Người Cầm Quyền

Chương 167: Con trai Chủ tịch huyện




- Cô nói gì thế?
Hàn Đông nhìn cô gái kia hỏi.
- Nói anh ngốc chứ gì nữa.
Thằng nhóc kia đùa cợt nói, khinh thường phun ra một bãi nước bọt, kết quả là dính cả vào giày Hàn Đông.
Thằng nhóc kia hơi hoảng hốt một chút, liền cười cười ngay, rút ví ra, lấy một tờ mười tệ đưa cho Hàn Đông nói:
- Cho anh đấy, tự mình lau đi.
- Một tệ là đủ rồi mà!
Cô gái mặc váy đỏ đứng cạnh cũng đùa bỡn nói.
Hàn Đông tức quá mà cười.
Lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực.
- Lau khô sạch sẽ cho tôi!
Hàn Đông nói từng chữ một.
- Sao hả, mười tệ cũng không đủ sao, lại đây tôi cho anh thêm mười đồng nữa…
Thằng nhóc kia còn chưa dứt lời đã bị Hàn Đông giáng cho một cái tát, lảo đảo suýt chút nữa thì ngã xuống đất, khiến cho cô gái váy đỏ đứng cạnh cũng ngã đụng vào tường.
- Láo!
Thằng nhóc kia phẫn nộ điên cuồng mắng to một tiếng, liền nhảy dựng lên đánh về phía Hàn Đông.
Những người đang xếp hàng bên cạnh thấy đánh nhau liền lập tức vây quanh lại. Có người nhận ra tên nhóc kia, sắc mặt liền thay đổi.
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, bắt lấy hai tay y, sau đó dùng sức nhấn mạnh, bàn tay khác vỗ mạnh vào vai y. Thằng nhóc kia kêu thảm một tiếng, lập tức té úp mặt trước Hàn Đông, cách mặt chân Hàn Đông chỉ mấy tấc.
- Lau sạch sẽ, nếu không sẽ bắt mày liếm sạch đó.
Hàn Đông lạnh lùng thốt lên. Bản thân mình còn không kiêu ngạo, tên này đã kiêu ngạo như vậy. Hổ mà không ra uy lại tưởng là mèo ốm.
Cô gái váy đỏ hùng hổ tiến tới, kêu lên:
- Dừng tay, biết anh ấy là ai không?
Hàn Đông bĩu môi nói:
- Tôi cần gì biết nó là ai!
- Anh… Anh Phương là con của Chủ tịch huyện đó!
Cô tức giận nói.
- Mau thả anh ấy ra!
Hàn Đông ngẩn ra. Con Chủ tịch huyện, con Chủ tịch huyện nào? Nhưng dù là con Chủ tịch huyện cũng không có tư cách đứng trước mặt mình ra vẻ như vậy. Những người vây quanh xem lại ồn ào một trận. Có người hưng phấn, có người lại lo lắng.
Hưng phấn là vì nhìn thấy con của Chủ tịch huyện bị người ta trừng phạt, còn lo lắng cho Hàn Đông phải thua thiệt rồi.
Cô gái váy đỏ thấy Hàn Đông đã giữ tay tên nhóc kia, bèn lấy điện thoại di động trong bóp đầm nhỏ ra. Đó rõ là điện thoại giống của Hàn Đông như đúc, đều là hàng Motorola mới sản xuất. Cô ả bấm nhanh một dãy số, kêu lên:
- Anh Phương bị người ta đánh, ở Sở quản lý xe, các anh tới mau đi!
Thấy một màn như vậy, Hàn Đông lại lạnh lùng cười, đưa chân phải lên giẫm lên lưng thằng nhóc kia, giọng nói lạnh lùng:
- Tôi đếm ba tiếng, nếu cậu không lau thì đừng trách tôi không khách sáo.
Giờ phút này tên được gọi là “anh Phương” kia hai mắt đã đỏ bừng, hai tay chống lên mặt đất, chỉ cảm thấy trên lưng như có một ngọn núi đang đè nặng, thân mình không khỏi cong xuống
Nhân viên trong Sở quản lý xe lúc này cũng không làm việc nữa. Tất cả đều chen chúc đến ngoài cửa sổ xem náo nhiệt. Tiểu Mã ngồi xem tiểu thuyết lúc nãy kinh ngạc nhìn Hàn Đông đang giẫm lên lưng anh Phương, nhìn thấy mặt anh Phương đã gần sát với giày của Hàn Đông, không nén nổi mà há hốc miệng.
Dùng lực trên chân ngày càng lớn, lúc này Hàn Đông đã đoán được tên này là con ai. Chẳng qua nếu đã chọc tới đầu mình thì không cần biết là con ai nữa, cứ cho nó biết lợi hại đã.
- Tôi lau, tôi lau!
Nhìn thấy mặt mình gần chạm phải chân Hàn Đông, anh Phương rốt cuộc không dừng được, lớn tiếng kêu lên.
Hàn Đông khẽ cười, hơi nương chân một chút.
Lúc này, cô gái váy đỏ cầm điện thoại di động, lấy trong bóp ra một bao khăn tay cho anh Phương, ánh mắt đầy lửa giận nhìn Hàn Đông.
Anh Phương vội xé bao khăn, nhanh chóng lau vài cái trên giày Hàn Đông, kêu lên
- Lau sạch rồi!
- Làm người không cần quá kiêu ngạo!
Hàn Đông thản nhiên nói, bỏ chân ra, đồng thời khẽ đá vào vai tên ấy.
Anh Phương bị đá hơi lảo đảo, đứng lên, nhìn thấy bên cạnh có một chiếc ghế, bèn xoay người bắt lấy, ra sức đánh về phía Hàn Đông.
Những người vây quanh xem đều ồ lên, thối lui ra sau cả. Giờ hai người đã đánh nhau dữ dội, cũng nên tránh xa một chút, khỏi bị tai bay vạ gió.
Hàn Đông lui về phía sau hai bước, né trách chiếc ghế đang đánh tới, quát:
- Dừng tay, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!
Lúc này anh Phương kia sao có thể nghe được Hàn Đông nói chứ! Hiện tại trong lòng y tràn đầy nhục nhã, hai tay nắm lấy chiếc ghế, không ngừng xông tới trước tấn công.
Còn cô gái váy đỏ kia cũng không biết tìm đâu được một cây gậy gỗ, thét chói tay tiến lên hỗ trợ.
Thấy Hàn Đông tay trần chống đỡ hai người cầm vũ khí, người xem lại càng lo lắng cho hắn.
Vì nghe được anh Phương là con của Chủ tịch huyện, lòng mọi người đều đứng hết về phía Hàn Đông. Đều lo hắn sẽ bị thiệt thòi.
Lái xe Hoắc Khải Sơn vốn ngồi chờ trong xe, lúc này cũng xông vào kêu lên:
- Dừng tay, dừng tay, mọi người dừng tay!
Hàn Đông vừa tránh né sự tấn công của hai người kia, vừa rút điện thoại di động, gọi đến văn phòng Xa Tĩnh Chương.
- Ha ha ha, Hàn Đông, nhanh như vậy đã làm xong rồi sao?
- Làm cái gì chứ? Thái độ công tác của đồn quản lý xe quá kém. Giờ tôi còn bị hai người điên tấn công. Trong đó có một người được gọi là anh Phương, nói là con của Chủ tịch huyện gì đó!
Hàn Đông vừa gọi điện thoại vừa thoăn thoắt di chuyển thân mình tránh khỏi sự công kích của hai người đó, rất điêu luyện. Những người vây quanh xem vốn rất lo lắng cho hắn cũng yên lòng, đứng xa xa, hoàn toàn có dáng vẻ xem náo nhiệt.
Hiện tại, người có mắt tinh đời đã nhìn ra Hàn Đông cũng không phải người tầm thường. Có thể dùng được điện thoại di động xịn, lại nghe đến con của Chủ tịch huyện mà không hề sợ hãi thì sao là người bình thường được.
Thế nên, tất cả mọi người thấy hai người đếu có gia thế mạnh mẽ đánh nhau, tâm trạng cũng không giống như lúc nãy. Lúc nãy là cảm giác dân chúng bình thường phản kháng con ông cháu cha ăn chơi trác táng, còn giờ là cảm giác xem hài kịch.
Nghe Hàn Đông nói xong, Xa Tĩnh Chương cười khổ một tiếng nói:
- Sao anh đi đến đâu là có việc đến đấy vậy?
Tất nhiên anh ta đã nhận ra đối phương là ai. Tuy cũng biết Hàn Đông không phải là người hay gây chuyện, nhưng thân phận của đối phương khiến anh ta hơi kiêng dè.
Hàn Đông sở dĩ gọi điện thoại nói rõ như thế xem như là cho Xa Tĩnh Chương một cơ hộ, khiến anh ta có cơ hội thay đổi thế cục ở Cục Công an một chút, cười nói:
- Sếp Xa, anh cũng đừng làm khó dễ. Tôi nói cho anh biết để anh chuẩn bị một chút. Vừa rồi đối phương còn gọi người tới, tôi lập tức liền gọi điện thoại cho cảnh sát.
Xa Tĩnh Chương cũng là người tinh ý, liền hiểu rõ ý của Hàn Đông, nói ngay:
- Ừ, tôi biết rồi, tôi lập tức đến xem!
Ngắt điện thoại, Hàn Đông lại gọi đến sở cảnh sát, nói rõ tình hình ở đây. Người nhận điện nói là cảnh sát sẽ đến ngay.
- Xì, cảnh sát đến đây mày cũng chạy không thoát.
Anh Phương kia tức giận nói, quơ chiếc ghế trong tay, nhưng thế nào cũng không đánh được Hàn Đông, ngược lại thỉnh thoảng còn đụng phải cô ả váy đỏ đang giúp đỡ.
Một chiếc xe tải chạy vọt đến, từ trên xe có bốn người đàn ông lực lưỡng nhảy xuống, tay cầm ống tuýp, hùng hùng hổ hổ bước tới.
Những người vây quanh xem đều thối lui.
Tên Phương kia mừng rỡ kêu lên:
- Nhị Tử, đánh chết hắn!
Y còn chưa nói xong, Hàn Đông đã đưa chân ra, hung hăng đá vào hông y, đồng thời giật lấy ghế trong tay y ra.
Ả váy đỏ thấy thế, thét lên chói tai, khua cây gậy gỗ trong tay loạn xạ.
Hàn Đông đưa ghế lên đỡ, chắn bay cây gậy gỗ của ả đi, đồng thời tiện tay vỗ ghế lên lưng ả.
- Á!
Ả váy đỏ bị đánh một phát, ngã gục xuống, lập tức chảy máu mũi, sợ đến mức thét lên oa oa.
- Hay!
Người xem xung quanh ồ lên tán thưởng, nhìn thấy Hàn Đông dọn dẹp thế cục sạch sẽ, mọi người giờ mới biết nãy giờ hắn không thật sự ra tay.
Đám người Nhị Tử từ xe tải nhảy xuống thấy thế đều giật mình kinh hãi, đều quơ ống sắt lên.
Hàn Đông bèn cười lạnh một tiếng, đánh ghế trong tay từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, công thủ rất thích hợp. Bốn tên kia tuy đều cầm ống sắt nhưng căn bản không lại gần được Hàn Đông.
Thật ra nếu Hàn Đông muốn đánh ngã bọn chúng cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng giờ cảnh sát còn chưa tới, muốn làm tới cũng không dễ.
Một người đàn ông trung niên chen từ trong đám người vào đến, nhìn thấy Hàn Đông và bốn tên kia đánh nhau, vẻ mặt lo lắng, không ngừng xoa xoa hai tay, miệng thì hô lớn:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.
Người đàn ông này chính là Đồn trưởng Giang. Vừa rồi Xa Tĩnh Chương gọi điện thoại cho ông ta, biết Hàn Đông đang bị bao vây, hơn nữa còn nói thái độ phục vụ của đồn quản lý xe quá kém, khiến Sở trưởng Giang vô cùng lo lắng chuyện này sẽ liên lụy đến vị trí của mình. Dù sao Sở quản lý xe không ít béo bở. Rất nhiều người chăm chăm vào vị trí Đồn trưởng này.
Anh Phương kia thì giờ này đang mặt mũi âm u nói chuyện điện thoại hết sức phẫn nộ.
Hàn Đông cười lạnh. Tên Phương này có lẽ chính là con của Phương Trung. Các phó và Chủ tịch huyện trên huyện cũng chỉ có người này họ Phương thôi.
Hàn Đông vốn cũng không muốn gây sự với con Phương Trung, nhưng con ông ta quá hung hăng. Việc đã đến nước này chỉ còn cách đánh thôi. Dù sao mình cũng không sai, nếu Phương Trung thật sự muốn ghi hận thì cũng không còn cách nào.
Một chiếc xe cảnh sát hụ còi chạy đến. Người vây quanh xem đều thối lui một chút.
Ba cảnh sát từ trên xe nhảy xuống, vừa chạy vừa quát:
- Dừng tay!
Trong đó có một cảnh sát có quân hàm khá cao, liếc mắt nhìn đến anh Phương đang đứng một bên, liền biến sắc, bước tới hỏi:
- Anh Phương, có chuyện gì vậy?
Anh Phương kêu lên:
- Đội trưởng Lâm, các anh đến thật đúng lúc. Thằng nhóc kia đánh anh đây! Dẫn hắn về trừng trị một trận đi!
Đội trưởng Lâm vừa nghe thế bèn nói:
- Anh Phương yên tâm, thằng nhóc kia chết chắc rồi!
Lúc này, Hàn Đông đã bỏ cái ghế, còn đám người Nhị Tử đang vây hắn cũng giấu hết ống tuýp sắt, nép sang một bên, ra vẻ như không có chuyện gì liên quan đến mình, khóe miệng đều nhếch lên cười, cũng không thèm để ý đến hai người cảnh sát kia.
- Ngang nhiên đánh người. Dẫn hắn về đội thẩm vấn một chút!
Đội trưởng Lâm bước tới, chỉ vào Hàn Đông, nói với hai cảnh sát kia.
Còn đám người Nhị Tử lúc nãy tấn công Hàn Đông, đội trưởng Lâm lại chọn cách xem như không nhìn thấy.
Đồn trưởng Giang của đồn Quản lý xe giờ đã biết thân phận của anh Phương, trong lòng càng khó xử. Hai bên đều không dễ đắc tội. Nhìn thấy hai cảnh sát kia muốn bắt giữ Hàn Đông, anh ta vội vã đi qua nói:
- Đội trưởng Lâm, đây chỉ là hiểu lầm thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.