Hai ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Bộ Gia Tài nói gần nửa giờ, mấy vị trí của người được đề cử cũng đã được giới thiệu tỉ mỉ.
Vị trí chủ yếu liên quan có: Trưởng phòng Công an huyện, Phó chánh văn phòng Huyện ủy, Cục trưởng Cục than đá, Bí thư Đảng ủy thị trấn Dương Húc, Bí thư Đảng ủy thị trấn Cổ Song, Chủ tịch thị trấn, Cục trưởng cục Cựu cán bộ. Dựa theo tính toán của Hàn Đông, trong đó trên cơ bản Phó chánh văn phòng Huyện ủy và Cục trưởng cục Cựu cán bộ thuộc loại trao đổi, điều chỉnh nhỏ lại. Mà thị trấn Dương Húc là thị trấn, tất nhiên Hàn Đông cũng phải khống chế ở trong bàn tay của mình. Thị trấn Cổ Song là thị trấn có môi trường sản xuất lớn nhất toàn huyện. Hàn Đông thể hiện ý định tiến hành chỉnh đốn về an toàn trong ngành than đá một cách hữu hiệu, nhất định phải điều chỉnh nhân sự thật tốt. Việc điều chỉnh Trưởng phòng Công an huyện có hai tầng ý nghĩa. Thứ nhất là đưa Lý Vĩnh Trung vào. Thứ hai là để các hạng mục công tác sau này nhận được sự đảm bảo vững chắc.
Vẻ mặt Bí thư Đảng ủy Công an Lý Vĩnh Trung rất bình tĩnh. Hai ngày nay, biểu hiện của mọi người ở Đảng ủy Công an, cục Công an, anh ta đều nhìn thấy rõ ràng. Nhưng anh ta cũng không có cách nào khác. Dù sao Hàn Đông cũng là Bí thư Huyện ủy, là nhân vật số một. Lại có Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Khương Tường Vũ toàn lực ủng hộ. Mọi người lo lắng cho tiền đồ của mình mà dựa vào. Điều đó cũng rất bình thường.
“Hừ, chỉ cần lần này khiến hắn không thể thực hiện được, về sau sẽ dễ làm hơn một chút.”
Lý Vĩnh Trung thầm nghĩ trong lòng. Hiện tại anh ta đã hoàn toàn triệt để đứng về phía Điền Thần, chuẩn bị cùng tiến, cùng lui với Điền Thần.
Lúc này Điền Thần cười nói:
- Trưởng ban Cốc đã đưa ra không ít lựa chọn. Tôi cũng đưa ra một vấn đề nhân sự, mong mọi người ở lại cùng nhau thảo luận đi. Phó cục trưởng cục Thông tin Vương Tú Anh đã đến tuổi rồi. Tôi đề nghị điều Chu Nam Hà từ Cục Thông tin tuyên truyền khoa lên đảm nhiệm Phó cục trưởng.
Hàn Đông ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía Điền Thần. Ông ta nói vậy là có ý gì? Không ngờ đưa ra một vấn đề như vậy để thảo luận. Hẳn là Phó cục trưởng cục Thông tin còn chưa lọt được vào mắt ông ta.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Sĩ Phương vốn ngồi tại chỗ không hề nhúc nhích, mặt không chút thay đổi, chợt ngẩng đầu lên, trong mắt chợt hiện lên chút kinh ngạc, lập tức cúi đầu, ghi chép gì đó trên sổ ghi chép.
Đương nhiên, ông ta có thể hiểu được ý của Điền Thần. Điền Thần là muốn thông qua cách thức này, để thể hiện thiện ý đối với mình.
Chỉ có điều, trước đó Chu Sĩ Phương và Phó bí thư Huyện ủy Lý Hoán Giai đã đạt được nhất trí, hai người bọn họ sắp cùng tiến cùng lùi.
Khi Cốc Dịch Lương đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy, Chu Sĩ Phương là người cùng phe với Cốc Dịch Lương, kết quả cũng không đạt được bao nhiêu lợi ích. Điều này khiến ông ta nhận thức được, nếu muốn giành được nhiều lợi ích, thật ra phải nhảy ra tranh đấu lợi hại với số một số hai. Nếu có thể tiến vào vị trí thứ ba mới là lựa chọn tốt nhất. Bởi khi đó, ông ta mới có thể ăn nhịp cùng với Lý Hoán Giai.
“Điền Thần làm như vậy, mình nên làm sao đây?”
Trong lòng Chu Sĩ Phương âm thầm suy nghĩ. Trước đây anh ta đã từng thảo luận với Chu Sĩ Phương về vấn đề liên quan đến nhân sự. Đồng thời ông ta cũng muốn một chức vị. Nhưng trong tình huống hiện nay, khiến ông ta cảm thấy rất khó xử.
Nếu con gái có thể lên tới cấp Phó phòng, đương nhiên, ông ta cũng rất cao hứng.
Nhưng ông ta cũng biết, Điền Thần có thể đưa ra vẫn đề nhân sự của cục Thông tin hẳn phải có dụng ý.
Giờ phút này Phó bí thư Lý Hoán Giai cũng đưa ra đề nghị điều chỉnh nhân sự hạng nhất.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Thiệu Đăng Quyền đưa ra tiến hành điều chỉnh đối với Cục trưởng cục Tài Chính.
Chủ nhiệm chịu trách nhiệm chính về Văn phòng huyện ủy cũng đưa ra hai hạng mục thay đổi nhân sự. Theo thứ tự liên quan đến con cháu của hai người Bí thư Lưu cũ và Cốc Dịch Lương.
Khi mọi người đưa ra phương án điều chỉnh nhân sự, Hàn Đông ghi chép từng việc vào trong sổ ghi chép. Xem xét theo tình hình hiện tại, phía bên Điền Thần dường như cũng không đưa ra sự đáp trả quá kịch liệt, chỉ đưa ra điều chỉnh chức Cục trưởng cục Tài Chính.
“Ừ. Xem bộ dạng mấy người bọn họ, chẳng lẽ có âm mưu gì sao?”
Ngay lập tức trong lòng Hàn Đông liền thoáng mỉm cười. Hắn tin rằng bọn họ cũng làm không được động tĩnh gì lớn.
- Ừ, phía dưới, mọi người cứ đề xuất tiến hành thảo luận vấn đề nhân sự đi. Trước cứ nói về ứng cử viên Phó chánh văn phòng Huyện ủy, Trưởng ban Chu cũng đã giới thiệu tỉ mỉ. Cục trưởng cục Cựu cán bộ Phương Vũ Hằng công tác vững vàng, đề nghị bổ nhiệm ông ấy làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy. Tất cả mọi người cứ nói ra hết quan điểm của mình đi.
Điền Thần mỉm cười, nói:
- Cục Cựu cán bộ vô cùng quan trọng. Phương Vũ Hằng đang làm không tồi. Nếu điều ông ấy đi, đối với công tác của cục Cựu cán bộ cũng là bất lợi. Tôi cho rằng tạm thời vẫn không nên có điều chỉnh thì thỏa đáng hơn.
Hôm nay, mục đích của Điền Thần chính là ngăn chặn bất kỳ đề xuất nhân sự nào của Hàn Đông. Chỉ cần đạt tới mục đích phá rối này, đối với ông ta mà nói, đã là thắng lợi rồi. Bởi vậy, trong chuyện thứ nhất này, bọn họ trực tiếp phản đối ý kiến đề xuất.
Hàn Đông cười nhạt, nhìn xung quanh một vòng, nói:
- Tất cả mọi người đều phát biểu một vài ý kiến đi. Nguyên tắc công tác của Đảng ta chính là chế độ dân chủ tập trung, dân chủ ngôn luận. Dân chủ tập trung mà!
Trong lời nói của Hàn Đông chính là để lại một lỗ hổng, đó là quyền lực dân chủ cho mọi người nhưng còn có một quyền lực tập trung. Vậy để Bí thư Huyện ủy tôi giữ lại trước. Toàn huyện tập trung về phía Huyện ủy. Huyện ủy tập trung, tất nhiên chính là trong hội nghị thường vụ Huyện ủy. Mà Hàn Đông lại còn là trung tâm của trung tâm.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Thiệu Đăng Quyền nói:
- Tôi cho rằng không cần phải... điều chỉnh.
Bí thư Đảng ủy Công an Lý Vĩnh Trung liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, chậm rãi nói:
- Tôi cũng phản đối.
Sau khi nói xong những lời đó, trong lòng anh ta bỗng nhiên cảm thấy thoải mái. Nếu Hàn Đông đã biểu lộ ý định khai đao về phía cục Công an, vậy mình cũng nên đứng ra thể hiện một chút kháng nghị mãnh liệt.
Khi Lý Vĩnh Trung lại nhìn về phía Hàn Đông, anh ta lại cảm thấy thất vọng. Dường như Hàn Đông cũng không bởi vì mình đứng ra thể hiện sự phản đối rõ ràng mà có nửa phần biểu hiện khác thường. Giờ phút này trên mặt Hàn Đông vẫn lộ ra một nụ cười lãnh đạm. Dường như hắn đã sớm dự đoán được Lý Vĩnh Trung muốn đưa ra ý kiến phản đối.
Giờ phút này, trong mười một Uỷ viên thường vụ, đã có bốn người thể hiện sự phản đối.
Trong lòng Điền Thần tràn ngập vui mừng, nhìn Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật rất quan tâm đối với vấn đề nhân sự của con gái ông ta mà y đề ra. Như vậy ông ta rất có thể được bầu làm hội nghị thường vụ. Trưởng ban Tuyên giáo Phó Sùng Hà cũng sẽ không thể thông qua việc bổ nhiệm Phương Vũ Hằng.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng có thể sử dụng quyền lực Bí thư Huyện ủy của hắn, cưỡng ép thông qua bổ nhiệm đối với Phương Vũ Hằng. Nhưng nếu làm như vậy, hắn quả thực chính là tự đánh vào mặt mình trước mặt mọi người.
Trên mặt Điền Thần mang theo một nụ cười mỉm, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Đông, nghĩ thầm tiểu tử này cho tới bây giờ còn có thể không tỏ thái độ, cách đối nhân xử thế của hắn cũng không tồi.
- Tôi đồng ý bổ nhiệm Phương Vũ Hằng làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy.
Lúc này một giọng nói rất to truyền đến.
Trong lòng Điền Thần có chút hồi hộp, quay đầu nhìn về phía Ban chỉ huy Quân sự chính ủy Tống Cương.
Sau khi Tống Cương biểu đạt ý kiến của mình xong, ngay lập tức, mặt không chút thay đổi, cầm lấy chén trà.
“Người này lại làm sao nữa vậy?”
Trong lòng Điền Thần tràn ngập nghi hoặc.
Từ trước tới nay, Tống Cương chỉ dưới tình huống chiếm ưu thế, mới có thể tỏ vẻ đồng ý một chút. Nhưng, hoàn cảnh hiện tại, lại là người đầu tiên đứng ra thể hiện sự ủng hộ đối với Hàn Đông. Chuyện này có chút nằm ngoài dự đoán của Điền Thần. Ông ta lại nhìn về phía Hàn Đông. Trong lòng Điền Thần lại tăng thêm vài phần cảnh giác. Xem ra, tiểu tử này quả nhiên không đơn giản. Không ngờ im hơi lặng tiếng đã kéo được Tống Cương về phía hắn.
“Hừ, cho dù như vậy, hắn cũng chỉ có thể giành được năm phiếu, vẫn chưa qua được một nửa.”
Điền Thần tự an ủi mình nói, ngay lập tức trong lòng lại thoáng bình tĩnh hơn.
Trưởng ban Tuyên giáo Phó Sùng Hà thoáng nhìn về phía Tống Cương một chút. Sau đó, lại nhìn về phía Hàn Đông một chút, khóe miệng thoáng nhếch lên, mở miệng nói:
- Tôi đồng ý.
- Hả?
Điền Thần khiếp sợ nhìn về phía Phó Sùng Hà, trong lòng dâng lên một cảm giác kinh ngạc. Tình thế thực sự quá kỳ lạ. Hai người này vốn có khả năng ủng hộ ông ta nhất.
Hàn Đông chỉ cần thêm bốn phiếu nữa, là có thể thông qua bổ nhiệm đối với Phương Vũ Hằng.
Hơn nữa, điều càng khiến Điền Thần lo lắng hơn, thông qua thái độ của Tống Cương và Phó Sùng Hà, có thể thấy được hẳn là Hàn Đông và bọn họ đã đạt được nhận thức chung nào đó. Nói như vậy, chỉ sợ hội nghị thường vụ hôm nay, Hàn Đông sẽ hoàn toàn đạt được mục đích của hắn.
Giờ phút này, hai tay Điền Thần đặt ở phía dưới bàn, bắt đầu nắm chặt lại.
Tình hình hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông ta. Rất rõ ràng đây là nguyên nhân lớn nhất khiến Tống Cương phát sinh ra sự biến đổi lớn như vậy. Rốt cuộc Hàn Đông đã làm thế nào mà nắm được ông ta?
Phó bí thư Huyện ủy Lý Hoán Giai nói:
- Tôi đồng ý.
Sau đó, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Bộ Gia Tài và Chánh văn phòng Huyện ủy Trịnh Thành Văn theo thứ tự thể hiện sự ủng hộ.
Hiện tại chỉ còn lại có một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Sĩ Phương đang do dự và Hàn Đông còn chưa tỏ thái độ.
Trong mười một người Uỷ viên thường vụ, người phản đối bổ nhiệm Phương Vũ Hằng làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy có bốn phiếu. Theo thứ tự là Điền Thần, Thiệu Đăng Quyền, Tiếu Du Cường và Lý Vĩnh Trung.
Mà bên ủng hộ thì có Tống Cương, Phó Sùng Hà, Lý Hoán Giai, Bộ Gia Tài, chính là năm người.
Điền Thần nắm chặt hai bàn tay, mồ hôi lạnh toát ra. Hạng mục nhân sự đứng đầu của Hàn Đông cũng đã thông qua. Vậy vấn đề sau đó, khẳng định không cần suy nghĩ nhiều nữa.
Đây lần giao phong đầu tiên, Điền Thần đã bị bại hoàn toàn triệt để.
Nụ cười mỉm trên mặt ông ta, bất tri bất giác đã biến mất.
Trong lòng Điền Thần cảm thấy chua sót, thầm nghĩ:
“Xem ra mình còn sơ suất quá. Không thể tưởng tượng được Hàn Đông có thủ đoạn bất ngờ này. Người trẻ tuổi này thật sự không đơn giản. Về sau phải cẩn thận ứng phó mới được. Lần này khiến hắn đắc ý một chút. Về sau mình từ từ thu thập hắn.”
Trong lòng hai người Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Thiệu Đăng Quyền, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện Tiếu Du Cường cũng cảm thấy buồn bực. Ban đầu, bọn họ từng bàn bạc, cân nhắc với Điền Thần vài lần, cho rằng trên cơ bản Hàn Đông không có khả năng nắm giữ được 6 phiếu. Nhưng sự thật lại vô tình trái với phán đoán trước đây của bọn họ. Tất cả phán đoán đều bị đánh nát.
Khi Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Lý Vĩnh Trung đứng ra thể hiện ý kiến phản đối, ông ta đã cảm thấy một trận đắc ý. Nhưng trước kết quả bất ngờ không thể tin nổi này, ông ta không khỏi hít một hơi lạnh, trong lòng cảm thấy rét cóng.
Lý Vĩnh Trung không chỉ thất vọng đối với kết quả này. Đồng thời đã lo lắng cho tình cảnh sau này của mình. Nếu Hàn Đông có thể bắt nắm giữ được cục diện, vậy ứng cử viên phía sau Trưởng phòng Công an huyện, khẳng định cũng không thành vấn đề.
Nói cách khác, từ nay về sau, Lý Vĩnh Trung một khối thế lực lớn nhất, cũng sắp khó giữ được. Mất đi khả năng nắm giữ cục Công an trong tay, vậy quyền lực của Bí thư Đảng ủy Công an sẽ bị giảm đi không ít.
Trên mặt Hàn Đông đã lộ ra một nụ cười tao nhã. Hắn nhìn về phía Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật chậm chạp không tỏ thái độ:
- Chủ nhiệm Chu, anh cũng nói rõ quan điểm của mình đi.
- Tôi, tôi bỏ phiếu trắng.
Chu Sĩ Phương buột miệng. Nói xong trong lòng anh ta lại có chút hối hận. Dưới loại tình huống này, mình còn bỏ phiếu trắng, khẳng định sẽ khiến Hàn Đông bất mãn.
Hàn Đông gật đầu, nhìn xung quanh một vòng nói:
- Hiện tại tất cả mọi người đã biểu đạt ý kiến của mình. Năm phiếu tán thành. Bốn phiếu phản đối. Một phiếu trắng.
Sau đó, Hàn Đông lại chuyển đề tài, nói:
- Tôi cho rằng Phương Vũ Hằng đảm nhiệm Phó chánh văn phòng Huyện ủy cũng là thích hợp. Như vậy đi. Hơn một nửa Uỷ viên thường vụ đồng ý. Về việc bổ nhiệm Phương Vũ Hằng xem như đã được quyết định. Mọi người phía dưới lại thảo luận tiếp vấn đề nhân sự thứ hai. Chức Trưởng phòng Công an huyện. Tôi nói trước về quan điểm của mình một chút. Lúc tôi đến huyện Vinh Quang cũng đã tìm hiểu tình hình ở đây. Theo tôi được biết, công tác của cục Công an thực sự có vài vấn đề. Ở trạm thu phí Thất Lý Bình, Phó phòng Công an Mã Xuân Sơn dẫn người đi dọa nạt khắp nơi. Ở thị trấn Cổ Song, người của đồn công an không hỏi trắng đen rõ ràng đã muốn bắt người đi. Những tình hình đó, đã nói rõ việc quản lý của cục Công an còn tồn tại vấn đề rất lớn. Đồng chí Tiếu Kim Quang là Cục trưởng cục Công an, là lãnh đạo không thể trốn tránh trách nhiệm. Mặt khác, Huyện ủy quyết định muốn chỉnh đốn tác phong công tác của hệ thống chính trị pháp luật, cùng với chỉnh đốn sản nghiệp than đá của toàn huyện, đều cần cục Công an phối hợp công tác. Bởi vậy tôi cho rằng tốt nhất nên điều một người từ bên ngoài không có khúc mắc gì với lợi ích của địa phương đến đảm nhiệm chức Cục trưởng. Trước đây, khi Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Khương đến thị sát công tác, tôi đã từng thỉnh cầu với Bí thư Khương, Bí thư Khương cũng đã đồng ý, ủng hộ công tác của huyện ta. Bởi vậy ý kiến của tôi là xin Đảng ủy Công an thành phố sắp xếp chọn người thích hợp xuống. Tất cả mọi người nói chuyện đi.
Hàn Đông nói xong. Điều gì cần nói rõ ràng, cũng đã rõ ràng. Hiện tại, tuy rằng trong lòng Điền Thần cảm thấy buồn bực, mặc dù biết mình cho dù phản đối cũng không có tác dụng gì, nhưng ông ta vẫn nói:
- Công tác của Cục Công an liên quan tới nhiều phương diện. Nếu không do người đã quen với mọi tình hình ở đó đến chủ trì công tác của cục Công an, khẳng định sẽ mang đến ảnh hưởng bất lợi. Bởi vậy tôi cho rằng có thể chọn được một nhân viên thích hợp ở huyện Vinh Quang.
Sau đó, ông ta liền đưa ra một ứng cử viên. Người này cũng không phải dòng chính của ông ta, nhưng chắc chắn cũng không phải là người của Hàn Đông. Sở dĩ ông ta đề xuất, chủ yếu là nghĩ cho dù không thông qua, cũng có thể biến người đó trở thành người của mình.
Sau đó, các vị Uỷ viên thường vụ đều biểu đạt ý kiến của mình. Lúc này, Chu Sĩ Phương phát biểu, cũng thể hiện đồng ý với ý kiến của Hàn Đông.
- Tốt, nếu quá nửa Uỷ viên thường vụ tán thành, vậy việc này đã được quyết định. Sau khi Đảng ủy Công an định ra văn kiện tương ứng chuyển tới Đảng ủy Công an thành phố, chờ ứng cử viên được định đến.
Hàn Đông nhìn Lý Vĩnh Trung nói.
Trong lòng Lý Vĩnh Trung nhỏ máu, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói:
- Được, Bí thư Hàn.
Sau đó hội nghị diễn ra thuận lợi một cách khác thường. Mặc dù Hàn Đông thay đổi đề xuất phương án nhân sự, bốn người bên Điền Thần đều biểu đạt ý kiến phản đối, nhưng Hàn Đông đã nắm giữ quá nửa số phiếu của Uỷ viên thường vụ, bởi vậy ý kiến phản đối của bọn họ không có hiệu quả.
Mười một giờ, mọi vấn đề đều đã được thảo luận xong. Cuối cùng Hàn Đông tổng kết nói:
- Hôm nay hội nghị thường vụ đã diễn ra thật sự thành công. Mọi người vẫn khá thống nhất về nội dung hội nghị lần này. Chúng ta nên mau chóng chứng thực xuống, về điều động nhân viên liên quan, cũng phải làm nhanh một chút. Tan họp đi.