Thẩm Tòng Phi có thể đến sớm như vậy, xem ra thật sự có thành ý xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với hắn. Từ Ủy ban nhân dân huyện đến đây, ít nhất cũng mất mười phút. Cũng tức là, Thẩm Tòng Phi cũng tan giờ làm sớm hơn rồi đến đây.
Thẩm Tòng Phi mỉm cười nói:
- Hàn Đông cũng đợi được một lúc rồi nhỉ. Tôi sợ cậu đợi lâu, nên về sớm một chút rồi đến đây.
Hàn Đông nói:
- Tôi cũng mới đến không lâu.
Lúc nói chuyện, lại rót trà cho y, sau đó hai người ngồi xuống. Nhất thời, Hàn Đông dường như không có lời gì để nói cả.
Thẩm Tòng Phi uống một ngụm trà, thở dài nói:
- Thời gian trôi qua nhanh thật, chỉ nhát mắt, Hàn Đông cậu đến huyện Phú Nghĩa cũng đã được chín tháng rồi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh, sau này trong công việc còn phải mong Phó chủ tịch huyện Thẩm chỉ bảo nhiều.
Nếu đã quyết định làm hòa với Thẩm Tòng Phi, Hàn Đông liền hạ mình xuống một chút. Hạ mình xuống, cũng không phải nói bản thân hắn thật sự thấp hơn y, bản thân hắn cũng không phải bớt đi cái gì cả.
Thẩm Tòng Phi gật gật đầu, trong lòng lại nhớ đến từng chuyện đã xảy ra trước đó. Dường như khi mới bắt đầu Hàn Đông cũng không làm sai điều gì, chỉ là bản thân ý quá để ý thôi. Kết quả lại xảy ra hiểu nhầm với hắn. Bây giờ nghĩ lại, tư tưởng như vậy quả thật không tốt. Cũng may Hàn Đông là người rộng rãi, nếu không nếu hắn thật sự hận y, vậy sau này cũng không biết sẽ phiền phức như thế nào.
- Trước kia đều đã qua rồi, quan trọng là chúng ta đều phải hướng về phía trước. Các công việc của huyện Phú Nghĩa đều đang phát triển theo phương hướng rất tốt. Sau này chúng ta phải hợp tác thật tốt, nhất định có thể làm ra được sự nghiệp lớn.
Lời nói của Thẩm Tòng Phi rất uyển chuyển, nhưng Hàn Đông lại có thể hiểu rõ được ý của y. Chính là tất cả những thứ trước đây chúng ta không cần tính toán nữa, sau này nhất định phải cùng nhau làm cho tốt.
Cười cười, Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, sau này những chỗ nào làm không tốt, mong Phó chủ tịch huyện Thẩm có thể chỉ ra bất cứ lúc nào.
Nếu đề tài đã được mở ra, hai người cũng bắt đầu nói chuyện, phần lớn chỉ là việc công.
Sáu giờ rưỡi, Hoàng Văn Vận đến. Lúc này Hàn Đông bảo nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên.
Hoàng Văn Vận nói:
- Tối nay chúng ta uống hai chai rượu nhé!
Hàn Đông vừa nghe, đầu liền tê rần. Hai chai rượu, bình quân mỗi người phải uống bảy lượng. Với tửu lượng của hắn, làm sao có thể uống cùng được.
Thấy sắc mặt Hàn Đông thay đổi, Thẩm Tòng Phi cười nói:
- Hàn Đông sao vậy, hai chai rượu đã bị dọa đến như thế rồi à? Nói cho cậu biết, Bí thư Hoàng là bợm rượu, một mình uống một chai cũng không sao!
Hoàng Văn Vận cười nói:
- Không được rồi, bây giờ tửu lượng kém hơn trước nhiều rồi. Hàn Đông, cậu cũng không cần mang bộ mặt khổ não như vậy, tôi biết tửu lượng của cậu không được. Ba bốn lượng thì không sao, tôi nghe nói cậu có một biệt danh là Hàn Đông ba ly, uống ba ly là không thể duy trì tỉnh táo được nữa. Uống thêm một hai ly cũng không phải vấn đề chứ.
Hàn Đông nghe xong, liền yên tâm hơn một chút, chỉ sợ Hoàng Văn Vận và Thẩm Tòng Phi cứ nhắm vào hắn thì phiền phức rồi. Cho dù uống bốn năm lượng rượu trắng cũng không tính là say, nhưng cũng không đến mức khó chịu quá chứ.
Lúc ăn cơm, Hoàng Văn Vận cũng nói đến việc đi báo cáo công việc với Bí thư Đinh ở Thành ủy, nhưng cũng không nói nhiều. Chỉ nói Bí thư Đinh rất hài lòng với công tác của huyện Phú Nghĩa, hai ngày tới có lẽ sẽ mở cuộc họp thảo luận về nhân sự huyện Phú Nghĩa.
Hàn Đông cảm thấy, Đinh Vi Dân có lẽ là ủng hộ Hoàng Văn Vận. Nhưng vấn đề hiện nay là, vụ đọ sức trong Hội nghị thường vụ còn không biết sẽ thế nào.
Tuy nhiên việc này, còn cách Hàn Đông khá xa. Hơn nữa hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi, cho dù kết quả thế nào, công việc của hắn thì hắn cũng vẫn phải chăm chỉ làm.
Ăn xong bữa cơm, Hàn Đông uông gần bốn lượng rượu, đầu cũng hơi ong ong, không nói gì nhiều.
Hai người Hoàng Văn Vận và Thẩm Tòng Phi lại không sao, vừa cười vừa nói. Hai người uống cũng kha khá, điều này khiến Hàn Đông thật sự khâm phục tửu lượng của họ.
Xong xuôi, Hàn Đông liền cáo từ, gọi một chiếc xe quay về.
Tới ký túc xá, Kiều San San liền bưng một chén cháo đậu xanh lên, dịu dàng nói:
- Đây là Bối Bối nghĩ đến, biết anh phải uống rượu, nên nấu để giải rượu.
Hàn Đông ợ hơi rượu, nói với Tiêu Bối Bối:
- Xem như anh không thương em vô ích.
Tiêu Bối Bối cười ha hả, thè lưỡi nói:
- Anh Đông uống nhiều rượu rồi, mùi nặng như thế.
Hàn Đông lảo đảo ngồi xuống sô pha, uống một hơi hết chén cháo đậu xanh, nói:
- Không uống nhiều, khoảng hai lượng.
- Uống một chút rượu như vậy đã thành ra như thế, anh Đông thật kém quá.
Tiêu Bối Bối cười nói.
Hàn Đông không nói gì, chỉ nhìn cô một cái, cũng lười đấu võ mồm với cô. Lúc này cả người hắn đều mệt mỏi, đầu óc mơ màng, còn có sức đâu mà so đo với cô.
Buổi sáng ngảy hai mươi mốt tháng bảy, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Trần Thế Mặc, Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Ngô Duy Học đến huyện Phú Nghĩa. Bọn họ là đến tuyên bố việc nâng cấp của Khu công nghiệp Thần Quang.
Các Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch không phải ủy viên thường vụ huyện Phú Nghĩa, Phó chủ nhiệm Uye ban nhân dân, đều tham gia hội nghị này.
Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Ngô Duy Học tuyên đọc văn kiện phúc đáp của Ủy ban Xã luận tỉnh, bố trí tỉ mỉ đối với việc thăng cấp của Khu công nghiệp Thần Quang cùng với những nhân viên công tác có liên quan. Thật ra cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ là những nhân viên có cấp bậc liên quan được nâng lên một bậc mà thôi.
Kế tiếp, Trần Thế Mặc phát biểu, nói qua một lượt về ý nghĩa của việc Khu công nghiệp Thần Quang được nâng cấp lần này. Đồng thời yêu cầu Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa không ngừng nỗ lực, tiến thêm một bước trong việc lãnh đạo Khu công nghiệp Thần Quang, để có thể phát huy được tác dụng lớn hơn.
Hoàng Văn Vận và Phương Trung cũng lần lượt phát biểu.
Cuối cùng, là một người có công lao lớn nhất trong việc Khu công nghiệp Thần Quang nâng chức lần này, Hàn Đông cũng đứng lên phát biểu vài câu.
Sau hội nghị, Trần Thế Mặc triệu tập một hội nghị tọa đàm của các Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Phú Nghĩa, nhấn mạnh thêm lần nữa việc không được xem nhẹ công tác ở Khu công nghiệp Thần Quang. Vì có thể đảm bảo cho công việc của khu Viên có thể tiếp tục phát triển, phải cố gắng duy trì sự ổn định của nhân viên trong khu. Thành ủy cũng vì suy nghĩ đến vấn đề này, cho nên kiến nghị huyện Phú Nghĩa không nên có điều chỉnh gì đối với những nhân viên công tác hiện nay, chỉ cần tiến thêm một bước trong việc làm phong phú thêm đội ngũ nhân viên công tác khu Viên là được rồi.
Nghe Trần Thế Mặc chậm rãi nói như vậy, Hoàng Văn Vận cũng đại khái hiểu được ông ta có ý gì. Muốn dùng phương thức này để ngăn Hàn Đông tiến thêm một bước sao?
Sau khi Trần Thế Mặc đi rồi, Phương Trung tìm đến Hoàng Văn Vận, nói:
- Bí thư Hoàng, bây giờ Khu công nghiệp Thần Quang thăng cấp rồi, những nhân viên vốn có chắc chắn không đủ. Hơn nữa, cục diện của Ban quản lý hiện nay cũng khá nhỏ, anh xem có nên mở cuộc họp thảo luận một chút hay không?
Hoàng Văn Vận cười nói:
- Việc này, tôi cho rằng vẫn nên để Ban quản lý đề xuất trước, sau đó chúng ta thảo luận sẽ hợp lý hơn. Tuy khu Viên được lên cấp, nhưng theo tình hình trước mắt mà nói, Ban quản lý vẫn có thể làm tốt được việc này.
Phương Trung gật gật đầu, cũng không có việc gì khác nữa, liền cáo từ rời đi.
Hoàng Văn Vận nhìn bóng dáng ông ta, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Sáng ngày hai mươi hai tháng bảy, mười giờ, trong phòng hội nghị của thành phố Vinh Châu, mười một Ủy viên thường vụ Thành ủy tập trung trong phòng họp.
Hội nghị thường vụ lần này tổng cộng thảo luận mười ba vấn đề, vấn đề cuối cùng chính là vấn đề nhân sự của huyện Phú Nghĩa.
Trong phòng hội nghị khói thuốc mờ mịt. Mỗi khi họp, ngoại trừ Phó chủ tịch thành phố Khâm Hiểu Mai là nữ nên không hút thuốc ra, những người còn lại đều hút thuốc không ngừng. Đặc biệt là những vấn đề thảo luận càng quan trọng thì hút thuốc càng nhiều, mọi người hút thuốc cũng càng lợi hại hơn. Dường như như vậy sẽ có lợi cho việc suy nghĩ vậy.
- Được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Ngồi ở ghế chủ trì Thành ủy:
- Tiếp theo, chúng ta tiến hành thảo luận vấn đề tiếp theo, thảo luận vấn đề nhân sự của huyện Phú Nghĩa. Sau khi Hàn Văn Học gặp chuyện không may, công việc của Ủy ban nhân dân huyện không thể để như vậy. Vì suy nghĩ cho việc phát triển của huyện Phú Nghĩa, chúng ta phải đề bạt những người có khả năng, những cán bộ có tinh thần phát triển để đề bạt lên mới được. Trưởng ban Chu, anh là Trưởng ban tổ chức, anh nói trước đi, xem thử xem có người nào thích hợp để chọn lựa không.
- Được.
Chu Khải Kiệt mở sổ ra,
- Ghế trống của Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực huyện Phú Nghĩa, căn cứ theo chỉ thị của Bí thư Đinh, phải xem xét một cán bộ có tinh thần khai thác, có tính quyết đoán, có năng lực phát triển trong phạm vi huyện Phú Nghĩa.
- Ban tổ chức cán bộ thông qua quá trình sàng lọc nghiêm khắc, cho rằng Trợ lý chủ tịch huyện đương nhiệm, Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghiệp Thần Quang Hàn Đông cơ bản phù hợp yêu cầu. Đồng chí Hàn Đông là cán bộ cấp phó cục, hơn nữa rất có tinh thần khai thác, năng lực công việc cũng xuất sắc. Khu công nghiệp Thần Quang dưới sự lãnh đạo của hắn, đã có rất nhiều thành tích rất tốt, có thể nói đã mở ra một cục diện mới trong việc phát triển kinh tế huyện Phú Nghĩa.
- Cho nên, Ban tổ chức cán bộ cho rằng, đề bạt đồng chí Hàn Đông làm Ủy viên thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Phú nghĩa, đối với công tác của Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa mà nói, đều có lợi.
Mười giờ năm mươi trưa ngày hai mươi hai, Bí thư Huyện ủy huyện Phú Nghĩa Hoàng Văn Vận chuẩn bị tan làm, khi vừa mới đi ra khỏi cửa, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Hoàng Văn Vận vội vàng quay lại, nghe máy,
- Xin chào, tôi là Hoàng Văn Vận.
- Bí thư Văn Vận à, tôi là Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Chu Khải Kiệt đây.
Trong điện thoại là giọng nói Hoàng Văn Vận đã mong chờ từ lâu.
- Trưởng ban Chu, chào anh, anh có chỉ thị gì?
- Ha ha, chỉ thị thì không phải. Là thế này, ba giờ chiều nay, tôi muốn đến huyện Phú Nghĩa khảo sát đồng chí Hàn Đông, muốn tìm hắn nói chuyện, phiền anh thông báo cho hắn một tiếng.
Hoàng Văn Vận sửng sốt, lập tức kinh ngạc hỏi:
- Trưởng ban Chu, chỉ khảo sát một mình Hàn Đông thôi sao?
Chu Khải Kiệt cười nói:
- Đúng vậy, Thành ủy muốn đề bạt đồng chí Hàn Đông làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Phú Nghĩa, đồng thời cũng đề nghị Hội đồng nhân dân huyện Phú Nghĩa bổ nhiệm hắn làm Phó chủ tịch thường trực huyện.
Hoàng Văn Vận lập tức ngây ngẩn cả người, tin tức này thật sự khiến hắn vui mừng lẫn kinh ngạc.
Vui mừng là vì, động tác của Thành ủy lớn như vậy, lại đề bạt Hàn Đông làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện; Kinh ngạc là vì, dự tính của ông ta còn chưa hoàn toàn được thực hiện nữa.
Theo thiết tưởng của Hoàng Văn Vận, chính là để Thẩm Tòng Quân bước lên một bước trở thành Phó chủ tịch thường trực huyện, còn để Hàn Đông tiếp nhận chức vụ của Thẩm Tòng Phi.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, Thành ủy trực tiếp để Hàn Đông bước một bước lớn, vượt qua Thẩm Tòng Phi mà ngồi lên vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện.
Trước đó, Hoàng Văn Vận còn tìm Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân để báo cáo công tác, báo cáo suy nghĩ của mình lên. Không ngờ được kết quả lại như vậy.
Chu Khải Kiệt cười cười, nói:
- Thành ủy rất coi trọng công tác của huyện Phú Nghĩa, vì duy trì sự ổn định của bộ máy lãnh đạo huyện Phú Nghĩa, nên không tiến hành điều chỉnh trong Ủy viên thường vụ Huyện ủy.
- Được, buổi chiều tôi đợi Trưởng ban Chu đến.
Hoàng Văn Vận ổn định tinh thần nói. Xem ra, ông ta còn coi trọng Hàn Đông chưa đủ.
Hàn Đông vừa mới xuống lầu, đang định lái xe đi, điện thoại di động liền vang lên. Lấy ra xem là Hoàng Văn Vận gọi đến, liền vội vàng nghe máy, nói:
- Bí thư Hoàng, chào anh.
Hoàng Văn Vận mỉm cười nói:
- Hàn Đông à, buổi chiều Ban tổ chức cán bộ Thành ủy muốn tìm cậu nói chuyện, hai giờ ba mươi cậu qua đây.
Hàn Đông ngẩn người. Ban tổ chức cán bộ Thành ủy tìm hắn nói chuyện, lẽ nào nhanh như vậy đã có kết quả rồi, xem ra có lẽ là chuyện tốt.
- Vâng, Bí thư Hoàng, hai giờ ba mươi tôi sẽ qua đó.
Cúp máy, Hàn Đông vẫn cảm giác được có một chút vui mừng. Dù sao thăng quan cũng là một việc không tồi mà.
Lúc ăn cơm trưa, Hàn Đông nhận được điện thoại của Kỷ Quốc Hùng, ông ta cười trong điện thoại:
- Chúc mừng cậu nha, Hàn Đông, khi nào đến Vinh Châu uống vài chén.
- Được, đợi tôi có thời gian sẽ cùng Chu Chính đến Vinh Châu uống vài chén.
Hàn Đông cười nói. Tin tức của Kỷ Quốc Hùng quả thật rất nhanh, nhưng ông ta là Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính thành phố, tin tức nhanh nhạy cũng là điều bình thường.
Kiều San San hỏi:
- Hàn Đông, phía thành phố có tin tức gì sao?
Hàn Đông cười cười nói:
- Bí thư Hoàng thông báo với anh, chiều nay Ban tổ chức cán bộ Thành ủy muốn đến nói chuyện, cũng không biết cụ thể là cái gì.
Kiều San San vui mừng nói:
- Ban tổ chức cán bộ Thành ủy nói chắc chắn là chuyện tốt rồi. Vậy lần này việc đề bạt anh làm Ủy viên thường vụ chắc chắn đã được định rồi. Không bao lâu nữa, anh đã là lãnh đạo Huyện ủy rồi.
Tiêu Bối Bối nói:
- Anh Đông được thăng quan sao?
Hàn Đông đưa tay xoa đầu cô một cái, nói:
- Coi như vậy đi.
Tiêu Bối Bối đưa tay hất tay Hàn Đông, hỏi:
- Làm Chủ tịch huyện hay Bí thư?
Hàn Đông ngẩn người, vừa nhìn bộ dạng tươi cười của Tiêu Bối Bối, liền biết cô bé này là cố ý hỏi như vậy.
Mỉm cười, Hàn Đông không kìm nổi đưa tay nhéo mũi cô bé:
- Em cho rằng Bí thư hay Chủ tịch huyện làm dễ như vậy sao?
- Ôi chao…
Tiêu Bối Bối hừ nhẹ, mở to mắt, nói:
- Vậy thì tính là thăng quan gì, anh đông còn phải nỗ lực hơn rồi.
Hàn Đông cười khổ một chút, cũng hiểu được ý tứ của Tiêu Bối Bối. Chỉ là một Phó chủ tịch huyện mà thôi, đương nhiên cũng không thể tính là chức quan gì lớn. Nhưng trong một huyện, Ủy viên thường vụ Huyện ủy là một trong mười người có thực quyền. Không những có thể quản việc được, còn có thể quản được người. Đừng thấy những cán bộ cấp phó cục trong huyện không phải ít, nhưng người có quyền lớn trong huyện, lại tập trung trong tay một số ít Ủy viên thường vụ Thành ủy mà thôi.
Kiều San San cũng rất vui mừng. Hàn Đông lần này có thể tiến thêm một bước, việc của cô và hắn, ba cô có lẽ cũng không kiên quyết phản đối như trước nữa.
Chỉ cần Hàn Đông có thể duy trì xu thế này, Kiều San San tin rằng, ba cô cuối cùng cũng sẽ đồng ý Hàn Đông thôi.
Hai ngày nay, Kiều San San ở cùng Tiêu Bối Bối. Trong quá trình nói chuyện, cô muốn tìm hiểu nhiều thêm về những việc của Hàn Đông, nhưng Tiêu Bối Bối lại không nói rõ ràng.
Kiều San San cũng không truy hỏi tỉ mỉ hơn, lại không tìm được cơ hội thích hợp để hỏi Hàn Đông, tạm thời chỉ có thể giữ sự nghi hoặc lại trong lòng mà thôi.
Cơm nước xong trở lại ký túc xá của cục Lương thực còn chưa được bao lâu, Hàn Đông liền nhận được mấy cuộc điện thoại. Đầu tiên là Chu Chính gọi đến, y kêu gào trong điện thoại:
- Lãnh đạo, chuẩn bị mời khách đi, lần này cho dù thế nào cũng phải không say không về đấy.
Hàn Đông cười nói:
- Được, đợi xác định xong rồi hẵng nói.
Vừa mới cúp máy điện thoại của Chu Chính, Ủy viên thường vụ Huyện ủy Vương Hòa Bình lại gọi tới, nói:
- Hàn Đông, chúc mừng cậu, lúc nào cũng uống vài chén nhé.
Hàn Đông đang muốn xây dựng mối quan hệ tốt với y, liền nói:
- Được, Trưởng ban Vương khi nào có thời gian, cứ triệu tập tôi lúc nào cũng được.
Vương Hòa Bình nói:
- Chờ cậu có thời gian, thì gọi cho tôi.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Hùng Chính Lâm cũng gọi điện thoại đến chúc mừng.
Thấy Hàn Đông nghe điện thoại không ngừng, nụ cười trên mặt Kiều San San tươi rói vô cùng.
Đợi Hàn Đông nghe điện thoại xong, Tiêu Bối Bối dài giọng nói:
- Quan không lớn, người lại bận thật.
Hàn Đông biết cô bé cố ý đả kích mình, cũng không đấu võ mồm với cô.
Hắn cũng cảm giác được, cùng với tin tức truyền đi, thái độ của mọi người đối với hắn cũng đã thay đổi.
Xem ra cùng với vị trí càng cao, đãi ngộ cũng từ từ được thay đổi.
Tiêu Bối Bối hỏi:
- Anh Đông, lần này là thăng chức quan gì?
Hàn Đông cười nói:
- Có lẽ là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện.
Hai giờ hai mươi phút chiều, Hàn Đông đã đến Huyện ủy.
Thư ký Tề Bằng của Hoàng Văn Vận vừa thấy Hàn Đông, liền tươi cười, so với trước kia lại thân thiện hơn vài phần. Hàn Đông không thích những người có ý đồ như thế, nếu gã không phải là thư ký của Hoàng Văn Vận, thì cũng mặc kệ gã rồi.
- Thư ký Tề, chào cậu, Bí thư Hoàng có rảnh không?
Tuy biết rõ mình sắp được thăng chức, nhưng lúc này Hàn Đông ngược lại phải cố ý duy trì thái độ khiêm tốn.
Cho dù lúc nào, cũng không thể được phớt lờ.
Những lúc đắc ý nhất, lại là những lúc phải khiêm tốn nhất.
Hoàng Văn Vận thấy Hàn Đông, có vẻ rất vui, cười nói:
- Hàn Đông đến đây, mau vào đi.
Hàn Đông vào ngồi xuống, trên mặt vẫn là nụ cười bình thản như cũ, cũng không vì việc sắp được đề bạt mà có chút kích động hay hưng phấn nào.
Hoàng Văn Vận âm thầm gật đầu. Hàn Đông này trong lúc vô tình, đã làm rất tốt, quả nhiên có thủ đoạn. Hơn nữa bây giờ cũng không hề có một chút biểu hiện đắc ý nào, có thể thấy người thanh niên này lòng dạ rất sâu.
Trong mắt Hoàng Văn Vận, sở dĩ Bí thư Đinh không làm theo ý ông ta, để Thẩm Tòng Phi tiếp nhận vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện, chỉ e cũng có liên quan đến động tác của Hàn Đông.
Bởi vậy, ngoài kinh ngạc ra, Hoàng Văn Vận lại hơi lo lắng. Nếu Thẩm Tòng Phi vì như vậy mà có bất mãn gì với Hàn Đông, vậy công việc sau này cũng chẳng dễ làm rồi.
Đương nhiên, sự việc đã đến nước này, Hoàng Văn Vận cũng không có năng lực thay đổi cái gì cả.
Hơn nữa Hàn Đông quả thật có năng lực. Hắn đã có thể khiến Thành ủy trực tiếp đề bạt hắn làm Phó chủ tịch thường trực huyện, vậy sau này phía Ủy ban nhân dân huyện, có hắn ở đó, Phương Trung chắc chắn không thể làm gì.
- Hàn Đông à, Trưởng ban Chu đã nói cho tôi biết rồi, nói rằng Thành ủy đề bạt cậu làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện. Đây là một trọng trách nặng nề, hy vọng sau này cậu có thể tiếp tục phát huy tinh thần sáng tạo, làm ra những thành tích tốt.
- Phó chủ tịch thường trực huyện?
Hàn Đông kinh ngạc nhìn Hoàng Văn Vận, hoài nghi liệu mình có nghe nhầm hay không.
Thấy bộ dạng kinh ngạc của Hàn Đông, Hoàng Văn Vận cũng cảm thấy kinh ngạc. Dường như Hàn Đông không hề giống giả vờ một chút nào, lẽ nào hắn thật sự không biết. Vậy thì kỳ quái rồi.
- Đúng vậy, Phó chủ tịch thường trực huyện.
Nghe được sự xác nhận của Hoàng Văn Vận, Hàn Đông hoàn toàn mộng mị. Sao lại như thế? Bản thân hắn còn cảm thấy có thể làm được Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện cũng không tồi rồi, sao lại là Phó chủ tịch thường trực huyện?
Phó chủ tịch thường trực huyện so với Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện, tuy rằng đều là cấp phó Cục, nhưng tầm quan trọng lại không thể so sánh nổi. Lúc Chủ tịch huyện không có mặt, chính là do Phó chủ tịch thường trực huyện chủ trì công việc ở Ủy ban nhân dân huyện mà.
Trước đó, tuy Hàn Đông cũng cảm thấy việc đề bạt hắn hẳn là điều đương nhiên, nhưng bây giờ lại được biết trong một lúc được làm Phó chủ tịch thường trực huyện, là vượt xa tưởng tượng của hắn.
Hoàng Văn Vận cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Xem ra, Hàn Đông cũng không biết hắn được đề bạt làm Phó chủ tịch thường trực huyện. Lẽ nào không phải là kết quả vận động của hắn?
Tóm lại, kết quả này, không những khiến Hoàng Văn Vận cảm thấy kinh ngạc, ngay bản thân Hàn Đông, cũng vô cùng kinh ngạc.
- Thật không ngờ
Hàn Đông nghi hoặc nghĩ, đồng thời cũng cảm thấy áp lực. Lúc này, bản thân hắn có thể nói là đứng trước đầu sóng ngọn gió rồi.
Nếu chỉ là Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện, cũng không được tính là gì. Dù sao xếp hạng trong Ủy viên thường vụ cũng không phải thuộc phía trước.
Còn Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực huyện, lại được xếp hạng cao trong số các Ủy viên thường vụ, là nhân vật số hai trong Ủy ban nhân dân huyện, ảnh hưởng gây ra cũng rất lớn.
Sau này, có lẽ sẽ có nhiều ánh mắt nhìn hắn hơn. Dù sao một Phó chủ tịch thường trực huyện trẻ tuổi như vậy, cũng quá mức chói mắt rồi.
Bình tĩnh hơn một chút, Hàn Đông nhàn nhạt nói:
- Bí thư Hoàng, tôi sẽ dưới sự lãnh đạo của Bí thư Hoàng và Huyện ủy, dốc sức làm tròn trọng trách công tác của mình.
Hoàng Văn Vận vô cùng hài lòng với thái độ của Hàn Đông. Cho dù như thế nào, sự việc lần này, cũng coi như là ông ta thắng lợi. Về phần Thẩm Tòng Phi nghĩ như thế nào, cũng chỉ có thể từ từ khuyên giải thôi.