Người Cầm Quyền

Chương 168: Không nhận điện thoại của Chủ tịch huyện




Đội trưởng Lâm cũng biết Đồn trưởng Giang, mặt nhăn nhó nói:
- Đồn trưởng Giang, cónên làm theo phép công dẫn hắn về hỏi một chút hay không?
- Nhưng, hắn…
Đồn trưởng Giang nói chưa xong, đã thấy Hàn Đông ra quyền nhanh như chớp. Bang bang hai tiếng, hai người cảnh sát kia đã bị đánh quỳ rạp trên mặt đất.
- A.
Đồn trưởng Giang giật mình kinh hãi. Thân thủ của Hàn Đông quá lợi hại.
Đội trưởng Lâm biến sắc, đưa tay rút khẩu súng bên hông ra, miệng quát lên:
- Dám tập kích cảnh sát. Anh chết chắc rồi.
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, đi tới trước mặt gã, bàn tay chém xuống cánh tay đang cầm súng của anh ta, miệng nói:
- Cảnh sát giống các người thì nên đánh!
Đội trường Lâm cảm giác cánh tay mình giống như bị lại đao chém vào, đau đến mức kêu "A" một tiếng. Cánh tay không có sức, thả lỏng xuống.
Đám người vây quanh thấy vậy lớn tiếng ủng hộ. Đây vẫn là lần đầu tiên họ thấy cảnh sát bị đánh trước công chúng. Mọi người rất khiếp sợ, tất nhiên cũng vô cùng hưng phấn. Trò hay như vậy cũng không phải bất kỳ lúc nào cũng có thể nhìn thấy.
Lúc này Hoắc Khải Sơn bị sợ ngây người nhanh chóng vọt lại, kêu lên:
- Các anh làm gì vậy. Đây là Chủ nhiệm Hàn của chúng tôi.
Lại một chiếc xe cảnh sát gào rú chạy tới. Cửa xe mở ra. Phó trưởng phòng phòng Công an Từ Vượng Phách từ trên xe bước xuống, thấy cảnh tượng phía trước, nhất thời giật mình kinh hãi, nhanh chóng rút súng lục ra, hét lớn:
- Giơ tay lên. Không được nhúc nhích.
Y vừa dứt lời, một chiếc cảnh sát từ trong ngõ nhỏ bên cạnh đồn Quản lý xe đi ra, két một tiếng dừng lại ở bên cạnh y.
Từ Vượng Phách hoảng sợ, khẩn trương nhảy sang bên cạnh.
Phó phòng thường trực phòng Công an Xa Tĩnh Chương từ trên xe nhảy xuống, giận dữ hét:
- Từ Vượng Phách, anh làm gì vậy?
Từ Vượng Phách vừa thấy Xa Tĩnh Chương, cười lạnh nói:
- Phó cục Xa, anh làm vậy là có ý gì? Muốn đâm vào tôi sao?
Vừa rồi, xe cảnh sát của Xa Tĩnh Chương dừng lại ngay sát bên cạnh y khiến y hoảng sợ. Trong lòng y có chút tức giận. Ở phòng Công an huyện, Từ Vượng Phách xếp hạng gần với Phó phòng Xa Tĩnh Chương, lại có quan hệ rất tốt với Trưởng phòng Phan Tuyền Sơn, bởi vậy tự nhiên không đặt Xa Tĩnh Chương vào trong mắt.
Giọng nói Xa Tĩnh Chương lạnh lùng:
- Từ Vượng Phách. Anh có biết anh đang cầm súng chĩa vào ai không? Không suy nghĩ sao? Tôi sẽ báo cáo chi tiết chuyện này với Trưởng phòng!
Từ Vượng Phách không rõ cho nên y phản bác:
- Sao tôi biết được hắn là ai chứ. Tuy nhiên hắn tập kích cảnh sát. Tôi đương nhiên phải uy hiếp, ngăn hắn lại.
Xa Tĩnh Chương nói:
- Anh thấy hắn tập kích cảnh sát sao? Sao tôi không thấy? Thật ra tôi lại thấy có cảnh sát cá biệt, bởi vì nguyên nhân nào đó, không hỏi trắng đen, bày ra cảnh tội phạm thật sự thì không bắt, ngược lại đi bắt người tốt!
Lúc này, anh Phương và cô gái váy đỏ đã đi tới nói:
- Sếp Từ, tên kia không chỉ đánh tôi, còn tập kích cảnh sát. Sao các anh không bắt hắn lại vậy?
Từ Vượng Phách nói:
- Phương Kiến, anh yên tâm. Hắn không chạy thoát được đâu. Tuy nhiên, hình như Phó trưởng phòng Xa chúng tôi có chút quan hệ với hắn. Cái này…
Hàn Đông vừa mới đi tới, vừa nghe tên này nói vậy, không khỏi phì cười. Quả nhiên mình bị người kia coi thường.
Phương Kiến nghe được tiếng cười của Hàn Đông, gã xoay người trợn mắt nhìn, bàn tay nắm chặt nhưng lại không dám động thủ. Dù sao vừa rồi gã đã nếm thử thân thủ của Hàn Đông. Ra tay với hắn chỉ có chịu thiệt.
Buồn bực, rốt cuộc Phương Kiến bất chấp Xa Tĩnh Chương đang đứng bên cạnh, hung tợn nói:
- Sếp Từ, đợi lát nữa anh trừng trị người này cẩn thận cho tôi...
Mà mấy cảnh sát lúc trước bị Hàn Đông đánh cũng vừa lúc đi tới. Họ căng thẳng nhìn chằm chằm vào Hàn Đông. Đội trưởng Lâm vẫn một tay thả lỏng, một tay khác đang giữ súng lục ở bên hông.
- Chủ nhiệm Hàn, rất xin lỗi, tôi đã tới chậm.
Xa Tĩnh Chương nghiêm túc nói.
Nếu không phải thấy Từ Vượng Phách muốn dùng súng, Xa Tĩnh Chương cũng sẽ không xuất hiện sớm như vậy. Hiện tại trong lòng anh ta có chút hối hận. Đáng tiếc, Hàn Đông quá mạnh mẽ, không ngờ trực tiếp đánh ngã cả họ Lâm và mấy người cảnh sát xuống đất. Từ Vượng Phách vừa tới sợ tới mức vội vã lấy súng lục ra. Tình cảnh như vậy, mình không thể không xuất hiện.
Nói cách khác, nếu để Từ Vượng Phách đưa Hàn Đông về đồn cảnh sát, anh ta mới ra mặt thì có tốt biết mấy
Hàn Đông cười cười nói:
- Phó trưởng phòng Xa tới cũng chưa quá muộn. Chẳng qua tôi có một chút nghi vấn về thái độ làm việc của phòng Công an. Xem ra trong cuộc họp với Chủ tịch huyện lần sau, tôi phải đưa ra vấn đề này mới được.
Tuy rằng chức trách chủ yếu của Hàn Đông là Chủ nhiệm Ban quản lý Công Nghiệp Viên Khu, nhưng bản thân là trợ lý Chủ tịch huyện Ủy ban nhân dân huyện cấp Phó cục, trong cuộc họp với Chủ tịch huyện, hắn có tư cách đưa ra một vài vấn đề của Ủy ban nhân dân huyện. Phòng Công an là một trong những bộ môn phía dưới của Ủy ban nhân dân huyện, hơn nữa sự tình lại do Hàn Đông tự mình trải qua. Đến lúc đó hắn nói ra, ai cũng không thể ngăn cản.
Nghe xong Hàn Đông nói vậy, tất cả mọi người ngây người. Thoáng cái, mặt đội trường Lâm và hai người cảnh sát khác chợt trắng bệch ra.
Người có thể tham gia vào cuộc họp với Chủ tịch huyện, khẳng định thân phận không nhỏ.
Từ Vượng Phách nghe cách xưng hô của Xa Tĩnh Chương đối với Hàn Đông, cùng với lời nói của Hàn Đông, y đã đoán được thân phận của Hàn Đông. Y biến sắc, nghĩ thầm chuyện này không dễ làm. Y chớp mắt nói:
- Phương Kiến, đã có chuyện gì vậy. Có phải các anh có hiểu lầm gì không?
Đồng thời, Từ Vượng Phách còn nhanh chóng nháy mắt ra dấu cho Phương Kiến.
Tuy rằng Hàn Đông chỉ Trợ lý Chủ tịch huyện, nhưng người ta là lãnh đạo cấp Phó cục, đồng thời phía sau còn có Bí thư Hoàng Văn Vận làm chỗ dựa. Quan trọng nhất, theo Từ Vượng Phách thấy, trong việc này người sai khẳng định là Phương Kiến. Tiểu tử này cũng làm ra không ít chuyện dọa nam nạt nữ.
Cho nên, không che đậy được đành phải cố gắng biến chuyện lớn hóa nhỏ. Thôi đi, bằng không đến lúc đó mình sẽ phải trả giá với cả hai người. Không chỉ có khiến Chủ tịch huyện bất mãn đối với mình, càng có thể khiến Hàn Đông thể hiện sự bất mãn với Hoàng Văn Vận sau lưng y. Nếu như vậy, chức Phó trưởng phòng phòng Công an này của y thật sự làm không nổi nữa.
Phương Kiến làm sao hiểu được ý tứ của Từ Vượng Phách. Hơn nữa gã lại không biết thân phận của Hàn Đông. Hiện tại trong đầu gã chỉ nghĩ nên trừng trị Hàn Đông như thế nào. Bởi vậy gã lớn tiếng nói:
- Không có hiểu lầm gì hết. Tôi nhất định phải cho tên tiểu tử này an dưỡng một hồi mới được.
Mặc dù nghe được Xa Tĩnh Chương gọi Hàn Đông là Chủ nhiệm gì đó, nhưng theo suy nghĩ của Phương Kiến, thoạt nhìn tuổi của tên tiểu tử này còn không lớn hơn mình, đoán chắc cũng chẳng lăn lộn được bao nhiêu. Nói không chừng là Chủ nhiệm bộ môn nào đó trong văn phòng. Nhiều nhất chính là cấp tổ, thậm chí còn có thể là cấp phó tổ. Cho dù có Xa Tĩnh Chương làm chỗ dựa, cũng có thể tùy tiện thu phục.
Hàn Đông cười cười nói:
- Phó trưởng phòng Từ, việc này quả thật không có hiểu lầm gì. Nơi này nếu nhiều người biết bí mật khó giữ, chúng ta vẫn nên tới phòng Công an đi. Yên tâm, tôi sẽ cố gắng phối hợp để phòng Công an điều tra. Đúng rồi, ngoại trừ hai người này ra, bên kia còn có bốn người bao vây tấn công tôi. Gọi là Nhị Tử gì đó. Rõ như ban ngày, cầm ống tuýp hành hung tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy được à.
Hàn Đông lên xe của Xa Tĩnh Chương.
Suy nghĩ một chút, Hàn Đông lại lấy điện thoại di động, trực tiếp gọi điện thoại tới văn phòng Hoàng Văn Vận, kể tỉ mỉ mọi việc:
- Bí thư Hoàng, tôi cảm thấy vấn đề ở phòng Công an rất nghiêm trọng. Tôi còn gặp được chuyện như vậy, huống gì là dân chúng bình thường.
Từ sau khi Liêu Khai Vân lên làm Bí thư Đảng ủy Công an, Phan Tuyền Sơn từ thành phố xuống làm Cục trưởng Phòng Công an, lực khống chế của Hoàng Văn Vận đối với phòng Công an huyện đã yếu hơn rất nhiều. Tuy rằng còn có Phó trưởng phòng thường trực Xa Tĩnh Chương ở đó, nhưng cũng không làm được điều gì to tát.
Bởi vậy, lần này hắn báo cáo tình hình cho Hoàng Văn Vận, xem ông ta có thể tìm ra trong đó một cơ hội tốt nào hay không.
Về phần thao tác như thế nào, đó là chuyện của Hoàng Văn Vận. Về điểm ấy Hàn Đông không cần phải quan tâm.
Hoàng Văn Vận nghe thấy đề cập đến con trai Chủ tịch huyện - Phương Trung, trong lòng nhất thời cao hứng. Lúc này ông ta nghiêm túc nói:
- Ừ, chuyện này cậu đã phản ứng ôn hòa đúng mực. Cậu cứ cố gắng trợ giúp phòng Công an điều tra đi. Đối với những người có vướng mắc với thế lực đen tối làm hại người. Chúng ta quyết không thể buông tha.
Hàn Đông sửng sốt, Hoàng Văn Vận nói vậy cũng quá nghiêm trọng. Tuy rằng có gọi Phương Kiến là vài người đến, nhưng cũng không đến mức đó trở thành vướng mắc với thế lực đen tối chứ.
Đương nhiên, chuyện này không liên quan đến Hàn Đông. Về phần Hoàng Văn Vận muốn làm thế nào, hắn cũng không quản được.
Xa Tĩnh Chương nhìn Đồn trưởng Lâm nói:
- Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, lập tức bắt bọn họ lại.
Sau đó, anh ta nhìn Từ Vượng Phách cười hắc hắc nói:
- Sếp Từ, tôi và Chủ nhiệm Hàn quay về cục trước. Anh ở lại đây đưa người về sau vậy.
Từ Vượng Phách biến sắc, lại không thể phản bác. Trong việc này, y cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Nếu Hàn Đông chỉ là người có tiếng nói bình thường, ngược lại tất cả sẽ dễ làm. Nhưng hiện tại xem ra, sự tình chỉ sợ đã trở nên vô cùng phức tạp. Vừa rồi Hàn Đông gọi điện thoại cho Bí thư Hoàng, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Xa Tĩnh Chương lên xe, hỏi:
- Hàn Đông, bằng lái xe của anh đã được giải quyết xong chưa?
Hàn Đông nói:
- Phó trưởng phòng Xa, anh không nói tôi quên mất. Tôi còn chưa gặp được Đồn trưởng Giang mà?
- Như vậy à? Để tôi lo cho.
Xa Tĩnh Chương thò đầu ra ngoài cửa sổ xe kêu lên:
- Lão Giang.
Đồn trưởng Giang trả lời, chạy tới bên xe nói:
- Anh Xa.
Sau đó lên xe, ngồi đối diện với Hàn Đông nói:
- Trợ lý Hàn, thực xin lỗi. Tôi không biết anh ở dưới lầu.
Hàn Đông cười xua tay nói:
- Chuyện này không liên quan đến anh. Tuy nhiên thái độ người trưng cầu ý kiến phía dưới của các anh thực sự có vấn đề à. Tôi chỉ hỏi văn phòng của anh ở chỗ nào. Anh ta không những khó cần, còn châm chọc khiêu khích nói không phải ai cũng có thể gặp Đồn trưởng Giang. Mặt khác, thôi đi, tôi cũng lười không muốn nói nhiều. Tôi đến chính là phiền Đồn trưởng Giang lo liệu giúp một bằng lái xe.
- Trợ lý Hàn yên tâm, tôi nhất định chỉnh đốn tác phong làm việc của đồn quản lý xe. Trợ lý Hàn muốn làm bằng lái cũng rất đơn giản. Tôi sẽ tìm cho anh một thầy dạy lái xe. Hai ngày sẽ học xong.
Xa Tĩnh Chương lấy hồ sơ từ trong tay Hàn Đông đưa cho Đồn trưởng Giang nói:
- Tốt lắm, lão Giang, Chủ nhiệm Hàn biết lái xe. Anh xử lý cho anh ấy cái chứng nhận là được.
- Được, tôi làm xong sẽ đưa qua cho Trợ lý Hàn.
Hàn Đông cười nói:
- Không dám phiền Đồn trưởng Giang như vậy. Tôi sẽ bảo lái xe ở lại. Đến lúc đó, anh đưa cho anh ấy mang về là được.
Sau đó Hàn Đông nói với Hoắc Khải Sơn một tiếng, sau đó nhìn Xa Tĩnh Chương nói:
- Đi thôi, Phó trưởng phòng Xa. Việc này cần phải tới phòng Công an nói cho rõ ràng. Tôi đã báo cáo qua với Bí thư Hoàng. Chuyện còn lại phải xem các anh xử lý thế nào.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Đông vang lên. Cầm lấy lên, nhìn thấy là số điện thoại của văn phòng Chủ tịch huyện Phương Trung, hắn không khỏi cười khổ, sao ông ta biết nhanh như vậy?
Vừa muốn ấn điện thoại để nghe, điện thoại di động lại phát ra một tiếng chuông dễ nghe, sau đó trực tiếp tắt luôn.
- Hử?
Hàn Đông sửng sốt, không ngờ điện thoại hết pin cũng quá đúng lúc đi.
Đầu điện thoại bên kia, Phương Trung nghe được trong điện thoại truyền đến âm thanh "đối phương đã tắt di động", cũng cảm thấy ngây ngẩn cả người. Không ngờ Hàn Đông không tiếp điện thoại của mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.