Người Cầm Quyền

Chương 25: Cẩn thận




Nghe được tiếng đổ vỡ bên trong, Thạch Dũng nhìn chằm chằm vào Hàn Đông đi ra mang theo nụ cười, trong lòng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu. Hắn nhanh chóng đi vào bên trong, chỉ thấy Phương Trung ngồi đó với vẻ mặt tái nhợt, ly trà mà lãnh đạo hay sử dụng đã vỡ nát, mảnh sứ rơi đầy đất.
Thạch Dũng chợt ngẩn ngơ, hắn nhanh chóng đi ra, cầm chổi quét dọn những mảnh sứ vỡ.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, tâm tính của Phương Trung thật sự không tốt, hắn dùng ánh mắt âm trầm nhìn, đợi đến khi vang lên vài tiếng mới cầm lấy ống nghe.
- Phương Trung, cậu có chuyện gì sao?
Trong điện thoại vang lên một âm thanh uy nghiêm:
- Không muốn tiếp điện thoại của tôi sao?
- Chào bí thư Dương.
Vẻ âm trầm trên mặt Phương Trung chợt biến mất, thay vào đó là nụ cười, hắn giải thích:
- Vừa rồi tôi ở bên ngoài nên không kịp tiếp điện thoại của anh.
Thạch Dũng tranh thủ lui ra, khẽ đóng cửa lại.
- Hừ, tôi còn tưởng cậu bận rộn đến mức không có thời gian tiếp điện thoại của tôi.
Dương Lâm Sâm cười lạnh một tiếng:
- Cậu xem nhật báo Tây Xuyên hôm nay chưa?
Phương Trung tranh thủ thời gain để lên tiếng:
- Đã xem, tôi cũng đã gọi Hàn Đông đến phê bình một trận.
- Phê bình là dừng sao?
Dương Lâm Sâm dùng giọng lạnh lẽo nói:
- Huyện Phú Nghĩa của cậu công tác thế nào? Xem lời của tôi là gió thổi bên tai sao?
- Bí thư Dương, tôi nhất định sẽ quán triệt chỉ thị của anh.
Phương Trung dừng lại một chút, lại có chút chần chờ:
- Nhưng...
- Nhưng cái gì? Có vấn đề gì sao? Tôi đề nghị huyện Phú Nghĩa nhanh chóng tổ chức hội nghị thường ủy, lập tức xử lý sự việc lần này, phải coi đó là xử lý một sự kiện chính trị cực kỳ nghiêm túc, nhất định nghiêm trị không tha những nhân viên công tác không có tính kỷ luật tổ chức.
- Vâng, tôi nhất định sẽ truyền đạt chỉ thị của anh cho tất cả thường ủy huyện ủy.
- Hừ, cứ như vậy đi, tôi chờ xem kết quả của các anh.
Dương Lâm Sâm nói xong thì cúp điện thoại, trong lòng cực kỳ tức giận, mình mới đến huyện Phú Nghĩa làm báo cáo tình thế, chưa được vài ngày thì có kẻ dùng ngôn từ dữ dội như vậy để đăng bài lên báo, rõ ràng là muốn hướng về mình.
- Hàn Đông...Hoàng Văn Vận...
Dương Lâm Sâm khẽ thì thào, sau đó lại cầm lấy điện thoại.
- Hừ, lần này tiểu tử ngươi chết chắc rồi.
Phương Trung dùng giọng căm hận nói, có chỉ thị của Dương Lâm Sâm, hắn càng nắm chắc cơ hội ở hội nghị thường ủy.
Phương Trung suy nghĩ và quyết định trước tiên không vội điện thoại cho Hoàng Văn Vận, hắn nhấc điện thoại gọi cho trưởng phòng tổ chức Tôn Nghĩa Phương.
- Ha ha ha, tiểu tử này phiền phức lớn rồi.
Hoàng Tùng nhìn tờ báo trước mặt mà không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, vừa rồi hắn không có việc gì và lấy báo ra xem, khi thấy bài viết của Hàn Đông ở trang đầu, biết rằng cơ hội của mình đã đến.
Hoàng Tùng mừng như điên, hắn điện thoại đến cho Vương Tiến Quý:
- Bí thư Vương, chào anh, tôi là Hoàng Tùng, anh đã đọc nhật báo Tây Xuyên hôm nay chưa?
- Đang rất bận, có tin gì sao?
Vương Tiến Quý có chút khó chịu.
Hoàng Tùng cũng không quan tâm, hắn hưng phấn nói:
- Bí thư Vương biết không, trang đầu là bài viết của Hàn Đông về vấn đề cải cách, lần này xem ra hắn chạy khó thoát, tuần trước không phải là bí thư Dương...
- Vậy sao? Tôi xem cái đã.
Vương Tiến Quý nói, cũng không phân trần mà cúp điện thoại. Hắn định xem báo, đúng lúc chuông điện thoại vang lên, vì vậy mà tức giận nói:
- Có chuyện gì sao?
- Thế nào vậy? Anh Vương đang nổi giận với ai sao?
Trong điện thoại vang lên âm thanh của Phương Trung.
- À, chào chủ tịch, tôi tưởng là người khác, chủ tịch huyện có chuyện gì không?
- À, là thế này, anh xem nhật báo Tây Xuyên hôm nay chưa?
- Còn chưa xem, có gì sao?
- Vậy anh tranh thủ xem qua đi, vừa rồi bí thư Dương điện thoại đến, muốn chúng ta nghiêm túc xử lý, có lẽ phải động đến hội nghị thường ủy, anh xem xét thế nào nhé.
Vương Tiến Quý hiểu rõ ý nghĩ của Phương Trung:
- Vậy sao? Chúng ta nhất định phải xử lý nghiêm khắc dựa theo chỉ thị của bí thư Dương.
- À, anh nói đúng, nhất định phải làm tốt chỉ thị của lãnh đạo thị ủy.
Khóe miệng Phương Trung lộ ra nụ cười, hắn tiếp tục bấm một số điện thoại khác.
Trong cục thống kê, Hàn Đông nhận được điện thoại của Lý Đại Dũng:
- Tiểu Đông, bài viết hôm nay trên nhật báo Tây Xuyên là của cậu sao?
Hàn Đông cười nói:
- Đúng vậy, bác Lý, cháu chỉ phát biểu ý kiến của mình mà thôi, không ngờ lại được đưa lên trang đầu của nhật báo Tây Xuyên.
- Cậu còn cười được nữa à? Cậu biết không, bài viết của cậu đã làm bùng lên sóng to gió lớn, tôi nghe anh Ngô nói, Dương Lâm Sâm bị chọc tức, nói rằng sẽ xử lý nghiêm túc với cậu.
- Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, cháu chỉ phát biểu chút chính kiến của mình mà thôi.
Lý Đại Dũng thở dài một hơi:
- Cậu cũng nên biết thế cục ở thành phố Vinh Châu, một bài viết như vậy...Cậu không liên lạc với thủ trưởng sao?
Hàn Đông hiểu ý của Lý Đại Dũng, hắn cười nói:
- Bác Lý cứ yên tâm, lúc cần thiết cháu sẽ liên lạc về nhà, nhưng bây giờ cháu cảm thấy không cần.
- À, vậy là tốt, cậu cần phải cẩn thận một chút, nhất định phải nhẫn nại, biết không?
- Bác Lý cứ yên tâm, cháu biết rõ nên làm thế nào.
- Không trải qua mưa gió thì khó gặp cầu vồng.
Hàn Đông cúp điện thoại và ngồi yên suy tư, rõ ràng bài viết của mình đã tạo nên tiếng vang rất lớn, ngay cả thị ủy cũng rung động, chỉ sợ trong khoảng thời gian này sẽ không được sống khá giả. Nhưng tất cả chỉ là tạm thời, lịch sử sẽ nhanh chóng chứng minh sự chính xác của mình.
Hàn Đông định đứng lên thì chuông điện thoại vang lên, lần này là Chu Chính điện thoại đến, hắn cười nói:
- Anh Đông, lần này anh nổi tiếng rồi.
- Đúng vậy, không muốn nổi tiếng cũng khó, cậu cũng quan tâm đến thời sự à?
- Anh Đông, sao lại nói vậy, hễ là chuyện liên quan đến anh, hễ là ý kiến của anh, tôi luôn giúp đỡ.
Hàn Đông không khỏi nở nụ cười:
- Thái đội của cậu cũng không đúng, sao có thể nói như vậy, phải có lập trường của mình chứ?
- Ha ha, đó là lập trường của tôi, đến tối dùng cơm nhé, chúng ta sẽ uống vài ly.
- Được, tôi gọi trưởng phòng Trần.
Ngay sau đó Trần Dân Tuyển cũng điện thoại đến, hắn dùng giọng lo lắng hỏi:
- Hàn Đông, bài viết của cậu là sao? Cậu tự mình viết sao?
- Tất nhiên là do tôi viết ra, sao vậy, trưởng phòng Trần cũng nghe được tin đồn gì sao?
- Ôi, cậu phải cẩn thận, nghe nói trong huyện sắp mở hội nghị thường ủy để thảo luận về vấn đề này, mà cậu thật sự viết ra sao?
Hàn Đông cười cười, hắn hiểu ý của Trần Dân Tuyển:
- Đúng vậy, do tôi viết ra.
Trần Dân Tuyển thở dài, dặn dò vài câu, nhất định phải an phận.
Hàn Đông chỉ có thể cười khổ, bây giờ thì an phận thế nào? Dù mình ở đâu cũng bị người ta đào ra.
Nếu đã như vậy thì sao không viết thêm một bài nữa?
Hàn Đông nghĩ thì làm ngay, hắn lấy giấy bút, viết ra một bài "Động lực mạnh nhất để mở rộng cải cách!", tiêu đề này chính là phất cờ cho cải cách, thậm chí còn cấp tiến hơn bài viết trước đó nhiều.
Hàn Đông viết một hơi là xong, hắn nhanh chóng kiểm tra, tìm một phong thư, viết địa chỉ nhật báo Tây Xuyên, lợi dụng lúc tan việc để đi đến bưu điện gửi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.