Hàn Đông cúi người nhặt chiếc khăm tắm cho Kiều San San, sau đó hắn giúp nàng phủ khăn lên người rồi mỉm cười nói:
- Cô lo lắng cái gì? Sợ tôi ăn mất sao?
Kiều San San đỏ mặt, nàng trừng mắt nhìn Hàn Đông rồi hờn dỗi nói:
- Anh dám sao?
Hàn Đông thật sự cảm thấy rung động, chỉ cảm thấy ánh mắt của Kiều San San vừa rồi thật sự quá quyến rũ, vì vậy mà những ý nghĩ vừa mới áp chế chợt bùng lên.
Hàn Đông hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Cô không sao chứ? Có thể đứng lên được không?
Kiều San San đỏ mặt, nàng dùng khăn tắm bọc khắp người, sau đó nàng thử đứng lên, khẽ dùng sức, lại ôi lên một tiếng rồi ngồi xuống, hai hàng chân mày cau lại.
Hàn Đông ngồi xổm xuống hỏi:
- Sao vậy, trật chân à?
Kiều San San gật đầu nói:
- Lúc tôi đi ra thì có một con chuột chạy đến.
- Chuột thì có gì phải sợ?
Hàn Đông cười nói:
- Có cần đưa đến bệnh viện không? Dù sao ngồi đây cũng không tốt.
Kiều San San lắc đầu rồi khẽ nói:
- Anh...Anh dìu tôi ra phòng ngủ, nghỉ ngơi một lát có lẽ sẽ không có vấn đề.
Kiều San San cầm lấy khăn tắm che ngực, vẻ mặt đỏ hồng, khăn tắm cũng không rộng, vì vậy mà muốn che hết ngực thì hai chân thon thả sẽ bộc lộ, ngoài ra cũng có thể được chiêm ngưỡng làn da trắng nõn bóng loáng, dường cong tuyệt đẹp, đúng là tinh xảo như điêu khắc từ bạch ngọc.
Hàn Đông mỉm cười, hắn ngồi xổm xuống dùng tay trái giữ chặt lưng Kiều San San, sau đó tay phải đưa xuống hai chân của nàng, dùng sức bế lên.
- Á!
Kiều San San chợt hô lên kinh hoàng, vẻ mặt càng thêm đỏ hồng, nàng khẽ nhắm mắt, cặp lông my cụp xuống, khẽ rung động.
Lúc này Kiều San San cảm thấy mình như bay lên, trong đầu lóe lên cảm giác mê muội, người này đúng là quá lớn gan.
Khi bàn tay ma xát với lớp da bóng loáng trơn mịn thì trong lòng Hàn Đông khẽ run lên, hắn cúi đầu nhìn, lại càng thêm ngây người. Tuy Kiều San San bị hắn ôm lên thì hai tay giữ chặt lấy khăn tắm và khép hai chân lại, nhưng viền khăn tắm bên dưới vẫn có hơi mở ra, bên trong lộ ra một góc quần lót màu hồng, mơ hồ có thể thấy chút màu đen lấp loáng bên trong.
Hàn Đông không khỏi cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, không tự chủ được mà trở nên căng cứng.
- Làm sao anh lại đứng yên như vậy?
Kiều San San hờn dỗi nói, nàng mở mắt ra thấy vẻ mặt có chút khác thường của Hàn Đông, sau đó lại thấy gương mặt đó trở nên đỏ ửng như uống rượu, vì vậy mà nàng nhìn theo ánh mắt của hắn, mặt không khỏi nóng lên. Nàng cắn răng nói:
- Đại sắc quỷ, tìm đường chết à?
Hàn Đông phục hồi tinh thần lại, hắn cười xấu xa nói:
- Muốn chết đây.
Hàn Đông tiến lên vài bước thật nhanh, đi vào phòng ngủ, lại khẽ đặt Kiều San San lên giường.
Kiều San San kéo chăn che lên người, nàng tức giận nói:
- Anh đúng là bại hoại.
Hàn Đông uất ức nói:
- Tôi nào có xấu đâu? Tôi không phải nghe thấy cô kêu lên sợ hãi mới vội vàng chạy sang à?
Kiều San San trừng mắt nhìn Hàn Đông, lúc này dưới tấm chăn mỏng thì cơ thể của nàng vẫn lồi lõm rất hấp dẫn, khi thấy hắn nhìn đến thì nàng trợn mắt:
- Còn đứng đó nhìn nữa sao?
- Hì hì.
Hàn Đông nở nụ cười:
- Không thể ngờ thân hình của cô lại tốt như vậy, rất đẹp.
- Hừ, anh còn nói nữa.
Kiều San San duỗi hai nắm đấm nhỏ nhắn trắng trẻo vào lồng ngực Hàn Đông, nàng vừa động thì chăn trượt ra, lại lộ ra hai nửa quả cầu trắng tươi, lúc này cơ thể nghiêng về phía trước, chúng có vẻ bị ép mà càng lớn hơn.
Hàn Đông trợn tròn mắt, Kiều San San đánh trúng hắn hai cái, sau đó phát hiện ánh mắt đối phương không đúng, vì vậy mà cũng cúi đầu thấy cảnh tượng trước ngực của mình. Nàng hô lên một tiếng, lại kéo chăn, còn che cả đầu, sau đó tức giận nói:
- Anh là đại sắc quỷ.
Hàn Đông cười ha ha hai cái, sau đó hắn nghiêm mặt nói:
- Rõ ràng muốn quyến rũ để tôi phạm tội còn nói gì nữa.
Hàn Đông lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh giường nói:
- Đưa chân ra đây tôi xem.
- Không!
Kiều San San co chân lại, đau đến mức nhíu mày.
- Thế nào, có đau không?
Hàn Đông nhìn kiều san san, sau đó nhấc chăn lên, thấy mắt cá chân phải của nàng hơi sưng, vì vậy mà khẽ xoa lên.
- Anh...
Kiều San San trừng mắt, sau đó khẽ cắn môi không nói thêm điều gfi.
Chân của Kiều San San rất tinh xảo, ngón chân màu hồng phấn, chốc chốc lại khẽ chuyển động, khá dí dỏm. Hàn Đông nhìn và chợt nhớ đến tình cảnh vừa rồi, hình như trong chiếc quần nhỏ cũng có gì đó hơi trong suốt.
Dần dần Hàn Đông càng nhẹ nhàng giống như vuốt tay tình nhân vậy. Kiều San San mở to mắt, chỉ thấy Hàn Đông cúi đầu khẽ vuốt chân mình, trong lòng không khỏi vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ trừng mắt nhìn Hàn Đông, thấy đối phương không chút phản ứng.
Một lát sau Hàn Đông phục hồi tinh thần trở lại, trong lòng chợt kinh ngạc, hai tay cũng khôi phục lại như thường, khẽ ma xát. Khi hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy Kiều San San đang yên lặng nhìn mình, trên mặt không khỏi nóng như lửa.
- Được rồi, bây giờ tôi giúp cô sửa cửa phòng.
Hàn Đông buông chân của Kiều San San ra rồi nói, trước đó vì vội vàng mà hắn trực tiếp đẩy tung cửa phòng, bây giờ không sửa lại cửa cũng không được.
Kiều San San hỏi:
- Anh có công cụ sao?
Hàn Đông chợt sững sờ rồi cười khổ.
- Vậy sao anh sửa cửa được?
- Nhưng nếu không sửa thì không xong, cửa không đóng là không được.
Hàn Đông cười nói:
- Nếu không cô sang chỗ tôi mà ngủ?
- Hừ, tôi không sang ổ chó của anh.
- Vậy thì làm sao?
- Tôi mặc kệ anh, cửa là do anh làm hỏng, tối nay anh phải ở lại canh gác cho tôi.
Kiều San San vểnh miệng lên nói.
- Ơ!
Hàn Đông chợt sững sờ, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Vậy được rồi, tối nay tôi sẽ ngủ cùng cô.
- Anh nói gì?
Kiều San San trừng mắt lên:
- Trong đầu anh nghĩ gì vậy? Anh ngủ ghế sa lông phòng khách, không thì sao có thể canh cửa?
- Ngủ ghế sa lông sao?
Hàn Đông nhìn Kiều San San, sau đó hắn gật đầu nói:
- Vậy được rồi, tôi đi ra ngoài trước, có việc gì cứ nói với tôi.
Hàn Đông đi ra ngoài thì quay đầu lại nói:
- Ngủ ngon, đừng nằm mơ nhé?
Sau đó Hàn Đông khép cửa lại, hắn về đóng cửa phòng mình, lại đi đến nhìn cảnh cửa đã hỏng, hắn đóng lại, sau đó mở tivi, nằm trên ghế sa lông nhàm chán.
Tuy trong mắt Hàn Đông nhìn tivi nhưng trong đầu lại là những hình ảnh hỗn loạn vừa rồi.
Cũng may bây giờ là mùa hè, cũng không lạnh, vì vậy mà buổi tối cũng nhanh trôi qua. Trời vừa sáng thì Hàn Đông đã mở mắt, hắn đứng lên duỗi lưng mệt mỏi, sau đó khẽ đi ra ngoài, mở cửa ký túc xá, đi vào phòng rửa mặt.
Hàn Đông vừa mới quay về phòng thì Kiều San San đã mặc một bộ đồ ngủ hoa đi ra, nàng bối rối tiến vào phòng vệ sinh, một lát sau đã đi ra với vẻ mặt đỏ bừng, trong tay là một bộ đồ lót màu đen, lại đi về phòng ngủ.
Bảy giờ sáng Hàn Đông đến gõ cửa phòng Kiều San San nói:
- San San, đã dậy chưa, đến giờ làm rồi.
Ngay sau đó Kiều San San đã đi ra, nàng mặc váy hoa liền áo, nàng cười nói:
- Chân tôi còn hơi đau, hôm nay không đi làm, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho cục trưởng Khổng để xin nghỉ.
Hàn Đông đưa mắt nhìn và thấy mắt của nàng có hơi thâm, vì thế hỏi:
- Tối qua cô ngủ không ngon sao? Vậy thì được, tôi sẽ đi ra ngoài tìm người đến sửa cửa.
- Thế này đi, anh ra ngoài làm việc chính trước, giữa trưa quay lại gọi người đến sửa cửa, thuận tiện giúp tôi mang cơm trưa về.
- Vậy cũng được, cô có đi ăn sáng không?
- Ha ha, anh cũng rất cẩn thận.
Kiều San San nũng nịu nói:
- Tôi ăn bánh quy, chút nữa uống thêm vài ly trà là được.
Hai người trò chuyện thêm chốc lát, đến chín giờ thì Hàn Đông xuống lầu, hắn dùng bữa sáng trong quán cơm của dì Vương, sau đó lập tức đi đến huyện ủy.
Chín giờ năm mươi, Hàn Đông đi đến phòng tổ chức huyện ủy, phòng làm việc của Tôn Nghĩa Phương mở rộng cửa, hắn đang trò chuyện với vài người bên trong. Hàn Đông khẽ gõ cửa, Tôn Nghĩa Phương ngẩng đầu nói:
- Hàn Đông vào đây.
Một người đàn ông đang ngồi đứng lên nói:
- À, chúng ta phải đến phòng họp.
Vài người đứng lên đi vào phòng họp ở một bên hành lang, sau khi mọi người ngồi xuống ghế thì Tôn Nghĩa Phương lên tiếng giới thiệu:
- Vị này là phó phòng Ngô của phòng tổ chức thị ủy, vị này là trưởng khoa Tiếu khoa số hai của phòng tổ chức thị ủy.
- Chào trưởng phòng Ngô, chào trưởng khoa Tiếu.
Hàn Đông lễ phép nói.
Phó phòng Ngô gật đầu nói:
- Ngồi đi, Hàn Đông.
Hàn Đông ngồi xuống, hắn ưỡn ngực hóp bụng, ánh mắt nhìn vào phó phòng Ngô.
- Đồng chí Hàn Đông, lần này chúng tôi đến đại biểu cho phòng tổ chức thị ủy, tiến hành khảo sát với anh. Căn cứ vào đề nghị của huyện Phú Nghĩa, phòng tổ chức thị ủy đã quyết định đề bạt anh làm cán bộ lãnh đạo cấp phó ban.
Hàn Đông lẳng lặng lắng nghe, trong lòng đã sớm có chuẩn bị, cũng không quan tâm hơn thua. Nhưng lần này phòng tổ chức thị ủy khảo sát có chút quái dị, chỉ là đề bạt mình lên cấp phó ban, đây là cấp bậc hành chính, cũng không nói bổ nhiệm mình vào chức vụ cụ thể nào.
Phòng tổ chức thị ủy khảo sát rất đơn giản, thật ra chỉ là đi ngang sân khấu mà thôi, chỉ hỏi vài vấn đề, Hàn Đông đáp lại trôi chảy.
Sau đó phó phòng Ngô nói:
- À, đồng chí Hàn Đông, lần này phòng tổ chức thị ủy xuống khảo sát, hy vọng anh không kiêu ngạo không nóng nảy, không ngừng cố gắng và tiếp tục chăm chỉ công tác, sau này càng làm ra thành tích lớn hơn.
- Phó phòng Ngô, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của tổ chức, cố gắng công tác, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân.
Phó phòng Ngô gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười, lại nói với Tôn Nghĩa Phương:
- Trưởng phòng Tôn, vậy các anh cứ tiếp tục, tôi về nghỉ ngơi trước.
Phó phòng Ngô nói xong thì đứng lên bắt tay Hàn Đông, sau đó cùng trưởng khoa Tiếu đi ra ngoài.
Tôn Nghĩa Phương đưa bọn họ ra ngoài cửa, sau đó quay lại chỗ cũ ngồi xuống nói:
- Ngồi đi, đồng chí Hàn Đông, bây giờ tôi đại biểu cho phòng tổ chức trò chuyện với anh.
Phòng tổ chức thị ủy và phòng tổ chức huyện ủy là cùng nhau tiến hành khảo sát, điều này có chơi quái dị.
Nhưng Hàn Đông cũng biết, bây giờ nhiệm vụ của Tôn Nghĩa Phương có lẽ là sắp xếp chức vụ cụ thể cho mình, chỉ là không biết trong huyện sẽ sắp xếp mình thế nào?