Hàn Vũ gật đầu, bèn cùng Hàn Nguyệt đi học bài
Trong lòng cậu bé cũng biết được cha mình mỗi ngày công việc đều rất bề bộn. Cậu cũng hiểu hết, cũng không nghĩ rằng cha mình như thế chính là không quan tâm gì đến mình. Nhưng trong lòng cậu vẫn luôn hy vọng được cha quan tâm nhiều hơn nữa. Đây cũng là tâm trạng bình thường của trẻ con.
Riêng Hàn Nguyệt, cô bé cũng có tâm tư riêng của mình. Sâu trong lòng, cô cũng biết được cha mình chính là Hàn Đông, cô và Hàn Vũ là anh em ruột. Nhưng cô bé cũng biết, chuyện này không thể nói cho người ngoài biết được. Lúc đứng trước mặt người khác cô chỉ có thể gọi Hàn Đông bằng "chú". Tuy mỗi lúc gọi như vậy, trong lòng Hàn Nguyệt luôn muốn gọi "cha", nên tâm hồn mẫn cảm của cô bé luôn có chút thương cảm.
Cô học cùng lớp với Hàn Vũ, tất nhiên cũng phải mời phụ huynh đi họp. Nhưng Kiều San San lại không ở đây, cả Lữ Nhạc cũng không có nữa, cho nên người có thể đi họp phụ huynh chỉ có Hàn Đông. Nhưng Hàn Đông lại phải họp phụ huynh cho Hàn Vũ, cho nên phụ huynh của cô sẽ không ai tham gia.
Cho nên, lúc nãy, khi Hàn Vũ nhắc đến chuyện này, Hàn Nguyệt cũng không nói một lời, cứ lặng lẽ dùng bữa, nhưng trong lòng rất không thoải mái.
Lúc này, tuy đang học bài trong thư phòng, nhưng tâm tư của cô cũng bay giữa không trung, không biết suy nghĩ những gì, nhưng tâm trạng rất tệ.
Hàn Vũ ngồi trước bàn, cảm giác được tâm trạng cô bé không tốt, cậu bèn đặt cây viết trong tay xuống, nhìn Hàn Nguyệt, nói bằng giọng ấm áp:
- Em Nguyệt Nhi, em đừng lo lắng nữa, đến lúc đó cha nhất định sẽ tham gia cuộc họp của lớp chúng ta.
Hàn Nguyệt cầm bút trong tay, ngẩng đầu lên, đôi mắt như ngôi sao nhấp nháy, gật đầu nói:
- Em biết rồi, anh, bài này em không biết làm.
- Để anh xem thử.
Hàn Vũ bước tới gần một chút.
Ngày hôm sau, lịch trình làm việc của Hàn Đông cũng dày đặc. Buổi sáng phải đi tiếp kiến Quốc vương Thụy Điển, buổi chiều phải đi thị sát khu nhà ở dành cho người có thu nhập thấp lớn nhất thành phố Minh Châu "An Cư Uyển", đồng thời còn phải giải quyết vấn đề nhà ở cho những người có thu nhập vừa và thấp. Hàn Đông kiên quyết thi hành chính sách xây dựng nhà giá rẻ cho thuê, tăng thêm ưu đãi với giới xây dựng, hơn nữa còn vô cùng coi trọng công tác xây dựng nhà cho thuê giá rẻ này, cũng ban hành quy định rất nghiêm chỉnh, hễ phát hiện bất kỳ người nào gian lận đều xử phạt một cách nghiêm khắc, không chút do dự.
Chuyện này cũng do trước đây Hàn Đông giao lưu với bạn trên mạng mới có quyết định. Sau lần giao lưu đó, trên Hội nghị Thường vụ Thành ủy, Hàn Đông đã quy định, yêu cầu mỗi tháng một lần, phải có một vị lãnh đạo Thành ủy hay Ủy ban nhân dân thành phố tổ chức cuộc họp trên mạng, tiến hành giao lưu với số đông dân chúng, thực hiện thái độ bình thường hóa, vừa lắng nghe tiếng nói của dân, hiểu biết được nỗi khó khăn của người dân, vừa tiến hành họp trực tiếp trên mạng, đem kết quả xử lý công bố cho công chúng biết, để công chúng giám sát.
Hành động này tất nhiên được xã hội nhất trí tán thành. Dù sao giao lưu trên inte cũng dễ dàng hơn rất nhiều, không cần xuất đầu lộ diện cũng đã dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Buổi sáng, Hàn Đông gặp gỡ Quốc vương Thụy Điển, tiến hành giao lưu hữu nghị với ông ấy. Buồi chiều Hàn Đông đến công trường An Cư Uyển, thị sát tiến độ công trình. Tại hiện trường, Hàn Đông nhất mạnh đến công tác an toàn và chất lượng công trình, đề nghị phải đảm bảo được tiến độ hoàn thành công trình.
- Bí thư, đã 3 giờ rưỡi rồi.
Chu Tiên Uy ngồi cạnh Hàn Đông nhỏ giọng nhắc. Trước đó, Hàn Đông đã đề cập với Chu Tiên Uy rằng mình muốn đi họp phụ huynh của mấy đứa nhỏ vào lúc ba giờ, bảo anh ta phải nhắc nhở mình.
Chỉ có điều vào lúc 3 giờ, Hàn Đông đang đứng trước máy quay phim của đài truyền hình để phát biểu chuyện quan trọng, thân làm thư ký như anh ta không thể tiến lên để nhắc nhở, đành phải chờ đến lúc này mới tìm được cơ hội tiến lên.
Hàn Đông gật đầu, lập tức bước đến nói với người cùng đi thị sát với mình, Phó Chủ tịch thành phố Đồ Thiếu Vũ vài câu, rồi dẫn Chu Tiên Uy cùng lên xe, đến trường Trung học Thành phố.
Chiếc xe này là chiếc Santana được Chu Tiên Uy chuẩn bị trước. Dù sao Hàn Đông cũng chỉ đi xử lý gia vụ, cũng phải khiêm tốn một chút mới được.
Còn nữa, khi lên xe, Chu Tiên Uy còn đặc biệt lấy ra một cặp mắt kính màu trà có gọng vàng đưa cho Hàn Đông. Sau khi Hàn Đông mang kính lên, khí chất cả người lập tức thay đổi rất nhiều. Từ một bậc bề trên biến thành một thư sinh hào hoa phong nhã. Trừ phi đã tận mắt nhìn thấy Hàn Đông, biết được thân phận của Hàn Đông, nếu không cũng sẽ không nghĩ ra được thân phận thật sự của hắn. Mặc dù cũng có nhiều người từng nhìn thấy Hàn Đông trên TV, nhưng trong đời thường thì không có bao nhiêu người từng gặp qua. Nếu bất chợt gặp được, cũng sẽ không nhớ nổi người này là ai, nhiều nhất là chỉ có thể cảm thấy người này hơi quen mắt một chút mà thôi.
Rất nhanh, xe đã tới trường trung học. Chu Tiên Uy cũng đã sớm tìm được người bạn trong ngành giáo dục, cho nên không gặp ngăn trở trước cửa trường. Xe chạy thẳng vào sân trường, tiếp đó bèn đến lớp của Hàn Vũ và Hàn Nguyệt.
- Anh chính là phụ huynh của Hàn Vũ và Hàn Nguyệt sao?
Một phụ nữ trung niên đưa mắt quan sát kỹ Hàn Đông, đó chính là giáo viên chủ nhiệm lớp Hàn Vũ và Hàn Nguyệt.
Đối mặt với ánh mắt của phụ nữ thế này, Hàn Đông có chút không quen, bèn xoa xoa cằm, gật đầu nói:
- Vâng, tôi chính là cha của Hàn Vũ, chú của Hàn Nguyệt. Vì mẹ Hàn Nguyệt đi công tác nước ngoài không thể trở về kịp, nên tôi phải đến.
Cuộc họp phụ huynh lần này, các vị phụ huynh được yêu cầu ngồi ba hàng phía trước, còn các học sinh thì ngồi ba hàng phía sau. Lúc này Hàn Nguyệt ngồi hàng thứ tư, từ phía sau nhìn thấy Hàn Đông nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô chủ nhiệm, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
- Ai cũng bận rộn hết.
Cô chủ nhiệm lớp than.
- Cuộc họp phụ huynh đã gần một nửa rồi mới đến.
Hàn Đông nói:
- Thật ngại quá, công tác quá bận rộn, cho nên chậm trễ một chút….
- Công việc dù bận, chuyện của con cái cũng không thể bỏ mặc được.
Cô chủ nhiệm không hề khách sáo ngắt lời Hàn Đông, nói tiếp với giọng phê bình: truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
- Không phải tôi nói anh, kiếm tiền tất nhiên quan trọng, nhưng giáo dục con cái cũng không thể lơ là. Tiền không phải là vạn năng đâu. Giờ lại đúng là giai đoạn mấu chốt trong quá trình trưởng thành của con. Chỉ hơi không chú ý thì cả đời con sẽ bị ảnh hưởng….
- Cô giáo, tôi nghĩ không nghiêm trọng đến thế chứ…
Hàn Đông ngượng ngùng cười nói, thầm nghĩ chủ nhiệm lớp này đúng là có trách nhiệm, nhưng dựa vào suy nghĩ của Hàn Vũ và Hàn Nguyệt, hẳn là không có vấn đề. Hơn nữa, Hàn Đông cảm giác được cô chủ nhiệm lới này rất bất mãn với hắn. Hắn không có làm gì, chẳng phải chỉ đến muộn gần một giờ thôi sao, hơn nữa hắn cũng đã giải thích rồi.