truyền thì nghi ngờ của hắn mới tiêu tan. Hiện giờ nghĩ lại thì đây hẳn lại là một lời nói dối của nàng.
Ôm cái bình ngửa đầu uống một ngụm, Tống Lập Ngôn vốn có chút chờ mong. Rốt cuộc hắn cũng là người yêu rượu, uống hết rượu ngon trong thiên hạ rồi thì vẫn muốn thử vò rượu ủ 80 năm này xem sao. Kết quả rượu vừa vào miệng hắn đã sặc phun ra hết.
“Khụ……” Rượu này vừa đắng vừa chát, lại có mùi bùn đất, quả thực không phải cho người uống. Hắn phì phì nhổ ra, ánh mắt cổ quái nhìn về phía nàng.
Nếu hắn nhớ không lầm thì tối hôm đó nàng uống rất nhiều.
Lâu Tự Ngọc vừa lòng mà nhìn phản ứng của hắn. Nàng ngồi xổm trên đất chống cằm mà cười nói: “Đây là rượu ta ủ năm chàng chết.”
Tống Lập Ngôn chấn động.
“Sinh thời chàng rất thích uống rượu. Có một ngày tâm huyết dâng trào, chàng liền leo núi lấy tiên hoa ủ rượu sau đó để vò trong phòng nói chờ đầu xuân sang năm là có thể cùng ta uống mấy ngụm rượu ngon. Đến lúc đó ta sẽ nấu vài món cho chàng, yêu cầu không cao, chỉ cần chín là được.”
Nàng càng cười càng sáng lạn, nhưng đôi mắt lại càng ngày càng đỏ: “Nhưng mùa xuân còn chưa đến thì người đã không còn.”
Tuyết trên núi còn chưa tan, chỉ cần mở cửa sổ là gió lạnh sẽ thổi vào mặt khiến người ta lạnh đến cứng lại. Hoa trong viện cũng chưa nở một đóa nào, mùa xuân còn phải cách một đoạn nữa mới đến. Thế nhưng hắn không chờ cũng không đợi đã bỏ nàng lại.
“Ngài hỏi ta có tâm hại chàng hay không ư?” Lâu Tự Ngọc có chút nghẹn ngào, nuốt vài hơi mới nói được, “Ta ước gì có thể dùng mệnh của mình đổi lấy chàng có thể sống lâu trăm tuổi. Ta ước gì Thượng Thanh Tư chưa từng có cấm thuật gì. Ta ước gì có thể chết cùng chàng. Thế mà ngài lại hỏi ta có tâm hại chàng hay không ư?”
Trong lòng Tống Lập Ngôn không hiểu sao lại như bị chày sắt hung hăng đập một búa. Hắn không thoải mái mà duỗi tay đè lại, há mồm muốn nói gì nhưng lại rũ mắt nuốt lại.
“Không phải ngài tò mò ta muốn làm gì sao?” Lâu Tự Ngọc đứng lên, lảo đảo hai bước đi đến trước mặt hắn, ánh mắt nàng sáng quắc nói, “Ta muốn hoàn thành di nguyện của chàng. Những chuyện chàng chưa làm xong ta sẽ làm thay.”
Sau đó thì sao, nàng sẽ chết theo hắn ư?
Tống Lập Ngôn trầm mặc, trên mặt lộ ra vài phần tối tăm mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Sau đó hắn uể oải mà dời mắt.
“Chuyện đại nhân muốn biết chung quy rồi cũng biết hết. So với việc để ta nói bây giờ để rồi tiếp tục hoài nghi thì ngài có thể chờ một chút là sẽ thấy hết.” Lâu Tự Ngọc hít sâu một hơi sau đó cười nói, “Chỉ cần đại nhân không bắt nô gia thì nô gia nguyện ý giải thích những nghi hoặc của đại nhân.”
Gió đêm thổi tới, hương vị chua xót của bình rượu lan ra khắp viện. Lâu Tự Ngọc cảm thấy thái độ của mình đã đủ thành khẩn, nhưng không biết vì sao thoạt nhìn Tống Lập Ngôn lại không quá vui vẻ. Hắn phất tay áo xoay người, lãnh đạm nói: “Hôm nay dừng ở đây, chưởng quầy đi nghỉ sớm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.