Người Cầm Quyền

Chương 306: Tặng quà




Hơn nữa Hàn Đông còn giúp cô ấy và Lục Doanh tìm được việc làm thêm, để họ có thể thông qua lao động của bản thân để kiếm tiền, đồng thời còn có thể thu được kinh nghiệm làm việc, điều khiến cho bạn bè trong lớp vô cùng ngưỡng mộ.
Nhưng, Yến Lâm cũng biết Hàn Đông đã có bạn gái, hơn nữa cô ấy cảm thấy Hàn Đông và Kiều San San rất xứng đôi, do đó tuy trong lòng cô ấy cảm kích lại thích Hàn Đông, nhưng cô ấy chỉ để niềm yêu thích chôn vùi trong lòng, không để nó thể hiện ra ngoài.
Chỉ là chuyện của tối hôm đó, luôn khiến cô ấy tâm thần không yên, trong lòng bực bội, thỉnh thoảng lại nghĩ đến Hàn Đông.
Tình hình này, ngay cả Lục Doanh cũng nhìn thấy, còn thường xuyên giễu cợt cô.
Lục Doanh vô cùng lo lắng, nói:
- Anh Đông, chúng ta cũng nên đi thôi, Trương Quân cũng quen biết không ít người trong trường, tôi thấy anh ta đã bị chọc tức lên rồi, lúc đó…
Hàn Đông cười nói:
- Không sao, tôi lại muốn xem cậu ta làm gì?
Yến Lâm tự nhiên biết được bản lĩnh của Hàn Đông, bởi vậy lại lo lắng cho những người đang đến đây, hơn nữa nơi này gần trường học, Trương Quân cũng không thể làm to chuyện.
- Anh Đông, lát nữa anh chuẩn bị làm thế nào?
Tuy Yến Lâm nói Trương Quân luôn bám theo, nhưng cô ấy vẫn lương thiện, do đó lo lắng tí nữa Hàn Đông sẽ ra tay quá nặng.
Hàn Đông mỉm cười:
- Yên tâm, anh có chừng mực.
Đang nói, bên ngoài truyền lại một tiếng động lớn, Trương Quân dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào trong, nhóm người này mặc đồ thể dục, phỏng chừng đang chơi bóng rổ bị Trương Quân gọi đến.
Sắc mặt của Hàn Đông trầm xuống, xem ra hôm nay phải cho tên Trương Quân này một chút giáo huấn mới được.
Những người xung quanh nhìn thấy nhóm người có ý xấu xông vào, sắc mặt đều thay đổi.
Một nhân viên phục vụ tiến lên nói:
- Các anh, các anh làm gì?
Trương Quân hướng về cô ta nói:
- Không phải chuyện của cô, cô đứng sang một bên.
Hàn Đông nói với Yến Lâm và Lục Doanh:
- Lát nữa các em đứng phía sau, những việc khác không cần xen vào.
Trương Quân tức giận chạy đến trước mặt Hàn Đông, nói:
- Chính là nó.
Một người mặc bộ đồng phục, đầu trọc đi về phía trước, đưa tay nắm lấy tóc của Hàn Đông, trong miệng nói:
- Tiểu tử lá gan không nhỏ à, dám lôi kéo người của anh Trương.
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, đưa tay vung lên, chát một tiếng, đánh vào cánh tay của gã một cái, trầm giọng nói:
- Các cậu đều là sinh viên, biết đánh người là phạm pháp không?
Tên đầu trọc bị Hàn Đông đánh đến cả cánh tay đều tê dại, dường như mất hết liên hệ với cơ thể mình, trong lòng gã kinh sợ, nói:
- Ui chao, thảo nào kiêu ngạo vậy, tiểu tử, có bản lĩnh mày theo tụi tao ra ngoài luyện tập.
Hàn Đông quay đầu nhìn sang Trương Quân, nói:
- Nhóm người này do cậu dẫn đến, cậu còn là cán bộ của hội sinh viên, biết hậu quả khi làm thế không?
Gương mặt của Trương Quân, nhanh chóng hiện lên tia do dự, nhưng nhìn thoáng Yến Lâm đang đứng cạnh Hàn Đông, anh ấy kiên trì nói:
- Tôi lại không gọi họ làm gì, họ làm gì sao liên quan đến tôi.
Hàn Đông lạnh lùng cười nói:
- Hừ, nếu như vậy, chúng ta cùng ra ngoài. Các cậu đi trước.
Tên đầu trọc nhìn Hàn Đông nói:
- Tên nhóc mày đừng chạy, ha ha, nói cho mày biết, muốn biết mày học trường nào cũng không phải chuyện khó.
Đợi đám người này đi ra ngoài, Hàn Đông đứng lên, vỗ vỗ tay, không nói gì:
- Sinh viên hiện nay, đúng là quá nổi nóng, xem ra nên để họ nếm thử đau khổ.
Sau đó Hàn Đông bèn đi ra ngoài.
Yến Lâm đứng lên kéo lấy cánh tay của Lục Doanh nói:
- Đi, đi xem anh Đông đại phát thần uy!
Lục Doanh nghi ngờ nói:
- Cái gì chứ?
Yến Lâm nói:
- Đi thôi, rất nhanh cô sẽ biết chuyện gì thôi.
Người trong đại sảnh, nhìn thấy Hàn Đông lại không sợ đối phương nhiều người vậy, còn đi theo, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Bên ngoài, là một nơi rất rộng lớn, nhóm người đó làm thành vòng tròn đứng cùng nhau, nhìn bộ dạng của họ, dự tính đang chuẩn bị hung hăng xử Hàn Đông một trận.
Hàn Đông đi đến, lạnh lùng nói:
- Các cậu muốn làm gì, tôi thanh minh lần nữa, tôi không muốn động thủ, hơn nữa các cậu còn là sinh viên…
- Đừng nói nhảm!
Tên đầu trọc phẫn nộ nói, trước đó cánh tay của y còn đang tê dại, trong lúc này, tay của y biến thành vô cùng đau đớn, do đó trong lòng vô cùng giận Hàn Đông, hét lớn một tiếng:
- Mọi người lên, đánh thật mạnh cho tao.
- Nếu đã như vậy, đừng trách tôi.
Hàn Đông nói, đám người liền xông lên, động tác nhanh chóng, tay chân cùng hành động, vang lên tiếng đồm độp một hồi, trực tiếp đánh đám người này nằm xuống đất.
Tuy nhiên Hàn Đông hạ thủ cũng có chừng mực, tuy đám người đó bị đánh nằm dưới đất, nhưng cũng không có vấn đề to lớn, nhiều nhất chỉ toàn thân sưng đỏ, đau vài ngày thôi, này đều là sinh viên, dù sao cũng thích đánh nhau, Hàn Đông cũng không quá tính toán.
Toàn bộ quá trình, chỉ có một hai phút, khoảng mười sinh viên cao lớn, toàn bộ đều bị Hàn Đông đánh cho bò dài đo đất, khiến cho mọi người chung quanh không ngớt khiếp sợ.
Lục Doanh kinh ngạc há hốc miệng, trong mắt toát lên thần sắc không dám tin, Hàn Đông này cũng quá khiến người ta kinh ngạc chứ, nhiều người như vậy không ngờ bị Hàn Đông đánh ngã xuống đất trong chớp mắt, chẳng lẽ Hàn Đông là cao thủ võ lâm?
Trương Quân ngơ ngác đứng ở một bên, nhìn thấy đám người nằm rầm rì trên mặt đất, sắc mặt của y liền tái nhợt đi.
- Mày… Mày…
Trương Quân nhìn Hàn Đông, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi.
Hàn Đông suy nghĩ một hồi, lập tức vẫy tay với Trương Quân nói:
- Cậu thông báo cho trường cậu, hay là để tôi đến thông báo?
Trong lòng Trương Quân run lên, đột nhiên tràn ngập nỗi sợ kinh khủng, không ngờ Hàn Đông muốn thông báo cho nhà trường, đối với mình mà nói, chắc chắn không phải chuyện tốt.
- Tôi…
Lúc này, trong mắt Trương Quân, Hàn Đông quả thực là một ác ma, nụ cười trên mặt của hắn, nhìn thấy nỗi hốt hoảng trong lòng y,
- Tôi… Đại ca, xin lỗi, là tôi không đúng, tôi…
Nhìn thấy bộ dạng không nói được gì của Trương Quân, trong lòng Hàn Đông cười nhạt, tên này, chưa từng bị đả kích nào, không cho anh ta một chút giáo huấn, đến lúc đó e là còn dây dưa Yến Lâm.
Yến Lâm và Lục Doanh đi tới, sắc mặt của Lục Doanh tràn đầy thần sắc tôn sùng, cô ấy ngưỡng mộ Hàn Đông, trong ánh mắt quả thực như có ngôi sao nhỏ đang lấp lánh.
- Anh Đông, anh quá tuyệt vời.
Lục Doanh không kiềm chế nói.
Yến Lâm mỉm cười, nói vào tai Lục Doanh:
- Ha ha, có phải xuân tình bộc phát không.
Lục Doanh vừa nghe, nhất thời mặt đỏ lên, thẹn thùng vẹo vào gương mặt của Yến Lâm.
Hàn Đông tự nhiên nghe được động tĩnh của hai cô bé này, trong lòng cười khổ, tuy nhiên trên mặt đã là thần sắc nghiêm khắc, nói:
- Thế nào, vẫn chưa quyết định sao?
Trương Quân nhìn Hàn Đông, môi nhè nhẹ run lên, nhìn thấy ánh mắt hơi lóe sáng của anh ta, dự tính nước mắt sắp rơi ra ngoài.
Yến Lâm nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi có chút thương xót tên này, bèn kéo tay áo của Hàn Đông, nói:
- Anh Đông, thôi đi.
Trương Quân nghe thấy, cảm giác như tin mừng từ trên trời giáng xuống, vốn dĩ vì Yến Lâm từ chối y, khiến trong lòng y tràn ngập oán hận Yến Lâm, hiện giờ lại cảm thấy Yến Lâm quá tốt bụng.
Hàn Đông nói:
- Em không sợ cậu ta lại quấy rối em sao?
Trương Quân nhanh chóng nói:
- Không đâu, không đâu, tôi đảm bảo!
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Nếu như vậy, cậu đi đi, hi vọng cậu sẽ giữ lời, nếu không, tôi sẽ cho cậu vô cùng hối hận.
Trương Quân gật đầu, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi với Hàn Đông, lúc nãy Hàn Đông biểu hiện quá dũng mãnh phi thường, một người lại đánh hơn mười người nằm xuống đất, hơn nữa bộ dạng cũng không có phí sức.
Giống như tính cách thư sinh như y, anh muốn nói lý lẽ với y, y sẽ cười nhạt, cho rằng anh nói không lưu loát, nhưng một khi anh và y đánh nhau, tuy biểu hiện trên mặt không lộ ra, nhưng trong lòng lại quá sợ hãi.
Thấy Trương Quân đi như chạy, Hàn Đông cười nhạt một cái, tên nhóc này một chút khí phách cũng không có, những người nằm trên mặt đất không phải y gọi đến sao, không ngờ mặc kệ bỏ rơi họ.
Nhìn thấy bộ mặt khiếp sợ của những người chung quanh, Hàn Đông cười khổ một cái nói:
- Thôi, chúng ta đổi địa điểm uống trà đi.
Khi Hàn Đông đi tính tiền, thu ngân viên không nhận tiền của Hàn Đông, nói là miễn phí.
Điều này khiến Hàn Đông dở khóc dở cười, để hai mươi đồng rồi rời khỏi.
Sau khi đổi nơi, ba người vừa ngồi xuống phòng, Lục Doanh hưng phấn nói:
- Anh Đông, anh quá lợi hại, anh học đâu võ thuật lợi hại như vậy?
Nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của Lục Doanh, Hàn Đông cười nói:
- Một tí võ công thôi, không có gì đáng nói.
- Anh Đông, anh nói đi mà.
Lục Doanh dịu dàng nói.
Giọng nói của cô ta có vẻ kiều mị, Hàn Đông nghe đến trong lòng rung động, trong lòng này cô bé này cũng là một người đáng yêu thu hút người khác.
Vẻ mặt Yến Lâm cũng toát lên nụ cười đắc ý, dường như Hàn Đông lợi hại như vậy, cô ấy cũng có được chút hào quang.
Cùng hai cô bé này ngồi trong quán trà được hai tiếng, Hàn Đông cũng tỉnh rượu, bèn nói:
- Được rồi, anh cũng nên đi làm việc thôi, đợi lần sau có thời gian sẽ đến tìm các em.
Hai cô bé này tuy có chút không nỡ xa, nhưng biết được Hàn Đông có việc chính cần làm, cũng không từ chối.
Sau khi đưa hai người đến trường, Hàn Đông bèn gọi điện cho Uông Hồng Trạch, nói với anh ta mình đang ở Thục Đô, tối sẽ mời anh ta dùng cơm.
Uông Hồng Trạch tự nhiên đồng ý, sau đó Hàn Đông lại liên hệ Lữ Nam Phương, Ngưu Chí Không, Tôn Hải Quần, còn có vợ chồng Chu Chính.
Hàn Đông vừa đến Huyện Vinh Quang, hiện tại vẫn chưa rõ cục diện, đến lúc đó cũng cần đến họ giúp đỡ.
Đặc biệt là Uông Hồng Trạch, anh ta làm ở Sở chiêu thương tỉnh khu đối ngoại, tiếp xúc không ít doanh nghiệp, có anh ta giới thiệu, Hàn Đông cũng có thể kéo thêm nhiều người đến Huyện Vinh Quang đầu tư.
Hàn Đông là Bí thư Huyện ủy, vốn không cần thiết đích thân kéo doanh nghiệp vào đầu tư tại Huyện Vinh Quang, nhưng hiện tại Hàn Đông muốn gây dựng uy tín cho mình, chỉ có thể thông qua chuyện này từ từ tích lũy.
Hơn Năm giờ, mọi người đều đến đông đủ.
Ngoài vợ chồng Chu Chính, mọi người đều không biết Hàn Đông đã được điều đến Huyện Vinh Quang nhận chức Bí thư Huyện ủy, vừa nghe Hàn Đông nói đến, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tôn Hải Quần cười nói:
- Hàn Đông tiến bộ rất nhanh, nhanh như vậy đã là nhân vật số một trong Huyện, tôi xem không quá bao lâu, Hàn Đông sẽ được thăng lên cấp Phó giám đốc cũng là việc quá nhẹ nhàng.
Uông Hồng Trạch cũng kinh ngạc không ngớt, mình so với Hàn Đông, ưu thế lại ít đi rất nhiều.
Hàn Đông là Bí thư Huyện ủy của một Huyện, đây là chủ quản của mấy chục ngàn người về mọi mặt trong công việc. Hơn nữa Hàn Đông lại rất trẻ, hiện giờ đã làm Bí thư Huyện ủy, thành tựu trong tương lai, cũng cực kỳ kinh người. Ngoài ra, sau lưng Hàn Đông còn có người giúp đỡ, thanh niên như vậy, tương lai phát triển, đúng là khó lường.
Ngược lại Lữ Nam Phương biết thân phận của Hàn Đông, do đó Hàn Đông thăng chức nhanh vậy, anh ta cũng không cảm thấy kỳ lạ, anh ta cười nói:
- Ha ha, anh Đông mau chóng thăng chức đi, tương lai tốt cho chúng tôi.
Hàn Đông mỉm cười, nâng ly lên nói:
- Sau này còn phải nhờ mọi người giúp đỡ, tình hình của Huyện Vinh Quang cũng rất phức tạp, kinh tế lại lạc hậu, có người muốn đầu tư, thì nên giới thiệu Huyện Vinh Quang.
Ngưu Chí Không liền nói ngay:
- Anh Đông, anh xem có tập đoàn nào kì vọng được phát triển?
Hàn Đông suy nghĩ nói:
- Tài nguyên khoáng sản của Huyện Vinh Quang tương đối phong phú, có than, khí thiên nhiên, các anh có mong muốn tập đoàn hướng theo mặt này phát triển không?
Ngưu Chí Không lắc đầu nói:
- Cái này cùng với hướng phát triển hiện tại của chúng tôi không dính dáng với nhau.
Hàn Đông nói:
- Vậy thì không còn cách, dù sao sau này có doanh nghiệp thích hợp, các anh giới thiệu cho, tình hình của Huyện Vinh Quang thì thế nhé, tóm lại mà nói, tương đối lạc hậu, nhưng phát triển ra, vẫn có chút tác dụng.
Uông Hồng Trạch cười nói:
- Hàn Đông anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh lưu ý.
Dùng cơm xong, Hàn Đông ở lại một đêm tại Thục Đô, sáng ngày hôm sau lái xe quay về Huyện Vinh Quang.
Khoảng mười một giờ, xe tiến vào Huyện Vinh Quang, đi được một hồi, phía trước đột nhiên đỗ rất nhiều xe, Hàn Đông bất đắc dĩ cho xe ngừng lại.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Hàn Đông nhớ phía trước có một trạm thu phí, chẳng lẽ ở đó xảy ra chuyện gì sao?
Phía trước truyền đến tiếng ồn ào, Hàn Đông suy nghĩ, bèn cho xe đậu vào ven đường.
Sau đó Hàn Đông xuống xe tiến về phía trước.
Phía trước chính là trạm thu phí, xe được chặn lại bắt đầu từ nơi đó, một số người vây lại chỗ đó, từ trong nhóm người vọng lại tiếng động lớn.
Hàn Đông chen vào xem, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, chỉ thấy mấy nhân viên thu phí ở phía trước, đang vây lấy một đàn ông quyền đánh cước đá, tên đàn ông này bị đánh đến la oai oái, hơn nữa miệng của mấy người thu phí đánh người còn đang chửi mắng.
- Làm gì thế?
Hàn Đông phẫn nộ nói:
- Hãy dừng tay cho tôi!
- Hừ, tiểu tử không liên quan đến mày, cút ngay.
Một nhân viên thu phí phẫn nộ nói, đưa tay đẩy Hàn Đông.
Hàn Đông đưa tay đẩy một cái, trực tiếp đẩy tên nhóc kia nằm xuống đất.
Sau đó Hàn Đông tiến về phía trước, đẩy mấy tên thu phí ra, phẫn nộ nói:
- Các anh đang làm gì, biết đánh người phạm pháp không?
- Tiểu tử quá kiêu ngạo rồi, nhanh chóng báo cảnh sát.
Một nhân viên thu phí nói.
Sớm đã có tên thu phí vào trong nhà gọi điện rồi.
Hàn Đông cười lạnh một cái, nói:
- Tôi muốn xem cảnh sát đến sẽ xử lý thế nào.
Nhìn người đàn ông bị đánh, Hàn Đông hỏi:
- Anh không sao chứ?
- Tôi… không sao!
Người đàn ông nói, anh ấy cũng không thương nặng, tuy mặt mũi bầm dập, nhưng cũng không có vấn đề lớn.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh giành lại công bằng.
Người đàn ông lo lắng nói:
- Họ báo cảnh sát rồi!
Hàn Đông có chút nghi ngờ, nói:
- Họ báo cảnh sát rồi không phải càng tốt sao, cảnh sát đến, chẳng lẽ không xử lý công bằng?
Người này nói:
- Anh không phải dân bản địa, tình hình ở đây, đều là quan bảo vệ lẫn nhau, cảnh sát đến đây, chỉ có giúp họ, vốn không xử lí công bằng.
Hàn Đông đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh, nói:
- Nếu đã như vậy, anh cứ xem đi, tôi sẽ giúp anh lấy lại công bằng.
Lúc này những tên thu phí, tất cả đều đứng vây một bên, vẻ mặt có chút phẫn nộ và nụ cười khinh miệt.
Quan hệ giữa trạm thu phí và Cục công an tốt như vậy, tí nữa hai người này sẽ biết được lợi hại.
Khoảng mười phút, tiếng còi cảnh sát sắc bén được truyền lại từ xa.
Người đàn ông bị đánh có chút lo lắng nói:
- Thôi đi, chúng ta nên đi.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Yên tâm, đợi cảnh sát đến, tôi sẽ giúp anh xử lý, đến lúc đó anh lại đến bệnh viện băng bó, nên xử lý thế nào, chắc hẳn sẽ khiến anh hài lòng.
Dù Hàn Đông không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận thế nào, nhiều người đánh một người, cộng thêm người đáng lại là nhân viên thu phí, điều này là không đúng. Do đó Hàn Đông quyết định phải quản, vừa lúc cũng có thể điều chỉnh một chút Cục công an.
Hiện giờ Hàn Đông cần lý do thích hợp, hiện giờ lại gặp phải chuyện như vậy, tự nhiên muốn lên quan tâm.
Đồng thời, Hàn Đông quyết định, vừa lúc thông qua chuyện này, tiến hành chỉnh đốn đối với kiểm pháp, nghiêm đánh các loại bất chính, muốn gây dựng hình tượng tốt trong lòng người dân.
Một chiếc xe cảnh sát chạy đến, nhìn quân hàm của một người trong số đó, dĩ nhiên là cấp bậc Phó cục trưởng Cục công an Huyện, trong lòng Hàn Đông càng phẫn nộ, xem ra bộ phận chấp hành của Huyện Vinh Quang, vấn đề cũng rất nghiêm trọng.
- Chuyện gì xảy ra?
Người dẫn đội là Mã Sơn Xuân Phó cục trưởng Cục công an Huyện, y và trạm trưởng là anh em với nhau, nghe thấy có người gây sự tại trạm thu phí, tự nhiên nhanh chóng xông vào giúp đỡ.
Một nhân viên thu phí đi lên nói:
- Cục trưởng Mã, ngài đến rất kịp thời, tên này, không ngờ dám đánh chúng tôi.
Nói xong, y đưa tay chỉ về Hàn Đông.
Hàn Đông lạnh lùng nhìn y một cái, sau đó quay sang nhìn Mã Sơn Xuân, xem y chuẩn bị xử lý thế nào!
- Vậy sao, dám đánh người, cho ta dẫn về, xem tôi xử hai người các anh thế nào.
Mã Sơn Xuân trừng mắt, vừa vung tay, cảnh sát phía sau bèn tiến về phía trước muốn động tay bắt người.
Hàn Đông cười lạnh một cái:
- Khoan đã!
Hắn đương nhiên không để đám người này đưa mình đến Cục công an.
Hiện giờ Hàn Đông là Bí thư Huyện ủy Huyện Vinh Quang, là nhân vật số một của Huyện ủy, Huyện Vinh Quang này là địa bàn của Hàn Đông, trên địa bàn của mình còn bị đưa đến Cục công an, truyền ra ngoài cũng khiến người khác chê cười.
- Ha ha, tiểu tử này muốn nói gì, ngoan ngoãn theo chúng ta về, nếu không, đến lúc đó cậu chịu càng nhiều đau khổ hơn.
Mã Sơn Xuân kiêu ngạo cười nói.
Tuy nhiên, vài cảnh sát đứng phía sau ông ấy cũng không lập tức chạy lên bắt người.
Hàn Đông lạnh lùng cười, nói:
- Anh là người của Cục công an? Nói chức vụ của anh lên!
- Anh nói gì?
Mã Sơn Xuân kinh ngạc nhìn Hàn Đông, tên thanh niên này cũng tức cười quá, hắn tưởng hắn là Bí thư Huyện ủy sao, bất ngờ gọi mình báo cáo chức vụ của mình lên.
Y là Phó cục trưởng, tự nhiên vẫn chưa gặp qua Hàn Đông, do đó cũng không nghĩ đến người trẻ tuổi này lại là Bí thư Huyện ủy. Dù trước đây y từng nói Bí thư Huyện ủy rất trẻ, nhưng y lại không thể nghĩ rằng Hàn Đông lại quá trẻ tuổi như vậy.
Hàn Đông nói:
- Tôi là Hàn Đông, anh lập tức thông báo Cục trưởng của mấy anh đến đây, cho anh ta thời gian mười lăm phút, không thì tôi cắt chức anh ta.
Lúc bắt đầu Mã Sơn Xuân cảm thấy nực cười, nhưng nghe được lời tiếp theo của Hàn Đông, tim của y nhất thời như rơi vào tảng băng ngàn năm vậy.
- Anh... Anh là Bí thư Hàn...
Anh ấy hoảng sợ nói, sau đó đôi chân đứng nghiêm, đánh một phát rồi chào Hàn Đông:
- Bí thư Hàn, Mã Sơn Xuân...
Hàn Đông kiên nhẫn nói:
- Không nghe lời của tôi à, gọi Cục trưởng của mấy anh đến đây, thời gian mười lăm phút, nếu không, anh ta trực tiếp về quê làm ruộng đi.
Sắc mặt của Mã Sơn Xuân thay đổi rất khó coi, y có được quyền thế như vậy ở Huyện Vinh Quang, chính vì có liên quan đến Cục trưởng Tiêu Kim Quang.
Nhưng lời của Hàn Đông, y không dám không nghe, trên đầu liền toát mồ hôi, đến trạm thu phí tìm điện thoại để gọi.
Những người bên cạnh nhìn thấy cảnh vừa nãy, tất cả đều kinh ngạc, nhìn thấy Mã Sơn Xuân khí thế hùng hổ chạy đến, kết quả bị vài câu nói của Hàn Đông, bị dọa đến nỗi lập tức cúi đầu chào Hàn Đông, rốt cuộc người thanh niên này là thân phận gì.
Lúc nãy vừa nghe Mã Sơn Xuân gọi hắn là Bí thư gì, đó là chức vụ gì vậy?
Còn người đàn ông bị đánh cũng ngạc nhiên nhìn Hàn Đông, nghi ngờ nói:
- Ngài...Ngài là?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Tôi là Bí thư Huyện ủy Hàn Đông, anh yên tâm, chuyện lần này, trong Huyện nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, hơn nữa về sau cũng không xảy ra chuyện như thế này nữa.
Sau đó Hàn Đông bèn lấy điện thoại lên, gọi đến văn phòng Huyện ủy thường ủy, ủy chính pháp Bí thư Lý Vĩnh Trung, trầm giọng nói:
- Bí thư Lý, tôi là Hàn Đông đây, xin anh lập tức đến trạm thu phí ở Thất Lý Bình ngay, có chuyện cần giải quyết.
- Được, Bí thư Hàn, tôi qua ngay.
Lý Vĩnh Trung nghe giọng nói Hàn Đông không mấy thiện cảm, trong lòng kinh sợ, đồng thời Hàn Đông nói đến chuyện ở trạm thu phí ở Thất Lý, y cũng có nghe được.
Đặt điện thoại xuống, trong lòng Lý Vĩnh Trung thầm nghĩ:
- Xem ra ngọn lửa của Bí thư Hàn, sẽ bắt đầu thiêu cháy từ Cục công an, chà...
Không lâu sau, Cục trưởng Cục công an Tiêu Kim Quang bèn chạy đến, cúi đầu chào Hàn Đông, sau đó nói:
- Bí thư Hàn, Tiêu Kim Quang đến báo cáo với ngài.
Vẻ mặt Hàn Đông không có biểu hiện gì, nói:
- Anh dẫn dắt đội ngũ thế nào vậy? Phó cục trưởng của Cục công an, đến “trợ Trụ vi ngược” (ý nói giúp kẻ xấu ức hiếp ng khác), còn dám đưa tôi về Cục công an để xử lý nữa!
Một câu nói, gương mặt của Tiêu Kim Quang tức thời bắt đầu toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy Mã Sơn Xuân đang cúi đầu đứng bên cạnh, trong lòng Tiêu Kim Quang nhất thời buồn bực, lần này tên nhóc này đúng là gây ra rắc rối lớn rồi.
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, bèn không còn nhìn họ nữa.
Qua một hồi, Bí thư Lý Vinh Trung ủy chính pháp liền có mặt.
Vầng trán của ông ta thấm đẫm mồ hôi, đi đến trước mặt Hàn Đông, cung kính nói:
- Bí thư Hàn, xảy ra chuyện gì vậy?
Hàn Đông gật gật đầu, nhìn người đàn ông bị đánh nói:
- Anh nói tình hình đi.
Người đàn ông bị đánh này, lúc này trong lòng tràn đầy cảm kích, không ngờ Bí thư Huyện ủy lại đích thân giúp mình giành lại công bằng, vậy hôm nay bị đánh cũng không uổng phí.
- Chuyện là thế này, tôi lái xe đi ngang chỗ này, tên nhân viên thu phí uống rượu, chậm chạp, nửa buổi cũng không đưa phiếu cho tôi, tôi nói có vài câu, y bèn nhảy ra đánh tôi, những người khác cũng xông ra giúp y.
Sự việc đơn giản như vậy, vốn dĩ người này không có sai chút nào, khiến có sắc mặt của Mã Sơn Xuân càng không giữ bình tĩnh được nữa.
Đồng thời, y đang lo lắng tiền đồ của mình, như vậy, chức Phó cục trưởng Cục công an của mình, e là cũng không đảm đương nỗi.
Còn sắc mặt của Cục trưởng Cục công an Tiêu Kim Quang cũng vô cùng khó coi, Mã Sơn Xuân là Phó cục trưởng, không ngờ chấp pháp lung tung, cho dù thế nào, trách nhiệm lãnh đạo Cục trưởng của mình sẽ không trốn khỏi.
Hàn Đông quay đầu nhìn sang Lý Vĩnh Trung, nói:
- Bí thư Lý, chuyện này đã rõ ràng, giao cho anh xử lý, tôi muốn nghe kết quả báo cáo.
Còn giao chuyện này cho Lý Vĩnh Trung giải quyết, Hàn Đông có suy nghĩ đến. Lý Vĩnh Trung là thường ủy Huyện ủy, Bí thư Chính pháp Ủy, công - kiểm - pháp đều do ông ta lãnh đạo, để ông ta tự hành động, cũng là một lần thăm dò ông ta, nếu ông ta dụng tâm, xử lý tốt chuyện này, tự nhiên là có ý nghiêng về phía mình. Như thế, cộng thêm quan hệ với thường ủy Thành ủy, Bí thư Chính pháp ủy Khương Tường Vũ, Hàn Đông vẫn có khả năng lôi kéo Lý Vĩnh Trung về doanh trại bên mình.
Lý Vĩnh Trung thở phào nhẹ nhõm, Hàn Đông giao chuyện này cho mình xử lý, vậy cũng nể mặt của mình, ông ta gật đầu nói:
- Bí thư Hàn yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Ừm, thế thì vậy đi.
Đi về, tiếp tục lái xe hướng về Huyện ủy.
Đến Huyện ủy, Tả Nhất Sơn đã sắp xếp một số văn kiện rất chỉnh tề, Hàn Đông rất nhanh đã đọc xong những văn kiện không quá quan trọng, kí vào tên của mình là được rồi.
Khác biệt giữa Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện vẫn không nhỏ, Bí thư Huyện ủy chủ yếu lo đại cục, so với Chủ tịch huyện, cần phải đích thân thực hiện, lại ít đi một chút.
Ngoài ra trách nhiệm lớn của Bí thư Huyện ủy, chính là đoàn kết các bậc cán bộ trong Huyện lại, để mọi người phải huy khả năng làm việc tốt nhất.
Xem văn kiện một hồi, đã là thời gian tan làm, Hàn Đông đi xuống lầu, hướng về khu tiếp khách mà đi.
Tả Nhất Sơn đi xuống lầu với Hàn Đông, sau đó bèn không đi theo.
- Bí thư Hàn, ngài tan làm à!
Hàn Đông vừa đi đến cầu thang, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên nở nụ cười tươi bước ra từ phòng Trần Lệ.
Hàn Đông nghi ngờ nhìn anh ta một lượt, hỏi:
- Anh là?
- Bí thư Hàn, tôi là Bí thư trấn ủy Đường Thành Khánh của Trấn Bảo Hoa, đến báo cáo công việc với ngài.
Người đàn ông trung niên luôn nở nụ cười.
Hàn Đông không khỏi gật đầu, nói:
- Báo cáo công việc sao không đến Huyện ủy?
Đúng thế, nếu có thành ý báo cáo công việc, tên Đường Thành Khánh sao không đến Huyện ủy, hơn nữa còn đợi ở đây, hiển nhiên tên này dự tính cũng không có lòng tốt.
Hàn Đông luôn đối với những người không có lòng tốt, cũng không có sắc mặt tốt nào.
Hơn nữa, Hàn Đông nhìn thấy anh ta bước ra từ phòng của Trần Lệ, càng không thoải mái, trong lòng nghĩ nên nói với giám đốc sở tiếp đãi, nên đổi Trần Lệ.
Đường Thành Khánh cười ngượng, nói:
- Bí thư Hàn, tôi mang đến một số đặc sản cho ngài, không tiện đến Huyện ủy, cho nên mới đợi ngài ở đây.
Hàn Đông chau mày nói:
- Đặc sản gì, chỗ này của tôi không thiếu thứ gì, anh mang đồ của anh về đi.
- Bí thư Hàn, tôi...
Nhất thời Đường Thành Khánh vội lên, nói:
- Bí thư Hàn, đây cũng không phải thứ gì tốt, chỉ là đặc sản mà thôi, một chút tâm ý, ngài đừng ngại.
Anh ta nói xong, quay lưng đi vào phòng của Trần Lệ, kéo ra một cái túi nói:
- Bí thư Hàn, đây là mộc nhĩ, là đặc sản của chúng tôi, tôi biếu ngài một chút, xin ngài hãy thử.
- Thế sao?
Vẻ mặt của Hàn Đông từ từ dịu lại, chỉ cần không phải tặng thứ quý giá gì, Hàn Đông cũng không có phản cảm.
Nhìn thấy nét mặt của Hàn Đông khác hẳn, trong lòng Đường Thành Khánh thở phào nhẹ nhõm, y đã lấy hết can đảm để đến đây, còn trực tiếp đến thẳng nơi này, chủ yếu vì Trần Lệ là người trong trấn của họ, ngoài ra quan hệ giữa y và Giám đốc sở tiếp đãi Mã Thừa Vận không tồi, cho nên không có đến Huyện ủy.
Nhìn thấy Đường Thành Khánh mở túi xách ra, bên trong truyền đến một mùi thơm thoang thoảng của mộc nhĩ, hơn nữa về màu sắc, vô cùng tốt, Hàn Đông bèn nói:
- Ở đây có mấy ký?
Đường Thành Khánh sửng sốt, nói:
- Khoảng năm ký, nếu ngài hài lòng, sau này tôi sẽ tặng ngài thêm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.