Người Cầm Quyền

Chương 194: Tình địch đến đầu tư




Hàn Đông hờn mát với Phạm Văn Phương. Nhớ lại ngày đó cô phải uống tám bát rượu nguy hiểm đến mức hôn mê, Hàn Đông cười nói:
- Được, có cơ hội, tôi nhất định sẽ giúp cô trút giận.
- Cám ơn Chủ nhiệm Hàn, về sau tôi sẽ nhất định cố gắng công tác.
Hàn Đông mỉm cười:
- Không trút giận cho cô, cô tính không cố gắng công tác sao?
- Đương nhiên không phải.
Phạm Văn Phương khẽ nói, rồi chạy đến phía trước nói chuyện với Tôn Hiểu Linh.
Trần Dân Tuyển cảm thán nói:
- Thấy bầu không khí của Ban quản lý, là biết được trình độ quản lý của Chủ nhiệm Hàn.
Hàn Đông cười nói:
- Trưởng ban Trần, không phải anh đang chế giễu tôi đấy chứ? Tôi biết hôm nay Trưởng ban Trần không tiện uống rượu. Hôm nào tiện uống một bữa chứ?
- Được, vậy cuối tuần đi.
Trần Dân Tuyển cười nói.
Sau khi Trần Dân Tuyển trở về, Hàn Đông kêu Lâm Phương Tri lên xe mình, hỏi:
- Lão Lâm, anh thu xếp chỗ ở cho tốt đi.
Lâm Phương Tri gật đầu nói:
- Trước khi đến đã thu xếp xong rồi. Là Trưởng ban Trần đã tự mình dẫn tôi đi.
Hàn Đông cười nói:
- Lúc trước, khi tôi vừa đến Phú Nghĩa, Trưởng ban Trần cũng tự mình dẫn tôi tới ký túc xá. Đúng rồi lão Lâm, anh thu xếp trong nhà thế nào, chị dâu cũng đến đây chứ?
Lâm Phương Tri cười khổ nói:
- Cũng không được. Trong nhà còn một quầy hàng cần có người trông nom.
Hàn Đông gật đầu.
- Lão Lâm, con trai anh đang học Tiểu học nhỉ? Tôi thấy tốt nhất là anh chuyển cháu vào trong thành phố. Như vậy hai người các anh cũng tiện giáo dục hơn.
Chỉ cần Lâm Phương Tri đi theo Hàn Đông làm cho tốt, tương lai ở huyện Phú Nghĩa khẳng định có thể càng chạy càng tốt. Bởi vậy mấy vấn đề này cũng phải cân nhắc trước, bằng không người một nhà ở hai nơi, có phù hợp cũng thành bất lợi thôi.
Lâm Phương Tri nói:
- Thằng bé vừa mới học hết Tiểu học. Tôi chuẩn bị bớt chút thời gian chuyển cháu vào trường Trung học Tây Thành. Mùa thu sẽ trực tiếp đi học ở trong này.
- Ừ, lão Lâm, về sau chúng ta lại cùng làm trong một bộ máy. Hiện tại, Ban quản lý coi như vừa đi lên núi cao. Tuy nhiên về sau doanh nghiệp càng ngày càng nhiều, đến lúc đó khẳng định sẽ gặp phải những vấn đề phức tạp hơn. Hy vọng mọi người trong Khu công nghiệp chúng ta cố gắng làm càng ngày càng tốt.
Lâm Phương Tri ngồi ngay ngắn nói:
- Chủ nhiệm Hàn, anh yên tâm. Chính vì tôi là binh lính của anh. Anh nói làm thế nào thì sẽ làm thế ấy.
Hàn Đông nghe xong cười ha ha.
Buổi chiều, Hàn Đông vừa mới lên Ban quản lý, Phó chủ nhiệm Diêu Trì Minh đã gõ cửa tiến vào báo cáo công tác. Anh ta ngồi nghiêm chỉnh ở trước mặt Hàn Đông, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Chủ nhiệm Hàn, đối với công tác thu hút vốn đầu tư của Khu công nghiệp, tôi cảm thấy lần này cơ sở số 1 trụ lại đây là một cơ hội rất tốt. Nhưng chúng ta cũng không thể ngồi chờ xí nghiệp khác tới cửa. Tốt nhất là có thể chủ động ra quân.
Hàn Đông mỉm cười lắng nghe Diêu Trì Minh nói. Người này rõ ràng cũng thấy được nguy cơ. Âu Đạo Khôn đã bị mình nắm được, kế tiếp có thể có đến phiên anh ta hay không? Tuy nhiên, nghe anh ta nói xong, Hàn Đông cảm thấy anh ta nói cũng có đạo lý. Mặc dù Cơ sở số 1 của Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang trụ lại sẽ xuất hiện tác dụng làm mẫu tốt. Nhưng nếu không chủ động ra quân, trong khoảng thời gian ngắn, khẳng định những sản nghiệp hóa chất tương tự cũng sẽ không vội vàng tìm tới cửa như vậy.
- Phó chủ nhiệm Diêu nói không sai. Chúng ta hẳn nên đi ra ngoài. Hơn nữa ánh mắt không thể giới hạn trong tỉnh Tây Xuyên, phải mặt hướng cả nước. Phàm là ở đâu có hội Thu hút đầu tư, chúng ta đều cố gắng đi. Về phương diện chi phí, tôi nghĩ chỉ cần chúng ta làm ra thành tích, phía huyện khẳng định có thể thỏa mãn.
- Đúng rồi, chính là phải phóng mắt nhìn cả nước. Chủ nhiệm Hàn thật sự là nhìn xa trông rộng.
Diêu Trì Minh cười nịnh nói.
Rất rõ ràng, đây chính là nịnh nọt. Hàn Đông mỉm cười. Chỉ cần người này vẫn nghiêm túc làm trợ lý, mình làm sao không chấp nhận anh ta được. Hơn nữa những lời nói của Diêu Trì Minh vừa rồi quả thật cũng có đạo lý. Bởi vậy Hàn Đông quyết định cho anh ta một cơ hội, nhân tiện nói:
- Phó chủ nhiệm Diêu, về chuyện này anh cùng Phòng thu hút đầu tư đưa ra một bản quy hoạch. Anh là lãnh đạo phân công quản lý thu hút đầu tư. Tôi tin tưởng chỉ cần có lối suy nghĩ rộng mở, toàn lực ứng phó, nhất định có thể làm tốt được công tác này.
- Cám ơn Chủ nhiệm Hàn đã cổ vũ. Tôi nhất định dựa theo chỉ thị của Chủ nhiệm Hàn, cố gắng khắc phục khó khăn.
Đầu tiên, Diêu Trì Minh khen tặng Hàn Đông. Sau đó lại lộ ra vẻ mặt đau xót nói:
- Nói thật, Chủ nhiệm Hàn, suy nghĩ của tôi về công tác trước kia không đúng, không có cố gắng chú ý làm nổi lên những ưu thế của Khu công nghiệp. Bởi vậy cảm giác không rõ ràng, tính tích cực trong công tác cũng không cao. Hiện tại có Chủ nhiệm Hàn lãnh đạo chính xác, cuối cùng tôi đã chậm rãi ý thức được vấn đề của tôi trước kia. Tôi hy vọng trong công tác sau này, Chủ nhiệm Hàn sẽ phê bình chỉ ra chỗ sai trong công tác của tôi nhiều hơn.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Phó chủ nhiệm Diêu à, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, tôi tin tưởng, nhất định có thể làm tốt công tác ở Khu công nghiệp. Hiện tại không phải đã có một vài khởi sắc rồi sao. Thấy anh có thể phấn chấn lên, tôi cũng rất vui mừng.
Vẻ mặt Diêu Trì Minh kiên quyết nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi cũng không nói nhiều. Anh hãy xem hành động của tôi. Không có chuyện gì, tôi không quấy rầy Chủ nhiệm Hàn. Tôi đi xuống thương lượng với Phòng thu hút đầu tư một chút, xem nên mở rộng thu hút đầu tư thế nào.
Nhìn Diêu Trì Minh e dè bước ra ngoài, Hàn Đông mỉm cười. Quả nhiên có áp lực thì có động lực. Nếu không thấy mình đưa Lâm Phương Tri tới chen chúc với Âu Đạo Khôn, chỉ sợ Diêu Trì Minh sẽ không gấp gáp, vội vàng làm việc theo nhóm như vậy.
Ngồi ở văn phòng, Hàn Đông tổng kết lại công tác từ khi lên đảm nhiệm tới nay. Tất nhiên, thành tích lớn nhất là kéo được Cơ sở số 1 Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang tới định cư ở đây. Không nói việc này có ảnh hưởng lâu dài, chỉ đầu tư này, đã có tới năm triệu tệ. Trong quá trình xây dựng cơ sở, còn có thể kéo theo các ngành sản xuất xây dựng có liên quan trong huyện Phú Nghĩa. Đồng thời nó cũng không chỉ có tác dụng giới hạn trong hạng mục đầu tư này. Theo mục tiêu đã định ra lúc trước, hiện tại đã hoàn thành hơn 5 %. Hơn nữa hiện tại mới chỉ là một sự mở đầu.
Mặt khác, về phương diện nhân sự, trên cơ bản cũng đều tiến hành điều chỉnh theo ý của mình rồi. Chính vì điều này, Diêu Trì Minh cũng đã biết hành động tích cực đi lên. Điều này khiến Hàn Đông vô cùng vui mừng.
Sau đó, Hàn Đông muốn chính là rèn sắt khi lửa còn nóng, không ngừng mở rộng thành tích, không ngừng tích lũy thêm càng nhiều chiến tích vì bước tiến sau này của mình.
Hiện tại Hàn Đông cũng không lo lắng vấn đề Thu hút đầu tư của Khu công nghiệp. Điều khiến hắn phải suy nghĩ chính là bố cục sản nghiệp trong Khu công nghiệp. Hiện có hơn mười doanh nghiệp. Ngành sản xuất tương tối tạp nham, đồng thời phân bố cũng khá hỗn loạn. Theo ý kiến của Hàn Đông, nếu muốn Khu công nghiệp phát triển một cách vững chắc, chắc chắn phải tiến hành quy hoạch hợp lý đối với các xí nghiệp tiến vào Khu công nghiệp. Như vậy khi quản lý cũng thuận tiện hơn, đồng thời cũng dễ dàng hình thành hiệu ứng quần tụ.
Ngẫm nghĩ trong chốc lát, trong lòng Hàn Đông có một ý tưởng cơ bản. Hắn gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Linh, bảo cô triệu tập cuộc họp toàn thể cán bộ trung tầng trở lên.
Rất nhanh, Tôn Hiểu Linh gõ cửa nói:
- Chủ nhiệm Hàn, mọi người đã đến phòng họp.
Hàn Đông thoáng nhìn đồng hồ, chỉ mới hết vài phút. Hắn cười nói:
- Mọi người hành động nhanh quá vậy.
Tôn Hiểu Linh cười nói:
- Dưới sự lãnh đạo của Chủ nhiệm Hàn, tính tích cực trong công tác của mọi người đều được nâng cao hơn rất nhiều mà.
Tới phòng họp, hắn thấy tất cả mọi người đang ngồi nghiêm chỉnh chờ mình. Hàn Đông đến ngồi xuống vị trí chủ đơn vị nói:
- Các vị, hôm nay triệu tập mọi người đến, chính là muốn thảo luận một chút về vấn đề quy hoạch Khu công nghiệp. Sau này, các xí nghiệp tới thường trú trong Khu công nghiệp sẽ không ngừng tăng thêm. Tôi nghĩ Khu công nghiệp không thể giống như trước kia. Một xí nghiệp ở phía đông, một xí nghiệp phía tây. Về xí nghiệp, chúng ta phải dự đoán trước, phải sớm làm tốt quy hoạch. Bởi vậy tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.
Lúc này, mọi người mới hiểu được ý của Hàn Đông khi bỗng nhiên triệu tập mọi người tới họp. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn cũng không có người nào có đề nghị gì thích hợp.
- Tôi nói một chút, coi như là thả con tép, bắt con tôm.
Lâm Phương Tri mỉm cười, nói:
- Tất cả mọi người đều biết, tôi từ dưới nông thôn đến. Mỗi lần đến thành phố, cảm nhận đầu tiên của tôi chính là đường trong thành không chỉ nhiều, hơn nữa còn rộng. Nhưng hiện tại thì sao. Tôi tới Ban quản lý, cảm giác của tôi lại thay đổi. Ngoại trừ đường chính ra, phần lớn những nơi khác đều là đất hoang. Bởi vậy, đề nghị của tôi chính là, chúng ta có thể xây dựng thêm mấy tuyến đường chính. Thoạt nhìn cũng có bố cục hơn. Mặt khác, tôi có cảm giác các xí nghiệp trong Khu công nghiệp nằm rải rác không tập trung, rất mất trật tự. Đề nghị sau này, sản nghiệp xí nghiệp có liên quan, đều tập trung ở cùng một nơi. Cũng không thể để chủ xí nghiệp nghĩ muốn xây dựng nhà máy ở đâu thì xây dựng nhà máy ở đó. Một xí nghiệp tiến vào trong Khu công nghiệp, có thể cho họ quyết định chọn một nơi thích hợp trong phạm vi quy hoạch của chúng ta.
Hàn Đông gật đầu, thật ra ý của Lâm Phương Tri không khác ý của mình cho lắm. Tuy nhiên kết hợp với chuyện xây dựng thêm đường chính, đây cũng là một ý tưởng không tồi.
Lúc này mọi người cũng bắt đầu nói ra ý kiến của mình. Hoặc nhiều hoặc ít, đều có thể dùng được. Thấy dáng vẻ hăng hái của mọi người, trong lòng Hàn Đông càng cảm thấy hài lòng.
Hội nghị đã diễn ra được gần một giờ. Cuối cùng, Hàn Đông bắt đầu tổng kết: tạm thời chia Khu công nghiệp làm bốn khu vực. Lần lượt là hóa chất, máy móc, thực phẩm, chế tạo gia công. Trong đó công nghiệp hóa chất ở khu đông, lấy Cơ sở số 1 là trung tâm. Mấy khu khác cũng không ngừng tranh thủ thu hút càng nhiều nhà đầu tư tiến vào.
Sau khi phân thành bốn khu vực, Khu công nghiệp chuẩn bị bắt tay vào xây dựng tuyến đường chính. Cứ như vậy, với tuyến đường chính hiện tại, đúng lúc chia Khu công nghiệp làm bốn khu vực. Sau đó Khu công nghiệp đưa ra các dấu hiệu tương ứng, để phân chia cho tốt. Hơn nữa đối với xí nghiệp các khu cũng đều được đánh số theo vị trí, về sau tiến hành quản lý một cách thống nhất.
Về phần vấn đề xây dựng đường, Hàn Đông quyết định báo cáo với Chủ tịch huyện Phương Trung một chút. Dù sao cũng không nên qua mặt, mặt khác cũng cần phòng Tài chính của huyện phê chuẩn chi phí mới được.
Tan họp, trở lại văn phòng, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho văn phòng Phương Trung. Kết quả một hồi lâu không thấy ai nghe điện thoại. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Rơi vào đường cùng, Hàn Đông gọi điện thoại tới văn phòng Phó chủ tịch huyện Thẩm Tòng Phi, nói một chút về tư tưởng của mình.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Ừ, Hàn Đông, ý kiến này của cậu rất tốt. Tuy nhiên hiện tại Chủ tịch huyện Phương không ở đây. Hình như ông ấy tới thành phố họp. Chờ ông ấy về, cậu hãy qua đây. Tôi tin rằng Chủ tịch huyện Phương cũng sẽ không phản đối chuyện này. Đến lúc đó, báo cáo qua một chút là được.
Chẳng trách hắn gọi tới văn phòng Phương Trung lại không có ai nghe điện thoại. Hàn Đông treo điện thoại, đang muốn đi xuống lầu, đã thấy Trưởng phòng thu hút đầu tư Đặng Học Vinh dẫn một người đi lên nói:
- Chủ nhiệm Hàn, vị này chính là ông chủ Sa Trí Tuyên. Ông ấy chuẩn bị đến đầu tư vào Khu công nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.