Người Cầm Quyền

Chương 128: Quê quá hóa khùng




Giọng điệu của Liễu Hàng thật sự cho thấy sự khinh thường với cấp bậc của nhà khách huyện Phú Nghĩa, Vương Hòa Bình thấy thế thì cười nói:
- Bí thư Hoàng, chúng ta nên đặt phòng ở khách sạn Long Đằng thì hay hơn.
Hoàng Văn Vận gật đầu nói:
- À, Long Đằng là khách sạn tốt nhất huyện Phú Nghĩa, hai vị trước tiên cứ nghỉ ngơi cái đã.
Hàn Đông đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn tình huống vừa xảy ra, trong lòng càng khinh bỉ tên khốn Liễu Hàng kia, chỉ sợ tên này cũng không phải đến làm việc chính.
Vì trở ngại về chức trách nên Hàn Đông và Kiều San San lại lên xe đưa Liễu Hàng và Cao Tiểu Yến đến khách sạn Long Đằng. Khách sạn này có hai cửa, cửa nam dành cho những người vào dùng cơm, cửa bắc dành cho các vị khách đi vào đặt phòng dừng chân, nơi đây khá yên tĩnh, phòng tuyên truyền đặt hai phòng ở lầu bốn, Hàn Đông và Kiều San San cùng nhóm Cao Tiểu Yến đi lên phòng, sau đó nhanh chóng đi xuống. Kiều San San nói:
- Họ Lỗ kia quá kiêu ngạo.
Hàn Đông cười nói:
- À, nhưng tôi thấy thái độ của anh ấy với cô là rất tốt.
Kiều San San đỏ mặt nói:
- Anh nói gì vậy? Không thấy được ánh mắt của Cao Tiểu Yến nhìn anh sao? Vốn tôi còn muốn trò chuyện thêm với Tiểu Yến, nhưng thấy cô ấy không quá tập trung, vì vậy chỉ có thể bỏ qua.
- Phải vậy không? Sao tôi không thấy? Thôi được rồi, chúng ta là chủ nhà, chỉ cần bọn họ có bài viết là được.
Nói thật thì Hàn Đông cảm thấy với những biểu hiện của Liễu Hàng, muốn có bài viết lên báo cũng là rất khó.
Đúng sáu giờ, bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận, trưởng phòng tuyên truyền Vương Hòa Bình cùng nhau đến khách sạn Long Đằng mở tiệc chiêu đãi Cao Tiểu Yến và Liễu Hàng, Hàn Đông và Kiều San San cũng đi theo bên cạnh. Trong bữa tiệc thì Liễu Hàng tỏ ra rất ưu nhã, trong miệng phát ra những từ ngữ rất hay, nói về những chuyện gặp ở thủ đô, những chuyện phát sinh ở tòa soạn, cố gắng tỏ ra mình là một người đàn ông có kiến thức rộng rãi, có thân phận và địa vị. Ngược lại Cao Tiểu Yến lại tỏ ra ẩn giấu hơn, giống như n.có tâm sự, chỉ khẽ trò chuyện với Kiều San San mà thôi.
Sau khi cơm nước xong thì Hoàng Văn Vận và Vương Hòa Bình lần lượt bỏ đi, giao nhiệm vụ tiếp đãi Cao Tiểu Yến và Liễu Hàng cho Hàn Đông và Kiều San San. Hai người bọn họ cũng thấy Liễu Hàng này căn bản không coi mình ra gì, vì vậy nên cả hai muốn tránh đi, dù sao thì người cũng do Hàn Đông mời đến, trong huyện chỉ cần chịu trách nhiệm chi trả phí tổn là được.
Sau khi đi ra khỏi khách sạn Long Đằng thì Kiều San San nhìn Cao Tiểu Yến rồi nói:
- Chúng ta đi hát nhé? Mình nhớ là Tiểu Yến hát rất hay.
Liễu Hàng nhíu mày cười nói:
- Thật ra tôi thích vào quán bar ngồi hơn.
Hàn Đông nghe vậy thì không nhịn được phải nói:
- Đáng tiếc là ở huyện Phú Nghĩa không có quán bar, cũng không thể nào thỏa mãn trưởng phòng Liễu cho được.
Liễu Hàng quét mắt nhìn Hàn Đông, sau đó hắn nhếch miệng nói với Kiều San San:
- Không phải San San muốn đi hát sao? Bây giờ chúng ta đi.
Khi ca hát, Liễu Hàng đơn giản cùng Kiều San San hát song ca, khi ca xong thì phàn nàn rằng âm điệu ở đây quá kém, không thể nào phát huy hết chất giọng của mình. Hàn Đông thật sự rất muốn nói đối phương hát như kẻ điên, dù thế nào thì cũng như vậy mà thôi. Thật sự hắn khá khinh thường loại người cứ thấy người đẹp là mắt sáng như sao giống Liễu Hàng, người này có ý với Kiều San San, nếu không phải là do Cao Tiểu Yến dẫn đến, sợ rằng Hàn Đông chẳng cần khách khí làm gì.
Hát đến mười giờ thì Hàn Đông và Kiều San San đưa Liễu Hàng và Cao Tiểu Yến về khách sạn, sau đó trên đường về, Kiều San San vểnh miệng nói:
- Liễu Hàng này đúng là không ra gì.
Hàn Đông cũng tỏ ra đồng ý:
- Đúng vậy, tôi lo lắng lần này không có kết quả tốt.
Kiều San San thở dài sâu kín:
- Cũng không biết vì sao lại dẫn tên này đến, tôi còn tưởng rằng có phóng viên nhật báo kinh tế Trung Quốc thì không cần tìm người trong tỉnh, xem ra phải quay về liên lạc lại.
Hàn Đông cười nói:
- À, nếu thật sự không được thì tôi nghĩ mình nên viết một bài gửi lên nhật báo Trung Quốc, tôi cũng không tin không được đăng.
Kiều San San nở nụ cười:
- Đúng rồi, anh trước kia từng có ba bài viết trên nhật báo Trung Quốc, có phóng viên nào được tốt như anh?
Hàn Đông được Kiều San San khích lệ mà cảm thấy ngượng ngùng, hắn nói:
- Hì hì, may mắn, chỉ là may mắn mà thôi.
Sáng hôm sau, khi Hàn Đông và Kiều San San đến khách sạn Long Đằng theo thời gian hẹn trước, hai người đợi thật lâu cũng không thấy Liễu Hàng và Cao Tiểu Yến đi xuống.
- Xem ra chúng ta đến quá sớm.
Hàn Đông nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn chín giờ, hai người kia không biết đang làm gì? Thời gian trôi qua quá nhanh, bọn họ còn phải ước hẹn với thị trấn Triệu Hoa.
Kiều San San cũng rất bất mãn, hai tay giữ lấy túi xách, đi tới đi lui trong đại sảnh.
Lại mười phút trôi qua, Cao Tiểu Yến chạy từ trên lầu xuống như chớp, lại liên tục nói:
- Thật xin lỗi, ngủ quên mất.
Sau đó là Liễu Hàng đi xuống không nhanh không chậm, hắn vừa xuống vừa vuốt tóc cực kỳ ưu nhã.
Hàn Đông và Kiều San San đồng thời nhịn tức chờ hai người Cao Tiểu Yến ăn sáng, sau khi bọn họ đến thị trấn Triệu Hoa thì đã hơn mười một giờ, coi như một buổi sáng cứ như vậy mà bị lãng phí. Hàn Đông dứt khoát đưa bọn họ đến tụ điểm ven sông, dù sao cũng đã đến, dứt khoát ăn cơm xong rồi thẩm vấn sau.
Nhưng điều làm cho Hàn Đông không thể ngờ chính là sau khi cơm nước xong thì Liễu Hàng nói cần phải nghỉ trưa, đến hai giờ mới làm phóng viên. Hàn Đông nhìn bộ dạng vuốt vuốt cặp kính gọng vàng rất bảnh bao của Liễu Hàng mà hận không thể cho đối phương một tát rơi xuống sông Đà Giang.
Khi Hàn Đông định lên tiếng nói vài câu thì bàn tay bị Kiều San San kéo lại, hắn khẽ nắm chặt bàn tay nàng rồi cười nói:
- À, vậy cũng được, cứ ở đây nghỉ ngơi, vì thị trấn Triệu Hoa rất tụt hậu, căn bản không có khách sạn, chỉ có thể làm khó hai vị.
Hàn Đông quay đầu nhìn Cao Tiểu Yến, thấy nàng muốn nói lại thôi, thầm nghĩ đây là thế nào? Sớm biết như vậy thì cần gì mời đến?
Liễu Hàng dù nói muốn nghỉ ngơi nhưng lại tìm Kiều San San nói chuyện, khoe khoang những gì mình làm ở thủ đô, giống như hắn là một kẻ rất tài giỏi. Nhưng hắn thật sự quá ngốc, nếu Kiều San San thích ở lại thì đã tìm một công tác ở thủ đô rồi.
Hàn Đông ngồi bên cạnh rất nhàm chán, vất vả lắm mới chờ đến hai giờ, hắn nói:
- Chúng ta xuống thôn Bình Phong, sau đó quay về huyện Phú Nghĩa.
Kiều San San đứng lên nói:
- Đúng vậy, chúng ta đi thôi.
Toàn bộ quá trình phóng viên cực kỳ đơn giản, chỉ là chụp vài tấm hình, hỏi thăm vài người ven đường, sau đó Liễu Hàng nói đã xong, những thứ còn lại để cho Kiều San San nói rõ với hắn là được. Kiều San San cực kỳ phản cảm với Liễu Hàng, nhưng nàng vẫn cố gắng cười nói:
- Chuyện này tôi cũng không quá rõ ràng, tất cả đều do Hàn Đông một tay làm nên, để cho Hàn Đông báo cáo với trưởng phòng Liễu thì hay hơn.
Sau khi trở lại huyện Phú Nghĩa và dùng cơm ở khách sạn Long Đằng, Liễu Hàng nói muốn đi hát, nói ngày mai Hàn Đông đến khách sạn giới thiệu là được, đến lúc đó hắn về thủ đô sẽ viết bản thảo sau.
Hàn Đông thật sự không có chút hy vọng nào với Liễu Hàng, người này căn bản đến đây cũng không phải một lòng viết bài, cả ngày chỉ biết tán tỉnh Kiều San San, cũng không quan tâm đến bộ dạng u oán của Cao Tiểu Yến ở bên cạnh. Hàn Đông thậm chí cảm thấy, nếu không phải có Cao Tiểu Yến ở bên cạnh, chỉ sợ đối phương sẽ lộ ra bản chất lang sói với Kiều San San.
Sau khi hát xong thì Cao Tiểu Yến cũng chưa chịu về khách sạn, nàng muốn đi theo Kiều San San, nói rằng có chuyện cần tâm sự. Liễu Hàng quay về khách sạn với vẻ mặt không quá tốt.
Khi đến khu ký túc xá cục lương thực thì Cao Tiểu Yến dùng giọng kinh ngạc nói:
- Các người ở dối diện nhau sao?
Sau khi Cao Tiểu Yến xem xét hai gian phòng thì chợt cười lên ha hả"
- Này, hai người ở hai phòng là quá lãng phí.
Hàn Đông cười nói:
- Sao lại như vậy?
- Tất nhiên là ở một phòng thì đủ rồi.
- Hừ, Tiểu Yến đúng là muốn chết.
Kiều San San thẹn thùng lên tiếng, khi thấy bộ dạng của nàng như vậy thì Hàn Đông cũng thật sự không nhịn được rung động.
Hai người cùng ngồi trong chốc lát, Hàn Đông quay về phòng, khi đi rửa mặt thì chuông điện thoại vang lên, Hàn Đông nghe máy:
- Alo, xin hỏi là ai vậy?
- Bí thư Hàn, tôi là Tần Đại Lương của đồn công an phía Tây, thật sự quấy rầy bí thư Hàn nghỉ ngơi.
- Không có gì, tôi cũng chưa đi ngủ.
Hàn Đông cười nói, hắn dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Đồn trưởng Tần có việc gì sao?
- Là thế này, cảnh sát có bắt được một người họ Liễu, hắn nói có quen biết với anh, vì vậy tôi muốn điện thoại xác nhận.
Hàn Đông chợt sững sờ, họ Liễu, chẳng lẽ là Liễu Hàng? Vì vậy hỏi:
- Có phải mang kính gọng vàng, nói tiếng phổ thông hay không?
- Đúng rồi, bí thư Hàn quen biết với hắn sao?
- À, sao các anh lại bắt anh ta?
Hàn Đông có chút kỳ quái, thầm nghĩ đừng làm ra chuyện gì u ám, nếu không ảnh hưởng sẽ không tốt. Liễu Hàng kia là một tên cực kỳ chán ghét, bản lĩnh làm hư việc nhiều hơn là thành công.
Tần Đại Lương ngừng lại một chút rồi nói:
- Đồn công an nhận được tin báo, người này tìm một tiểu thư mát xa, nếu là người quen của bí thư Hàn, tôi sẽ cho bọn họ thả người.
Hàn Đông chỉ có thể cười khổ, tiểu tử kia quá vô sỉ, rõ ràng có quan hệ thân mật với Cao Tiểu Yến nhưng khi thấy Kiều San San thì không thể không động tâm, đến tối thừa dịp không có mặt Cao Tiểu Yến để tìm tiểu thư, đúng là loại ngoài nạm vàng ngọc trong thối rửa.
- À, người này cũng không có quan hệ gì với tôi, nhưng hắn là phóng viên, cũng đừng làm khó. Cám ơn đồn trưởng Tần, hôm sau sẽ mời rượu.
Hàn Đông thật sự không muốn có quan hệ gì với một kẻ vô sỉ như Liễu Hàng.
- Thì ra là phóng viên, khó trách kiêu ngạo như vậy.
Tần Đại Lương cười nói:
- Bí thư Hàn quá khách khí rồi, tôi cúp máy đây.
Ngày hôm sau khi đám người Hàn Đông đi vào khách sạn thì Liễu Hàng còn chưa thức dậy, Cao Tiểu Yến gõ cửa một lúc thì Liễu Hàng mới mở cửa, sau đó đối phương lại nằm lên giường, dùng mền che đầu.
- Anh làm sao vậy? Có gì không thoải mái à?
Cao Tiểu Yến đi đến dùng giọng lo lắng nói, lại vạch mền ra.
- Đau đầu, đừng động vào.
Liễu Hàng nói, sau đó rụt đầu vào chăn:
- Tôi nằm ngủ một lát, đến chiều quay về Thục Đô thì nói một tiếng.
Thực tế hắn cũng không phải đau đầu, vì lúc này mặt hắn còn sưng, không thể gặp người. Tối qua Tần Đại Lương sau khi biết hắn chỉ có chút quen Hàn Đông mà thôi, căn bản là không có tình cảm gì, vì vậy mới cho người thả ra. Nhưng Tần Đại Lương cũng không thích bộ dạng kiêu ngạo của đối phương, vì thế mà để cho thủ hạ tát vài cái, đánh cho mặt mũi sưng vù, một tiếng sau mới thả ra.
Cao Tiểu Yến vội vàng la lên:
- Này, anh có bị nặng không? Nếu không thì đi bệnh viện.
Sau khi nghe được âm thanh bên trong, Kiều San San khẽ nhếch miệng nói:
- Cũng không biết đang giở trò quỷ gì?
Hàn Đông cười nhạt nói:
- Có lẽ là ngủ không ngon, chúng ta đừng đứng đợi ở chỗ này, đi xuống trước thôi.
Hai người xuống lầu không được bao lâu thì Cao Tiểu Yến cũng bị Liễu Hàng mắng cho chạy ra, nàng nói với vẻ mặt mất tự nhiên:
- Liễu Hàng đau đầu, tôi sẽ lo chuyện phóng viên.
Lúc này Liễu Hàng nghiến răng nghiến lợi ngồi trên giường vuốt gương mặt đau nhức, hắn phẫn nộ tìm số điện thoại, gọi cho Hoàng Văn Vận, hắn nói ngay khi điện thoại được nối thông:
- Bí thư Hoàng à? Tôi là Liễu Hàng, các anh sắp xếp thế nào vậy? Tôi xem đến huyện Phú Nghĩa đúng là quyết định sai lầm.
Liễu Hàng thấy đêm qua mình sở dĩ báo tên Hàn Đông và bị cho vài tát, điều này có liên quan đến Hàn Đông, không thì đồn công an cũng sẽ chẳng làm vậy với mình. Lúc này hắn quyết định muốn báo thù, dù sao bọn họ cũng cần mình đưa tin, thật sự có thể dùng nó để uy hiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.