Người Cầm Quyền

Chương 104: Vợ cũ




Khi thấy Hàn Đông quay đầu thì tên mặt thẹo chợt đứng lại, hắn giống như bị người ta điểm huyệt, vẻ mặt cũng biến đổi khó nghờ. Một tiểu tử ở bên cạnh hắn chưa từng gặp Hàn Đông, tên này bước nhanh lên định vươn tay chụp lấy Hàn Đông, trong miệng kêu lên:
- Tiểu tử, dám đánh bố tao...
- Hừ!
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, hắn vung tay chụp được cổ áo của tên kia, sau đó nhấc chân đá vào đầu gối của đối phương.
- Á!
Tiểu tử kia chợt thét lên, sau đó quỳ xuống trước mặt Hàn Đông. Dì Vương ở bên cạnh thấy vậy thì dựng mày, sau đó lại nhíu mày. Chồng trước của nàng tên là Yến Giải Phóng, hắn quát lớn một tiếng "Yến Lai" rồi phóng ra.
Hàn Đông trừng mắt, Yến Giải Phóng chợt kinh hoàng mà lui về phía sau vài bước, không dám tiến lên. Hắn nhìn con trai mình là Yến Lai rồi xoay người nhìn tên mặt thẹo nói:
- Các người làm ơn nhanh lên...
Tên mặt thẹo trừng mắt nhìn Yến Giải Phóng, sau đó không nói lời nào mà định xoay người bỏ đi.
Hàn Đông cười lạnh nói:
- Đến nơi này không phải dùng cơm sao?
Tên mặt thẹo chợt giật mình, hắn dừng lại nói với dì Vương:
- Bà chủ, làm phiền nấu cho chúng tôi vài món.
Dì Vương thấy tình huống như vậy cũng rất khó hiểu, lại có chút chần chừ, những người kia nhìn có vẻ không tốt đẹp gì, lại đến cùng Yến Giải Phóng, vì vậy nàng sợ bọn họ dùng cơm không trả tiền.
Hàn Đông nói:
- Dì Vương, dì cứ nấu đi, không có chuyện gì.
- Được.
Dì Vương gật đầu, sau đó hỏi đám người kia muốn ăn gì, rồi đi vào nhà sau bận rộn.
Tên mặt thẹo cũng rất khó hiểu, không đánh được Hàn Đông nhưng không trêu vào thì có thể trốn, hơn nữa trong khoảng thời gian này đồn công an không có việc gì làm và luôn kiềm chế hắn, làm hắn cảm thấy rất bực, vì vậy mà an phận hơn xưa nhiều. Hôm nay hắn đến cũng vì găp bố của tiểu đệ vừa nhận là Yến Lai, nói đòi nợ bị ức hiếp, như vậy hắn mới đến, không ngờ lại gặp Hàn Đông, vì vậy chỉ có thể nói là gặp chuyện không may.
- Anh Đao, cứu mạng.
Yến Lai khóc than nói, điều này làm cho tên mặt thẹo cảm thấy căm hận, nhưng khi nhìn Hàn Đông thì chỉ có thể quay mặt sang chỗ khác, coi như không nghe thấy gì, thầm nghĩ chút nữa phải thu thập tiểu tử này mới được.
Yến Giải Phóng thấy con trai bảo bối quỳ xuống trước mặt Hàn Đông, mà Hàn Đông lại đang giẫm chân lên đùi Yến Lai, trong lòng càng căng thẳng, hắn muốn xông lên giống như muốn liều mạng với Hàn Đông.
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, Yến Giải Phóng càng hoảng sợ, vì vậy mà giọng điệu cũng run rẩy:
- Cậu...Cậu muốn làm gì?
Hàn Đông cười lạnh nói:
- Tôi còn muốn hỏi ông muốn làm gì?
Yến Giải Phóng lui ra phía sau một bước rồi nói:
- Cô ta...Quán cơm này vốn là của tôi, tôi muốn lấy tiền cũng không phạm pháp.
Hàn Đông chợt sững sờ, không ngờ có chuyện như vậy, lúc này dì Vương từ trong phòng vọt ra, trong tay còn cầm theo dao thái rau, nàng phẫn nộ nói:
- Sao lại là ông? Khi ly hôn tôi không lấy thứ gì, chỉ lấy quán cơm này, ông còn muốn thế nào nữa?
Khi thấy dì Vương vung vẫy dao thì Yến Giải Phóng căng thẳng lui về phía sau, hắn hô lên:
- Cô muốn làm gì? Đừng đến đây.
Hàn Đông đại khái hiểu chuyện gì xảy ra, vì vậy càng xem thường Yến Giải Phóng, hắn buông chân rồi khẽ đạp, Yến Lai lăn sang một bên. Tên này đứng lên rồi tranh thủ trốn sau lưng của Yến Giải Phóng, mặt đỏ bừng bừng.
Đúng lú này một chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cửa quán, trên xe có hai cảnh sát bước xuống, thì ra vừa rồi dì Vương vào nhà báo cảnh sát.
Yến Giải Phóng vừa thấy cảnh sát thì giống như gặp cứu tinh, hắn tiến lên nói:
- Cảnh sát, các anh cần phải làm chủ cho tôi.
Hai tên cảnh sát kia lại biết Hàn Đông, vì khu vực này thuộc đồn công an phía Tây, bây giờ đồn công an phía Tây không ai không biết Hàn Đông. Hai tên cảnh sát cũng không quan tâm đến Yến Giải Phóng mà tiến lên cung kính nói:
- Chủ tịch Hàn cũng có mặt ở đây à?
Hàn Đông khẽ gật đầu rồi chỉ vào Yến Giải Phóng và Yến Lai nói:
- Hai người này đến gây rối, làm người ta không buôn bán gì được, tôi cảm thấy các anh nên xem xét, nên tạo ra hoàn cảnh tốt đẹp cho khu vực này.
Một vị cảnh sát liên tục nói:
- Bí thư Hàn cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.
Nếu đã có lời của Hàn Đông, hai tên cảnh sát cũng không khách khí mà nhanh chóng lấy còng ra bắt người. Yến Giải Phóng và Yến Lai chợt trợn tròn mắt, liên tục cầu xin tha thứ, nhưng hai tên cảnh sát muốn xum xoe Hàn Đông, nào có quan tâm? Vì vậy mà bọn họ trực tiếp bắt bọn họ, một tên còn nói với dì Vương:
- Nếu chị có rãnh thì xin mời đến đồn công an hỗ trợ xử lý.
Thái độ của hai tên cảnh sát rõ ràng đã quá đủ khách khí, nếu là trước kia thì dù là đối diện với người bị hại cũng không được như vậy, vì hễ là ai đưa đến phiền phức cho cảnh sát thì thái độ của bọn họ sẽ rất kém.
- Lát nữa tôi sẽ đóng cửa quán và đi đến hỗ trợ.
Dì Vương nói, hai tên cảnh sát chào Hàn Đông một tiếng, sau đó đưa Yến Giải Phóng và Yến Lai lên xe.
Hàn Đông lúc này đã dùng cơm xong, khi thấy tên mặt thẹo thở ra một hơi thì nói:
- Sau này nếu như còn phát hiện anh gây sự ở chỗ này, tôi sẽ chào hỏi với đồn trưởng Tần, mỗi ngày đều mời anh lên đồn uống trà.
- Không dám, sẽ không dám.
Tên mặt thẹo run lên, khoảng thời gian qua hắn đã quá phiền phức, nếu mỗi ngày đều phải đến đồn công an thì còn làm ăn gì nữa?
- Còn chưa mau cút đi?
Hàn Đông khiển trách.
Tên mặt thẹo và vài tên đàn em đứng lên muốn di, Hàn Đông lạnh lùng nói:
- Ăn xong không trả tiền sao?
Thật ra lúc này dì Vương chưa làm xong món gì, mà đám người đi theo tên mặt thẹo cũng chưa thấy bóng dáng thức ăn đâu cả, nhưng bọn họ cũng lấy ra một trăm đồng đặt lên bàn rồi xám xịt bỏ đi.
Dì Vương ồ một tiếng, nàng thấy nhóm người kia chạy đi đã xa thì lấy đồng một trăm đưa cho Hàn Đông:
- Tiểu Đông, cậu thu lại đi.
Hàn Đông không khỏi cười nói:
- Dì Vương, đây là của dì, đưa cho cháu làm gì? Dì cứ yên tâm, bọn họ sẽ không dám đến làm loạn nữa đâu. Lát nữa dì đến đồn công an nói cho rõ ràng, sau này nếu bọn họ tiếp tục đến gây sự, cứ báo cho công an đến giải quyết.
- Tiểu Đông...
Dì Vương không biết nói gì hơn, nàng khẽ lau mắt nói:
- Tôi đi lấy thêm cơm cho cậu...
Hàn Đông đặt đũa xuống nói:
- Không cần, dì Vương, cháu đã ăn no, dì cứ bận rộn, cháu về trước.
Khi quay về phòng thì Hàn Đông nhận được điện thoại của mẹ, nàng nói:
- Tập đoàn Đông Thăng phát triển kinh doanh khá suôn sẻ, bây giờ đang mở hai cửa hàng, còn cổ phần vẫn phân chia như trước.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Mẹ, tốc độ của mọi người cũng quá nhanh rồi, không phải sau này chuẩn bị bán máy tính cho người khác chứ?
Dư Ngọc Trân cười ha hả nói:
- Không có biện pháp, bây giờ khó tìm được nhân viên kỹ thuật, tự chủ phát triển chỉ có thể là từ từ. Con phân tích cũng khá đúng, nghành này phát triển rất nhanh, mẹ thấy dù là làm đại lý cho người khác cũng có thể kiếm nhiều tiền. Tất nhiên chúng ta sẽ tự chủ khai phá, không thể mãi làm đại lý cho người ta. Con yên tâm, Đông Thăng nhất định sẽ phát triển tốt, con cứ chờ mà làm phú ông.
Hàn Đông cười nói:
- Con nào có lo lắng gì, chỉ là nhiều tiền quá cũng vô dụng.
Dư Ngọc Trân nói:
- Sao lại vô dụng? Mẹ sẽ giữ cho con, tương lai lấy vợ sẽ sử dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.