Người Cầm Quyền

Chương 217: Băng và lửa




Hàn Đông nét mặt trầm lắng, khiến hai người Đường Vinh Liễu và Trang Dĩnh Lương ngượng ngùng đứng yên đó không dám ngồi xuống.
Khuôn mặt hai người đỏ bừng.
- Lần này nguy rồi.
Trong lòng Trang Dĩnh Lương càng là thấp thỏm không ngừng.
Y không chỉ là vì đến muộn cuộc họp, mà còn do nhớ ra lúc trước Hàn Đông và Tả Nhất Sơn đang nhìn ở bên ngoài cửa, thì y đang ở bên trong văn phòng cười đùa với một nhân viên nữ.
Tuy rằng y không có mối quan hệ tình ái nào thực sự với nữ nhân viên đó, nhưng để cho lãnh đạo nhìn thấy mình trong lúc làm việc với bộ dạng đó thì chắc chắn ảnh hưởng không tốt.
Tuy mọi người chưa từng gặp Hàn Đông, nhưng chuyện về hắn thì lại biết khá rõ ràng.
Dù sao Hàn Đông rất có danh tiếng trong giới quan trường ở huyện Phú Nghĩa, lẫn cả thành phố Vinh Châu.
Hàn Đông là người của bên Bí thư Huyện ủy Hoàng Văn Vận, lại là Phó chủ tịch thường trực huyện vừa được phân công quản lý Ủy ban Kế hoạch. Nếu trừng trị vài cấp Phó phòng thì dường như chẳng có mấy gì khó khăn.
“Sao hắn chẳng nói trước một câu đã chạy đến rồi?” Trang Dĩnh Lương suy nghĩ vô cùng bực bội.
Hàn Đông cũng không thèm nhìn hai khuôn mặt đỏ ửng, đang đứng ngây ra đó của Đường Vinh Liễu và Trang Dĩnh Lương, thần sắc nghiêm nghị nhìn quét một vòng xung quanh:
- Tôi thấy trạng thái làm việc của Ủy ban Kế hoạch rất có vấn đề. Thời gian đi làm cứ lề mề, mở họp cũng chậm chạp. Tác phong làm việc như vậy khiến cho người khác rất khó tưởng tượng ra mấy anh làm thế nào để làm tốt công việc đấy.
Nói xong Hàn Đông nghiêm nghị quét ánh mắt nhìn Đường Vinh Liễu và Trang Dĩnh Lương đang đứng ngây ở đó, khuôn mặt đỏ bừng.
- Chánh văn phòng là vị nào?
- Là tôi.
Chánh văn phòng Giản Thủy Phượng đứng dậy, nói giọng có chút lo lắng.
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi là Giản Thủy Phượng, là Chánh văn phòng ở đây.
Hàn Đông gật gật đầu, hỏi:
- Chủ nhiệm Nhâm của mấy vị đâu?
Lãnh đạo một đơn vị nếu có việc phải ra ngoài thì nên nói lại với văn phòng, như vậy bất kể có chuyện gì cần tìm đến thì đều có thể biết mà đi tìm.
Thế mà Nhâm Bồi Đĩnh lại chẳng căn dặn gì Giản Thủy Phượng, y cũng không có chuyện quan trọng để làm, khi thời tiết nóng nực thì cứ ba, bốn giờ y mới tới.
Giản Thủy Phượng đánh bạo nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, Chủ nhiệm Nhâm đi ra ngoài làm việc rồi, tôi đi gọi anh ấy quay về.
Hàn Đông cười lạnh, đi làm việc sao?
- Nhất Sơn, anh và Chánh văn phòng Giản đi gọi điện thoại, hỏi xem tình hình Chủ nhiệm Nhâm.
Tả Nhất Sơn lập tức đứng lên nói:
- Vâng.
Nhìn Tả Nhất Sơn và Giản Thủy Phượng đi ra, trong lòng mọi người đều sợ hãi. Xem ra vị Phó chủ tịch huyện mới này muốn làm nghiêm thật rồi. Chủ nhiệm Nhâm nào có phải là ra ngoài làm việc, Phó chủ tịch huyện Hàn cho Thư ký đi theo cùng chính là vì không muốn cho Giản Thủy Phượng đi báo tin.
Trước kia, thời Hàn Văn Học còn làm Phó chủ tịch thường trực huyện, căn bản không để tâm quản lý Ủy ban Kế hoạch, lão thâm niêm Nhâm Bồi Đĩnh lại sắp về hưu, do đó các phòng ban không bị quản lý nghiêm, mọi người bình thường đi làm lẻ tẻ, lề mề quen rồi.
Hiện giờ xem ra chỉ e chuỗi ngày êm ả kia sắp đến hồi kết thúc rồi.
- Xin lỗi Thư ký Tả nhé, không biết trước đó là anh.
Đi ra đến ngoài cửa, Giản Thủy Phượng cười nịnh xin lỗi Tả Nhất Sơn. Nghĩ tới thái độ cư xử ngày trước đối với y không tốt lắm, trong lòng cô vô cùng lo lắng.
Tả Nhất Sơn cười nói:
- Tôi không để ý đâu, tôi chỉ là Thư ký phục vụ cho Phó chủ tịch huyện Hàn mà thôi. Chánh văn phòng Giản không cần phải khách khí.
Nghe y nói như vậy, Giản Thủy Phượng càng là không tự nhiên. Cái tên này rõ ràng là ghi hận trong lòng rồi.
Lãnh đạo hoặc có lẽ không ghi nhớ nhân vật nhỏ như bạn, nhưng người ở bên cạnh lãnh đạo lại ghi nhớ bạn, đó cũng là một chuyện rất đau đầu.
Tiến vào văn phòng, Tả Nhất Sơn nói:
- Chánh văn phòng Giản, chút nữa cô gọi điện thoại thì nói là có người đến bàn việc.
Giản Thủy Phượng gật gật đầu, nhấn phím nghe loa ngoài của điện thoại, sau đó đường dây nối thông đến nhà Nhâm Bồi Đĩnh.
Điện thoại vang tu tu một hồi lâu, giọng Nhâm Bồi Đĩnh lười biếng truyền đến.
- Ai đấy?
Giản Thủy Phượng liếm môi, nói:
- Chủ nhiệm Nhâm, tôi là Giản Thủy Phượng đây, mấy giờ anh quay lại vậy?
- Còn sớm mà, lát nữa tôi đến, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.
Nghe giọng Nhâm Bồi Đĩnh có chút khó chịu.
Tả Nhất Sơn nói:
- Chủ nhiệm Nhâm phải không? Tôi tìm anh có chút việc cần bàn, anh xem khi nào thì có thể đến?
Nghe thấy giọng của một người lạ, Nhâm Bồi Đĩnh liền càng khó chịu hơn. Vừa rồi y còn đang say giấc nồng, bị điện thoại gọi làm tỉnh giấc, trong lòng buồn bực.
- Bàn chuyện thì mai hãy đến.
Khóe miệng Tả Nhất Sơn khẽ nhếch lên, nói:
- Nhưng tôi rất bận, buổi chiều anh có thể đến một chuyến không? Bây giờ anh rất bận không?
Nhâm Bồi Đĩnh nghe xong liền nổi giận quát to:
- Tôi không bận thì sao? Tôi ở nhà ngủ thì sao? Thái độ này của anh còn muốn bàn việc hay không?
Tả Nhất Sơn không cười nữa, nghiêm giọng nói:
- Đồng chí Nhâm Bồi Đĩnh, tôi là Tả Nhất Sơn Thư ký của Phó chủ tịch huyện Hàn. Phó chủ tịch huyện Hàn mời anh bớt chút thời gian bận rộn đến cơ quan họp.
Nói xong y quay người đi về hướng phòng họp, nếu lãnh đạo muốn bới vết thì cấp dưới đương nhiên phải dốc toàn lực phối hợp chứ.
Giản Thủy Phượng mấp máy môi, nhanh nói vào điện thoại:
- Chủ nhiệm Nhâm, Phó chủ tịch huyện Hàn nổi giận rồi, anh mau đến đi.
Sau đó cô cụp máy, quắp mông đuổi theo Tả Nhất Sơn.
Hàn Đông vừa nhấn mạnh xong vấn đề tác phong làm việc, thấy Tả Nhất Sơn và Giản Thủy Phượng đi vào liền hỏi:
- Khi nào Chủ nhiệm Nhâm đến?
- Thưa Phó chủ tịch huyện, tôi cũng không biết nữa.
Hàn Đông chau mày hỏi:
- Chuyện thế nào?
Tả Nhất Sơn liền đem tình hình cuộc điện thoại vừa rồi kể lại một lượt, nói:
- Thưa Phó chủ tịch huyện Hàn, Chủ nhiệm Nhâm đang nghỉ ngơi, cũng không biết khi nào mới đến kịp.
Hàn Đông gật gật đầu, cười lạnh:
- Hóa ra Nhâm Bồi Đĩnh là làm việc như thế, Ủy ban Kế hoạch là một trong những cơ quan hành chính quan trọng nhất của Ủy ban nhân dân huyện, chính là làm việc như thế này sao?
Nói xong Hàn Đông lạnh lùng nhìn một vòng xung quanh, đột nhiên đứng lên bước ra ngoài phòng.
Tô Duy Hạ thấy tình hình vậy liền khẩn trương đứng lên nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn…
Đến cả báo cáo công tác của Ủy ban Kế hoạch mà Hàn Đông cũng không muốn nghe, đủ thấy hắn đang vô cùng giận dữ.
Tô Duy Hạ khiếp sợ, trong lòng lại có chút thích thú. Bất kể nói thế nào thì bản thân thể hiện cũng khá là tốt.
Hàn Đông lại không cho Tô Duy Hạ cơ hội phát biểu nữa, hắn nhanh bước đi xuống cầu thang.
Tả Nhất Sơn cầm tập ghi chép nhanh chân đi theo Hàn Đông.
Đoàn người nhìn nhau, tất cả đều kinh sợ đuổi theo.
Tới tầng dưới, một người tóc muối tiêu vội vàng chạy đến, người này chính là Nhâm Bồi Đĩnh.
Thấy Hàn Đông đi tới trước mặt, Nhâm Bồi Đĩnh tiến lên trước đón:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, xin lỗi, tôi…
Hàn Đông đứng lại, trừng mắt nhìn Nhâm Bồi Đĩnh, phẫn nộ trách cứ:
- Anh có lỗi với tôi sao? Anh là có lỗi với đất nước, với nhân dân. Đảng và Chính phủ cho anh làm ở Ủy ban Kế hoạch là để ngủ cả ngày sao? Sức khỏe không được thì nhanh sớm ở nhà nghỉ dưỡng, anh xem xem mình ra bộ dạng gì, còn xứng đáng với thân phận của người Đảng viên không?
Lúc này Nhâm Bồi Đĩnh cực kỳ nhếch nhác, khuôn mặt đỏ bừng, má trái vẫn còn in vết chiếu hằn, há miệng nói không ra lời.
Không ngờ Hàn Đông không nể mặt thế này, trách cứ y một trận ngay trước mặt nhiều người đến vậy, khiến thể diện lão già không biết cất vào đâu, lúc này chỉ mong mặt đất có cái lỗ nẻ để y chui ngay vào đó.
Hàn Đông lên xe nói với Tả Nhất Sơn:
- Tiếp theo là đơn vị nào?
Tả Nhất Sơn nghiêng người nói:
- Tiếp theo là Cục Công an.
- Được, giờ chúng ta đến đó.
Hàn Đông nghĩ ngợi, lấy di động ra đưa cho Tả Nhất Sơn, nói:
- Gọi điện cho bọn họ.
Hai tay Tả Nhất Sơn đón lấy di động, tuy chưa dùng qua nhưng vừa nhìn nút bấm trên mặt thì y liền biết dùng như thế nào. Lật ra số điện thoại văn phòng của Cục Công an y bấm gọi đi, báo cho đối phương biết Phó chủ tịch huyện Hàn khoảng mười phút nữa là đến Cục Công an điều tra nghiên cứu.
Hơn mười phút sau, xe đến Cục Công an huyện.
Trong khuôn viên Cục, Cục trưởng Cục Công an Phan Tuyền Sơn dẫn đầu toàn lãnh đạo bộ máy nghênh đón Hàn Đông tới.
Xe đậu yên vị trí, Tả Nhất Sơn nhanh chóng xuống xe mở cửa.
Hàn Đông vừa bước xuống xe, Phan Tuyền Sơn liền lên trước cười nói:
- Hoan nghênh Phó chủ tịch huyện Hàn đến Cục Công an kiểm tra, chỉ đạo công tác.
Mọi người đứng sau lưng đều vỗ tay, Hàn Đông bắt tay Phan Tuyền Sơn, sau đó bắt tay tiếp lần lượt theo thứ tự.
Còn Phan Tuyền Sơn đi bên cạnh giới thiệu rõ Chính ủy Cúc Thù, Phó cục trưởng Xa Tĩnh Chương, Phó chính ủy Tạ Gia Tuấn cùng với ba vị Phó cục trưởng khác Ngô Vĩnh Trọng, Thân Quốc Dũng, Từ Vượng Bách, và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cục Công an Lã Trách Xuân.
Hàn Đông thấy toàn bộ lãnh đạo Cục Công an huyện đều đích thân ra đón, xem ra Phan Tuyền Sơn cũng biết cư xử.
Đoàn người đi đến phòng họp, Hàn Đông nghe Phan Tuyền Sơn báo cáo công việc, sau đó chỉ thị mấy điểm, yêu cầu Cục Công an tăng cường công tác, xây dựng một môi trường trật tự, công việc, sinh hoạt, học tập an toàn cho toàn thể nhân dân huyện.
Theo sau đó Hàn Đông rời khỏi Cục Công an, quay lại Ủy ban nhân dân huyện.
Trong toàn quá trình điều tra, nghiên cứu ở Cục Công an, bầu không khí hiện rõ rất thân thiện, mặt Hàn Đông cũng luôn nở nụ cười nhẹ nhàng.
Tình hình ở Cục Công an hơi đặc biệt, tuy Hàn Đông là lãnh đạo được phân công quản lý nhưng so với Bí thư Đảng ủy Công an thì quyền quản lý này không lớn lắm, thứ hai Cục Công an là trọng điểm tranh giành giữa Bí thư Hoàng Văn Vận và Chủ tịch huyện Phương Trung, nơi này Hàn Đông không nên can dự quá sâu.
Còn Ủy ban Kế hoạch lại không như vậy, Ủy ban Kế hoạch là một trong mấy đơn vị Hàn Đông được phân công quản lý có quyền lực lớn nhất, lại không bị liên đới quá nhiều giống như Cục Công an.
Cảm giác hai nơi đó tựa như Ủy ban Kế hoạch là con trai của Hàn Đông, còn Cục Công an lại giống như mấy người cháu chắt mà người có quyền giám hộ cùng lúc giám hộ.
Đối với con mình, đương nhiên phải quản lý ra trò mới được.
Bởi vậy, biểu hiện của Hàn Đông ở hai đơn vị là khác nhau.
Nơi trước cho người ta cảm giác nghiêm khắc giống như mùa đông, nơi sau lại ấm áp như gió xuân, cực kỳ ôn hòa.
- Không hổ danh là lãnh đạo.
Trong lòng Tả Nhất Sơn liên tục khâm phục Hàn Đông.
Thủ đoạn của vị Ủy viên Huyện ủy, Phó chủ tịch thường vụ huyện nhỏ tuổi hơn mình quả nhiên không thường chút nào.
Hai thái độ khác nhau, cho người ta hai cảm giác băng và lửa khác nhau.
Nhưng sự việc hôm nay sẽ truyền đi rất nhanh, người đứng đầu các đơn vị hành chính khác chắc chắn sẽ đều trở nên khẩn trương theo, không biết khi nào Hàn Đông sẽ tới tìm vết của bọn họ.
Còn biểu hiện của Hàn Đông ở Cục Công an lại nói cho mọi người biết, hắn hành sự là rất có chừng mực, các lãnh đạo khác đương nhiên sẽ không phản cảm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.