Người Cầm Quyền

Chương 154: Dưới bóng đại thụ thì chỗ nào cũng mát




Lúc ăn cơm thì khá tùy ý, Triệu Nhạc cũng không miễn cưỡng Hàn Đông uống rượu, mà Hàn Đông chỉ uống ba ly thì cảm thấy vẻ mặt phát sốt, may mà đây là rượu Mao Đài ba mươi tám độ, nếu là năm mươi hai độ thì hắn đã ngất lâu rồi.
Hàn Đông uống rượu thì nói ít đi, chỉ ngồi đó cười cười, thỉnh thoảng lại làm vài ly trà.
Triệu Nhạc nhìn bộ dạng của Hàn Đông thì biết ngay tửu lượng kém, ba ly là giới hạn, vì vậy có thể thấy đối phương không giấu diếm trước mặt mình, hơn nữa còn cố gắng uống đến đúng mức, xem ra không xem mình là người ngoài.
Dì Sở ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn Hàn Đông, rõ ràng là ánh mắt quan tâm vãn bối.
Một giờ sau Lữ Nam Phương điện thoại đến, Hàn Đông đứng lên nói:
- Chú Triệu, dì Sở, cháu còn hẹn người bạn khác, sẽ không quấy rầy các ngài.
Triệu Nhạc đứng lên nói:
- Được, vậy cậu cứ đi trước.
Dì Sở thuận tiện đưa hai gói Trung Hoa cho Hàn Đông rồi nói:
- Hàn Đông, cầm lấy mà hút.
Hàn Đông tranh thủ chối từ:
- Sao có thể như vậy được.
Triệu Nhạc cười nói:
- Cậu cứ cầm đi, giúp tôi tiêu hao một chút, miễn cho dì Sở của cậu ngày nào cũng nói cả nhà toàn là thuốc lá.
Hàn Đông cũng không lắm lời, hắn nhận lấy thuốc lá, sau đó đi ra đến cửa nhà thì nói hai người dừng bước không nên tiễn thêm. Khi hắn đi ra đến cổng thì Lữ Nam Phương đã chạy chiếc BMW đợi bên ngoài.
Dì Sở ở trong nhà cảm thán nói:
- Tiểu tử này rất không tồi, lúc bắt đầu em còn tưởng rằng cậu ấy như những đám con nhà quan kia, nói như rồng nhưng làm như mèo.
Triệu Nhạc cười nói:
- Ha ha, người này thật sự khó lường, chỉ cần vững bước tiến lên, sợ rằng thành tựu tương lai nhất định sẽ rất cao.
Tên bảo vệ thấy được tình huống Triệu Nhạc tiễn Hàn Đông ra cửa, hắn càng cảm thấy nghi ngờ thân phận của Hàn Đông, đồng thời cũng càng thêm cung kính.
- Anh Đông uống rượu sao?
Lữ Nam Phương vừa lái xe vừa hỏi.
Hàn Đông dựa lưng vào ghế, gương mặt đỏ ửng, hắn gật đầu nói:
- Đúng vậy, đầu có chút choáng váng.
Lữ Nam Phương cười ha hả nói:
- Anh Đông cái gì cũng mạnh hơn tôi, nhưng nếu so về vấn đề tửu lượng, xem ra anh lại rất kém.
Lữ Nam Phương có chút đắc ý, nếu nói về bối cảnh thì mình kém Hàn Đông, nói về bằng cấp, năng lực thì cũng thua kém, nhưng nếu nói về tửu lượng thì hắn lại vượt xa.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Uống được rượu thì cũng có gì là hơn?
Lữ Nam Phương nói:
- Tôi muốn đắc ý một chút không được sao?
Hàn Đông đưa mắt nhìn, cảm thấy Lữ Nam Phương không giống như đi về phía bộ tư lệnh quân khu Thục Đô, hắn hỏi:
- Nam Phương, cậu không đi về nhà sao?
Lữ Nam Phương nói:
- Bố tôi hôm nay không có nhà, mẹ thì đang chơi mạt chược, anh Đông cũng không nên đến làm gì. Chúng ta đi tìm một chỗ uống trà, buổi tối tôi cũng thuận tiện giới thiệu cho anh vài người bạn.
Như vậy là Hàn Đông cũng không thể kiên trì, theo ý hắn thì Lữ Quốc Trung là một vị quan lớn quan trọng trong quân đội, lại đang ở tuổi tráng niêm, tương lai còn có thể cầu tiến.
Xe dừng lại ở một quán trà ven sông, Hàn Đông xuống xe xem xét, cảm thấy quán trà này khá cổ kính, giống như một lầu các từ thời cổ đại, các nhân viên bên trong đều mặc sườn xám, cặp chân trắng như ẩn như hiện, cực kỳ quyến rũ.
Thục Đô xưa nay nổi tiếng lắm mỹ nữ, lúc này ngay cả nhân viên phục vụ cũng có tư sắc không tồi. Một nhân viên phục vụ xinh đẹp đưa hai người vào phòng, mở điều hòa, sau đó mời hai người dùng trà, lại đi ra ngoài.
Hàn Đông nhìn mặt sông trôi lững lờ bên ngoài mà khẽ cảm thán:
- Tiểu tử cậu đúng là giỏi hưởng thụ.
Lữ Nam Phương cười nói:
- Cái này thì tính là gì? Nếu nói là hưởng thụ thì tối nay tôi sẽ đưa anh Đông đi thử, thế nào?
Hàn Đông nhìn Lữ Nam Phương:
- Cậu lại muốn làm trò gì?
- Cái gì mà trò gì?
Lữ Nam Phương uất ức nói:
- Đó là phục vụ đặc sắc, làm cho người ta cảm nhận được cảm gi
ác chân thật, tối nay tôi và anh sẽ vào đó dùng cơm, sẽ cho anh thấy rõ.
Hàn Đông cười cười, chính mình kiếp trước chưa thứ gì chưa thử qua, bây giờ nghĩ lại thì thấy như một giấc mộng, giống như không quá chân thật.
Hàn Đông chợt cảm thấy tâm huyết dâng trào, hắn cười nói:
- Được rồi, tối nay tôi sẽ theo cậu cho biết
Lữ Nam Phương cười hì hì nói:
- Tối nay tôi giới thiệu cho anh Đông vài người bạn, đảm bảo đều có bối cảnh, đến lúc đó tôi chỉ phụ trách giới thiệu, bọn họ có đầu tư hay không, có đáng tin cậy hay không, như vậy anh phải tự nắm chắc mới được.
Hàn Đông nở nụ cười:
- Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không để cho cậu chịu trách nhiệm.
Hàn Đông thầm nghĩ, tiểu tử này có lẽ sợ đến lúc đó mình và đối phương không đàm phán tốt mà trách cứ.
Lữ Nam Phương cười hì hì, sau đó hắn đột nhiên hỏi:
- Anh Đông, anh nói xem ngoài ngành thông tin, bây giờ còn ngành nào có thể kiếm được tiền?
- Sao vậy? Chưa đủ tiền sao?
Hàn Đông cười hỏi.
Lữ Nam Phương lắc đầu nói:
- Tôi cũng không nghĩ chỉ đi ở một ngành sản xuất, nói cách khác thì sau này sẽ có ngành xuống dốc, kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng.
- Ha ha, cậu coi như cũng nghĩ xa, nhưng tôi cảm thấy cậu nên chỉ theo ngành thông tin này thôi, nếu làm tốt thì đã đủ lợi. Cậu nghĩ lại mà xem, nếu trong tương lai điện thoại mà chúng ta đang dùng trở nên bình thường, người bình thường cũng mua được, vậy cả nước có bao nhiêu điện thoại? Muốn dùng tốn bao nhiêu tiền thuê bao? Tất nhiên nếu muốn phục vụ viễn thông thì sẽ gặp khó khăn, vì quốc gia nhất định sẽ quản chế, có lẽ sẽ tập trung trong tay xí nghiệp quốc doanh. Nhưng dù chỉ là chút lợi nhuận phần đuôi cũng là cực kỳ khổng lồ, hơn nữa bây gời cậu khởi hành sớm hơn, đều có hợp tác với các công ty điện thoại lớn như Motorola hay Nokia, cậu đi trước một bước, như vậy tự tạo nên ưu đãi lớn. Hiện tại các người nên làm cho nhãn hiệu của công ty thông tin Nam Không càng thêm nổi tiếng, để cho người ta biết, tất cả điện thoại đều từ trong cửa hàng Nam Không đi ra, như vậy sau này còn sợ thiếu lợi nhuận sao?
Lữ Nam Phương nghe rất chăm chú, hắn cảm thán nói:
- Anh Đông quả nhiên hiểu rất nhiều, vậy anh nói xem, chúng tôi nên làm thứ gì bây giờ?
Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi nói:
- Các cậu bây giờ cần làm ba việc, một là thành lập quan hệ hợp tác với các công ty điện thoại bên ngoài; hai là phát triển thương hiệu của công ty Nam Không, không phải chỉ mở cửa hàng tiêu thụ mà thôi; ba chính là xây dựng công ty viễn thông, bây giờ điện thoại bàn là chủ yếu, sau này chủ yếu là điện thoại di động, trước tiên nên mở rộng cơ sở hạ tầng, sẽ cực kỳ có lợi.
Hàn Đông nhắc đến đúng trọng điểm thì hưng phấn miêu tả tương lại của sản nghiệp:
- Chờ khi tư bản của các cậu hùng hậu, có thể chuẩn bị tự sản xuất điện thoại, chính mình làm ra, không phụ thuộc vào bên ngoài. Tương lai điện thoại sẽ đi theo hướng nhỏ gọn, đặc sắc, chỉ cần các cậu sớm ra tay, đến lúc đó lại thông qua mạng lưới của mình để tiêu thụ, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Cậu có biết mỗi năm những công ty như Motorola và Nokia có bao nhiêu lợi nhuận không?
Lữ Nam Phương nghe Hàn Đông nói mà sững sờ, hắn hỏi:
- Bao nhiêu lợi nhuận?
Hàn Đông cười nói:
- Rất nhiều, Motorola mỗi năm kiếm được vài tỷ nhân dân tệ, công ty Nokia thì còn nhiều hơn, trụ sở của nó ở Phần Lan, một năm chiếm được vài tỷ đô la.
- Sao?
Lữ Nam Phương dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Đông:
- Lợi nhuận lớn vậy sao?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, cậu không ngờ sao? Vì vậy đừng tưởng chút lợi nhuận của các cậu là đủ, thị trường rất lớn, các cậu chỉ cần liên tục làm tốt, tương lai sẽ có không ít tiền.
Lữ Nam Phương nghe vậy mà máu nóng sôi trào, tinh thần cũng phấn chấn:
- Này, sau này tôi sẽ an tâm vào ngành sản xuất này, cũng không mong lợi nhuận mỗi năm vài tỷ, chỉ mong vài chục triệu là tốt rồi.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Cậu cũng không quá tham, nhưng cậu phải biết nước ta rất tụt hậu, vì thế tương lai dù sản xuất ra điện thoại thì cũng cần phải học tập kinh nghiệm từ bên ngoài, cần tham khảo kỹ thuật của bọn họ, nếu có thể đổi mới được thì càng tốt.
Hàn Đông nói xong mà đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, mình không phải cổ vũ Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không làm hàng nhái sao?
Lữ Nam Phương gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, học tập, tham khảo, đề cao, xem ra bây giờ tiến độ của chúng tôi vẫn là quá nhỏ, tôi phải nói với Chí Không, sớm đẩy mạnh mới được.
Hàn Đông hỏi:
- Vậy cậu nghĩ thế nào? Cổ phần của cả hai ra sao?
Hai bên cũng không phải người ngoài, Lữ Nam Phương cũng không giấu diếm:
- Lúc đầu chúng tôi mỗi người một nửa, sau này Chí Không tiếp tục đầu tư, cổ phần của tôi chỉ còn lại bốn phần.
Hàn Đông nói:
- Bốn phần cũng là quá tốt rồi.
Lữ Nam Phương cười nói:
- Đúng vậy, tuy tôi chiếm nhiều tiện nghi nhưng hai người vẫn là cùng có lợi, nếu tương lai muốn tăng thêm tài chính, có lẽ cổ phần của tôi còn hạ thấp nhưng không sao, tôi có lợi nhuận là được, mà công ty trên cơ bản là do Chí Không đầu tư.
Hàn Đông cười cười, Lữ Nam Phương vẫn hiểu vấn đề, vì có nhiều người là lòng tham vô đáy.
- Được rồi, anh Đông, tôi biết rõ anh muốn nói gì, tôi cũng không có bao nhiêu truy cầu, tôi sẽ chuyển lời của anh cho Chí Không. Dù sao cũng phải cho cậu ấy đi khảo sát, nếu công ty phát triển thì tôi cũng nở mày nở mặt, có một số việc tôi biết nên làm thế nào, cũng không bôi xấu mặt lão nhân được.
- Nam Phương, cậu suy nghĩ như vậy là hiếm có, xem ra đầu óc vẫn rất thanh tỉnh.
- Ha ha, tất nhiên rồi, lão nhân ở nhà là một cây đại thụ, tôi đứng dưới tán cây thì sẽ không làm chuyện phá hoại, nhưng anh Đông cũng mau phát triển thành cây đại thụ, như vậy tương lai cũng bao phủ cả tôi.
Hàn Đông cười ha ha, Lữ Nam Phương này nói rất chính xác, thật ra mình không phải ở dưới bóng mát của cây đại thụ là ông nội sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.