Người Cầm Quyền

Chương 236: Ngô Giải Toàn gọi điện thoại nói giúp




- Chủ tịch huyện Hàn, chào anh. Tôi là Khổng Túc ở Cục Thông tin.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Cục trưởng Khổng, có việc gì xin cứ nói.
- Thế này ạ, Chủ tịch huyện Hàn, trong Cục mới nhận được lệnh điều động từ Cục Phát thanh và truyền hình thành phố, phải điều Cục trưởng Kiều đi thành phố.
- Đi sao?
Hàn Đông kinh ngạc hỏi, cũng đứng hẳn dậy. Kiều San San bị điều lên thành phố, sao mình lại không biết gì cả.
Khổng Túc nói:
- Lệnh này mới nhận được sáng nay. Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, trước đó chưa hề nghe Cục trưởng Kiều nói đến việc này.
- Ừ, tôi biết rồi.
Hàn Đông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói:
- Cảm ơn Cục trưởng Khổng.
- Chủ tịch huyện Hàn khách sáo quá, đây là chuyện tôi phải làm.
Khổng Túc cung kính nói, trong lòng ông ta cũng rất hưng phấn.
Dập điện thoại, Hàn Đông lập tức gọi điện thoại đến văn phòng Kiều San San.
Nghe được tiếng của Hàn Đông, Kiều San San dịu dàng nói:
- Hàn Đông, anh cũng rảnh rỗi quá nha!
Hàn Đông hơi sửng sốt, rồi lập tức hiểu ngay. Có lẽ Kiều San San còn chưa biết được lệnh điều động. Như vậy xem ra, tất cả đều là do người cha Kiều Hiếu Nghĩa của cô làm.
Lúc này, Hàn Đông khá thất vọng về Kiều Hiếu Nghĩa. Cũng không biết sao ông ta luôn không xem mình ra gì. Đừng nói gì khác, chỉ theo cách nhìn của một lãnh đạo Thành ủy, thì Hàn Đông cảm thấy ánh mắt của Kiều Hiếu Nghĩa có vấn đề, cách dùng người cũng có vấn đề.
- Sao lại không nói lời nào vậy?
Kiều San San nghi hoặc hỏi hắn.
Hàn Đông thở dài một hơi đáp:
- Vừa rồi anh nhận được điện thoại của Khổng Túc, nói Cục Phát thanh và Truyền hình thành phố muốn điều em về.
- Cái gì?
Kiều San San hốt hoảng hét lên.
- Sao em lại không biết?
Hàn Đông cười khổ nói:
- Việc này e là em phải hỏi cha em mới biết được có chuyện gì xảy ra.
Kiều San San im lặng một chút, nói:
- Hàn Đông, mặc kệ thế nào em cũng sẽ không rời xa anh. Anh đừng gấp, để em gọi điện thoại hỏi một chút rồi nói sau.
Hàn Đông nói:
- Cũng được. Em đừng ầm ĩ với cha em làm gì. Nếu thật sự không được thì anh sẽ đến nói chuyện với cha em.
Quả thật là Hàn Đông không thích những chuyện Kiều Hiếu Nghĩa đã làm. Nhưng khó chịu thì khó chịu, hắn cũng không còn cách nào khác.
Dù sao Kiều Hiếu Nghĩa cũng là cha của Kiều San San. Dù hắn và Kiều San San tình đầu ý hợp, nhưng cũng không thể xúi giục Kiều San San trở mặt với cha cô được.
Đương nhiên, Hàn Đông lại càng không có khả năng bảo Kiều San San bỏ trốn cùng mình.
Cho nên, vấn đề này, Hàn Đông đoán, cách duy nhất là cho thấy rõ ràng thân thế của mình. Như vậy chắc là Kiều Hiếu Nghĩa sẽ không bao giờ phải đối nữa.
Nhưng vấn đề mấu chốt là cho đến giờ, Hàn Đông vẫn chưa được người nhà cho phép, cũng không chắc chắn là sẽ hoàn toàn thuyết phục được ông nội. Dù mẹ hắn đã biết chuyện này, cũng không phản đối, thậm chí còn đứng về bên hắn, nhưng sức ảnh hưởng của mẹ hắn nhiều nhất là chỉ chạm được đến cha hắn thôi.
Hàn Đông hiểu rõ, ông nội càng xem trọng mình, thì chuyện hôn nhân đại sự của mình, chắc chắn ông nội cũng có tính toán và sắp xếp riêng của ông.
- Ôi!
Hàn Đông thở dài một hơi. Vấn đề này thật sự không dễ giải quyết.
Nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ tan tầm, Hàn Đông gọi điện thoại đến văn phòng Kiều San San, nhưng dường dây vẫn còn bận. Có lẽ cô còn đang nói lý với Kiều Hiếu Nghĩa.
Nói với Tả Nhất Sơn một tiếng, Hàn Đông liền xuống lầu, tự mình lái xe đến Cục Thông tin.
Dừng xe xong, Hàn Đông bước nhanh lên lầu. Cửa phòng Kiều San San đóng chặt, Hàn Đông gõ cửa nói:
- San San, là anh đây.
Cửa mở rất nhanh, trên mặt Kiều San San đầy nước mắt.
- Hàn Đông…
Kiều San San nói nhỏ, giọng nói còn nghẹn ngào.
Hàn Đông thuận tay đóng cửa, ôm Kiều San San vào lòng.
Lúc này, Hàn Đông cảm thấy vẻ bất lực như thế của Kiều San San thật đáng thương.
Lòng Hàn Đông âm ỉ đau.
Hàn Đông thật lòng yêu Kiều San San. Nhìn thấy cô rơi lệ, lòng Hàn Đông đau như có kim châm vào.
- Yên tâm đi, anh nghĩ anh sẽ thuyết phục được cha em.
Hàn Đông xót xa nói.
Kiều San San ngẩng đầu lên nói:
- Hàn Đông, em chỉ đau lòng thôi. Cha em sao lại có thể làm như vậy, em…
Hàn Đông khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, mỉm cười nói:
- Đừng đau lòng mà. Cha em không phải muốn tìm cho em một người bản lĩnh, một chỗ dựa vững chắc sao? Anh sẽ cho ông ấy vừa lòng.
Kiều San San khẽ lắc đầu nói:
- Hàn Đông, anh đừng nói nữa, chúng ta đi ăn cơm đi. Hôm nay em mời anh.
Nhìn trong mắt Kiều San San lộ vẻ đau thương, Hàn Đông nói:
- Đừng vội, chờ anh gọi điện thoại cho cha em xong rồi mới nói.
- Nói chuyện được thì sao chứ?
Kiều San San nhìn Hàn Đông, u sầu nói.
Hàn Đông ngẩn ra, cúi đầu nhìn Kiều San San, chỉ nghe cô nói tiếp:
- Hàn Đông, cho dù cha em đồng ý, anh có thể làm cho người nhà anh không phản đối sao?
- Anh…
Hàn Đông há hốc miệng, nhưng không thể nói được lời nào ra miệng. Đúng vậy, đây là điều hắn lo lắng nhất. Nhưng chỉ là không thể ngờ rằng Kiều San San cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Kiều San San nhìn thấy Hàn Đông ngơ ngác, thản nhiên cười nói:
- Không thể tưởng tượng được anh lại là cháu nội ông Hàn. Anh cũng khiêm tốn quá. Lúc đi học, mọi người vẫn không biết bên cạnh có một vị thái tử như vậy.
Hàn Đông ôm chặt Kiều San San vào ngực, nói:
- Thật xin lỗi, lẽ ra anh phải nói cho em biết trước. Nhưng anh không muốn thân phận của anh mang đến nhiều áp lực cho em. Lòng anh đối với em là chân thành. Anh thật sự muốn vĩnh viễn sống cùng với em. Anh chỉ muốn bằng sự cố gắng của mình mà có được sự đồng ý của người nhà.
- Được rồi.
Kiều San San dùng tay che miệng Hàn Đông lại, trên môi lại nở một nụ cười xinh đẹp.
- Em biết rồi, anh không cần phải nói nữa. Em hiểu lòng anh mà.
Hai tay Hàn Đông nắm lấy tay cô nói:
- Vậy em hứa với anh, tuyệt đối không được rời xa anh, được không? Em yên tâm, anh sẽ cố gắng, nhất định khiến cho ông nội đồng ý chuyện chúng ta.
Kiều San San tựa vào ngực Hàn Đông, khẽ cắn môi, gật đầu:
- Em nói rồi, em giờ là người của anh, sau này vĩnh viễn cũng là người của anh. Dù sau này thế nào thì em cũng ở cùng với anh. Vì thế anh phải cố gắng một chút, tranh thủ sớm một chút cho ông nội Hàn bằng lòng. Nếu không, chúng ta không biết khi nào thì mới có thể đường hoàng ở cùng một chỗ.
Thấy mặt Kiều San San hơi tái đi, Hàn Đông lại đau lòng, kiên định nói:
- Anh sẽ cố gắng. Em cho anh một ít thời gian, anh tin rằng ông nội sẽ cho anh tự làm chủ.
Kiều San San dùng hết sức gật đầu, nói:
- Hàn Đông, em tin anh. Anh nhất định phải cố gắng. Em luôn ủng hộ anh. Đi thôi, em đói bụng rồi. Chúng ta đi ăn đi.
- Được.
Hàn Đông cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó mở cửa, nắm tay Kiều San San, dẫn cô ra khỏi văn phòng đi xuống lầu. Kiều San San thẹn thùng giãy tránh nhưng không tránh khỏi tay Hàn Đông, bèn tùy ý để hắn kéo cánh tay nhỏ bé của mình.
Dưới lầu có một chiếc xe BMW đang đậu. Sa Trí Tuyên đứng thẳng, môi nở nụ cười, đứng tựa vào xe, trong tay đang cầm một đóa hồng tuyệt đẹp.
Thấy Hàn Đông và Kiều San San tay trong tay bước xuống. Nụ cười trên mặt Sa Trí Tuyên lập tức ngừng lại, trong hai mắt lóe lên một tia tức giận.
Nhìn thấy Sa Trí Tuyên, tâm trạng Hàn Đông cũng không vui. Lúc này lòng hắn đã có chuyện phiền muộn, lại nhìn thấy tên rắn độc này, không ngờ lại dám đến đây đón Kiều San San, lập tức lửa giận trong lòng bùng nổ.
Lúc này, Sa Trí Tuyên lại mặt dày bước tới.
Hàn Đông lạnh lùng thốt lên:
- Sa Trí Tuyên, sau này, tốt nhất là anh nên cách xa San San một chút.
- Anh nói gì?
Sa Trí Tuyên đứng lại, tức giận hỏi. Vốn nhìn thấy Hàn Đông và Kiều San San tay trong tay thì y cũng đã tức giận rồi, không ngờ giờ Hàn Đông lại nói như thế, y càng thêm tức tối.
Hàn Đông cười nhạt:
- Tôi chỉ nói một lần thôi. Đừng tưởng rằng anh có vài đồng tiền, đừng tưởng rằng cha anh làm Chủ tịch tỉnh thì chọc giận tôi. Tôi sẽ cho anh phút chốc thành tay trắng đấy.
- Ha ha ha…
Sa Trí Tuyên ngửa mặt lên trời cười vang.
- Anh cho rằng anh là ai? Bí thư Tỉnh ủy hay Tổng Bí thư? Con cóc bị đánh đến ngáp giọng điệu cũng không nhỏ. Tôi nói cho anh biết. Tôi thích Kiều San San, tôi quyết định theo đuổi Kiều San San. Sau này mỗi ngày tôi đều tặng hoa cho cô ấy. Anh có thể làm gì tôi?
Kiều San San đưa tay kéo Hàn Đông đang muốn sấn tới, lãnh đạm nói với Sa Trí Tuyên:
- Họ Sa kia, tôi là bạn gái của Hàn Đông, hy vọng sau này anh đừng tới quấy rầy tôi.
- Em…
Sa Trí Tuyên bình tĩnh nhìn Kiều San San
- Em dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Tôi có điểm nào kém hắn?
Kiều San San bĩu môi nói:
- Anh điểm nào cũng kém Hàn Đông. So với Hàn Đông, anh chẳng là gì cả.
- Được, được.
Sa Trí Tuyên nghiến răng nói.
- Em có thể không thích tôi, nhưng em cũng không thể ngăn cản tôi thích em.
- Hừ, anh thôi mơ mộng hão huyền đi.
Hàn Đông lúc này đã bình tĩnh lại, trầm giọng nói:
- Nhớ kỹ lời tôi đó. Nếu anh lại đến quấy rầy San San thì tự gánh lấy hậu quả.
Sau đó, Hàn Đông kéo tay Kiều San San, bước lên chiếc Santana.
Nhìn xe của Hàn Đông chạy đi, Sa Trí Tuyên dùng hết sức vò nát đóa hồng. Gai hoa hồng đâm sau vào tay y. Từ vết thương trên ngón tay dần dần thấm ra một giọt máu tươi.
Cho đến giờ, chưa từng có người nào xem nhẹ y như thế. Lời nói của Hàn Đông quả là khiến cho y có cảm giác vô cùng nhục nhã. Tên đó thật sự cho rằng quan trường Vinh Châu là nhà hắn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.