Trong hội nghị tọa đàm, không khí nói chuyện rất tốt. Hàn Đông là Chủ tịch huyện, không cần tự mình tham dự trong đó. Bởi vậy chủ yếu là đám người Ngưu Chí Không và Tăng Hâm cùng nhau nói chuyện về phương hướng có liên quan, hình thành bản ghi chép. Sau hội nghị là có thể chính thức triển khai.
Chuyện này cũng không quá phức tạp. Hơn nữa Ngưu Chí Không cũng không có yêu cầu cụ thể. Bởi vậy, anh ta và Tăng Hâm chỉ đưa ra mấy phương hướng cơ bản. Đến lúc đó sẽ để cho công ty Phú Nghĩa của Tập đoàn Kỳ Vọng phụ trách chấp hành.
Nửa giờ sau, về cơ bản mọi chuyện đã được quyết định.
- Cảm ơn Tập đoàn Kỳ Vọng đã hào phóng tương trợ.
Cung Hoa Bằng nắm tay Ngưu Chí Không, vẻ mặt khá kích động.
Ngưu Chí Không khách khí nói:
- Không cần khách khí, mạnh dạn gánh vác trách nhiệm xã hội cũng một trong những truyền thống của Tập đoàn Kỳ Vọng chúng tôi.
Sau đó, Cung Hoa Bằng lại nắm tay Hàn Đông, thay mặt các đồng chí lão thành cục Cựu cán bộ không ngừng nói lời cảm ơn với hắn.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Đây là chuyện trong phạm vi chức trách của tôi, lão Chủ nhiệm không cần phải khách khí với tôi như vậy.
Cung Hoa Bằng thở dài một hơi nói:
- Tuy rằng đây là chuyện của Ủy ban nhân dân huyện, nhưng nhiều Chủ tịch huyện như vậy, có ai chân chính làm tốt chuyện này chứ?
Sau khi ông ta về hưu, biết kinh phí của cục Cựu cán bộ có vài vấn đề, từng đi tìm Phương Trung. Kết quả, ngoài mặt Phương Trung rất khách khí, hơn nữa còn từng đồng ý nhất định sẽ yêu cầu cục Tài Chính chuyển đến chút tiền. Kết quả, sau lại không giải quyết được gì. Khi Cung Hoa Bằng lại đi tìm Phương Trung, thậm chí ngay cả người cũng không thấy được.
Bởi vậy, Cung Hoa Bằng vốn có chút khó chịu đối với Phương Trung. Hiện tại khi so sánh với Hàn Đông, ông ta liền g cảm giác được sự khác biệt giữa hai người. Cùng lúc cảm thấy Phương Trung không ra gì cả. Mặt khác, cùng lúc ông ta cảm giác Hàn Đông này còn trẻ tuổi như vậy nhưng Chủ tịch huyện cũng không tệ, là đồng chí tốt toàn tâm toàn ý làm việc.
Sau khi tiễn chân Cung Hoa Bằng về, Hàn Đông giữ Tăng Hâm lại nói:
- Tôi đã giải quyết vấn đề chi phí. Vậy anh đã nghĩ nên sử dụng những chi phí này như thế nào chưa?
Tăng Hâm cung kính nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi nghĩ như vậy. Trước xét thấy sức khỏe của đồng chí lão thành, nên trọng điểm của khoản tiền này trước hết phải thỏa mãn chi phí chữa bệnh, chăm sóc sức khoẻ cho các đồng chí lão thành. Phần còn lại, tôi muốn triển khai tổ chức một vài hoạt động định kỳ cho các đồng chí lão thành, làm phong phú cuộc sống của bọn họ.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Suy nghĩ khá rõ ràng. Tuy nhiên có một vài điều phải chú ý, nhất định phải làm tốt công tác sử dụng tài chính, làm tốt công khai công kỳ. Hàng năm đều phải thông báo tình hình sử dụng tài chính cho Tập đoàn Kỳ Vọng, nhận sự giám sát của Tập đoàn Kỳ Vọng.
Tăng Hâm nói:
- Được, tôi sẽ nhớ kỹ. Khi nào trở về tôi sẽ xác định phướng thức.
Sau khi đối phó với tất cả điều này, Ngưu Chí Không và Lã Nam Phương liền cáo từ.
Theo ngành sản xuất thông tin phát triển, đặc biệt là điện thoại di động bắt đầu không ngừng lưu hành, Công ty truyền thông Nam Không của bọn họ cũng càng lúc càng lớn, bởi vậy hai người tương đối bận rộn. Bởi vì có sự chỉ điểm của Hàn Đông, giai đoạn trước bọn họ đã sớm mở các chi nhánh ở tất cả thành phố cấp 3 ở tỉnh Tây, theo đó nghiệp vụ cũng bận rộn theo. Số tiền kiếm được cũng càng ngày càng nhiều. Hai người cũng có lòng muốn phát triển mạnh công ty truyền thông Nam Không. Bọn họ đã thương lượng tốt, chuẩn bị bắt đầu mở rộng về hướng các tỉnh lân cận.
Tới gần giờ, Hàn Đông nhận được điện thoại của Viên Thanh Yến. Cô nói sau khi cô về nói chuyện với dì nhỏ của cô, dì nhỏ của cô chuẩn bị hàng năm xuất ra tám mươi nghìn để giúp đỡ cục Cựu cán bộ.
Điều này khiến Hàn Đông vô cùng cao hứng, cười nói:
- Đây là chuyện tốt. Vậy khi nào thì nói chuyện về tình huống cụ thể?
Viên Thanh Yến nói:
- Luôn ngày mai đi.
Hơn chín giờ ngày hôm sau, Viên Thanh Yến dẫn theo một phụ nữ trung niên tới Ủy ban nhân dân huyện. Hàn Đông và hai người nói chuyện trong chốc lát trong lúc chờ Tăng Hâm đến. Hai bên nhanh chóng nhất trí đạt được hiệp nghị.
- Chủ tịch huyện Hàn, trưa nay rất hân hạnh được mời anh một bữa cơm.
Dì nhỏ của Viên Thanh Yến mỉm cười nói.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Hẳn là tôi nên mời hai người mới phải. Như vậy đi, đợi lát nữa tôi mời hai vị đến Phong Lâm Nhã Các ăn cơm nhé.
Viên Thanh Yến nói:
- Được, Chủ tịch huyện đại nhân mời khách. Mặt mũi này cũng không thể không đưa.
Chờ sau khi hai người đi về, Hàn Đông lập tức gọi điện thoại cho Chu Chính, bảo gã giữa trưa đặt một phòng ở Phong Lâm Nhã Các, đồng thời bảo gã cũng cùng nhau ăn cơm trưa.
- Lãnh đạo, tổng cộng mấy người ạ?
Chu Chính cười ha hả hỏi.
Hàn Đông nói:
- Bao gồm tôi và cậu, tổng cộng bốn người. Có hai nam hai nữ. Cậu xem rồi an bài đi.
Treo điện thoại xong, Tả Nhất Sơn đã tiến đến báo cáo:
- Chủ tịch huyện Hàn, Phó chủ tịch huyện Thẩm đến đây.
Hàn Đông nói:
- Nhất Sơn, về sau Phó chủ tịch huyện Thẩm đến, anh không cần phải xin chỉ thị. Phó chủ tịch huyện Hàn có thể vào bất cứ lúc nào.
Thẩm Tòng Phi đi vào, nghe vậy, cười nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, đây chỉ là quy củ thôi.
Hàn Đông tức giận nói:
- Lão Trầm, giữa chúng ta còn cần tới những khuôn sáo cũ ấy làm gì?
Sau đó, hắn lấy bao thuốc ra đưa anh ta một điếu.
Hai người ra ngồi ở bàn tiếp khác. Sau khi lấy ra một điếu thuốc, Thẩm Tòng Phi nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi nghe các đồng chí lão thành đều đang tuyên truyền cho anh, nói ngươi là lãnh đạo thật lòng muốn lo cho dân. Lần này, anh giải quyết triệt để vấn đề các cán bộ lão thành, khiến bọn họ có thể an tâm sống lúc tuổi già, nói anh là ân nhân của bọn họ đấy.
Hàn Đông thoáng mỉm cười, nói:
- Thật ra, những chuyện này đều nằm trong phạm vi chức trách của chúng ta. Chỉ cần suy nghĩ một chút, nhất định có thể làm tốt. Chẳng qua, chúng ta có rất nhiều cán bộ, bởi vì đủ loại nguyên nhân, lại không thật sự để ý làm việc, cho nên mới khiến nhiều người không hài lòng như vậy.
Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:
- Chủ tịch huyện Hàn nói đúng. Chỉ cần chúng ta nhận thức muốn nghiêm túc làm việc, nhất định có thể khiến mọi người hài lòng.
Giữa trưa, Hàn Đông đã mời Viên Thanh Yến và nàng dì nhỏ, cùng với Chu Chính tới Lâm Nhã Các ăn cơm. Qua quan sát, Hàn Đông cảm thấy, Viên Thanh Yến và Chu Chính hẳn là có chút ý tứ.
Mặc dù ở trên hội nghị thường vụ, Hàn Đông cũng không kiên quyết thay thế Cục trưởng cục Tài Chính Dương Nghị, tất nhiên cha của Viên Thanh Yến là Viên Lập Hoa chỉ có thể tiếp tục làm chức Phó cục trưởng của ông ta. Nhưng sớm hay muộn Hàn Đông cũng phải nắm cục Tài Chính trong tay. Cho nên một ngày nào đó hẳn là sẽ phải lợi dụng cái đinh là Viên Lập Hoa ở cục Tài Chính.
Buổi chiều, Hàn Đông tham gia nghi thức khai ban của cơ sở mẫu bồi dưỡng kỹ năng dịch vụ lao động mở, Bài phát biểu trong buổi nói chuyện đầy nhiệt tình, khuyến khích những học viên cố gắng học giỏi các kỹ thuật có liên quan, ra ngoài nhiều kiếm tiền, tranh thủ sớm ngày làm giàu.
Đồng thời Hàn Đông tuyên bố, ban bồi dưỡng này được mở ra để phục vụ nhân dân toàn huyện. Mặt khác, về sau mọi người gặp phải vấn đề gì, đều có thể xin giúp đỡ từ Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa, và cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở.
Khi Hàn Đông biểu nói chuyện, đài truyền hình Vinh Châu, đài truyền hình và truyền thông huyện Phú Nghĩa đều tiến hành phát lại toàn bộ quá trình.
Chuyện này, đối với Ủy ban nhân dân huyện mà nói, là một chuyện trọng đại, cũng một chiến tích quan trọng.
Sau nghi thức khai ban, Hàn Đông từ chối lời yêu cầu phỏng vấn của đài truyền hình Vinh Châu. Đối với chuyện khoe khoang như vậy, Hàn Đông cũng không có chút hứng thú nào.
Mình tạo ra chiến tích là được, lên đài truyền hình kia thuần túy chính là làm trò mà thôi.
Trở lại Ủy ban nhân dân huyện chưa được bao lâu, Hàn Đông đã nhận được điện thoại của Chu Khải Kiệt. Ông ta nói cho Hàn Đông biết người được chọn làm Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân huyện Phú Nghĩa đã được quyết định, chính là đương nhiệm Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân huyện Đào Chân Vinh.
- Ha hả, rất cảm ơn anh Chu.
Hàn Đông khách khí nói.
Chu Khải Kiệt cười nói:
- Không cần khách khí. Bí thư Đinh cũng vô cùng quan tâm tới chuyện này.
Mặc dù ông ta cũng muốn không ngừng tạo dựng mối quan hệ tốt với Hàn Đông, nhưng cũng không thể cướp tất cả công lao của người khác. Mặt khác, Chu Khải Kiệt cũng hiểu, khẳng định Đinh Vi Dân cũng có quan hệ với Hàn Đông. Nói cách khác, nếu không sao Đinh Vi Dân lại ra sức ủng hộ Hàn Đông như vậy.
Cho nên, ở thời điểm thích hợp, ông ta muốn nói lên công tác lãnh đạo của Đinh Vi Dân.
Treo điện thoại, trên mặt Hàn Đông lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Chức Chủ nhiệm Hội đồng nhân dân huyện đã được quyết định. Sau khi Phương Trung nhận được tin tức này, khẳng định vô cùng tức giận.
Tuy nhiên, nếu mình đã ngồi ở vị trí Chủ tịch huyện, về sau sẽ tránh không được sẽ nảy sinh tranh giành, xung đột với Phương Trung.
Trên hội nghị thường vụ lần trước, Hàn Đông và Phương Trung triển khai đấu tranh thăm dò. Tuy rằng trên đường đều hành quân lặng lẽ, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn thấy được. So sánh giữa thế lực hai bên khá căng thẳng.
Trên thực tế, Hàn Đông cũng không muốn lãng phí tinh lực của mình trên phương diện tranh đấu. Nhưng nếu muốn làm tốt công tác, chắc chắn phải nghe ngóng, đón tiếp ứng cử viên mới của cục Tài Chính mới được. Nói cách khác, Ủy ban nhân dân huyện thật ra có rất nhiều chuyện, nếu muốn quán triệt chấp hành, khẳng định sẽ có chút phiền phức.
Nếu Phương Trung không tranh đoạt ứng cử viên của Cục trưởng cục Tài Chính với Hàn Đông, Hàn Đông cũng sẽ không đối xử với ông ta như vậy.
Về phương diện này, hẳn Bí thư Huyện ủy Phương Trung cũng đã nghe được tin tức này. Sắc mặt ông nhanh chóng trở nên tối sầm lại.
Ông ta ngồi ở phía sau bàn công tác rộng lớn, hai tay không ngừng xoay quả bóng thủy tinh phát sáng.
Ông ta đã là Bí thư Huyện ủy. Mặc dù cái chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân này gần như chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, nhưng cũng là một đóa hoa mà. Huống gì, ông ta vừa lên làm Bí thư Huyện ủy, lại gặp được đối thủ mạnh là Hàn Đông này, cũng đành phải dùng mọi khả năng, hi vọng có thể tăng cường quyền lực của mình.
- Khẳng định là Hàn Đông có giở trò ma mãnh ở bên trong.
Phương Trung hung hăng nói. Ông ta đã biết được tin Hàn Đông và Đào Chân Vinh từng ăn cơm với nhau. Chỉ có điều, ông ta không thể tưởng tượng được thành phố lại quyết định nhanh chóng như vậy về người được chọn làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân.
- Rốt cuộc tên Hàn Đông này có lai lịch thế nào vậy?
Phương Trung không rõ chính là, vì sao Hàn Đông có thể có năng lực lớn như vậy?
Thở dài một hơi, Phương Trung gọi điện thoại cho:
- Lão Phùng a. Anh thời gian, qua đây thương lượng chút chuyện được không?
Rất nhanh, Phùng Chấn Hoa đã chậm rãi đi qua. Hai người khách khí chào hỏi một hồi, rồi ngồi xuống bàn tiếp khách.
Sau khi hút mấy điếu thuốc, Phương Trung nói:
- Lão Phùng. Chúng ta là đồng nghiệp đã lâu, hiện tại lại hợp tác với nhau, về sau cũng nên chung sức hợp tác chứ nhỉ?
Nếu có thể kéo Phó Bí thư về phe cánh của mình, như vậy vấn đề về sau sẽ dễ xử lý hơn.
Phùng Chấn Hoa đã sớm dự đoán được điểm này. Trên mặt ông ta lộ ra một nụ cười thản nhiên nói:
- Bí thư, anh là trưởng lớp, công tác của ta chính là trợ giúp anh, có chuyện gì cũng dễ bàn mà.
Phương Trung gật đầu, nghe ra trong lời nói của Phùng Chấn Hoa có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, ông ta nói:
- Lão Phùng à, mấy ngày nay tôi đã cân nhắc một chút về chuyện nhân sự ở huyện Phú Nghĩa. Tôi cảm thấy cần tiến hành điều chỉnh cho thích hợp. Lão Phùng, anh có đề nghị gì không?
Phùng Chấn Hoa vừa nghe, lập tức hít hà, rít mạnh mấy hơi thuốc, hai mắt cũng lim dim.