Người Cầm Quyền

Chương 316: Không phải oan gia không gặp nhau




Hàn Đông gọi điện cho Trần Dân tuyển, nói ra tình hình…
- Không phải là vấn đề lớn, anh Trần đến Ban tổ chức thành phố làm tốt công việc, tranh thủ thăng chức.
Trần Dân Tuyển vui vẻ nói:
- Hàn Đông, lời cảm ơn tôi không cần nói nữa, dù sao tất cả đều phải xem hành động.
Hàn Đông cười nói:
- Anh Trần anh nói gì thế? Quan hệ chúng ta thế nào? Mấy câu khách khí không phải nói, dù sao có thể giúp đỡ tôi tuyệt đối không nói hai lời.
Trần Dân Tuyển nói:
- Vậy được, tôi không nói nhiều nữa, hôm nào tôi mời cậu uống rượu.
Trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng hưng phấn, Ban số ba của tổ chức cán bộ thành ủy mặc dù không bằng ban một, ban hai, nhưng quyền lực cũng không ít, hơn nữa so sánh Trưởng ban Ban tổ chức thành ủy với Trưởng ban tổ chức huyện ủy, thì khác nhau rất lớn. Chính là thái độ của Trưởng ban tổ chức huyện ủy với cán bộ ban ngành Ban tổ chức thành ủy đều rất tốt.
Hơn nữa, sáng nay anh ta mới nói chuyện này với Hàn Đông, kết quả đến tối Hàn Đông đã làm xong, hiệu suất quả thật rất cao, đồng thời anh ta cũng thêm phấn hiểu biết hơn với Hàn Đông.
Thấy bộ mặt hớn hở của anh ta, vợ hắn liền hỏi:
- Thế nào, Hàn Đông lại cho anh tin tốt lành gì à?
Trần Dân Tuyển không kìm nổi hôn lên mặt bà xã, hưng phấn nói:
- Đã quyết định rồi, anh sẽ lên làm Trưởng ban Ban ba tổ chức cán bộ thành ủy, ngân lượng của chức Trưởng ban này rất được.
Nhìn bộ dạng vui mừng của anh, vợ anh cũng không khỏi vui thay nói:
- Quan hệ của Hàn Đông rất chắc.
Trần Dân Tuyển ôm bà xã nói:
- Đúng vậy, tên thanh niên này không hề đơn giản, hơn nữa quan hệ của Hàn Đông với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh Triệu Nhạc rất tốt, sở dĩ Bí thư Hoàng thăng chức nhanh như vậy, cũng là nhờ Hàn Đông đứng giữa, bây giờ anh ta đã là Bí thư một huyện, thành tích trong tương lai không giới hạn.
- Ừh, vậy anh hãy làm tốt công việc với anh ta.
Vợ anh cười nhẹ nói.
Trong lòng Trần Dân Tuyển kích động, cúi đầu nhìn sắc mặt hồng hào của vợ, cười ha ha nói:
- Anh phải làm việc với em trước đã.
- Ghét ghê.
Vợ anh mặt đỏ ửng,
- Anh thô tục như thế từ lúc nào vậy.
Quay đầu nhìn con trai đang ngồi làm bài tập trong phòng, cô ta liền thò tay véo Trần Dân Tuyển một cái khiến Trần Dân Tuyển trong lòng không kìm nổi.
Hôm sau, Trần Dân Tuyển tinh thần sảng khoái đến Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, bây giờ trong lòng anh rất tự tin, vì thế nhìn thấy Trưởng ban tổ chức Tôn Nghĩa Phương, vẻ mặt liền thay đổi không giống lúc trước.
Tôn Nghĩa Phương cảm thấy hình như Trần Dân Tuyển biến thành một người khác, nói thầm:
- Tên Trần Dân Tuyển này có chuyện gì vậy nhỉ, lẽ nào Thẩm Tòng Phi bọn họ lại có hành động gì?
Mười giờ, Tôn Nghĩa Phương đang nhàm chán với đống báo trên bàn, điện thoại trên bàn vang lên, y nhấc máy nói:
- Xin chào, tôi là Tôn Nghĩa Phương.
- Nghĩa Phương à, tôi là Tôn Hưng Thanh.
Trong điện thoại một giọng nói bình thản.
Tôn Nghĩa Phương nhanh chóng đứng lên, hai tay nắm lấy microphone nói:
- Trưởng ban Tôn xin chào, anh có chỉ thị gì ạ?
Tên Tôn Hưng Thanh này là Phó trưởng ban Ban tổ chức cán bộ thành ủy, vì đều là họ Tôn, mà Tôn Nghĩa Phương còn đi chào hỏi ổng, nên quan hệ cũng coi như rất tốt.
Tôn Hưng Thanh nói:
- Chỉ thị thì chưa nói tới, có một việc phải thông báo với cậu, căn cứ theo thảo luận của Ban tổ chức cán bộ thành ủy, quyết định bổ nhiệm Trần Dân Tuyển làm Trưởng ban ban ba Ban tổ chức cán bộ thành ủy, hôm nay sẽ có văn kiện xuống.
Tôn Nghĩa An sửng sốt, lúc này mới nhớ bộ dạng của Trần Dân Tuyển lúc nãy, hóa ra là như vậy, nhưng trước đây là tin gì cũng chưa hề nghe qua.
- Trưởng ban Tôn, chuyện này là sao. Sao trước đây không thấy có động tĩnh gì?
Mặc dù là chuyển ngang, nhưng Trần Dân Tuyển là từ dưới điều lên, như vậy coi như tăng lên nửa cấp, vì vậy Tôn Nghĩa Phương rất nghi ngờ, không khỏi hỏi thăm tình hình.
Tôn Hưng Thanh nói:
- Ừh, đây là trưởng ban Chu đích thân sắp xếp.
Tôn Nghĩa Phương hiểu ngay, việc này chắc chắn là do Hàn Đông làm, nếu không, dựa vào Trần Dân Tuyển thì không có tư cách bước vào thành ủy, mắt của Trưởng ban tổ chức Chu Khải Kiệt, xem ra Hàn Đông đối với những kẻ bên cạnh hắn tận hết sức, Trần Dân Tuyển từ huyện Phú Nghĩa bước thẳng lên Ban tổ chức thành ủy, một thời gian nữa, lên chức Phó cũng không phải là vấn đề lớn.
Gác máy, Tôn Nghĩa Phương ngồi xuống, lúc sau, sau khi đợi Trần Dân Tuyển nhận điện thoại của Ban tổ chức cán bộ thành ủy, liền đứng dậy, hai tay vắt ra sau lưng, bước chậm rãi đến cửa văn phòng Trần Dân Tuyển.
Trần Dân Tuyển vừa nhận được thông báo của Ban tổ chức thành ủy xong, nhưng vì đã biết trước tin này, vì thế cũng không mấy bất ngờ, nhìn thấy Tôn Nghĩa Phương bước lại gần, y liền nghênh đón nói:
- Trưởng ban Tôn, sao ông lại đích thân đến đây vậy?
Vừa bước vào đã muốn đi ra nhưng vì thái độ của Trần Dân Tuyển cũng được.
Trong giới quan chức, không có kẻ thù mãi mãi, vì vậy chỉ cần không đánh ta chết, mọi người đều để cho mình con đường lùi, ít nhất về mặt công việc phải làm tốt.
Tôn Nghĩa Phương cười nói:
- Anh Trần, anh đúng là giữ bí mật quá, không ngờ anh được thăng chức.
Trần Dân Tuyển nói:
- Cũng không gọi là thăng chức gì cả, chuyển ngang đó thôi, trưởng ban Tôn mời ngồi.
Tôn Nghĩa Phương đến tìm Trần Dân Tuyển, chủ yếu là muốn hòa giải mẫu thuẫn trước đây với anh ta, dù sao Trần Dân Tuyển cũng sắp lên làm việc trong Ban tổ chức cán bộ, như vậy việc tranh chấp trước đây giữa hai người cũng không cần tiếp tục, Tôn Nghĩa Phương cũng nhân cơ hội này làm hài hòa quan hệ giữa hai người.
Nghe giọng điệu của Tôn Nghĩa Phương, trong lòng Trần Dân Tuyển rất xúc động, cho dù cấp bậc của y không có gì thay đổi, nhưng vị trí lại không giống nhau. Ngay cả Tôn Nghĩa Phương cũng phải khách khí, mà tất cả là vì chiếc ghế dưới mông y không giống nhau.
- Đây đều là thứ Hàn Đông mang tới.
Trần Dân Tuyển cảm động nói.
Chiều ngày mười tám tháng hai, Cốc Cương liền mang theo chút lễ đơn giản đến huyện Vinh Quang, đầu tiên là đến Ban tổ chức cán bộ tạo quan hệ, sau đó trở về y liền gọi điện thoại cho Tả Nhất Sơn:
- Chủ nhiệm Tả, tôi Cốc Cương đây, tôi đã đến huyện Vinh Quang rồi, Bí thư Hàn có thời gian không, tôi muốn qua đó báo cáo công việc.
Từ khi được điều đến huyện Vinh Quang, Cốc Cương liền tỏ ra vị trí của mình, bất luận là ban ngành của Ủy ban nhân dân huyện hay là huyện ủy, y cũng là thuộc hạ của Hàn Đông, là thuộc hạ, không thể vì sự tín nhiệm của lãnh đạo mà có nửa phần buông thả và tùy ý.
Tả Nhất Sơn nghe giọng của Cốc Cương cảm thấy rất thân thiết, cười nói:
- Chủ nhiệm Cốc, Bí thư Hàn bây giờ đang rảnh, anh qua đi.
Lúc nào anh ta cũng nắm trong tay hai lịch làm việc, vì vậy biết buổi chiều Hàn Đông không có việc gì quan trọng. Mà việc Cốc Cương xin gặp, anh ta cũng không cần xin chỉ thị đã đáp ứng.
Sau đó Tả Nhất Sơn vào trong báo cáo:
- Bí thư, vừa rồi Chủ nhiệm Cốc gọi điện đến, sẽ qua đây báo cáo công tác ngay lập tức.
Hàn Đông cười nói:
- Thằng nhóc này,r a vẻ chính thức như vậy để làm gì.
Một lát sau, Cốc Cương liền đến, Tả Nhất Sơn mời y trực tiếp vào trong.
- Cốc Cương à, lần này gọi cậu qua đây, là muốn cậu đảm nhiệm một nhiệm vụ quan trọng.
Nhìn thấy Cốc Cương, câu đầu tiên Hàn Đông nói đã rất trầm trọng.:
- Chức vụ của cậu là Cục trưởng Cục than đá, nhiệm vụ chủ yếu là hiệp trợ Phó chủ tịch Vinh Tiểu Dân làm tốt công tác chỉnh đốn ngành than toàn huyện. Huyện Vinh Quang là huyện có nguồn tài nguyên than tương đối phong phú,có đến mười mấy mỏ than to nhỏ,thiết bị sản xuất lạc hậu,công tác an toàn không tới nơi tới chốn,rất dễ xảy ra sự cố,trước đó không lâu,mỏ than họ Trịnh ở trấn Cổ Song đã xảy ra chuyện,một người chết tám người bị thương.Để thay đổi cục diện,huyện ủy chuẩn bị toàn lực chỉnh đốn ngành than của huyện,chủ yếu là làn tốt công tác an toàn sản xuất,vì vậy nhiệm vụ của Cục than rất quan trọng,cậu phải chú tâm chuẩn bị.
Bộ Võng ưỡn ngực nói:
- Bí thư Hàn yên tâm, tôi nhất định toàn lực ứng phó, kiên quyết chỉnh đốn tốt toàn bộ mỏ than của huyện.
Hàn Đông cười nói:
- Ừh, có lòng tin là tốt, nhưng cậu phải biết tính phức tạp của công tác này. Trước đây tôi cũng đã đến cơ sở hỏi thăm, về cơ bản công tác an toàn của tất cả các mỏ than đều không được chu đáo, trước đây mặc dù Ủy ban nhân dân huyện đã có rất nhiều quy định, tiến hành kiểm tra về an toàn sản xuất, nhưng không có hiệu quả gì, những mỏ than đó đánh du kích với các Ban ngành kiểm tra an toàn, đợi kiểm tra xong, họ nên làm thế nào thì họ làm vậy. Còn một vấn đề nữa là cán bộ các ban ngành các cấp với ngành than có rất nhiều liên hệ về lợi ích, vì vậy công tác của Ủy ban nhân dân huyện sẽ gặp trở ngại lớn.
Cốc Cương nói:
- Bí thư Hàn, chỉ cần có sự ủng hộ của huyện ủy, tôi tin rằng bất luận tình hình khó khăn thế nào, ngành than của huyện Vinh Quang nhất định được chỉnh đốn tốt.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừh, huyện ủy đã thành lập tổ công tác, tôi là tổ trưởng, Chủ tịch huyện Điền, phó Chủ tịch huyện Vinh là Phó tổ trưởng, ngoài ra đến lúc đó, Cục công an, Cục kiểm toán, Ban giám sát huyện ủy thành lập một tổ công tác liên hợp chuyên phụ trách phối hợp với công tác chỉnh đốn lần này, bất luận là người tài vật cần bất cứ thứ gì, có thể thương lượng với Chủ tịch huyện Phú Nghĩa, cũng có thể trực tiếp nói với tôi.
Cốc Cương nghe Hàn Đông nói như vậy, biết Vinh Tiểu Dân là người Hàn Đông khá tin tưởng, vì thế cũng thấy yên tâm.
Hàn Đông lại nói:
- Tóm lại, yêu cầu của tôi là với phương pháp cứng rắn nhất, thời gian ngắn nhất có được kết quả tốt nhất. Cậu có thể giải quyết bồi thường hậu sự sau sự cố ở mỏ than họ Trịnh lần này, mặt khác tiến hành kiểm kê các sự cố to nhỏ xảy ra trong một năm nay, bắt đầu thực hiện chỉnh đốn an toàn toàn diện. Cần dừng sản xuất thì dừng, cần ngừng mở thầu thì ngừng, bất kỳ người nào, bất kỳ mỏ nào đều phải đối xử bình đẳng.
Nghe Hàn Đông nói chắc như đinh đóng cột, Cốc Cương cũng cảm thấy đầy sát khí, trong lòng nghĩ Hàn Đông giao cho y phụ trách một việc quan trọng như vậy, thể hiện rõ sự tin tưởng của Hàn Đông đối với y, vậy nên y nhất định phải cố gắng hết sức, làm tốt công tác chỉnh đốn, nhất định không làm mất mặt Hàn Đông.
Cốc Cương nói:
- Bí thư Hàn, tôi chỉ lên Ban tổ chức cán bộ báo cáo, tôi muốn tạm thời chưa đi nhậm chức ở Cục than, tìm hiểu tình hình trước đã.
Hàn Đông nói:
- Được, cần giúp đỡ cậu cứ nói với Chủ tịch Vinh là được rồi. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Chủ tịch Vinh.
Cốc Cương đi không lâu, Tả Nhất Sơn bước vào báo:
- Bí thư, bên ngoài có người tên Tào Vĩnh Ba muốn vào báo cáo công việc với anh, ông ta nói là từ Đảng ủy công an thành phố xuống.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Mời ông ta vào.
Rất nhanh, Tào Vĩnh Ba liền bước vào, mặt ông ta có vẻ đen, người không cao, nhưng người lộ rõ vẻ khỏe mạnh, ông ta mặc bộ đồ bình thường, sau khi bước vào, hai chân đứng thẳng, kính lễ nói với Hàn Đông:
- Bí thư Hàn, Tào Vĩnh Ba đến báo cáo.
Hàn Đông đứng lên nói:
- Ừh, đến là tốt, ngồi xuống nói chuyện.
Tên Tào Vĩnh Ba này là Khương Tường Minh theo yêu cầu của Hàn Đông sắp xếp đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục công an, trước đây, Khương Tường Minh tìm ông ta nói chuyện, vì thế ông ta vốn không đi báo cáo ở Ban tổ chức cán bộ mà đến chỗ Hàn Đông trước.
Ngồi trong phòng tiếp khách, Tào Vĩnh Ba người thẳng đứng, đầy tinh thần, mặc dù ông ta không cao, nhưng vừa nhìn đã cho người ta cảm giác là người có sức khỏe, hơn nữa từ ánh mắt ông ta, nhìn về khí chất, đây là người điềm đạm, cứng cỏi, Hàn Đông rất hài lòng, hỏi:
- Đi báo cáo chưa?
- Báo cáo Bí thư Hàn, vẫn chưa đi.
Tào Vĩnh Ba mặc dù khống chế âm lượng nhưng thanh âm vẫn có lực vang.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Ở đây không cần phải căng thẳng như vậy, nếu ông vẫn chưa đến Ban tổ chức cán bộ báo cáo, vậy tạm thời không cần đi nữa. Tôi giao cho ông một nhiệm vụ, ông có thể lợi dụng trong mấy ngày này tìm hiểu tình huyện Vinh Quang trước, sau khi lên nhậm chức, có thể phát huy khả năng.
Tào Vĩnh Ba kiên định nói:
- Bí thư Hàn yên tâm, nhất định tôi sẽ theo chỉ thị của Bí thư Hàn, bố trí chặt chẽ, xoay chuyển hình tượng Cục công an huyện Phú Nghĩa.
Hàn Đông nói:
- Ừh, tôi rất tin tưởng ông, nhất định ông phải bắt tay vào làm tốt, huyện ủy toàn lực ủng hộ ông.
Cho dù thời gian tiếp xúc không nhiều nhưng Hàn Đông cảm thấy tên Tào Vĩnh Ba này rất được, nói như vậy về mặt chọn người của Khương Tường Vũ quả thật là cũng phải suy nghĩ.
Trong thời gian Hàn Đông gặp Tào Vĩnh Ba, trong một quán rượu ở huyện Vinh Quang, Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo và mấy người thanh niên khác đang cùng nhau uống rượu, ngồi cùng họ là mấy cô gái xinh đẹp, ăn mặc tươi mát, thanh âm kiều mỹ, động tác vô cùng lả lơi, vừa nhìn đã biết là loại phụ nữa phóng đãng.
- Lần này mỏ than của Trịnh lão đại xảy ra chuyện, đều có ảnh hưởng bất lợi đến ngành than của huyện ta.
Người nói là một nam nhân có sắc mặt hơi sạm, tóc vàng, hai tai đeo khuyên, nhìn thì xem ra là kẻ du thủ du thực, tay y đang luồn vào áo chỗ ngực của cô gái, không ngừng sờ nắn.
Người này là Điền Chính Nghiệp, là con trai Điền Thần - Chủ tịch huyện huyện Vinh Quang.
Y ỷ vào quan hệ của cha mình, ở huyện Vinh Quang dùng nhiều cách kiếm tiến ở mấy mỏ than, đương nhiên, chủ của mấy mỏ than này không phải là y.
Hơn nữa cách đây không lâu, một mỏ than của y gặp sự cố, hai người bị thương nặng, năm người bị thương nhẹ.
Toàn bộ đều bị y giấu đi giải quyết riêng bồi thường ít tiền. Mà sau sự cố ở mỏ than Trịnh lão đại lần này, trong huyện đã có chế định bồi thường tương ứng, hơn nữa còn làm rõ mấy sự cố ở các mỏ than một năm nay, đối với việc bồi thường không hợp lý, phải bồi thường lại. Điều này tất nhiên can dự đến mỏ than của Điền Chính Nghiệp, nếu theo tiêu chuẩn bồi thường mới, thì ít nhất y phải bỏ ra hơn ba trăm nghìn, đây là một con số không nhỏ, tiền đến tay lại phải nhả ra quả thật giống như lấy mạng của y, vì thế Điền Chính Nghiệp rất căm hận Hàn Đông.
Ngô Hiểu Bảo mặt trắng bệch tức giận nói:
- Tên Hàn Đông này đúng là âm hồn không tiêu tan, chúng ta đi đến đâu, hắn liền đi đến đó, luôn đối nghịch với chúng ta.
Trong lòng Ngô Hiểu Bảo rất căm hận Hàn Đông. Không chỉ vì mấy lần Hàn Đông không nể mặt y, càng vì lần trước ở Tạp Lạp Hỏa y và Chu Chính đánh nhau, Hàn Đông giúp Chu Chính ép y, cho nên từ đó Ngô Hiểu Bảo coi Hàn Đông như cái gai trong mắt, chẳng qua vì bố y Ngô Giải Toàn luôn bảo y không được làm xằng bậy, nếu không cũng không phải chịu đựng đến bây giờ.
Sa Trí Tuyên nâng chén rượu lên uống cạn chút rượu đỏ bên trong, nói;
- Hàn Đông đúng là kẻ phiền phức, vốn cho rằng đến huyện Vinh Quang kiếm chút tiền không thành vấn đề, nhưng không ngờ hắn lại giết qua đây, hơn nữa còn chuyên khai đao với ngành than, điều này quả thực là nhắm vào chúng ta.
Trước đó, Sa Trí Tuyên ở huyện Phú Nghĩa kiếm được tiện nghi gì, không làm gì với Hàn Đông được đành phải nén giận, chuyển đến huyện Vinh Quang, nhờ quan hệ với Điền Chính Nghiệp rất nhanh đã có mấy mỏ than, đến bây giờ bắt đầu đi vào quỹ đạo, khi có lợi nhuận, Hàn Đông liền bắt đầu chỉnh đốn ngành than. Nếu thật sự phải tiến hành cải chỉnh công tác an toàn, mấy mỏ than của họ phải đầu tư một khoản tiền lớn, đây là điều gã không muốn.
Một nam nhân đầu đỏ nói:
- Mấy anh, nếu tên tiểu tử này đáng ghét như vậy, chẳng bằng chúng ta nghĩ cách xử hắn.
Nói xong y chìa tay ra làm một thế cắt ngang cổ.
Ngô Hiểu Bảo đá một cước qua nói:
- Mày nghĩ Hàn Đông là tên côn đồ trên chợ sao, lúc nào muốn đánh thì đánh muốn giết thì giết, hắn là Bí thư huyện ủy, động đến hắn, kẻ nào chạy được.
Sa Trí Tuyên cũng nói:
- Hàn Đông tất nhiên phải xử, nhưng không thể làm như vậy, phải có sách lược mới được.
Điền Chính Nghiệp cười nói:
- Vậy chúng ta hãy xử hắn, việc này chúng ta rất có kinh nghiệm, nhưng cách A Kim của chúng ta nói chúng ta cũng có thể thử, không cần giết chết hắn, cho hắn bị thương là được rồi, tốt nhất để hắn cút khỏi huyện Vinh Quang. Ngoài ra, chúng ta cũng có thể sắp xếp người đưa lễ, đến lúc đó hẵng tố cáo.
Sa Trí Tuyên nói:
- Những cách này lúc nào cũng có thể dùng, tiền bạc, gái đẹp, lúc nào cũng có thể, dù sao tốt nhất là nhanh chóng xử hắn, nếu không thu nhập của chúng ta ở huyện Vinh Quang lại bị tổn thất.
Ngày hai mươi tháng hai, Hàn Đông nghe báo cáo công tác nhóm chỉnh đốn an toàn ngành than, chỉnh đốn ngành than đã đưa ra yêu cầu đẩy mạnh, phải trong ba tháng, tiến hành kiểm tra tất cả các mỏ than toàn huyện, hơn nữa căn cứ theo các quy định liên quan, làm cho chắc chắn các ý kiến xử lý, ngoài ra phải xác định người phụ trách tương ứng, đối với những đơn vị những kẻ bất lực với công tác huyện ủy đều tiến hành xử lý nghiêm khắc.
Bây giờ uy tín của Hàn Đông ở huyện Vinh Quang tương đối lớn, qua kết quả hội nghị thường vụ lần trước, các cán bộ huyện ủy, Ủy ban nhân dân lớn nhỏ đều thấy được khả năng của Hàn Đông. Vì vậy, đối với lời nói của Hàn Đông không dám có nửa lời hoài nghi.
Trong thời gian này Cốc Cương đã tiến hành một vài công tác chuẩn bị gia đoạn trước, y tiến hành điều chỉnh toàn bộ người trong cục than, đồng thời chải chuốt lại mỏ than toàn huyện, trong lòng đã quyết tâm, đến lúc đó chính thức bắt đầu, cũng có thể đạt được kết quả nhanh chóng.
Làm Phó tổ trưởng tổ công tác, Chủ tịch huyện Điền Thần cũng tổ chức hội nghị. Đối với Hàn Đông, cách nói chuyện của ông ta cũng phải ôn hòa một chút, thái độ cũng không cấp tiến như Hàn Đông, ông ta chủ yếu khẳng định phương pháp chỉnh đốn, chú ý đến tác phong công việc, tất cả làm theo nguyên tắc và trình tự, không thể vì chỉnh đốn mà gây bất lợi cho sự phát triển của ngành than toàn huyện.
Điền Thần bây giờ đang tích trữ sức mạnh, đợi cuộc họp thường vụ lần sau, lúc đó nhất định phải cho Hàn Đông một bài học.
Tình hình than ở huyện Vinh Quang, y nắm rất rõ, Hàn Đông muốn tiến hành chỉnh đốn mạnh mẽ, nhất định sẽ gây ra mâu thuẫn, nói không chừng dẫn đến sự tình quần thể. Lúc đó, là thời cơ ông ta đối phó với Hàn Đông.
Tất nhiên, trước đây, ông ta vẫn thinh thoảng tạt gáo nước lã, tỏ rõ thái độ của mình.
Cuộc họp thường vụ lần trước, Điền Thần biết tên thanh niên trước mặt không thể coi thường, lần trước chính vì ông ta quá sơ ý và tự tin, kết quả là không mấy thoải mái với Phó bí thư Lý, tạo quan hệ tốt với Trưởng ban tuyên truyền Phó Sùng Hà, gây bất lợi cho cuộc họp thường vụ lần đó. Trước cuộc họp thường vụ lần sau, ông ta phải tạo quan hệ với tất cả các thường vụ có khả năng lôi kéo, nhất định phải phản kích Hàn Đông một trận.
Sau cuộc họp, Hàn Đông nghe Vinh Tiểu Dân và Cốc Cương báo cáo tình hình bồi thường ở mỏ than Trịnh lão đại, được biết khoản tài chính trong nhà Trịnh lão đại không ngờ không đủ một trăm nghìn, Hàn Đông nói:
- Trịnh lão đại thầu mỏ than này bao lâu rồi?
Cốc Cương nói:
- Đã hai năm rồi.
- Hai năm, mới có một trăm nghìn? Điều này rất không bình thường, nhất định ông ta còn tiền, các anh phải phối hợp với cơ quan công an, nhất định phải bồi thường theo tiêu chuẩn, đây là việc huyện ủy đã cam kết, phải thực hiện nghiêm khắc.
Hàn Đông nói.
Vinh Tiểu Dân nói:
- Bí thư Hàn yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt việc này.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ngoài ra, chúng ta phải nhanh chóng điều tra các mỏ than có sự cố trong một năm nay, hiểu rõ tình hình mức bồi thường khi đó, tình trạng đời sống của công nhân bây giờ cũng phải tìm hiểu rõ, đến khi đó cũng cần bồi thường theo tiêu chuẩn.
Cho dù Hàn Đông biết làm như vậy gặp rất nhiều khó khăn, nhưng Hàn Đông tin rằng, thông qua phương pháp này, nhất định có thể làm rõ nhiều vấn đề, đồng thời có thể cho mọi người biết được quyết tâm của huyện ủy.
Rất nhiều người bị nhồi nhét vào đầu công tác của Đảng và Chính phủ, cho rằng chính phủ làm như vậy, chỉ là một trận gió, trận gió này thổi qua, việc gì cũng dễ làm thôi, vì vậy trên thực tế, đa số đều thích chiến thuật kéo dài để đạt được lợi nhuận lớn hơn.
Mà nếu chính phủ tỏ thái độ mạnh mẽ, những người này cũng không thành thật.
Chỉnh đốn ngành than, là việc lớn đầu tiên khi Hàn Đông vừa đến huyện Vinh Quang, vì thế Hàn Đông đưa ra hai quyết tâm để mọi người làm tốt, hơn nữa tốt nhất là vấn đề an toàn sản xuất, cho dù không thể ngăn chặn triệt để nhưng nhất định phải giảm đến mức thấp nhất các sự cố.
Làm Bí thư huyện ủy, Hàn Đông có thể không quan lý gì, nhưng việc hắn thật sự quản lý, việc của Ủy ban nhân dân huyện, hắn đều có lý do, mượn cớ nhúng tay.
Mà công tác chỉnh đốn ngành than, theo tình hình bình thường, nên là việc của Ủy ban nhân dân huyện, nhưng Hàn Đông biết nếu hi vọng vào Điền Thần xử lý việc này chẳng thà không chỉnh đốn, vì vậy Hàn Đông phải đứng dậy đích thân nắm bắt tình hình.
Về huyện ủy không lâu, Tả Nhất Sơn vào báo:
- Bí thư, ông chủ Sa đến.
Hàn Đông bất ngờ, ông chủ Sa? Lại là tên tiểu tử Sa Trí Tuyên, y đúng là âm hồn không tan, mình đi đến đâu y liền đến đó.
- Cho hắn vào.
Hàn Đông muốn biết tên Sa Trí Tuyên này rốt cuộc muốn làm gì, như vậy sau này đề phòng y một chút, dù sao việc Sa Ứng Tuyên muốn làm, bất luận bề ngoài có nguyên nhân gì, Hàn Đông cũng không yên tâm để y đi làm.
- Bí thư Hàn, chúc mừng anh thăng chức.
Sa Trí Tuyên vừa vào đã có bộ mặt cợt nhả nói.
- Bí thư Hàn thăng chức, tôi vẫn chưa qua chúc mừng, tối nay Bí thư Hàn có thời gian không, tôi mời anh đi ăn cơm.
Hàn Đông thản nhiên cười nói:
- Ăn cơm thì miễn đi, có chuyện gì nói luôn đi.
Sa Trí Tuyên ngồi ngay trước mặt Hàn Đông nói:
- Nghe nói Bí thư Hàn chuẩn bị chỉnh đốn ngành than, tập đoàn Hùng Tập chúng tôi cũng muốn hướng về sự phát triển này, không biết Bí thư Hàn có mở lỗ hổng nào không.
Hàn Đông nói:
- Chỉ cần đầu tư chính đáng, huyện ủy rất hoan nghênh.
Sa Trí Tuyên nói:
- Tất nhiên tập đoàn Hùng Phi muốn đầu tư chính đáng, than không phải là tài nguyên tái sinh, tương lai sẽ càng ngày càng tốt, vì thế tập đoàn chuẩn bị bắt đầu hướng vào phát triển lĩnh vực này, việc cấp bách chính là nhận được mỏ than thích hợp.
Hàn Đông nói:
- Khai thác than trong huyện là quy định tương ứng, chỉ cần tất cả dựa vào quy định, bất luận là ai đều có thể tiến hành mở thầu, anh tìm tôi cũng không có ích lợi gì.
Đồng thời Hàn Đông cũng thầm cảnh giác, không ngờ tên Sa Trí Tuyên này cũng muốn tham gia vào ngành than, lẽ nào y thật sự cho rằng đợt chỉnh đốn ngành than lần này là thời cơ đối với chúng?
Nhưng dựa vào mấy tên dưới tay Sa Trí Tuyên mà Hàn Đông biết, tên tiểu tử này cứ coi như mua được mỏ than, chỉ sợ công tác an toàn cũng không thể thực hiện theo yêu cầu trong huyện.
Mặt khác, thứ Hàn Đông ghét nhất chính là quan hệ và tiền bạc thông qua gia đình. Tên Sa Trí Tuyên này tuổi còn trẻ, đã nắm trong tay tập đoàn Hùng Phi với tài sản gần trăm triệu, không thể hoàn toàn dựa vào năng lực, nếu không có ông bố chủ tich thành phố, chỉ sợ công việc buôn bán của y không thể tốt như vậy.
Còn một phương diện khác, Sa Trí Tuyên đã từng giằng co với Kiều San San, việc này khiến Hàn Đông rất ghét y, kết hợp mấy việc lại, Hàn Đông cũng không thích gì tên tiểu tử này, vì vậy trong lòng đã bài xích tập đoàn Hùng Phi khỏi huyện Vinh Quang.
Sa Trí Tuyên lại nói một hồi, rồi lại mời Hàn Đông đi ăn, sau khi bị cự tuyệt y liền cáo từ.
Nhìn bộ dạng của y, đôi mắt Hàn Đông hơi híp lại, xem ra đúng là oan gia ngõ hẻm.
Khi Sa Trí Tuyên giằng co với Kiều San San, Hàn Đông đã cảnh cáo y, nếu y còn xuất hiện trước mặt Kiều San San thì sẽ không tha cho y.
Bây giờ Kiều San San đã đi thành phố Phù Thành, Sa Trí Tuyên muốn giằng co cũng không dễ gì, khả năng đứng trước mặt cô ấy cũng ít.
Nhưng hiện tại Sa Ti Tuyên lại đến địa bàn của Hàn Đông, hơn nữa còn muốn nhúng tay vào ngành than mà Hàn Đông hết sức coi trọng, điều này khiến Hàn Đông càng đề cao cảnh giác.
- Hừ, tốt nhất là mày nên kinh doanh cho tốt, nếu không, đừng trách tao vô tình.
Hàn Đông thầm nghĩ.
Nói thật, tính nhẫn nại của Hàn Đông cũng đã quá đủ rồi, với thân phận của Hàn Đông, đổi cho người khác, đã sớm giẫm lên Sa Trí Tuyên rồi.
Nhưng Hàn Đông làm mọi việc đều tốt, ra sức xây dựng cơ sở kiên cố,vì vậy khi không nhịn được, Hàn Đông cũng không thể đuổi tận giết tận người khác.
Mà bây giờ, trong lòng Hàn Đông đã rất phẫn nộ, nếu Sa Trí Tuyên lại đến phá rối, Hàn Đông cũng không ngại cho y một trận, để y nhớ mãi vết thương này.
Sau đó Hàn Đông gọi điện thoại cho Cốc Cương nói:
- Vừa rồi Sa Trí Tuyên đến văn phòng tôi, ý của hắn là muốn mua mỏ than của huyện Vinh Quang, mặt này cậu phải trấn chỉnh nghiêm ngặt, bất luận là quan hệ thế nào đều phải theo trình tự.
Trước đây Cốc Cương ở Ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang của huyện Phú Nghĩa, đã biết Hàn Đông đối phó với Sa Trí Tuyên, cho dù bố Sa Trí Tuyên là chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương, nhưng Hàn Đông không thèm nể mặt, khiến cho công tác đấu thầu công trình cải tạo đường Tân Giang của Sa Trí Tuyên bị thất bại phải quay về. Đồng thời tập đoàn Hùng Phi cũng bị liệt vào danh sách đen các xí nghiệp hợp tác với Ủy ban nhân dân huyện. Bây giờ Hàn Đông lại vì chuyện Sa Trí Tuyên mà gọi điện, Cốc Cương không dám sơ suất chút nào, nói:
- Bí thư Hàn yên tâm, bây giờ các thủ tục phê chuẩn của bất cứ mỏ than nào, tôi đều đích thân xem, chỉ cần không hợp lệ sẽ không ký với bất cứ hợp đồng hợp tác nào khác.

- Hàn Đông đúng dầu muối không hòa tan mà
Sa Trí Tuyên thở dài, tên này đúng là muốn đối đầu với chúng ta.
Ngô Hiểu Bảo ngồi trước mặt y tức giận nói:
- Tên tiểu này đúng là chó ngáp phải ruồi, thành ủy lại ủng hộ hắn như vậy.
Gã cũng hiểu chút từ Ngô Hiểu Bảo, biết quan hệ giữa Hàn Đông và Tư lệnh quân đội Lý Đại Dũng rất mật thiết, còn về quan hệ gì, gã lại không biết được, nhưng Lý Đại Dũng rất hay giúp đỡ Hàn Đông, bất luận Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa hay huyện Vinh Quang, Lý Đại Dũng đều đích thân gọi điện cho lãnh đạo vũ trang địa phương bảo họ ủng hộ công tác của Hàn Đông.
Mà ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bùi Bảo Thuận, bí thư Đảng ủy công an Khương Tường Vũ, cho dù không thể coi là người của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân, nhưng đối với việc của Hàn Đông bọn họ lại tỏ vẻ rất ủng hộ, cũng vì tình huống này. Đinh Vi Dân trong cách sử dụng của Hàn Đông rất thoải mái,c hỉ cần Hàn Đông có lời đề nghị, thì hội nghị thường ủy đều thông qua.
Sa Trí Tuyên cười nói:
- Không phải oan gia không gặp nhau, xem ra chúng ta muốn giàu có, phải xử tên Hàn Đông này mới được.

- Bí thư Hàn, qua thời gian điều tra cẩn thận, đã nắm rõ tình hình toàn diện của huyện Vinh Quang, tôi chuẩn bị từ ngày mai trở đi sẽ tiến hành chỉnh đốn toàn diện
Cục trưởng Cục công an Tào Vĩnh Ba ngồi trước mặt Hàn Đông, lưng thẳng đứng, lộ rõ khí thế quyết đoán.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đối với công tác ở Cục công an, tôi chỉ có một yêu cầu, là nhất định phải bảo đảm sự thuần khiết trong đội ngũ để làm mẫu cho toàn dân trong huyện, còn về làm thế nào, đó là việc của anh, tôi không muốn can dự vào, anh có yêu cầu gì có thể đề xuất.
- Cảm ơn sự ủng hộ của Bí thư Hàn.
Vẻ mặt Tào Vĩnh Ba tươi cười, Hàn Đông đã tín nhiệm y như vậy, thì sau này công việc của y sẽ càng tốt hơn.
- Trước tiên tôi muốn xin Bí thư Hàn năm mươi nghìn kinh phí để mua hai chiếc xe cảnh sát, ngoài ra lần này phí công tác chỉnh đốn cũng cần phải chi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Việc này đơn giản thôi, cho dù tình hình tài chính trong huyện không tốt, nhưng để làm tốt công tác, khoản tiền này tôi có thể cấp cho anh, dùng thế nào tôi không quan tâm, nhưng sau khi dùng xong, anh phải làm báo cáo kinh phí, nhận sự giám sát của toàn dân trong huyện.
Tào Vĩnh Ba nói:
- Bí thư Hàn yên tâm, mỗi đồng tiền tôi không thể nào dùng lung tung được.
Nói xong y liền lấy trong túi ra một tờ giấy, là giấy xin kinh phí.
- Được, anh còn yêu cầu gì nữa không, nói luôn đi, tôi sẽ giải quyết nhanh chóng cho anh.
Hàn Đông mỉm cười nói, cái gọi là nghi ngờ người không dùng, dùng người không nghi ngờ, nếu hắn để Khương Tường Vũ an bài người ở vị trí Cục trưởng cục công an, như vậy cũng là tin tưởng người mà Khương Tường Vũ sắp xếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.