Người Cầm Quyền

Chương 263: Trưng cầu ý kiến




Thấy Hàn Đông hơi biến sắc, Chu Chính cười nói:
- Anh Đông, có vấn đề gì sao?
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Ở bên ngoài có một con ruồi đang kêu.
- Ông chủ các anh đâu, gọi ông chủ các anh ra đây.
Tiếng nói ở bên ngoài truyền vào.
Thanh âm này đối với Hàn Đông cũng có chút quen thuộc nhưng lại không nhớ ra nổi là ai.
Xa Tĩnh Chương nói:
- Người đó là Phương Kiến.
Hàn Đông gật đầu. Hắn nghĩ thầm hẳn là Phương Kiến nghe lời của cha hắn mà đến giao hảo với Sa Trí Tuyên. Chuyện này theo cách nói của Phương Trung thì đó là cho mấy đứa trẻ đi ngoại giao thôi. Thông qua phương thức này, Phương Trung sẽ có thể duy trì mối quan hệ tốt với Thị trưởng Sa Ứng Lương.
- Thật đúng là vật họp theo loài a.
Hàn Đông nâng chén rượu, trong lòng thầm than.
- Sa Trí Tuyên, Phương Kiến, ngay đến cả Ngô Hiểu Bảo, bọn họ nguyên bản đều là cùng một loại người, có lẽ đó là con ông cháu cha thời đại mới đi.
Nghe được tiếng quát cùng kinh hô bên ngoài, Hàn Đông cũng không có hứng thú đi quản, bởi người có thể mở được một khách sạn như thế này khẳng định cũng không phải là người bình thường.
Trần Dân Tuyển nói:
- Mấy ngày nay Chủ tịch Phương khá bạn rộn nha.
Trương Trường Hà khẽ cười nói:
- Chủ tịch Phương có mục tiêu theo đuổi mà.
Xa Tĩnh Chương nói:
- Hàn Đông, nếu không thì cậu tranh thủ một chút đi. Nếu như cậu làm Bí thư huyện ủy thì mọi người đi theo cậu cũng có thêm tinh thần a.
Người này quả thực là đang thả vệ tinh mà. Hàn Đông tức giận nói:
- Đợi lão Xa anh làm Bí thư thành ủy rồi nói sau.
Ăn cơm xong, mọi người liền đi hát, đến cũng là phòng hát mở sớm nhất và tốt nhất kia.
Khi vào phòng, ông chủ Tống liền tự mình cho người mang vào hai két bia, đồng thời đưa thuốc ra kính một vòng, sau đó thì cúi đầu khom lưng nói rằng có việc gì cần thì cứ sai bảo rồi mới lui ra ngoài.
Lúc này, mấy cậu thanh niên mới vào đang cùng nhân viên phục vụ tranh cãi chuyện gì đó, xem bộ dáng thì mấy người trẻ tuổi kia đang vô cùng tức giận.
Ông chủ Tống khẩn trương đi qua nói:
- Mấy vị, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài, có chuyện gì xin cứ từ từ nói.
- Bớt nói nhảm đi, chúng tôi muốn có một phòng.
Phương Kiến trừng mắt nói, ở bên cạnh y có một cô gái đang khoác tay qua vai y, miệng nhai kẹo cao su, dáng bộ cà lơ phất phơ.
Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo cũng đứng bên cạnh, mỗi người bọn họ đều đang ôm một cô gái xinh đẹp.
Ông chủ Tống mỉm cười nói:
- Thật ngại quá, một phòng cuối cùng còn lại vừa mới có người thuê mất rồi, tạm thời chúng tôi cũng chưa có phòng, không thì các vị ở bên ngoài hát một lúc, đợi chút nữa có phòng trống thì vào.
- Không phải vừa có phòng hay sao, ông đi vào bảo người ở trong đó lui ra, chúng tôi trả gấp rưỡi.
Sa Trí Tuyên thản nhiên nói, tay còn xoa nắn ngực của người con gái kia.
Mà Ngô Hiểu Bảo ở bên kia thì lại đang mải ôm một người con gái ăn mặc hở hang, hai người như đang hận là không thể hòa nhập lại làm một.
Mấy cô gái này chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, nhan sắc cũng không tệ, hơn nữa, lại ăn mặc rất hở hang, áo mỏng, váy ngắn, đi tất chân đen kết hợp với giày cao gót, dưới ánh đèn mờ lại càng kiến cho người ta có suy nghĩ xa xôi.
Ông chủ Tống lắc đầu nói:
- Thật ngại quá, bọn họ đã bắt đầu ca hát rồi, phiền mấy vị chờ một chút trước đi.
Phương Kiến lập tức tức giận quát:
- Phòng hát này của ông quả thực là không muốn làm ăn nữa hả, tốt lắm, từ ngày mai, phòng hát này của ông chuẩn bị đóng cửa đi.
Y theo ý của Phương Trung, tận sức để qua lại thân thiết với Sa Trí Tuyên, hôm nay còn đặc biệt gọi ba cô gái đẹp đến, chính là vì muốn để cho Sa Trí Tuyên cùng Ngô Hiểu Bảo được thỏa mãn, cho nên cần phải có phòng. Thế nhưng ông chủ này lại quá mức không nể mặt, vừa rồi Sa Trí Tuyên có nói là sẽ trả thêm tiền, mà ông chủ vẫn không đáp ứng, chuyện này khiến cho Phương Kiến cảm thấy vô cùng mất mặt.
Tuy là trong thành phố không chỉ có duy nhất một phòng hát này, thế nhưng bọn họ một khi đã tới đây rồi, thì không có khả năng sẽ sang chỗ khác nữa.
Trong lúc phẫn nộ, Phương Kiến không kìm được mà mở miệng uy hiếp.
Ông chủ Tống thản nhiên cười nói:
- Mấy vị, tôi cũng thực không có cách nào cả. Tất cả các phòng đã đầy rồi, tôi cũng không thể bắt khách trong phòng lui ra được. Tôi đây là kinh doanh hợp pháp, cũng không thể nào phá hỏng quy củ được!
Lời nói của ông ta còn có ý tứ khác. Trong gian phòng kia không chỉ có mặt lãnh đạo huyện mà còn có người của cục công an nữa, cho nên ông ta tuyệt không hề lo lắng mấy tên côn đồ trước mắt này.
Cô gái dựa vào Phương Kiến dịu dàng nói:
- Ông chủ thật là có khí phách nha, ông biết vị này là ai không? Đây là anh Phương, ở huyện này có ai dám không nể mặt anh Phương đâu. Tôi thấy phòng hát này của ông quả thực là không muốn làm ăn nữa rồi.
Lúc này, Sa Trí Tuyên đã bị cô gái ở bên người cọ xát khiến cho rục rịch, trong lòng đã có chút không nhịn nổi nữa, tức giận nói với Phương Kiến:
- Phương Kiến, cậu có thể thu xếp được hay không đây?
Trong lòng Phương Kiến lại càng tức giận, cười lạnh nói với ông chủ Tống:
- Bây giờ ông muốn tự mình đi thu xếp phòng cho chúng tôi hay là để tôi gọi cảnh sát đến đuổi người đi?
Ông chủ Tống nghe thấy tên Phương Kiến, thình lình mới nhớ ra được người này là ai, thầm nghĩ rằng sao lại là y a. Tuy nhiên, so với Phương Kiến thì ông ta lại càng phải nịnh nọt Hàn Đông hơn, cho nên ông ta liền nói:
- Rất xin lỗi nhưng xin mấy vị chờ thêm một lát đi, tối nay các vị ở trong này vui chơi tất cả đều miễn phí được không?
Phương Kiến hung hăng nói:
- Được, ông được!
Nói xong liền lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Ngô Hiểu Bảo lúc này mới bĩu môi nói:
- Thật phiền toái, chúng ta tự mình đi thu xếp.
Nói xong liền ôm cô gái đi đến phía trước căn phòng kia, giơ tay đập cửa thình thịch.
Chu Chính mở cửa ra, thấy là người lạ liền nghi hoặc hỏi:
- Làm gì vậy?
- Không làm gì cả. Chúng ta muốn phòng này. Cho mày một trăm đồng đi mà tìm phòng khác đi.
Ngô Hiểu Bảo nói xong, liền đưa ra tờ bạc một trăm đồng.
Chu Chính ngẩn người, sau đó lập tức mắng:
- Muốn uống nước tiểu không, đi chỗ khác mà tìm phòng.
- Mẹ nó, mày nói cái gì?
Ngô Hiểu Bảo nghe xong liền tức giận chửi, đấm một quyền ra.
Chu Chính cười ha hả, sập mạnh cửa, một tiếng thình thịch vang lên, tay của Ngô Hiểu Bảo đã bị cửa kẹp vào, đau đến mức kiến y phải oa oa kêu lên. Mà Chu Chính sau đó lại mở cửa ra, đá mạnh một cước khiến cho Ngô Hiểu Bảo phải lùi về sau mấy bước rồi ngồi bệt xuống đất.
- Ngu ngốc.
Chu Chính cười lạnh nói, thịch một tiếng đóng cửa lại.
Hàn Đông vừa mới hát được một bài, vừa trở về, ngồi xuống, hỏi:
- Cậu làm cái gì vậy?
Chu Chính nói:
- Không có gì, chỉ là một tên ngốc muốn đưa ra một trăm đồng kêu chúng ta nhường phòng, lại còn chửi người nữa.
Trên thực tế, là do y nói năng lỗ mãng trước, tuy nhiên, y tối nay uống hơi nhiều rượu, cho nên có chút kiêu căng hơn, không cảm thấy mình có gì sai cả, huống chi, biểu hiện của Ngô Hiểu Bảo cũng quả thật đáng đánh.
- Thình thịch.
Cánh cửa bị một cước đá văng. Ngô Hiểu Bảo cầm một cái ghế trong tay tiến vào, miệng la to:
- Mẹ nó, mày muốn chết.
Thanh niên đã uống rượu vào rồi thì làm gì có ai chịu thiệt.
Vừa rồi, ngô hiểu bảo bị Chu Chính một cước đá ngã sõng xoài ra đất, khiến hắn vô cùng tức giận.
Chu Chính thấy thế, liền khẩn trương đứng lên, quát:
- Tôi là cảnh sát đây, anh muốn làm gì, muốn đánh cảnh sát hả?
Hàn Đông vừa nhìn thấy người xông vào, không ngờ lại là Ngô Hiểu Bảo, liền ngẩn người, kêu lên:
- Tiểu Bảo, dừng tay!
Nghe thấy có người gọi tên mình, Ngô Hiểu Bảo rõ ràng là hơi ngẩn người, ghế dựa trong tay không đánh trúng Chu Chính mà rơi xuống góc tường.
Sa Trí Tuyên cùng Phương Kiến cũng cầm ghế vọt vào, vừa thấy Hàn Đông đứng ở đó, cũng liền ngây ngẩn cả người.
- Các vị xin bớt giận, chuyện gì cũng từ từ nói.
Ông chủ Tống cũng từ sau chạy vào nói.
Hàn Đông lạnh lùng nhìn lướt qua Sa Trí Tuyên cùng Phương Kiến, nói:
- Các người muốn làm gì? Đi hát còn phải mang ghế sao!
Ba cô gái ăn mặc hở hang kia cũng đi theo vào, nhìn thấy ở đó chỉ có một tên công tử bột mà có thể trấn trụ Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo cùng Phương Kiến, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Sa Trí Tuyên hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không thèm để ý đến Hàn Đông.
Trong lúc y theo đuổi Kiều San San, đã phải gặp rất nhiều trắc trở, hơn nữa còn bị Hàn Đông uy hiếp, kiến trong lòng hắn cực kỳ căm hận Hàn Đông, vẫn đang nghĩ cách xem làm thế nào để đối phó Hàn Đông. Y biết đối với một người làm quan mà nói, chỉ có thể khiến hắn mất đi chức quan thì mới là sự trừng phạt lớn nhất, bởi vậy trước lúc chưa có biện pháp tốt thì y vẫn phải tiếp tục ẩn nhẫn.
Ấn tượng của Phương Kiến đối với Hàn Đông tất nhiên là vô cùng sâu sắc. Lần trước bị Hàn Đông chỉnh đốn xong, về nhà còn bị cha trách cứ, hơn nữa Hàn Đông lại còn là người cạnh tranh với Phương Trung, việc này khiến cho Phương Kiến trong lòng vô cùng sợ hãi Hàn Đông. Tuy nhiên, hiện tại còn có Sa Trí Tuyên cùng Ngô Hiểu Bảo ở đây, Phương Kiến cũng không quá sợ, y cười lạnh, nói:
- Chúng tôi thích chơi như thế nào thì chơi, liên quan gì đến anh.
Hàn Đông liếc y một cái, thấy sắc mặt y thay đổi liên tục, liền bĩu môi, nói với Ngô Hiểu Bảo:
- Tiểu Bảo, xảy ra chuyện gì?
Ngô Hiểu Bảo chỉ vào Chu Chính, nói:
- Nó đá tôi, hôm nay tôi nhất định phải thu thập nó. Hàn Đông, anh đứng về bên nào?
Nghe thấy y nói như vậy, trong lòng Hàn Đông cảm thấy rất khó chịu, nhưng hắn kiên trì nhẫn nhịn, nói:
- Chu Chính là bạn của anh, giữa các người có hiểu lầm gì thì cứ nói ra, đừng có động tay động chân.
Ngô Hiểu Bảo liếc nhìn Hàn Đông một cái.
- Nếu đã như vậy, thì đây là chuyện giữa tôi và hắn. Hàn Đông anh không cần phải lo.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút liền lấy điện thoại ra, gọi đến nhà Lý Đại Dũng. Mai Cô tiếp điện thoại, nghe thấy tiếng Hàn Đông, cô rất vui, nói rằng Hàn Đông đã lâu không có tới nhà cô chơi.
- Mai Cô, có thời gian, cháu nhất định sẽ ghé qua nhà chơi. Cháu gọi điện là vì muốn hỏi số điện thoại của Bác Ngô, cháu có việc muốn nói chuyện với bác ấy một chút.
Mục đích của Hàn Đông chính là trực tiếp tìm Ngô Giải Toàn. So với Ngô Hiểu Bảo thì Ngô Giải Toàn chắc hẳn sẽ hiểu được lý lẽ, cho nên mới gọi điện nói chuyện một chút, miễn cho Ngô Hiểu Bảo khi trở về lại nói lung tung.
Thấy Hàn Đông gọi điện thoại, sắc mặt Ngô Hiểu Bảo trở nên vô cùng khó coi, liền nói với Chu Chính:
- Tiểu tử mày chờ đấy!
Sau đó y liền quay đầu đi ra ngoài, Sa Trí Tuyên cùng Phương Kiến cũng theo ra ngoài.
Hôm nay, bọn họ dẫn mấy cô gái đi chơi, nếu như làm lớn chuyện lên thì đối với bọn họ cũng không tốt, đặc biệt là Ngô Hiểu Bảo, y bị Ngô Giải Toàn quản khá chặt, nếu như Hàn Đông đem chuyện hôm nay nói ra, khi trở về, Ngô Giải Toàn khẳng định sẽ thu thập y, bởi vậy Ngô Hiểu Bảo liền trực tiếp bỏ đi.
Hàn Đông hỏi số điện thoại, sau đó gọi điện, không lâu sau, điện thoại truyền đến thanh âm của Ngô Giải Toàn:
- Tôi là Ngô Giải Toàn đây.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, Ngô Giải Toàn này quả không hổ là đã từng làm lãnh đạo a, cho dù bây giờ đã lui về tuyến hai nhưng vẫn rất có quan uy.
- Xin chào, Bác Ngô, cháu là Hàn Đông đây. Cháu không quấy rầy bác nghỉ ngơi chứ?
- Ha ha, Hàn Đông hả, có chuyện gì sao?
Thanh âm của Ngô Giải Toàn có chút lạnh nhạt, lần trước ông ta đến thăm hỏi Hàn Đông nhưng Hàn Đông vẫn không chịu làm theo ý của ông ta, việc này khiến trong lòng của ông ta có chút khó chịu, sau đó, được nghe Lý Đại Dũng giảng giải, ông ta cũng đã thông suốt, tuy rằng ông ta không trách Hàn Đông nhưng cũng sẽ không coi Hàn Đông là người một nhà.
Hàn Đông cũng làm ngơ, nếu không phải bởi vì Lý Đại Dũng thì Hàn Đông thậm chí cũng không muốn gọi cuộc điện thoại này.
- Bác Ngô, vừa rồi cháu có gặp Tiểu Bảo. Một người bạn của cháu và cậu ta có chút hiểu lầm, nảy sinh một chút xung đột, cả hai đều uống rượu cho nên không khống chế được bản thân, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn cả, cháu cũng đã khuyên bảo rồi, cháu gọi điện là để nói với bác một tiếng thôi.
Hàn Đông cũng biết là Ngô Giải Toàn đối với mình có chút khó chịu, nhưng có những chuyện là mình nên làm chứ không phải là muốn làm là được.
Ở Hoa Hạ, tôn kính người già là một phẩm chất rất được coi trọng, đặc biệt là trong quan trường, khi tới lui với những đồng chí lão thành, tất cả mọi người đều phải biểu hiện rất khách khí.
Hàn Đông cũng không muốn mang trên mình cái danh hiệu là không tôn kính đồng chí lão thành, chỉ cần Ngô Giải Toàn không cố ý nhằm vào mình, thì Hàn Đông vẫn sẽ khách khí với ông ta.
- Ừm. Tôi biết rồi. tôi sẽ dạy bảo lại nó.
Ngô Giải Toàn nói. Ký thật, ông ta đối với nhân phẩm của Hàn Đông cũng không có gì bất mãn. Nếu như Hàn Đông đã gọi điện đến như thế này rồi thì chỉ sợ vấn đề chính là ở trên người của Ngô Hiểu Bảo. ông ta chủ yếu chỉ cảm thấy là Hàn Đông rất không biết điều, do vậy trong lòng không thích lắm.
Những đồng chí lão thành đã lùi về tuyến hai, thì tâm tính cũng sẽ không giống với khi còn tại vị.
Tắt điện thoại, Hàn Đông vỗ vai Chu Chính, nói:
- Không có việc gì, ai cũng uống rượu, không kiềm chế được cũng là chuyện bình thường.
Chu Chính vẫn có chút lo lắng nói:
- Anh Đông, không có vấn đề gì chứ?
Từ biểu hiện vừa rồi của Hàn Đông, hắn và tên nhóc kia quan hệ có vẻ khá gần gũi, cho nên trong lòng Chu Chính hơi buồn bực, sớm biết vậy mình khách khí một chút thì hơn.
Hàn Đông cười cười, nói
- Ngô Hiểu Bảo quả thực có nhiều lúc cũng nên đánh. Tốt rồi, mọi người tiếp tục hát đi.
Ở một phòng hát khác, Ngô Hiểu Bảo buồn bực, nói:
- Thế nào lại gặp Hàn Đông vậy? Xui thật!
Tay y luồn vào bên trong ngực cô gái, không ngừng nhào nặn, cô gái kia cũng không ngừng dụi qua dụi lại trên người y.
Sa Trí Tuyên sắc mặt âm trầm, nói:
- Tôi muốn chơi Hàn Đông một cú, khiến cho hắn vĩnh viễn không thể trở mình dậy.
Phương Kiến trong lòng vui sướng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, nói:
- Hàn Đông quả thật khá khó chơi.
Lúc này, một cô gái nói:
- Cái tên công tử bột kia là người nào vậy, thoạt nhìn rất là kiêu ngạo a?
Sa Trí Tuyên nhìn cô một cái, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói với cô ta:
- Nếu như em có bản lĩnh kiến cho hắn có một chút tin trêu hoa, cộng thêm ảnh chụp nữa thì anh sẽ cho em mười ngàn đồng.
Cô gái kia vừa nghe, lập tức mở to mắt:
- Anh Sa, anh nói thật chứ?
Sa Trí Tuyên hung hang nói:
- Anh nói sẽ giữ lời, nhưng nhất định là phải có ảnh chụp, ha ha, nếu như có thêm video nữa thì càng tốt. Ba người các em vừa rồi cũng đã nhìn thấy hắn ta, ai có bản lĩnh lấy được ảnh và video của hắn thì anh sẽ lấy mười ngàn đồng mua lại.
Mấy cô gái này cũng không phải là người đứng đắn gì, vừa nghe thấy có chuyện tốt như vậy, liền lập tức xúc động đứng lên.
Những người làm nghề này như các cô, muốn kiến được mười ngàn đồng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Huống chi, người đàn ông kia bộ dạng cũng rất tuấn tú, cùng hắn xuân phong một đêm, chụp mấy bức ảnh là có thể kiếm được tiền, quả thực là chuyện rất có lợi.
- Bất cứ giá nào em cũng sẽ lấy được.
Cô gái kia hưng phấn mà nói.
- Tốt lắm, anh sẽ chờ ảnh chụp của các em, nhưng tối nay trước tiên phải để anh vui thích một phen trước đã.
Sa Trí Tuyên mạnh tay đẩy ngã cô gái kia ra, thổi phù một tiếng, liền xé rách quần trong của cô, sau đó lại đặt hai chân của cô lên vai mình, mau chóng cởi quần mình ra, rồi hung hăng đè xuống.
Hôm sau là Chủ nhật, Hàn Đông lái xe đi đón Vương Hòa Bình rồi lại đến đón Chu Chính.
Chu Chính mặc một chiếc áo sơ mi hoa, bụng khá to, vừa nhìn thấy Vương Hòa Bình cũng ngồi trên xe, liền nói:
- Hai vị lãnh đạo, để tôi lái xe cho.
Hàn Đông cười, nói với Vương Hòa Bình:
- Trưởng ban Vương, chúng ta có tài xế miễn phí kìa.
Hai người xuống xe ngồi ra đằng sau. Hàn đông khách khí khiến cho Vương Hòa Bình phải ngồi xuống phía bên trái.
Lần này Kỷ Quốc Hùng sở dĩ có thể thăng tiến chủ yếu vẫn là bởi vì Hàn Đông. Nếu như không có Hàn Đông thu lại năm triệu kia, thì toàn bộ sự việc cũng không có biến hóa nhanh như vậy được. Đương nhiên, thái độ của Bí thư thành ủy Đinh Vi Dân cũng rất quan trọng. Ông ta vẫn đang muốn tìm cơ hội đánh đổ Hoa Kiến Thành, cho nên tự nhiên cũng sẽ không thể bỏ qua cơ hội này.
Sau khi đến nhà Kỷ Quốc Hùng, Kỷ Quốc Hùng có vẻ rất vui vẻ, sau khi đến phòng khách ngồi xuống rồi, ông ta mới nói:
- Lần này ít nhiều đúng là nhờ có Hàn Đông, nếu không tôi cũng không biết đến khi nào mới có thể có cơ hội chuyển sang chính thức.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Tôi cũng đâu có làm gì đâu, cục trưởng Kỷ có thể được chuyển sang chính thức đó là do lãnh đạo vừa lòng với công tác của ông mà thôi.
Hiện tại, Hàn Đông đã quen lấy chức vị để xưng hô với Kỷ Quốc Hùng, do vậy cũng không cảm thấy không được tự nhiên.
Vương Hòa Bình nói:
- Lão Kỷ ông rốt cục cũng hết khổ. Cục phó như tôi đây, không biết đến khi nào mới có thể được tiến lên a?
Ông ta vô cùng cảm thán. Ông ta và Kỷ Quốc Hùng được đề bạt làm cục phó đồng năm nhưng hiện tại, Kỷ Quốc Hùng đã được thăng cấp làm Cục trưởng, lại còn là nhân vật số một ở Cục tài chính thành phố, so với ông ta hiện tại là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng Ban tuyên giáo là quan trọng hơn rất nhiều.
Mặc dù lần này, nhân sự bên trong huyện ủy có khả năng sẽ thay đổi một chút nhưng Vương Hòa Bình cũng biết, cơ hôi của mình không được lớn.
Mà ở trên huyện, trên cơ bản, ông ta không có khả năng từ chức vị Trưởng ban tuyên giáo mà tiến thêm một bước lên làm cục trưởng được.
Kỷ Quốc Hùng nói:
- Hòa Bình, anh vẫn có cơ hội, nhưng tốt nhất là vẫn phải quá độ trên thành phố một chút mới được.
Vương Hòa Bình lắc đầu nói:
- Tôi đương nhiên cũng muốn quá độ, nhưng mà không có cơ hội a.
Hàn Đông cười:
- Cơ hội thì không thiếu, thế nhưng huyện Phú Nghĩa hiện tại vẫn chưa rời khỏi Trưởng ban Vương được.
Vương Hòa Bình hiểu được ý của Hàn Đông. Ông ta cũng chỉ là cảm thán một chút mà thôi. Dù sao nếu như ông ta muốn điều động thì nhiều nhất cũng chỉ lên đến được Phó trưởng ban thường trực Ban tuyên giáo Thành ủy, cũng chỉ được xem như là cấp cục trưởng, thế nhưng cũng không phải dễ làm như vậy.
Lúc này, Kỷ Quốc Hùng nói:
- Quyền lực về sau khẳng định sẽ có, giống như Hoàng Văn Vận, cơ hội của ông ta không phải là tới rồi sao? Nghe nói, lần này tuy rằng ông ta chỉ là một trong những người được đề cử, nhưng tôi phỏng chừng hy vọng của ông ta vẫn là rất lớn, dù sao, vừa rồi Bí thư Tỉnh ủy cũng vừa mới đến huyện Phú Nghĩa một chuyến, chỉ là treo số ở tỉnh mà thôi.
Vương Hòa Bình gật đầu nói:
- Tôi cũng cho rằng như vậy. Kỳ thật, tôi cảm thấy lần này đối với Hàn Đông mà nói, là một cơ hội không tồi, bất kể là Bí thư huyện ủy hay là Chủ tịch Huyện, đều có thể giành được một ghế a.
Hàn Đông ngẩn ra, nói:
- Tư cách của tôi đã đủ đâu?
Vương Hòa Bình cười nói:
- Có gì mà không đủ đâu, bằng những chiến tích mà cậu làm ra, thử hỏi có Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện nào ở Vinh Châu này làm được như vậy? Hơn nữa, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh tủy không phải là đang bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi hay sao? Vinh Châu quả thực là một khu vực trọng điểm, nếu như Hàn Đông cậu tiến thêm một bước thì không phải chính là thể hiện được việc coi trọng bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi hay sao. Tôi cảm thấy là đặc biệt có hi vọng.
Chu Chính ngồi ở một bên cũng xen vào nói:
- Nếu anh Đông lên làm Bí thư huyện ủy, thì huyện Phú Nghĩa khẳng định sẽ càng phát triển nhanh hơn.
Kỷ Quốc Hùng nói:
- Hòa Bình phân tích quả thực cũng rất có lý a. Hàn Đông, tôi cảm thấy cậu thật sự cũng có thể tranh thủ một chút, sau lại nói Bí thư Thành ủy Đinh không phải là cũng rất coi trọng cậu hay sao? Cậu đi báo cáo công tác với ông ấy đi, cho dù không được thì cũng thể hiện được quyết tâm tiến lên của cậu.
Trước đó, Hàn Đông vẫn cảm thấy mình có thể tiến thêm một bước nhỏ nữa, lên làm Phó bí thư huyện ủy là được rồi, nhưng vừa nghe Vương Hòa Bình phân tích, hắn lại cảm thấy cũng có chút có lý.
Nay Hàn Đông cũng đã có chút động tâm. Tuy rằng, hắn đơi với chức Phó bí thư huyện ủy không cần quan tâm nhưng nếu là Bí thư huyện ủy hay Chủ tịch huyện thì lại khác.
Bất kể là chức vụ nào, cũng đều là quan phụ mẫu ở một chỗ, đều phải toàn diện công tác, những chuyện phải rèn luyện tất nhiên là Phó bí thư hay Phó Chủ tịch thường trực huyện không thể sánh bằng, hơn nữa, nếu làm ra chiến tích, thì đại bộ phận công lao đều sẽ thuộc về mình.
- Không được. Sao mình lại muốn nhiều như vậy được. Mình hiện tại còn chưa đến hai mươi ba tuổi, thăng cấp nhanh như vậy làm gì, cây cao đón gió lớn, hơn nữa, việc phát triển sau này của mình như thế nào, lão thái gia ắt hẳn đã có sắp xếp. Nếu mình vội vã đi lên như vậy, dường như cũng không được tốt lắm.
Cho dù là Chủ tịch huyện thì cũng vẫn là một vị trí khá bắt mắt, huống chi Hàn Đông lại trẻ tuổi như vậy, nếu như lên làm thực, khẳng định sẽ khiến cho mọi phương diện đều chú ý.
Vị trí này không giống với Phó chủ tịch thường trực huyện. Phó chủ tịch thường trực huyện nói cho cùng vẫn chỉ là một chức phó, sẽ dễ dàng che giấu hơn.
Nghĩ thông suốt rồi, Hàn Đông như trút được một gánh nặng, mấy điểm hấp dẫn vừa rồi cũng không còn nữa. Hắn cười nói:
- Tôi cũng muốn làm Chủ tịch huyện hay là Bí thư huyện ủy, thế nhưng tôi quyết định, chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên đi. Tôi cũng không muốn tận tâm theo đuổi.
“Thuận theo tự nhiên”, đây mới chính là tâm tính là hiện tại Hàn Đông phải duy trì. Một khi hắn còn thật sự làm việc, thì về phương diện thăng chức, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Nghe Hàn Đông nói như vậy, Kỷ Quốc Hùng và Vương Hòa Bình đều có chút ngoài dự đoán, đổi lại nếu như là bọn họ, trước những điều kiện như vậy, khẳng định sẽ không thể làm được vân đạm phong khinh như Hàn Đông.
Vương Hòa Bình thở dài nói:
- Tôi thật phục cậu rồi, tôi thật không thể có được loại tâm thái như vậy giống như cậu.
Hàn Đông cười nói:
- Trưởng ban Vương quá khen, tôi chỉ cảm thấy là hy vọng của mình không lớn, cho nên vẫn là khiêm tốn một chút tốt hơn.
Đang nói chuyện thì điện thoại di động vang lên, Hàn Đông lấy ra, không ngờ là số của nhà Triệu Nhạc, liền đứng dậy, đi sang một bên nhận điện thoại, nói:
- Chú Triệu, xin chào.
Triệu Nhạc mỉm cười nói:
- Hàn Đông, nói chuyện có tiện không?
Hàn Đông nói:
- Thuận tiện, chú Triệu có chuyện gì chỉ bảo?
Triệu Nhạc nói:
- Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi ý kiến của cháu một chút thôi.
- Hỏi ý kiến của cháu?
Hàn Đông trong lòng vừa động, Triệu Nhạc muốn nói chuyện gì đây?
Triệu Nhạc cũng không nói rõ ra là chuyện gì, chỉ hỏi Hàn Đông là muốn tiếp tục làm công tác kinh tế hay là muốn làm công tác của ban tổ chức Đảng, nói là vì Đinh Vi Dân hỏi qua ý kiến ông ta, để chuẩn bị tiến hành điều chỉnh nhất định đối với công tác của Hàn Đông.
Theo lời ông ta nói, Hàn Đông phân tích, Đinh Vi Dân đó là đang cho mình lựa chọn một trong hai, một là tiếp tục làm Phó chủ tịch thường trực Huyện, hai là tiến thêm một bước làm Phó bí thư huyện ủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.